Lý Tuyên thấy tình hình trong phòng khách bỗng nhiên trở nên khẩn trương, lại nhìn tấm thiết bài nắm chặt trong tay Tô Chuyết, trong lòng vừa giận vừa vội. Hắn bỗng nhiên nói:
- Vệ cô nương, hai người chúng ta vốn không có thù hận gì. Không bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch đi, như thế nào?
Tô Chuyết nhướng mày, Vệ Tú hỏi:
- Giao dịch gì?
Lý Tuyên đáp:
- Cô nương là chủ nhân Vọng Nguyệt lâu, ta là thủ lĩnh Lý thị Nam Đường. Nếu như hai người chúng ta liên thủ, cướp đoạt giang sơn này cũng dễ như trở bàn tay! Đến lúc đó ta chỉ cần vùng đất Giang Nam, Nam Đường cố quốc, những thứ khác đều thuộc về Vệ cô nương hết. Không biết ý của Vệ cô nương như thế nào?
Vệ Tú lạnh lùng nói:
- Chỉ cần ta đáp ứng đề nghị của ngươi, ngươi sẽ thả mẹ ta ra à?
Lý Tuyên cười đáp:
- Đó là tự nhiên!
- Ngươi không sợ ta chờ ngươi thả người rồi lại đổi ý à?
Vệ Tú hỏi.
Lý Tuyên đáp:
- Năng lực của Vệ cô nương, rất nhiều nam tử không sánh bằng. Ta tin tưởng Vệ cô nương nhất định sẽ không đổi ý!
Vệ Tú cười lạnh vài tiếng, chợt nghe dưới lầu có tiếng vó ngựa phi nhanh. Sắc mặt Lý Tuyên và Vệ Thắng đồng thời biến đổi, Vệ Tú nói:
- Ngươi xem bây giờ ta còn cần phải làm giao dịch với ngươi nữa không?
Hai mắt Lý Tuyên nhìn Vệ Tú chằm chằm, gần như muốn phun ra lửa. Tô Chuyết cười nói:
- Lý Tuyên, ngươi quá đề cao bản thân cũng quá coi thường Vọng Nguyệt lâu rồi! Vệ Tú đã tự mình đến đây, thủ hạ của nàng sao lại không đi theo chứ?
Lý Tuyên vỗ bàn một cái, khay chén trên bàn nhảy dựng lên, rớt xuống đất vỡ vụn. Hắn giận dữ hét:
- Tô Chuyết, ngươi đừng nên quên đây là địa phương nào! Nơi đây là Kim Lăng, là cố đô Nam Đường của ta! Nếu ngươi không giao thiết bài cho ta, ta sẽ khiến các ngươi chết không có chỗ chôn!
Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, đưa tay lắc lắc thiết bài trong tay, nói:
- Nếu ngươi đã muốn, vậy thì cho ngươi vậy!
Nói xong vung tay lên ném lệnh bài ra ngoài cửa sổ.
Mấy người trong phòng đều lấy làm kinh hãi. Thân pháp Lý Tuyên cực nhanh, trong chớp mắt đã đến bên cửa sổ. Vệ Thắng vung tay lên, quát:
- Bắn tên!
Tô Chuyết vốn đang đứng ở bên cửa sổ nên nhanh hơn Lý Tuyên, vươn người ngửa ra sau, nhảy khỏi cửa sổ, thân thể rơi thẳng xuống dưới. Bỗng chốc làm cho Lý Tuyên và Vệ Thắng đều lấy làm kinh hãi, nơi này cách đất bằng cao chừng mười mấy trượng. Cho dù khinh công mạnh hơn, ngã xuống đất cũng phải thịt nát xương tan, nghĩ không ra Tô Chuyết thật cứ thế mà nhảy xuống.
Lý Tuyên chỉ hơi do dự, cũng nhảy theo ra khỏi cửa sổ. Vừa do dự một hồi, Tô Chuyết đã bắt được thiết bài giữa không trung. Nhưng mà giữa không trung không có chỗ mượn lực, thân thể rơi xuống dưới cực nhanh.
Ở cửa phòng khách, một loạt cung tiễn thủ được Vệ Thắng chỉ lệnh, buông lỏng dây cung, mũi tên bắn về phía Vệ Tú bên cửa sổ. Vệ Tú chống tay lên bệ cửa sổ, thế mà cũng rớt ra khỏi cửa sổ. Lần này thật sự vượt quá dự kiến của Vệ Thắng. Vệ Thắng biết được Vệ Tú không biết võ công. Nàng cứ thế nhảy ra ngoài chẳng phải là chịu chết sao?
