Vệ Tú cũng không nhịn được sắc mặt biến đổi, trong nháy mắt minh bạch hết thảy, ánh mắt trở nên vô cùng âm hàn. Vệ Thắng không chút để tâm, dùng tay làm dấu mời, nói ra:
- Hai vị đến thật nhanh!
Tô Chuyết lạnh lùng nói:
- Vệ Thắng, ngươi có lời gì tốt nhất cứ nói ngay đi!
Vệ Thắng lại vẫn cười đáp:
- Ta chỉ là người tiếp đãi chờ hai vị thôi, chủ nhân còn chưa tới, đâu đến phiên ta mở lời chứ?
Vệ Tú không nói một lời, cất bước tiến vào phòng khách, tìm chỗ ngồi xuống. Vệ Thắng nhìn xem Tô Chuyết, nói:
- Muội muội ta cũng đã ngồi xuống, chẳng lẽ Tô tiên sinh còn không dám ngồi sao? Hay là mấy năm không gặp, lá gan Tô tiên sinh trở nên càng ngày càng nhỏ rồi?
Tô Chuyết biết hắn đang khích tướng, hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống sát bên Vệ Tú. Vệ Thắng bưng chén rượu lên, nói:
- Đến, trước tiên ta kính hai vị một chén!
Tô Chuyết lại không nhận chén rượu, nói:
- Vệ Thắng, ngươi không cần cố lộng huyền hư! Không ngờ ngươi lại cấu kết với Lý Tuyên!
Vệ Thắng ngửa đầu uống cạn chén rượu, đáp:
- Tô tiên sinh nói câu này có thể là sai đấy! Lý công tử là ân nhân của Vệ mỗ, ân nhân có lệnh, Vệ mỗ tự nhiên tuân theo!
Vệ Tú hừ lạnh một tiếng:
- Cũng chỉ là cùng một giuộc thôi!
Vệ Thắng cũng không tức giận, như thế để Tô Chuyết có hơi ngoài ý muốn. Nghĩ không ra ba năm không gặp, Vệ Thắng rõ ràng đã bỏ đi tính tình nóng nảy như năm đó, lòng dạ trở nên thâm sâu. Vệ Thắng nói:
- Năm đó nhờ hai vị ban tặng, ta bị Hoàng Thành Ti chộp được, trải qua tháng ngày sống không bằng chết. Bất quá, nếu không phải chịu một kiếp này, ta cũng sẽ không có may mắn kết bạn với Lý công tử!
Tô Chuyết cười lạnh nói:
- Như thế ngược lại là nhân họa đắc phúc!
Vệ Thắng biết Tô Chuyết đang châm chọc hắn, lạnh lùng nói:
- Tô Chuyết, năm đó nếu không phải do ngươi, ta cũng sẽ không chịu nỗi đau khổ đó. Món nợ này ta sớm muộn sẽ tính với ngươi!
Vừa dứt lời, trước cửa phòng khách đã có một người đứng đấy, vào mùa cuối thu vẫn phe phẩy quạt xếp, chính là Lý Tuyên. Hắn mỉm cười nói:
- Vệ công tử, sao có thể nói câu đó với khách mời của chúng ta được?
Vệ Thắng đứng dậy cung nghênh Lý Tuyên. Lý Tuyên bước đến chỗ ngồi xuống, nhìn xem mặt bàn, giả vờ giận nói:
- Vệ công tử, công tử thế nào không mời khách khứa uống rượu cho tốt chứ?
Vệ Tú nói:
- Lý Tuyên, không cần làm bộ làm tịch! Có chuyện gì thì nói nhanh lên đi! Chúng ta đã thả người, ngươi chừng nào thì thả người?
Lý Tuyên ra vẻ kinh ngạc, đáp:
- Ồ! Đúng, ta đúng là quên mất, hóa ra Diệp Thiều lại là mẹ ruột của Vệ cô nương. Nếu không phải Vệ công tử nói cho ta, ta vẫn còn chẳng hay biết gì đó! Năm đó bên trong sa mạc, Tô tiên sinh và Vệ cô nương cũng không giới thiệu cho biết, quả thật là xa cách mà!
