Gian Khách

Quyển 4 - Chương 118: Ta không cần được tạc tượng (Trung)

Bởi vì ở trong mắt của tất cả mọi người Liên Bang, nhất là những nam

nhân Liên Bang, mà càng nhất hơn nữa chính là những gã quân nhân sĩ quan nam nhân Liên Bang, tất cả mọi người Đế Quốc, nhất là những gã nam nhân Đế Quốc, càng nhất hơn nữa chính là những gã nam nhân Đế Quốc có sức

chiến đấu nhất định cũng đều là những gã ngốc tử, hoặc là những đầu dã

thú vô dụng tràn đầy hơi thở của thời nguyên thủy. Bởi vì đã từng trải

qua hai lần đối kháng mạnh mẽ với nhau, cùng với những lý do đại loại

như vậy, cho nên rất dễ dàng có thể tưởng tượng ra được, bên dưới cái

nghi thứ hoan nghênh vô cùng nồng nhiệt, những sự ấm áp vui mừng biểu

hiện bề ngoài trên sân bay khu căn cứ quân sự Trường Phong này kỳ thật

cất dấu rất nhiều những ánh đao bóng kiếm cùng với những câu ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông vô cùng thô tục.

Tuy rằng cái gã nam tử trung niên Đế Quốc đang đi xuống khỏi Chiến hạm kia nghe nói là thuộc

Tổ chức Bình dân Phảng kháng gì gì đó, đã cùng với quân đội Hoàng gia Đế Quốc đánh nhau mấy trăm năm nay rồi, nhưng chung quy hắn cũng vẫn là

đến từ Đế Quốc. Cái lý do này cũng liền đủ để cho tất cả những người

Liên Bang đang đứng trên sân bay này có một sự chán ghét xuất phát từ

sâu trong nội tâm của mỗi người rồi. Mặc dù hiện tại đã cố gắng cất giấu lại, nhưng mà biểu tình cùng với những động tác tự nhiên cũng khó có

thể khống chế nổi, biến thành có chút cứng ngắc.

- Không được

đánh nhau, ít nhất là ở trước mặt đám phóng viên tin tức cần phải diễn

trò một chút, ngàn vạn lần không được đánh nhau.

Hứa Nhạc quay

sang, hướng về phía cái gã Lữ Đoàn trưởng đang đứng bên cạnh mình, vẻ

mặt hưng phấn cùng với ánh mắt thị huyết, tràn ngập vẻ chờ mong muốn gây chuyện, nhẹ giọng nói một câu. Trên mặt hắn cũng không có bất cứ biểu

tình gì cả, ngữ khí cũng không có vẻ cường hãn chút nào, nhưng mà gã Lữ

Đoàn trưởng nghe xong câu nói đó, thoáng ngẩn người một chút, cuối cùng

vẻ mặt liền trở nên thành thật hơn rất nhiều. Thân là một gã quân nhân

sĩ quan cao cấp của phe phái quân sự tuyệt đối trung thành với nhà cổ

Chung Gia bên kia, hiện tại hắn đối với Hứa Nhạc phải thể hiện ra một sự phục tùng tuyệt đối không chút nghi ngờ. Bởi vì đối phương hiện tại

chính là người giám hộ của Tiểu Công chúa nhà mình.

- Chúng ta đến đây ngày hôm nay cũng không phải là để đánh nhau!

Vị Mộc Ân tiên sinh, nhân vật có quyền lực cực cao trong giới xã hội đen

Đế Quốc đến từ Thiên Kinh Tinh kia, vẻ mặt nở nụ cười nhàn nhạt, tiếp

nhận đóa hoa tươi do cô bé con xinh đẹp đưa đến. Hắn phi thường không

chút tự nhiên đưa tay lên lau đi mớ mồ hôi tươm ra đầy trên trán, hạ

thấp thanh âm một chút, nói nhỏ với Hứa Nhạc:

- Hơn nữa tôi cũng thật không thích ứng nổi với loại trường hợp như thế này.

- Không nghĩ tới trình độ ngôn ngữ Liên Bang của ông cũng tốt như vậy.