Thân hình Vệ Tú biến mất ở cửa sổ, mũi tên bay đến tự nhiên chỉ đóng lên tường. Vệ Thắng chạy đến bên cửa sổ thò đầu xem xét, đã nhìn thấy Vệ Tú thân giữa không trung nhưng không có rơi xuống. Ánh trăng chiếu rọi, loáng thoáng có thể thấy được tay chân thân eo nàng nối với một sợi dây tơ cực nhỏ, sợi dây liền thẳng đến trên một tòa lầu nhỏ tầng hai nơi xa. Đây chính là tuyệt nghệ đặc biệt của Cầm Thánh thư sinh Khúc Mai. Giờ phút này Khúc Mai mặc bộ đồ đen, đứng trên mái nhà, hai tay lăng không cầm lấy mấy sợi dây đàn, kéo lại Vệ Tú đang giữa không trung.
Vệ Tú giống như một con diều lá, bồng bềnh bay ngược đi, trên mặt tràn đầy thần sắc trào phúng. Vệ Thắng không có thân thủ như Lý Tuyên, không dám từ đây nhảy xuống, đành phải căm hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn cúi đầu nhìn về phía Tô Chuyết, chỉ thấy Lý Tuyên đã bắt kịp, hai người ở giữa không trung trao đổi mấy chiêu.
Hai người ở giữa không trung, đều lấy nhanh đánh nhanh, phân hợp chớp nhoáng. Mắt thấy cách mặt đất chỉ còn tầm mười thước, thế rơi xuống của hai người đã không cách nào ngăn cản. Vệ Thắng không khỏi nhắm mắt lại, không nỡ nhìn thấy thảm cảnh máu thịt văng tung tóe.
Đúng lúc này song chưởng Lý Tuyên đánh ra, Tô Chuyết cũng lấy song chưởng đón đỡ. Lý Tuyên quát lên:
- Tô Chuyết, cái thằng điên này!
Hắn đón lấy lực phản chấn khi song chưởng giao nhau, thân thể đâm về phía Lãm Giang lâu, đưa tay liêc tục đập xuống, chưởng phong mạnh mẽ làm chậm lại thế rơi. Sau đó lại víu vào một góc mái cong, rốt cục treo giữa không trung, tránh bị thịt nát xương tan.
Hắn nhìn về phía Tô Chuyết, chỉ thấy Tô Chuyết chịu lực đối chưởng vừa nãy, thân thể lệch về phương hướng tâm đường. Nơi đó không có chỗ mượn lực, cho dù Tô Chuyết có năng lực thông thiên cũng là vô kế khả thi.
Mắt thấy kẻ địch lâu năm sắp chết thảm tại chỗ, khóe miệng Lý Tuyên lộ ra một nụ cười gằn.
Ai biết Tô Chuyết đang chơi vơi thế mà cũng cười cợt với Lý Tuyên. Lý Tuyên xém nữa cho là mình hoa mắt, trừng mắt nhìn, đã nhìn thấy Tô Chuyết thân giữa không trung. Bỗng dưng từ bên cạnh có một người nhảy ra đưa tay đỡ eo Tô Chuyết, hai tay xoay tròn, đem thân thể của Tô Chuyết xoay vài vòng trên không. Thông qua phen động tác này làm giảm lực hạ xuống, hai người vững vàng dừng trên mặt đất.
Tô Chuyết ổn định thân hình, cười lên ha hả, nói:
- Phương Bộ đầu, đa tạ cứu giúp!
Người cứu Tô Chuyết quả nhiên chính là Phương Bạch Thạch, hắn khẽ mỉm cười nói:
- Tô Chuyết, ngươi làm sao biết ta có bản lãnh cứu ngươi?
Tô Chuyết cười đáp:
- Ta rời khỏi thôn Bách Lý liền đi điều tra Kim Cửu Mệnh. Hắn nói mình từng chết tám lần, quả thực không sai. Mà ta vừa vặn biết có một lần hắn rớt xuống từ lầu cao, chính là sư đệ của hắn, Phương Bộ đầu đã cứu hắn một mạng! Cho nên ta tự nhiên là không lo sợ gì!
Phương Bạch Thạch cũng cười, nói:
- Vậy tại sao ngươi khẳng định ta sẽ ra tay cứu ngươi?
