Hoa Bình mở cửa phòng, bên ngoài đã là sáng sớm. Trong núi mờ mịt sương mù, khắp nơi mờ ảo không rõ chân thực. Sương thu dày nặng, đỉnh núi còn vào thu sớm hơn chân núi, trên đường đá đã có lớp sương trắng mỏng. Gã há miệng thổi hơi trắng, bỗng nhiên trông thấy Tô Chuyết vẫn còn ngồi một mình trong lương đình, bút lông trong tay viết viết bôi bôi trên tờ giấy.
Gã đi qua, thoáng thấy trên tờ giấy đã đầy mực nước, hầu như không có một chỗ trống. Tô Chuyết không ngẩng đầu lên, nói:
- Huynh đã tỉnh.
Hoa Bình lớn tiếng nói:
- Cả đêm cậu không ngủ ư?
Tô Chuyết thở dài, đáp:
- Có một số việc cứ nghĩ mãi mà không rõ, cho nên không ngủ được!
Hoa Bình biết tính tình của Tô Chuyết, nếu như có vấn đề không giải được thì vô luận thế nào cũng khó mà ngủ. Gã bỏ thêm chút than củi vào trong lò bùn đỏ, ngọn lửa phát ra. Rồi lại cầm ấm nước lấy chút nước suối đặt ở trên lò. Không lâu sau thì khí nóng bốc lên hầm hập. Bên trong đình cũng thêm chút sức sống.
Cuối cùng Tô Chuyết gác bút lại, nói:
- Bọn huynh đáp ứng Chu Quý điều kiện gì?
Lông mày Hoa Bình nhấc lên, biết việc này không thể gạt được y, liền nói:
- Cũng không có gì, chỉ để chúng ta đi làm một việc cho hắn!
Gã nói có vẻ hời hợt, Tô Chuyết lại hỏi tới:
- Đến cùng là việc gì?
Hoa Bình đáp:
- Chỉ là tìm người thôi, đối với Tứ Hải Minh mà nói không đáng kể chút nào.
Tô Chuyết gật đầu, đăm chiêu suy tư.
Hoa Bình lại nói:
- Tô Chuyết, xin lỗi. Hôm qua Niệm Tô bị kinh sợ, nửa đêm đã bắt đầu phát sốt. Ta nghĩ e rằng lần này chúng ta không giúp được cậu rồi!
Tô Chuyết cười lắc đầu, nói:
- Ta sớm có ý để các người nhanh chóng rời khỏi nơi này. Dù sao Linh lung cũng đang mang theo con, chỗ này lại quá mức nguy hiểm. Nếu hai người đã có nhà rồi, cũng đừng bước chân vào giang hồ nữa! Học theo Lăng Sương và Tô Cầm đi, làm một đôi thần tiên quyến lữ!
Hoa Bình gật đầu, cũng ước mơ cuộc sống điền viên một nhà ba người. Nhưng gã lại chú ý tới sự cô đơn trong giọng nói và vẻ bất đắc dĩ trong ánh mắt của Tô Chuyết. Lúc này Yến Linh Lung đã thu dọn xong, ôm đứa bé đi ra ngoài. Hai người cáo từ Tô Chuyết rồi vội vàng xuống núi, tìm kiếm lang trung xem bệnh cho đứa con. Trên núi chỉ còn lại một mình Tô Chuyết, có vẻ hơi vắng lạnh. Bất quá ba năm qua, cuộc sống mỗi ngày đều giống vậy, trái lại Tô Chuyết cũng không thấy tịch mịch.
Y xách ấm nước đã sôi xuống, rót một chén trà xanh, vừa muốn thinh lặng suy tư. Chỉ nghe thấy từng tiếng bước chân nhỏ nhặt. Bước chân của người đi tới phù phiếm, hiển nhiên không có công phu. Tô Chuyết quay đầu nhìn, chỉ thấy cái đầu trọc tròn trịa của Chu Quý xuất hiện trước tiên, tiếp theo toàn thân cũng xuất hiện ở bờ rừng đào. Ông ta vừa bước lên vừa thở hổn hển. Khoảng cách chừng một trăm bước, thẳng đến Tô Chuyết uống xong một ly trà, Chu Quý mới đi vào lương đình.
Chu Quý cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống, thở một hơi, đứt quãng nói:
- Tô tiên sinh... Chỗ này... Của tiên sinh... Tốt thì tốt... Nhưng mà cao quá... Mệt chết ta!
Tô Chuyết cười cười, nói:
- Chu lão bản làm gì khổ cực thế, thuê hai người khiêng lên không được sao?
Chu Quý vội đáp:
- Ấy, đến bái phỏng Tô tiên sinh thì sao mà thất lễ được chứ? Thật ra Chu mỗ ta hết sức kính ngưỡng Tô tiên sinh, chỉ là trước đây không có duyên được gặp!
Tô Chuyết nói:
- Sáng sớm Chu lão bản tới tìm ta, không phải chỉ vì nói mấy lời khách sáo đấy chứ?
Chu Quý cười hắc hắc, nói:
- Tô tiên sinh quả nhiên sảng khoái, ta chỉ thích giao thiệp với những người như vậy! Không nói gạt tiên sinh, ta không có lợi thì không dậy sớm. Nếu đã đến sớm thì chính là vì làm ăn!
Tô Chuyết hừ lạnh một tiếng:
- Hôm qua không phải ta đã nói cho ông rồi sao? Trên tay của ta căn bản không có danh sách mà ông muốn! Hơn nữa ta cũng sẽ không viết lại một bản đâu!
