Gian Khách

Quyển 3 - Chương 218: Thiên nhiên khủng bố

Một ngọn núi lửa khổng lồ cao ngất bên cạnh Tây Hải trên tinh cầu 5460,

dưới tình huống không có bất cứ dấu hiệu nào, bắt đầu phun trào mãnh

liệt khủng bố. Những dòng sông băng đã tồn trữ hàng mấy ngàn năm ở bốn

phía xung quanh ngọn núi lửa bắt đầu dùng loại tốc độ mà mắt thường có

thể nhìn thấy được, dần dần hòa tan ra. Trong phạm vi mấy trăm km vuông

xung quanh ngọn núi lửa kia, băng tuyết cùng với dung nham hỗn hợp lại

với nhau, hướng về phía chỗ trũng dần dần lan tràn ra.

Những nơi mà dòng dung nham hỗn độn này lan tràn qua, trên những cánh

đồng tuyết khổng lồ mà ngay cả một tấc cây cỏ cũng không thể mọc lên

được, tức thì bị vẽ loạn lên thành một mảnh vô cùng hỗn loạn. Dòng nham

thạch nóng chảy cùng cực cùng với những khối băng tuyết rét lạnh tiếp

xúc thân mật với nhau, phát ra những thanh âm đốt nướng xèo xèo. Hơi

nước mang theo những mảnh bụi đen ngòm, điên cuồng hướng về phía bầu

trời phun thẳng lên.

Đồng thời đến cùng với hiện tượng

núi lửa phun trào, chính là một hồi động đất mãnh liệt lên đến mười hai

độ. May mắn lần này tâm phát xuất ra địa chấn là sâu cực sâu bên dưới

lòng đất, cho nên sau khi truyền lên đến mặt đất, độ chấn động đã suy

giảm vô cùng lớn. Hơn nữa trên bề mặt của khỏa tinh cầu này, đã tiến

hành chiến đấu hơn mười năm trời, ngoại trừ những đầu Robot cùng với các xe thiết giáp di chuyển trên những cánh đồng tuyết bát ngát, cũng không có quá nhiều các công trình kiến trúc nhân công nào cả, cho nên vẫn

không có tạo thành quá nhiều tổn thất về mặt con người.

Núi lửa bùng nổ cùng với động dất cũng đã đến, chính là do thiên nhiên

hướng về phía song phương đang kịch liệt chiến đấu trên bề mặt khỏa tinh cầu này phát ra lời cảnh báo thiện ý nhất của mình. Nhiệt độ độ chỉnh

thể trên bề mặt Bắc bán cầu tinh cầu 5460 này bắt đầu chậm rãi dâng lên. Bên trong loại hiện tượng thiên văn khiến kẻ khác phải kinh hãi này,

tổng cộng bảy chỉnh biên Sư đoàn bộ đội mặt đất của Quân đội Liên Bang,

dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phía Nam bán cầu mà triệt thoái đi.

o0o

Bên cạnh đỉnh băng của khu K22, có một chi bộ đội loại nhỏ của Đế Quốc

đang đóng bên cạnh một khu địa đạo bí mật, chính là chi bộ đội Đế Quốc

đầu tiên phát hiện ra dị động của địch nhân. Bọn họ sớm đã tập thành

thói quen chiến đấu không ngừng không nghỉ suốt cả ngày đêm, lúc này lại ngạc nhiên phát hiện ra trong khoảng thời gian kéo dàu hơn bốn giờ đồng hồ, mặc dù đạn pháo bên phía Quân đội Liên Bang vẫn còn không ngừng

oanh tạc, thế nhưng chi bộ đội Liên Bang khó chơi nhất, rốt cuộc cũng

không có phát động công kích về phía mình.

Gã Liên Đội

trưởng Quân viễn chinh Đế Quốc thoáng trầm mặc tự hỏi một hồi thật lâu,

sau đó dùng bàn tay không của mình, mạnh mẽ đập một cái lên trên vách

tường công sự bằng xi măng chống rét, ôm theo khẩu súng trường hướng về

phía bên ngoài địa đạo đi ra. Bùn đất nhuộm đầy trên bộ quân trang có

chút tổn hại của hắn, hơi lạnh truyền lên thân thể, khiến cho hắn cảm

thấy sự tình lần này tựa hồ như có chút cổ quái. Bốn phía chiến trường

chợt lặng im có chút đáng sợ.

Gian nan leo lên cái công sự đơn sơ làm bằng dãy khối băng nặng nề dùng để ngăn chặn những viên

đạn của đám người Liên Bang, gã Liên Đội trưởng này đã dùng khẩu súng

chống mạnh lên trên mặt đất, rướn người đứng thẳng dậy. Hắn nhìn về phía cánh đồng tuyết vô cùng trống trải trước mặt mình, nhìn về phía Doanh

Bộ Liên Bang im lìm lặng lẽ không một tiếng động phía đối diện, giật

mình không biết phải nói lời nào.