Hứa Nhạc nhún nhún vai một cái, ngạc nhiên nói:

- Nếu như tổ chức của các ông đã đề cử ông đến làm đại biểu đàm phán, vậy thì mấy cái trình tự này nọ, ví dụ như là mấy cái nghi thức hoan ngênh

như thế này, ông cũng nên phải chấp nhận nhẫn nhịn một chút chứ.

- Trình độ ngôn ngữ Liên Bang của ta cũng không thể nào bằng được trình

độ ngôn ngữ Đế Quốc của cậu được. Nói đi cũng phải nói lại, ta mãi vẫn

cho rằng cái giọng điệu ngôn ngữ quý tộc của cậu nghe rất là chói tay,

có cảm tưởng như là đang nói chuyện với cái đám quý tộc khốn kiếp trong

Hoàng cung Thiên Kinh Tinh vậy. Rất khó chịu a!

Mộc Ân ha hả cười sảng khoái, cũng không có chút khách khí nào, đưa tay lên quàng qua bả

vai của Hứa Nhạc, đi nhanh về phía cuối con đường dài được trải bằng tấm thảm đỏ sang quý. Hắn hướng mặt về phía đám phóng viên tin tức vô cùng

nhiệt tình chụp ảnh liên tục mà không ngừng quơ quơ cánh tay.

-

Trước giờ ta cũng chỉ am hiểu mấy cái chuyện kinh doanh buôn lậu cùng

với sòng bạc. Lần này tổ chức để cho ta đến đây làm đại biểu đàm phán,

là bởi vì dù sao thì hồ sơ của ta cũng đã nằm trong tay của Bộ Tình Báo

Hoàng gia Đế Quốc rồi, không sợ bị bại lộ thân phận nữa. Mặt khác vì

muốn tỏ vẻ sự thành ý chân chính của chúng ta, nguyên bản nên là mời

đồng chí Tề Đại Binh đích thân đến đây. Nhưng mà bản thân ta lại lo lắng hai gã thanh niên các người vừa mới gặp mặt nhau đã ra tay đánh một

trận nữa, cho nên ta đành phải đích thân đi đến đây vậy.

- Tề Đại Binh dạo này thế nào rồi?

- Ba tháng nữa hội nghị đại biểu sẽ tiến hành dự họp lâm thời, biểu quyết thông qua việc đưa hắn lên làm thủ lĩnh kế nhiệm của tổ chức, hiện tại

hắn đang học tập cho quen dần những công tác có liên quan, để tránh cho

lúc đó bỡ ngỡ.

- Đối với một vị lãnh tụ tương lai của Tổ chức Bình dân Phản kháng, ta như thế nào lại dám quơ nắm tay mà đánh nhau cơ chứ?

Hứa Nhạc cũng không có chút xíu nào thành ý nói một câu, sau đó nhìn về

phía cái áo khoác bằng da báo đen vô cùng sang quý đã ướt đẫm mồ hôi

trên người của Mộc Ân, hạ giọng nói:

- Nếu như thật sự nóng quá, vậy tại sao lại còn ôm chặt tôi như vậy cơ chứ?

Mộc Ân tiên sinh tựa hồ cũng không có nghe thấy câu nói này của Hứa Nhạc,

trên gương mặt hắn lại một lần nữa nở ra nụ cười vô cùng chân thành cùng với thân thiết, bàn tay lại rất nhanh ôm chặt lấy bả vai của Hứa Nhạc

một chút nữa, hướng về phía đám phóng viên tin tức của Liên Bang thể

hiện ra sự chân thành nhiệt tình vô cùng của mình cùng với mối quan hệ

cá nhân phi thường thân thiết tốt đẹp giữa hắn cùng với Thượng Tá Hứa

Nhạc.

Những ánh đèn chụp hình không ngừng chớp tắt liên tục, thậm chí ngay cả ánh nắng mặt trời vô cùng chói mắt ở trên bầu trời màu xanh lam sẫm trên đỉnh đầu chiếu rọi xuống cũng phải trở nên ảm đạm hơn một

chút. Hứa Nhạc khẽ nheo cặp mắt lại một chút, đột nhiên khóe môi chợt nở ra một nụ cười có chút chua xót, hạ giọng nói:

- Tôi biết ông

đang suy nghĩ cái gì. Tôi cũng biết các người mong muốn cái gì nữa.

