Kim Cửu Mệnh biến sắc, cả giận nói:
- Tô Chuyết, ngươi đừng nên không biết điều! Ngươi đã biết năm đó Hoàng Thượng cũng không sửa lại án xử sai cho ngươi. Nếu ngươi không chịu ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần vẫn còn thông cáo thì ngươi vẫn như cũ là kẻ gian ác gây loạn giang hồ!
Nhưng Tô Chuyết lại cười, nói:
- Nếu như ta sợ uy hiếp, năm đó cần gì phải đối nghịch với Vệ Tiềm?
Nói xong vòng qua Kim Cửu Mệnh, nghênh ngang rời đi.
Kim Cửu Mệnh đứng tại chỗ, sắc mặt thay đổi liên tục, hung tợn nói ra:
- Tô Chuyết, ngươi thật là có cốt khí đó! Hãy đợi đấy!
Mặc dù Tô Chuyết không để ý tới lời uy hiếp của Kim Cửu Mệnh, nhưng trong lòng vẫn trĩu nặng. Bây giờ vũng nước này đã càng lúc càng đục, Tô Chuyết thở dài ngước nhìn bầu trời đêm, thật vất vả sinh hoạt yên ổn lại, chỉ sợ đã không còn cách nào an bình được rồi. Y trở về chỗ ở cũ trên đỉnh núi, từ xa trông thấy một ánh lửa mờ nhạt chập chờn theo gió trong đình, nhưng bốn phía lại không có ai.
Tô Chuyết âm thầm kỳ quái, lúc ban ngày rõ ràng để Hoa Bình dẫn theo Ngô Thanh Sơn lên núi, vì sao giờ phút này không có bất kỳ ai? Có thể khiến cho vợ chồng Hoa Bình rời đi cũng chỉ có con gái của bọn họ! Tô Chuyết đi vào trong đình, đã thấy trên bàn trống rỗng, ngay cả mấy quyển kinh Phật và hai quyển Lục Đạo Luân Hồi kinh để đấy từ sớm cũng không thấy!
Trái tim Tô Chuyết nhảy lên thình thịch, bỗng nhiên nghe được tiếng nói từ phía sau:
- Tô tiên sinh không cần nóng vội, chẳng mấy chốc Hoa đại hiệp và Yến nữ hiệp sẽ trở về!
Giọng nói này rất quen tai, chính là Khúc Mai!
Tô Chuyết quay đầu, đã nhìn thấy Khúc Mai vẫn mặc bộ áo đen như trước đứng ở bên ngoài đình.
Khúc Mai lại nói:
- Chủ nhân sợ Tô tiên sinh sốt ruột nên cố ý phân phó ta chờ ở đây. Chủ nhân để ta nói cho ngươi, chuyện nàng đáp ứng nhất định sẽ làm được!
Tô Chuyết nhớ tới ban ngày lúc Vệ Tú rời đi đã từng nói qua những lời như vậy, nàng nhất định sẽ mang Hoa Niệm Tô trở về an toàn. Mà vừa rồi ở trong thục quán cũng không nhìn thấy đứa trẻ mới sinh nào, những người kia mang Hoa Niệm Tô giấu ở nơi đâu? Tô Chuyết nhìn cô gái trước mắt, mặc dù che mặt không nhìn thấy biểu lộ, nhưng có thể đoán được Khúc Mai nhất định hận mình thấu xương. Nếu không phải do y, Tụ Nghĩa sơn trang mà Khúc Mai và cha cô ta tổ chức cũng sẽ không bị lụi tàn theo lửa.
Y nói ra:
- Nghĩ không ra cô lại cam lòng nghe theo Vệ Tú sai khiến!
Khúc Mai tuy rằng hoàn toàn không có thiện cảm với Tô Chuyết, nhưng cũng không tức giận, lạnh nhạt nói:
- Bất luận là loại người gì cũng có cái giá, chờ đến một ngày nào đó có người đưa ra bảng giá thích hợp thì ngươi cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lệnh mà thôi!