Tô Chuyết nói:
- Diệp tiền bối khinh công tuyệt đỉnh, lại tinh thông dịch dung biến hóa, Lý Tuyên, ngươi làm thế nào bắt được Diệp tiền bối?
Lý Tuyên đáp:
- Tô tiên sinh đang hoài nghi là rốt cục Diệp Thiều có phải trong tay ta hay không à? Hừ hừ, nói cho ngươi biết cũng không sao. Ba năm trước Diệp Thiều đã bị nội thương, vẫn không cách nào khỏi hẳn. Cho dù tên mù Chu Thanh Liên kia cũng không chữa khỏi tổn thương. Mụ vẫn cần dùng một vị dược liệu đặc biệt một thời gian dài. Bởi vậy ta để Chu Quý giúp ta tìm người. Không nghĩ tới người này cũng thông minh, lại nghĩ đến việc lợi dụng nhân mạch của Tứ Hải Minh, quả thật thăm dò được tung tích của Diệp Thiều. Thời điểm ta đến mụ vừa vặn phát tác nội thương. Đừng bảo là khinh công tuyệt đỉnh, ngay cả sức hoàn thủ cũng không có. Bất quá các ngươi bởi vì một tin tức còn chưa biết thực hư mà đã thả Ngụy phu nhân và Lý Hoành, thực sự để ta có chút ngoài ý muốn đó!
Tô Chuyết nói:
- Người đã thả, cũng mời ngươi thả Diệp tiền bối đi!
Lý Tuyên lắc đầu, đáp:
- Lý Thiền, cũng chính là Ngụy phu nhân, là tộc tỷ của ta. Lý Hoành là tộc đệ của ta. Hai người bọn họ đều là tông tộc Lý thị, cũng là thân nhân của ta. Bất quá muốn đổi Diệp Thiều, chỉ sợ vẫn còn chưa đủ chứ?
Vệ Tú cả giận nói:
- Ngươi còn muốn gì nữa?
Lý Tuyên thản nhiên nói:
- Tô tiên sinh biết ta muốn gì!
Tô Chuyết cười nói:
- Không nhìn thấy Diệp tiền bối bình yên vô sự, ngươi cũng đừng hòng nhìn thấy thứ ngươi muốn!
Đôi lông mày Lý Tuyên nhíu lại, trầm giọng nói:
- Tô Chuyết, ta khuyên ngươi giao thứ đó cho ta! Vật kia cũng không phải loại người như ngươi có bản lĩnh cầm!
Tô Chuyết "ồ" một tiếng, đáp:
- Thật sao? Ta ngược lại không thấy vậy. Vật kia ta mang trong người ba năm cũng không gặp phải nguy hại gì!
Vệ Tú mờ mịt nói:
- Các ngươi đến cùng đang nói vật gì?
Lý Tuyên nói:
- Vệ cô nương, ta khuyên cô còn không nên hỏi thì tốt hơn. Biết được càng nhiều, chết cũng càng nhanh!
Vệ Tú hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta ngược lại muốn xem thử một chút, rốt cục chết có nhanh được hay không!
Tô Chuyết nói với Lý Tuyên:
- Lý Tuyên, bớt nhiều lời đi! Diệp tiền bối ở đâu?
Lý Tuyên cười đáp:
- Chỉ cần ta thấy được vật đó, ngươi cũng thấy được người!
Tô Chuyết đưa tay lấy ra một tấm thiết bài từ trong ngực, lớn chừng bàn tay, hiện lên hình lục giác, trên mặt có hình vẽ mây trôi, phía sau khắc lấy một chữ "Thiên", chính là lệnh bài thân phận của Lý Tuyên. Vệ Tú chưa bao giờ thấy qua vật này, con mắt nhìn chằm chằm thiết bài. Mà Vệ Thắng ngồi ở một bên, sắc mặt chợt biến đổi. Phen biến hóa này tự nhiên không thoát khỏi ánh mắt Tô Chuyết.
Hai mắt Lý Tuyên tỏa ánh sáng, đưa tay muốn cầm thiết bài. Tô Chuyết tránh qua, nói:
- Lý Tuyên, chẳng lẽ ngươi còn muốn cướp à?