Chẳng qua là có chuyện tình này tôi cần phải thông báo cho ông biết một

chút.

- Là chuyện gì?

Ánh mắt của Mộc Ân tiên sinh cũng

vẫn chỉa thẳng về phía trước, mạnh mẽ quên mất đi cái luồng hơi thở xã

hội đen đã ăn sâu vào trong xương cốt của chính mình, giống hệt như một

vị chính trị gia nào đó, cánh tay đưa lên không ngừng huy động nhiệt

tình.

- Trong Liên Bang tôi đã thất thế rồi.

Hứa Nhạc đồng dạng cũng đem ánh mắt hướng thẳng về phía trước, nở nụ cười nhạt, nói:

- Một vài vị đại nhân vật nào đó có lực lượng rất lớn bất cứ lúc nào cũng có thể một phen đem tôi hoàn toàn tiêu diệt đi. Hơn nữa hiện tại tôi

đứng ở Đại khu Tây Lâm này gặp mặt ông, cũng chính là cái kết quả cuối

cùng của một hồi đấu đá bên trong Chính phủ Liên Bang.

Cánh tay

phải đang quàng lên vai Hứa Nhạc của Mộc Ân nhất thời cứng đờ lại một

chút. Một lúc sau, hắn mở ha ha cười to lên một tràng dài, dùng sức vỗ

mạnh lên sau lưng của Hứa Nhạc, trầm giọng nói:

- Thất thế thì cũng tốt thôi, chúng ta đây có thể đơn thuần ngồi uống với nhau vài chén.

- Tôi có thể nghe được thanh âm khóc lóc ở trong bụng của ông đó.

Hứa Nhạc nở nụ cười chế nhạo, nói.

Mộc Ân tiên sinh nhẹ nhàng nhún nhún vai mấy cái, nở nụ cười hào sảng, nói:

- Lĩnh tụ Ốc Tư xem trọng cậu, bản thân ta cũng rất xem trọng cậu. Cậu

nhất định sẽ có ngày đứng lên lại. Hơn nữa, thông qua tin tức tình báo

từ bên phía Bách Mộ Đại truyền đến, tổ chức đã xác nhận rõ ràng cậu

chính là người nối nghiệp tiếp theo của Quân Thần Lý Thất Phu. Cho nên

chúng ta cũng không lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì.

- Xem ra bên phía các ông khẳng định là không có thu được tin tức tình báo mới nhất rồi.

- Là tin gì?

- Quân Thần lão nhân gia đang bệnh nặng.

- Cái tin tức này thật sự là khiến kẻ khác phải khiếp sợ a!

Mộc Ân khẽ nhíu mày nhìn hắn, ngạc nhiên nói:

- Vậy sao hiện tại cậu không ngờ lại còn lưu lại ở nơi này?

Ánh nắng mặt trời thanh lệ xuyên thấu qua tầng lá phong lớn hơi thưa thớt

mà rơi thẳng xuống mặt đất. Cái loại lá phong lớn đặc sản của Đại khu

Tây Lâm này có cạnh lá răng cưa vô cùng đặc thù, cho nên tuy rằng tầng

lá cũng khá thưa thớt, nhưng mà lại vẫn như cũ có thể một phen đem ánh

nắng mặt trời cắt nhỏ thành những cái bóng với thiên hình vạn trạng, vô

số các hình thù kỳ quái. Ở giữa những cái bóng này thỉnh thoảng lại lóe

lên những vết lốm đốm sáng ngời, bao trùm khắp nơi trên bãi cỏ giữa sườn núi cùng với khu rừng phong phía sau khu căn cứ quân sự.