Đám người Liên Bang bỏ chạy sao?

Bản thân hắn mấy ngày gần đây bị vây trong chiến đấu thảm thiết liên

tục, cùng với cảm giác áp bức tuyệt vọng, và cảm giác bị vứt bỏ, khiến

cho tâm tình gần như sắp nổi điên lên, trầm mặc thật lâu không nói tiếng nào, sau đó mới xác nhận đây là sự thật. Hắn đưa tay bốc lên một nắm

tuyết trắng, dùng sức lau chà mạnh trên khuôn mặt tràn đầy bùn đất của

mình. Mãi đến khi đem chòm râu lỏm chởm dưới càm bứt ra sát gốc đến mức

sắp sửa đổ máu, mới bị cảm giác lạnh lẽo làm cho thanh tỉnh trở lại. Hắn mang theo thần tình mừng rỡ như điên, xoay người nhảy thẳng xuống bên

dưới công sự, dùng thanh âm khàn khàn không ngừng rống lớn với đám thuộc hạ ở phía sau:

- Đám người Liên Bang triệt thoái rồi! Liên Bang triệt thoái rồi!

Đám binh lính Đế Quốc ẩn nấp sâu bên trong công sự thoáng ngẩn người

một chút, có chút không thể tin tưởng nổi, hai mặt nhìn nhau một lúc

thật lâu, mới có thể tiếp nhận được lời nói của Liên Đội trưởng. Bọn họ

cũng vô cùng gian nan, chống đỡ lẫn nhau mà cùng đứng lên, tận tình phát ra những thanh âm cười lớn pha lẫn với tiếng khóc vui mừng, dùng sức

đánh mạnh lưng nhau, ôm chặt lẫn nhau…

Những thanh âm

cười vang, khóc mừng bên trong các khu địa đạo nhỏ hẹp cũng không thể

kéo dài quá lâu, tiếng cười vui, mừng rỡ của mọi người cũng dần dần trở

nên nhỏ dần. Bởi vì tất cả bọn họ đều mơ hồ nghe thấy được một loại

thanh âm kỳ quái mà từ khi đặt chân lên khỏa tinh cầu này cho đến bây

giờ, bọn họ cũng chưa từng nghe thấy qua. Cái thanh âm kỳ quái này đang

từ một chỗ nào đó sâu nhất bên trong con đường địa đạo sau lưng bọn họ

truyền dần đến!

Gã Liên Đội trưởng kia nghiêng tai nghe ngóng một lúc sau, đột nhiên sắc mặt kịch biến dữ dội, quơ tay chụp lấy khẩu súng dựng bên vách tường bên cạnh, hướng về phía con đường địa đạo sâu bên dưới lòng đất mà phóng đi, rống lớn một tiếng:

- Chuẩn bị chiến đấu!

Ở sâu bên trong con đường địa đạo mơ hồ truyền đến thanh âm oanh long

ầm đùng khủng bố, cực kỳ trầm trọng hữu lực. Lúc mới bắt đầu thì còn khá xa, cũng không quá rõ ràng, thế nhưng mà chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn sau đó, thanh âm này đã biến thành một hồi trống trận khủng bố

ngay sát bên cạnh.

Đám binh lính Đế Quốc nhất thời đồng loạt nằm rạp xuống mặt đất, khẩn trương mà hung tàn giương mắt nhìn

chằm chằm về phía cổng của con đường địa đạo tối tâm phía dưới mặt đất.

bọn họ cũng không biết những cái thanh âm khủng bố này là cái gì, nhưng

mà theo bản năng lại liên tưởng đến một loại Robot vũ khí chiến đấu kiểu mới nào đó của đám người Liên Bang. Chỉ có những loại trang bị hợp kim

nặng nề khủng bố như thế, mới có thể phát ra thanh âm khủng bố đến như

vậy. Cũng chỉ có loại giả thuyết như thế tựa hồ mới có thể giải thích

được nguyên nhân vì sao đám Quân đội Liên Bang trên khu sông băng đối

diện lại đột nhiên rút khỏi như vậy.

Thứ đến cũng không phải là những đầu Robot Liên Bang kiểu mới đang cố tình xâm nhập vào

bên trong khu sông băng, thế nhưng lại là một sự tồn tại càng khủng bố

hơn cả so với những đàn Robot của Liên Bang rất nhiều.

Gã Liên Đội trưởng Đế Quốc tiến hành canh giữ ở khu vực phía sau nhất

bên trong địa đạo chợt nghe được một thanh âm khủng bố như tiếng sấm nổ. Đồng tử của hắn rất nhanh co rụt lại, dựa vào một tia ánh sáng u ám bên trong địa đạo, nhìn thấy rõ ràng đến tột cùng là cái gì đã phát sinh.

Sau đó thân thể hắn bởi vì quá mức sợ hãi mà trở nên run rẩy kịch liệt

khủng bố. Chỉ là hắn căn bản ngay cả xoay người lại cũng không kịp, cũng không kịp la lên tiếng nào, đã liền bị mạnh mẽ giã mạnh lên trên bức

tường của khu địa đạo, biến thành một mảnh thi thể huyết nhục mơ hồ.