Lý Tuyên cười lạnh lùng, nói:
- Ngươi nhìn xuống dưới lầu!
Tô Chuyết và Vệ Tú đi tới trước cửa sổ, nhìn xuống dưới. Chỉ thấy dưới lầu đậu một chiếc xe ngựa nào đó, bên cạnh là người đã dẫn bọn họ lên lầu, hắn ta nâng bó đuốc chiếu sáng cửa xe. Cửa xe mở ra, Diệp Thiều từ trong xe nhô ra nửa người. Vệ Tú gặp lại mẫu thân, nỗi lòng khó bình. Tô Chuyết quay người nói với Lý Tuyên:
- Ngươi thả người trước đã!
Lý Tuyên thản nhiên đáp:
- Tô Chuyết, ngươi nói lời này không thấy buồn cười à? Chẳng lẽ có cái kiểu trao đổi như thế sao?
Tô Chuyết nắm chặt thiết bài, nói:
- Hừ, Lý Tuyên, ngươi có biết rằng ngay từ khi ta điều tra vụ án ngân phiếu cũng đã nghĩ đến ngươi sẽ tự thân xuất mã không!
- Thì tính sao?
Lý Tuyên hơi có vẻ ngạc nhiên, không biết vì sao Tô Chuyết đột nhiên nói sang chuyện khác.
Tô Chuyết nói:
- Nếu biết còn có một đại địch như ngươi, ngươi cảm thấy lấy tính cách của ta còn chưa chuẩn bị xong đã đến đây sao?
Lý Tuyên biến sắc, bật thốt lên:
- Ngươi nói cái gì?!
Vệ Thắng nói:
- Lý công tử, chớ bị hắn lừa! Ta đã bố trí nhân thủ bốn phía. Nếu như hắn có quân tiếp viện, nhất định thoát không khỏi nhãn tuyến của ta!
Tô Chuyết cười lạnh nói:
- Vệ Thắng, nghĩ không ra ngươi vẫn như ba năm trước chẳng tiến triển gì hơn! Lý Tuyên, ngươi còn nhớ Hoàng Thành Ti không? Các ngươi sắp xếp để ta chọc tới Hoàng Thành Ti phiền toái. Thế nhưng hai người các ngươi đều là trọng phạm số một của triều đình, ta nghĩ Hoàng Thành Ti cảm thấy hứng thú với các ngươi hơn so với ta! Chỉ cần mấy chữ hậu nhân Nam Đường cũng đủ để cho bọn họ bận rộn rồi! Kỳ thật đêm qua ta đã thay mặt tổng bộ Phương Bạch Thạch báo cho Hoàng Thành Ti tình hình thật sự. Lúc này người của Hoàng Thành Ti và thủ hạ của Tần Lôi sớm đã phong tỏa Kim Lăng. Lý thiền và Lý Hoành căn bản là chắp cánh khó thoát. Còn hai người các ngươi chỉ sợ cũng phải phiền phức một phen!
- Ngươi!
Lý Tuyên tức giận nói.
- Tô Chuyết, ngươi đúng là không đơn giản! Bất quá Vệ cô nương đồng dạng cũng là khâm phạm triều đình, chẳng lẽ ngươi không sợ liên lụy cô ta sao?
Vệ Thắng cũng lớn tiếng nói:
- Tô Chuyết, cho dù ngươi có ba đầu sáu tay cũng đừng hòng thoát khỏi tòa Lãm Giang lâu này!
Nói xong vỗ tay, bên ngoài phòng khách tràn ra mười mấy người, từng tên cầm cường cung kình nỏ trong tay, ngắm thẳng vào Tô Chuyết.
Vệ Tú lạnh lùng nhìn qua hai người này, nhẹ giọng nói với Tô Chuyết:
- Không cần phải để ý đến ta!
Tô Chuyết cũng tin tưởng, dựa vào nhất giới nữ lưu như Vệ Tú mà có thể thành lập được tổ chức như Vọng Nguyệt lâu, nhất định sẽ không có việc gì. Nhưng y vẫn không nhịn được nhắc nhở:
- Chiếu cố bản thân cho tốt!
(chưa xong còn tiếp.)