Lúc này Hứa Nhạc đang nằm ở trên bãi cỏ xanh mát, khẽ nheo mắt nhìn thẳng lên

trên bầu trời màu xanh lam sẫm pha lẫn đủ các loại vết lốm đốm với những màu sắc huyền ảo khác nhau, lâm vào một mảnh trầm mặc trong khoảng thời gian dài. Đám lính hậu cần đứng ở xa xa đằng kia quẳng ném về phía hắn

những ánh mắt nghi hoặc nhàn nhạt. Bọn họ đại khái không thể nào hiểu

nổi, hắn thân là đại biểu toàn quyền của Chính phủ Liên Bang, vì cái gì

lại sau khi một phen đem các thành viên đoàn đại biểu của Tổ chức Bình

dân Phản kháng của Đế Quốc quẳng ném vào trong khách sạn quân dụng, rồi

liền không bao giờ để ý đến bọn họ nữa, mà là một thân một mình lén lút

chạy ra phía sau khu căn cứ này ngẩn người như vậy.

Còn có chuyện tình gì so với đàm phán song phương còn quan trọng hơn nữa? Hắn ngẩn

người chẳng lẽ là do có chuyện tình gì hạnh phúc hay sao? Rất rõ ràng là Hứa Nhạc cũng không phải đang là như vậy. Bởi vì bộ dáng của hắn lúc

này thật là rất thương tâm. Không biết là nguyên nhân những vệt sáng lốm đốm chiếu xuống kia khiến cho từ trong ánh mắt đang nheo lại của hắn

chợt có mấy giọt nước mắt trong suốt đang biến thành một tia nhàn nhạt

từ trong khóe mắt của hắn lặng lẽ chảy xuống.

Lúc bước đi trên

tấm thảm đỏ trải dài trong nghi thức hoan ngênh khách quý, trong tiếng

quân nhạc hào hùng vui tay, dưới sự chụp ảnh không ngừng vô cùng hưng

phấn của đám phóng viên tin tức trên sân bay kia, bên trong đồng tử mắt

phải của Hứa Nhạc đột nhiên xuất hiện một dãy quang phù màu trắng nhàn

nhạt. Kể từ sau khi cùng với cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia đạt thành hiệp nghị bằng hữu vong niên, có một cái điều kiện quan trọng

chính là không cho phép lão già kia chưa có sự cho phép của hắn mà tự

tiện đi vào đại não của hắn. Nhưng mà chuyện tình xảy ra ngày hôm nay

chính là điều kiện đặc biệt mà hắn đã định sẵn trước đó với lão già kia

rồi. Cái dãy quang phù màu trắng trầm mặc xuất hiện kia chính là:

Công dân Liên Bang có mã số: SLAA3218971, Lý Thất Phu, tín hiệu điện tử sinh mệnh nhân thể ngừng liên hệ, tuyên bố tử vong!

Vừa nhìn thấy dòng quang phù này xuất hiện trong đồng tử mắt của mình, mặc

dù lúc ấy đang được đắm chìm trong ánh mặt trời chói chang ấm áp, tiếng

chiêng tiếng trống, tiếng quân nhạc ầm ĩ, thế nhưng Hứa Nhạc lại cảm

giác như là thân thể mình lọt vào một không gian tối tăm trống vắng mà

lại vô cùng rét lạnh vậy. Phần thân thể phía sau lưng hắn theo bản8 năng co rút lại một trận.

Ngoại trừ đám người đang đứng trong căn

phòng bệnh ở Phí Thành, tiến hành những động tác kính chào theo nghi

thức Quân đội kia, trong toàn bộ vũ trụ này, Hứa Nhạc hắn chính là người nhận được cái tin tức này sớm nhất. Hơn nữa hắn lại cũng không có biện

pháp nào đi nói lại với những người khác, cũng không có đủ lòng tin để

mà thể hiện ra tình tự chân thật nhất lúc này trong lòng mình. Cho nên

hắn mới trầm mặc một mình một người rời khỏi khu khách sạn quân dụng

thuộc căn cứ quân sư, đi vào bãi cỏ bên dưới phiến rừng phong này mà

ngẩn người.

Cái loại cảm giác này nói ra quả thật cũng có chút

quái dị. Hắn đã biết được một kiện đại sự khẳng định sẽ chấn động toàn

bộ vũ trụ này, nhưng mà hắn lại không có biện pháp hướng về những người

khác mà kể rõ sự khiếp sợ cùng với sầu não của chính mình. Nơi này mặc

dù là Lạc Nhật Châu Đại khu Tây Lâm, quân nhân cùng với nhân dân Tây Lâm vô cùng tôn kính chính mình, nhưng dù sao bọn họ cũng không phải là

người của chính mình giống như là đám đội viên của Tiểu đội 7 vậy, hắn

cũng không có người nào để mà nói ra, khóc lóc… Đây đại khái chính là

một loại cảm giác ngơ ngẩn bất lực.