Tô Chuyết đáp:
- Ta còn chưa kể cho ngài chuyện về thôn Bách Lý, làm sao ngài lại để ta chết được?
Dứt lời, hai người đối mặt cười dài. Nụ cười này phảng phất làm tan xuân tuyết, cũng xóa bỏ không ít ngăn cách giữa hai người. Tô Chuyết nói:
- Hiện tại Lý Tuyên và Vệ Thắng đã là cá trong chậu, Phương Bộ đầu còn không tranh thủ thời gian dẫn thủ hạ đi bắt người?
Phương Bạch Thạch cười nói:
- Nhân tình này trước tiên ta nhớ kỹ!
Nói xong ngẩng đầu nhìn về nơi Lý Tuyên treo giữa không trung. Nhưng mà trên mái cong trống rỗng, đâu còn có bóng dáng Lý Tuyên nữa?
Hai người Tô Chuyết và Phương Bạch Thạch biến sắc, Phương Bạch Thạch vung tay lên, bảy tám bộ khoái Hoàng Thành Ti từ tứ phía xúm lại. Phương Bạch Thạch hỏi:
- Vừa rồi có người nào chạy trốn không?
Thủ hạ đáp:
- Vừa rồi bọn thuộc hạ giữ vững từng giao lộ, cũng không thấy người nào đi ra!
Mấy người kia đều là cao thủ, tuyệt sẽ không có ai đi qua trước mặt mà họ không nhìn thấy. Tô Chuyết cau mày, xông vào Lãm Giang lâu, thẳng lên lầu ba. Chỉ trong phòng khách lầu ba, đám cung tiễn thủ đã vứt xuống cung tiễn, nhấc tay đầu hàng. Phương Bạch Thạch chạy lên lầu, quát:
- Vệ Thắng đâu rồi?
Đám cung tiễn thủ hai mặt nhìn nhau, nhưng ai cũng không biết Vệ Thắng trốn thế nào. Tô Chuyết trầm mặt, nhìn trong phòng khách cũng không có gì khác thường, như vậy Vệ Thắng làm thế nào rời khỏi nơi này đây? Lý Tuyên lại như thế nào biến mất?
Còn chưa nghĩ rõ ràng, liền nghe tiếng bước chân dồn dập. Hoa Bình và Vệ Tú tràn đầy vẻ cấp bách, chạy vào phòng khách. Tô Chuyết trông thấy hai người, trái tim chìm xuống, hỏi:
- Thế nào?
Hoa Bình nói:
- Theo lời đệ nói, Tần Bộ đầu đang lùng bắt Lý Hoành và Ngụy phu nhân toàn thành. Hai người không có cách nào ra khỏi thành, lại thêm nhân thủ Tứ Hải Minh phối hợp, bị bắt là chuyện sớm hay muộn.
Yến Linh Lung nói tiếp:
- Thế nhưng còn chưa thấy sư phụ!
Sư phụ trong miệng nàng dĩ nhiên chính là Diệp Thiều. Tô Chuyết biết người của Vệ Tú nhất định sẽ giải cứu Diệp Thiều, nên để Yến Linh Lung tiếp ứng, cũng là để cho thầy trò các nàng gặp mặt, ai biết lại có biến số.
Yến Linh Lung nói:
- Ta chạy tới phố bắc, đã nhìn thấy người của Vọng Nguyệt lâu té xỉu ở ven đường. Ta cứu tỉnh hắn, hỏi hắn xe ngựa chạy đâu rồi. Hắn nói hắn dừng xe ngựa ở phố bắc chờ tiếp ứng. Lúc này có một người đưa tin cầm một phong thư đưa cho Diệp phu nhân trên xe. Về sau Diệp phu nhân đột nhiên xuất thủ đánh hắn ngất xỉu, rồi lái xe ngựa rời đi!
Tô Chuyết thở một hơi thật dài. Giờ phút này đã là nửa đêm, một cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi tới, Tô Chuyết lẩm bẩm nói:
- Gió nổi lên, trời giá rét...
Yến Linh Lung nhịn không được hỏi:
- Ngươi nói gì cơ?
Tô Chuyết ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ lo âu thật sâu, nói ra:
- Đông rét sắp tới, mùa đông này chỉ sợ sẽ vô cùng lạnh giá!
(Quyển ngân phiếu đòi mạng cho tới hôm nay hoàn tất, ngày mai đổi mới quyển kế tiếp, Thục đạo chi nạn, kính xin chú ý!)
(chưa xong còn tiếp.)