Bỗng nhiên Tô Chuyết lại nghĩ đến Chu Quý, tên con buôn thích làm ăn này có thể hành động trôi chảy suôn sẻ trên giang hồ, chắc hẳn là do lấy ra nổi giá tiền của rất nhiều người. Y không đáp lại Khúc Mai, mà là hỏi:
- Ngô Thanh Sơn đâu rồi?
Khúc Mai đáp:
- Ngô Thanh Sơn nào? Hắn là ai?
Tô Chuyết nghe giọng điệu của nàng không giống như giả bộ. Nếu Ngô Thanh Sơn không theo Hoa Bình đi gặp người của Vọng Nguyệt lâu, vậy hắn đi nơi nào đây? Đang suy nghĩ lung tung, mơ hồ nghe thấy tiếng người vang lên.
Khúc Mai nói:
- Bọn họ trở về rồi!
Tô Chuyết ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy Vệ Tú chậm rãi bước ra rừng đào. Mà hai người Hoa Bình và Yến Linh Lung cũng đi theo phía sau, Yến Linh Lung ôm đứa trẻ trong ngực, vui vẻ vô cùng. Mấy người đi lên phía trước, Hoa Bình trông thấy Tô Chuyết thì hỏi:
- Cậu đã trở về rồi? Đến cùng phát sinh chuyện gì?
Tô Chuyết không muốn nói lại, liền lắc đầu, hỏi ngược lại:
- Ngô Thanh Sơn đâu?
Hoa Bình sững sờ, mờ mịt nói:
- Hắn không ở trên núi sao? Lúc chúng ta đi còn dặn dò hắn chờ cậu trở về!
Tô Chuyết gật đầu, như có điều suy nghĩ. Hoa Bình thấy thần sắc y có gì không đúng, lại nhìn Vệ Tú, hai người đều là bụng dạ cực sâu, mà lại không thích nói suy nghĩ trong lòng với người khác. Gã nói với Yến Linh Lung:
- Linh Lung, bên ngoài đêm khuya sương nhiều, chúng ta về phòng chờ đi!
Yến Linh Lung gật đầu, ôm đứa con, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận trở về nhà gỗ đóng cửa phòng. Tô Chuyết đứa mắt nhìn bọn họ rời đi rồi mới nói:
- Hiện tại bọn họ đã tránh đi, Vệ cô nương có lời gì có thể nói được rồi chứ?
Vệ Tú đáp:
- Ta đã tuân thủ ước định trả lại đứa bé cho bọn họ. Ngươi cũng nên giao danh sách cho ta chứ?
Lúc này Tô Chuyết đang ngồi ở trước bàn, nâng bút viết xuống mấy danh tự. Trong thời gian y viết chữ, Vệ Tú đã đi vào lương đình, ngồi xuống đối diện Tô Chuyết. Tô Chuyết viết xong, đẩy tờ giấy đến trước mặt Vệ Tú. Con mắt Vệ Tú lướt qua, chỉ thấy trên giấy chỉ viết không quá mười danh tự.
Nàng cười nhạt một tiếng, nói:
- Tô Chuyết, chẳng lẽ ngươi gạt ta?
Tô Chuyết lạnh nhạt đáp:
- Ta không qua loa cô. Nếu như không phải cô bắt đứa bé đi trước thì cũng sẽ không có chuyện này. Nói cho cùng, việc này bởi vì cô mà ra, nên cô tìm đứa bé vốn là cần phải làm!
Sắc mặt Vệ Tú phát lạnh, lập tức nhịn xuống lửa giận, thở dài, nói:
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Tô Chuyết đáp:
- Ta nghĩ đứa nhỏ này nhất định là tìm được ở nhà Quan viên ngoại, không sai chứ?