Đưa tay cầm lấy chiếc điện

thoại mã hóa của quân đội, chậm rãi bấm một dãy số điện thoại. Sau một

khoảng thời gian dài dòng chờ đợi, Hứa Nhạc có chút kinh ngạc phát hiện, hóa ra điện thoại đã được thông. Bên kia ống nghe điện thoại vang lên

thanh âm nhạc khúc lượn lờ, thanh âm kêu gọi của nữ nhân ám muội mê

người, không gian vô cùng hỗn loạn.

- Hắc hắc, tảng đá, nghe nói cậu bị điều phối đi đến Tây Lâm rồi mà, như thế nào lại có hứng thú gọi điện thoại đến cho ta thế?

Thi Thanh Hải rõ ràng là đã xuống chút rượu, ở bên kia đầu dây điện thoại

lớn tiếng lè nhè nói. Sau đó lại vang lên một tràng cười vô cùng khoa

trương của nữ nhân.

- Ta đã rất nhiều lần gọi điện thoại cho cậu

rồi, mà không thể gọi được, chỉ là nghĩ muốn nhắc nhở cậu một câu, cái

chuyện kia cậu không cần chính mình chạy đi điều tra nữa, có hiểu ta nói gì không? Đây là một lời cảnh cáo thật sự nghiêm túc đó. Còn nữa, cậu

con mẹ nó…

Hứa Nhạc nghĩ nghĩ một chút, chung quy vẫn là một phen đem những lời nói thô tục cùng với ý tứ của câu hỏi nuốt ngược trở về.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời lam sẫm đang bị cắt nhỏ thành

từng phiến nhỏ trên đỉnh đầu của mình, bình tĩnh nở nụ cười nhạt, nói:

- Hiện tại cậu có ổn không?

- Cũng không tệ!

Thi Thanh Hải nở nụ cười lớn, nói:

- Mà cậu khẩn trương như thế làm cái gì, không sao đâu. Đúng rồi, ta nghĩ cảm thấy hình như cảm xúc của cậu có chút không đúng, thanh âm sao lại

nhạt nhẽo thế kia? Xảy ra chuyện gì rồi à?

- Cũng không có gì!

Hứa Nhạc ngồi thẳng người lên trên bãi cỏ, từ trong túi quần phía sau, có

chút gian nan rút ra hộp thuốc lá bằng kim loại bóng loáng, lấy ra một

điếu thuốc lá hiệu Ba số 7, giương mắt đem điếu thuốc lá chăm chú sửa

sang lại suốt nửa ngày, mãi cho đến khi điếu thuốc lá rốt cuộc có thể

miễn cưỡng nhét mạng vào trong cặp môi khô quắt của mình, mới vừa lòng

đưa bật lửa lên trước miệng châm lên.

Đây là một khoảng thời gian trầm mặc kéo dài rất lâu. Thi Thanh Hải ở bên kia đầu dây điện thoại

thế nhưng vẫn một mực không có thúc giục hắn lên tiếng, mà chỉ là kiên

nhẫn chờ đợi mà thôi.

Sau khi thống khoái đem những luồng khói

thuốc đủ mạnh mẽ, đủ cay độc ở sâu trong buồng phổi kia theo miệng mũi

mình phun thẳng ra bên ngoài, thoáng tạm dừng một lúc, Hứa Nhạc mới

hướng vào ống nghe điện thoại, chậm rãi nói:

- Có một người đã qua đời rồi!

Ở bên kia đầu dây điện thoại là một cái quán bar nhỏ, ánh đèn u ám mê ly, tràn ngập hương vị của rượu mạnh cùng với các loại thuốc phiện dạng nhẹ nào đó.