Chu Quý nói:
- Hắc hắc, ta cũng không có nói là danh sách giang hồ! Ta biết Tô tiên sinh nói được thì làm được, nhất định sẽ không bán cho ta bản danh sách kia, đương nhiên ta cũng không thể cưỡng cầu!
Tô Chuyết sững sờ, nói:
- Chẳng lẽ ta còn có thứ khác đáng giá cho Chu lão bản coi trọng sao?
Chu Quý cười nói:
- Tô tiên sinh sống thanh bần đạo hạnh, xem cái nhà tranh ba gian của tiên sinh cũng chẳng có thứ gì đáng tiền. Bất quá có việc, ta nghĩ Tô tiên sinh nhất định cảm thấy rất hứng thú, cũng sẽ bằng lòng làm giao dịch với ta!
- Việc gì?
- Võ lâm đại hội ở Thiếu Thất Sơn cách đây ba năm. Có một bản kinh thư hoành không xuất thế, mặc dù chỉ là thoáng hiện nhưng lại dẫn tới náo động không nhỏ trên giang hồ!
Chu Quý bình thản ung dung nói.
Tô Chuyết lại lấy làm kinh hãi, bật thốt lên:
- Nguyên lai Ngô Thanh Sơn đã bị ông mua chuộc!
Chu Quý hắc hắc cười lạnh, nói:
- Đáng nhẽ ta sai hắn lấy danh sách cho ta, ai ngờ hắn không biết chữ, nên cầm mấy quyển kinh Phật về cho ta. Ta vốn rất là thất vọng, ai biết tiện tay lật xem, thế mà mừng không kể xiết! Tô tiên sinh, tiên sinh biết ta thấy gì rồi chứ?
Tô Chuyết tự nhiên biết ông ta nhìn thấy thứ gì, sắc mặt tái xanh, không một lời.
Chu Quý rất là đắc ý, nói tiếp:
- Ta bất ngờ thấy được hai quyển sách, một quyển là Địa Ngục đạo, một quyển là Ngạ Quỷ đạo! Thưc sự làm ta giật nảy cả mình. Nguyên bản sau khi Thiếu Lâm xảy ra chuyện, trên giang hồ liền lưu truyền Lục Đạo Luân Hồi kinh đã thất lạc. Ai có thể nghĩ tới, mấy quyển sách đó lại ở chỗ của Tô tiên sinh!
Tô Chuyết cả giận nói:
- Chu Quý, mấy quyển sách đấy thần bí khó dò, tùy tiện luyện tập công phu trên đó sẽ chỉ tẩu hỏa nhập ma. Ta khuyên ông đừng nên đùa với lửa, mau trả sách lại cho ta!
Chu Quý cười lạnh:
- Ta là người làm ăn, võ công tuyệt thế đối với ta mà nói, căn bản là chẳng thèm ngó tới!
Tô Chuyết nói:
- Nếu như những quyển sách đó lưu truyền trên giang hồ sẽ chỉ gây nên gió tanh mưa máu. Chu Quý, ông chớ nên khinh cử vọng động!
Chu Quý cười nói:
- Tô tiên sinh, trong mắt ta, vạn vật trong thế giới chỉ cần có giá trị thì cũng có thể mua và bán. Tô tiên sinh nói gió tanh mưa máu gì đó, người làm ăn như ta sao mà hiểu được?
Tô Chuyết biến sắc, trên mặt lóe lên vẻ tức giận, lạnh lùng nói:
- Chu Quý, ông có biết hiện giờ ta có thể khiến cho ông mãi mãi không nói ra lời được!
Chu Quý không sợ chút nào, con mắt nhìn thẳng Tô Chuyết, nói:
- Tô Chuyết, nếu như ta chết, cả đời này ngươi đừng hòng tìm ra hai quyển sạch kia!
Trong lòng Tô Chuyết phẫn nộ, nhưng lại không có cách nào, nắm chặt hai tay, đập ầm lên mặt bàn.
Chu Quý cười nói:
- Tô tiên sinh, đó là một vụ giao dịch khác, bây giờ ta còn chưa muốn bàn với tiên sinh. Chuyến này ta đến chỉ là muốn nói cho tiên sinh, nếu như ta phát tán tin tức mấy quyển sách đó ở chỗ của tiên sinh ra ngoài, tiên sinh đoán xem sẽ như thế nào?
Đỉnh lông mày của Tô Chuyết run lên, chán nản nói:
- Từ đó về sau ta vĩnh viễn không có ngày bình yên!
Chu Quý cười ha ha, nói:
- Tô tiên sinh quả nhiên thông minh, ta muốn bàn với tiên sinh chính là về vụ làm ăn này! Muốn phong bế cái miệng của ta, thì phải xem Tô tiên sinh có bằng lòng làm cho ta một số việc nho nhỏ hay không!
Cuối cùng Tô Chuyết cũng hiểu được, giao phong giữa mình và Chu Quý từ lúc bắt đầu đã rơi vào hạ phong rồi. Y vốn cho rằng Chu Quý chỉ là một tên thương nhân con buôn đầu cơ khắp nơi, nhưng bây giờ nhìn lại, Chu Quý còn lâu mới đơn giản như mặt ngoài. Những gì hắn làm, căn bản không chỉ là vì tiền mà thôi, đến cùng hắn có mục đích gì? Tô Chuyết nhất thời lâm vào trầm tư.
Chu Quý cười lạnh lùng, tính sẵn trong lòng, đứng lên nói:
- Tô tiên sinh cứ suy nghĩ cho thật kỹ đi. Nếu đã nghĩ kỹ rồi thì tới tìm ta! Tiên sinh biết tìm ta ở đâu rồi chứ!