Vệ Tú gật đầu:
- Ngươi rất thông minh, điều này cũng đoán được!
Tô Chuyết lắc đầu cười khổ:
- Đây là sự tình liếc qua thấy qua. Hôm nay đám võ lâm quần hùng kia bắt giữ người của toàn thôn, chỉ có nhà họ Quan may mắn không bị làm khó. Đám người thô lỗ kia không biết cách chăm sóc một đứa bé, đành phải giao phó đứa bé cho Quan gia chăm sóc. Cho nên ta có thể đoán được cũng là rất bình thường. Hơn nữa Chu Quý cũng ở Quan gia, điều này nói rõ Chu Quý rất có thể cũng có quan hệ với nhóm nhân vật giang hồ đó. Ta nói không sai chứ?
Vệ Tú cười cười, đáp:
- Ngươi nói không sai! Buồn cười Chu Quý tự cho là thông minh, vẫn còn muốn trục lợi hai đầu giữa ngươi và nhóm người đó, thật là không biết lượng sức!
Tô Chuyết nói:
- Tuy Chu Quý chỉ là một thương nhân, nhưng thực lực không nhỏ. Ta rất khó hiểu cô làm thế nào mang đứa bé về từ trong tay ông ta?
Vệ Tú cười đáp:
- Hắn là người làm ăn nên ta liền làm ăn với hắn. Huống hồ Vọng Nguyệt lâu cũng là khách hàng lớn của hắn, Chu Quý không thể không bán cho ta phần mặt mũi này!
Tô Chuyết nói:
- Cho nên cô kêu lên Hoa Bình và Yến Linh Lung cùng đi là muốn kéo bọn họ vào trong giao dịch của các người ư? Cô đang có ý đồ với Tứ Hải minh sao?!
Tiếng nói của y bỗng dưng cao lên, đã lộ ra cơn giận.
Vệ Tú cười nhạt một tiếng, đáp:
- Tô tiên sinh làm gì xem chúng ta như tiểu nhân con buôn vậy? Lại nói, Yến cô nương sớm đã không còn là minh chủ của Tứ Hải Minh rồi, ta làm thế nào có ý đồ với Tứ Hải Minh?
Tô Chuyết thở dài, nói:
- Nếu cô đã thích làm ăn, vậy thì ta cũng làm một giao dịch với cô, như thế nào?
Vệ Tú rất hứng thú, hỏi:
- Ngươi thử nói xem!
Tô Chuyết chỉ vào tờ giấy viết mấy danh tự trên bàn, nói:
- Không phải cô vẫn muốn bản danh sách kia sao? Chỉ cần cô thay ta làm một việc, ta sẽ giao nó cho cô!
Vệ Tú bất thình lình cười lạnh:
- Trò cười! Nếu như ngươi muốn ta tặng cả Vọng Nguyệt lâu cho ngươi, chẳng lẽ ta cũng phải đáp ứng sao?
Tô Chuyết đáp:
- Yên tâm, việc ta muốn cô làm đối với cô mà nói thì dễ như trở bàn tay!
Con mắt của Vệ Tú nhìn xem khuôn mặt Tô Chuyết nửa ngày, trong lòng không ngừng tính toán. Hai người đều không thể tìm tới đáp án mình muốn từ trong mắt đối phương, bất giác đồng thời thở dài. Vệ Tú bỗng nhiên cầm tờ giấy gấp lại, đặt ở trong tay áo, nói:
- Được! Ta tin tưởng Tô tiên sinh là người giữ chữ tín. Ngươi nói đi, muốn ta giúp ngươi làm việc gì?
Tô Chuyết lại nâng bút lần nữa, viết xuống mấy chữ trên giấy, nói ra:
- Ta muốn cô giúp ta điều tra hai người!
Vệ Tú nhướng mày, nhìn lên tờ giấy, chỉ thấy phía trên viết mấy chữ to: "Chu Quý, Kim Cửu Mệnh".