Sau khi Thi Thanh Hải ngắt cú điện thoại đường dài kia,

thoáng trầm mặc một lúc thật lâu, sau đó hắn mới bưng lên cái ly thủy

tinh tràn ngập một loại chất lỏng màu hổ phách trước mặt mình, quay sang hướng về phía vị nữ sĩ có gương mặt góc cạnh khô khan ngay bên cạnh

mình, lộ ra một nụ cười mê người, nhàn nhạt nói:

- Công việc bên trong nhà giam lúc nào cũng nhàm chán như vậy sao?

- Anh đối với công việc của em cảm thấy rất hứng thú như vậy à?

Vị nữ sĩ gương mặt không mấy xinh đẹp kia có chút tò mò nhìn hắn, ngay sau đó có chút bất an khẽ xoa xoa hai tay mình một chút, nở nụ cười hơi

chút gượng ép, giải thích:

- Em mãi vẫn nghĩ đến sẽ không có

chàng trai nào đối với một cô gái trông coi nhà giam như em cảm thấy

hứng thú cả. Dù sao những giao tiếp hằng ngày của chúng em cũng chỉ một

mực cùng với những gã tội phạm cùng hung cực ác mà thôi. Cuộc sống thật

sự không có chút thú vị nào cả.

- Đây là cái nhìn cổ hủ đến thế nào a!

Thi Thanh Hải đem ly rượu mạnh màu hổ phách trong tay mình một hơi uống cạn sạch.

- Cái thời đại này của chúng ta, tựa hồ như cho tới bât giờ cũng chưa bao giờ có những sự thay đổi chân chính nào cả.

Vị nữ sĩ công tác quản ngục kia có chút sầu não đưa ly rượu trong tay mình lên hớp lấy một ngụm, sau đó mới có chút quan tâm nhìn về phía Thi

Thanh Hải, nói:

- Cũng đừng uống mau như vậy chứ, không tốt cho sức khỏe đâu.

- Ly rượu này nhất định là phải uống…

Thi Thanh Hải nhẹ nhàng xoay chuyển ly rượu thủy tinh trống rỗng trong tay mình, có chút thất thần một lúc, hồi đáp:

- Bởi vì, một cái thời đại đã trôi qua rồi.

- Tôi biết bộ đội tiền tuyến rất cần sự phối hợp của mấy người Đế Quốc

này, cho nên ở trên phương diện chung cấp súng ống đạn dược cho bọn họ

cũng có thể nhượng bộ một chút. Cảm xúc của tôi? Cảm xúc của tôi phi

thường tốt. Những hình ảnh xuất hiện trên bìa tạp chí Quân sự Tây Lâm

vừa mới xuất bản ngày hôm nay có thể làm chứng chuyện này. Vấn đề hiện

tại cũng không phải là cần phải đàm phán như thế này mới tốt, mà là vì

cái gì nhất định phải là tôi lưu lại đây tiến hành đàm phán?

Bộ

Quốc Phòng đã ở trong tòa Đại khách sạn Kim Tinh vô cùng nổi tiếng tại

Lạc Nhật Châu kia an bày cho Hứa Nhạc một cái đại văn phòng chuyên môn

của hắn. Bên ngoài cửa sổ nhìn xuống chính là phiến bãi biển một màu

xanh thẳm vô cùng xinh đẹp. Nhưng mà ngày hôm nay hắn nhìn ra bên ngoài

cửa sổ, thấy được biển xanh cùng bầu trời xanh thẳm, thế nhưng tâm tình

của hắn cũng không cách nào rộng rãi khoáng đạt giống như bầu trời cùng

với biển xanh kia. Hắn nghĩ đến những gì mà đám người này đã gây ra,

trong lòng hắn không thể không phẫn nộ.

- Bộ trưởng tiên sinh,

nếu như lễ tang đã quyết định cử hành vào cuối tháng này, như vậy tôi

đây không có đạo lý gì mà không chạy trở về tham gia được. Muốn tôi phải lưu lại trấn thủ ở Tây Lâm sao? Tôi cần một lời giải thích. Nếu như tôi cảm thấy không hài lòng với lời giải thích này, tôi nghĩ rằng sẽ không

có bất cứ kẻ nào có thể ngăn cản được tôi quay về Đặc khu Thủ Đô để tham gia lễ tang của lão nhân gia đâu.