Dòng thủy dịch lạnh lẽo nặng đến hàng ngàn hàng vạn tấn, mang theo

những mảnh băng cực kỳ sắc nhọn, từ trên đỉnh chóp của khu sông băng

tuôn trào, lan tràn xuống phía dưới vùng trũng, nương theo những dòng

mạch nước ngầm do thiên nhiên tạo thành, dùng tốc độ cực nhanh, ở trên

khu vực sông băng bắt đầu tàn sát bữa bãi. Sau đó, nó rốt cuộc cũng đã

tiến vào bên trong mạng lưới đường ngầm địa đạo khổng lồ bên trong lòng

đất mà Quân viễn chinh Đế Quốc đã lặng lẽ xây dựng trong thời gian hơn

mười năm trời. Dưới lực áp bức cực kỳ khổng lồ, hóa thành một đạo băng

lũ thanh thế không thể nào đỡ nổi, dũng mãnh phun trào ra!

Một tiếng nổ oanh kích khủng bố phát ra, lưu lăng trong khoảnh khắc

tiến nhập vào bên trong các con đường địa đạo của Quân viễn chinh Đế

Quốc, không ngừng va chạm cuồng dã với những bức tường xi măng dọc theo

con đường địa đạo, phát ra những thanh âm nổ vang như sấm đánh, sau đó

tiếp tục không một chút cố kỵ, mạnh mẽ phun trào ra bên ngoài, trên các

cửa khẩu đường địa đạo hướng ra bên ngoài sông băng, hóa thành một đạo

suối phun khổng lồ, bên dưới bầu trời xanh lam chiếu rọi ánh nắng ban

mai, dâng lên cao đến hơn mấy chục thước, sau đó mới không đành lòng mà

hạ xuống mặt đất trở lại.

Trong một khoảng thời gian

cực kỳ ngắn ngủi, những luồng lưu lăng mang theo sức nước cực kỳ kinh

người, đã phá hủy tất cả những bố trí của con người bên trong tất cả hệ

thống địa đạo. Về phần đám binh lính Đế Quốc bên trong khu vực địa đạo

này không biết bị đẩy đi đến địa phương nào, bên trong khu vực địa đạo

ngay cả một tia vết máu nhỏ nhặt cũng không còn lại một tia.

Mấy phút đồng hồ sau, áp lực bên trong các khe hở trên khu vực sông

băng cũng đã dần dần cân bằng trở lại, những luồng lưu lăng này cũng dần dần bình ổn xuống. Những con đường địa đạo bên dưới lòng đất của đám

binh lính Đế Quốc lúc này đã chứa đầy những dòng nước lạnh lẽo như băng

tuyết. Một mảnh hồ sâu màu u lam nhìn không thể nào thấy đáy, trên mặt

đất thì tràn đầy những mảnh băng sắc nhọn dày dày đặc đặc cùng với một

vài các cấu kiện kim loại nào đó, bị luồng nước thổi bay lên trên mặt

đất, nằm rãi rác khắp nơi.

Nhiệt độ không khí vẫn như

cũ không quá cao, cũng không mất quá nhiều thời gian cho lắm, mấy ngàn

vạn tấn nước bên trong khu địa đạo đã lạnh một lần nữa thong thả ngưng

kết lạnh thành băng tuyết. Chờ đợi mấy ngày sau đó, thời điểm mà nhiệt

độ không khí lại một lần nữa dâng lên cực cao, chúng nó mới lại hòa tan

ra, lại sẽ rít gào, cũng lại có lẽ sẽ ngưng kết một lần nữa… Quá trình

đó sẽ lặp đi lặp lại vô số lần, nói không chừng có thể tìm được một cơ

hội may mắn nào đó, phóng thẳng vào bên trong khu vực thảo nguyên hàng

sóm cách xa hơn hai ngàn km về phía phương Nam.

Bên

trong khu vực địa đạo u ám lại là một mảnh im lặng tĩnh mịch vô cùng.

Ngẫu nhiên có tiếng nước di chuyển nhộn nhạo, những thanh âm băng nứt

vang lên. Địa phương mà các chi bộ đội Liên Bang huyết chiến không ngừng cũng không thể đánh hạ được, một mảnh trận địa cuối cùng của Quân viễn

chinh Đế Quốc, cứ như vậy dưới uy lực khủng bố của thiên nhiên, đã cực

kỳ dễ dàng thổi quét thành một mảnh tử địa.

o0o

Những khu căn cứ loại nhỏ ẩn nấp bên trong khu vực sông băng thuộc khu K của Quân viễn chinh Đế Quốc, toàn bộ đều bị những dòng lưu lăng phá

hủy. Lão Tướng quân An Bố Lý sau khi biết được tin tức bất hạnh này, ông ta dưới sự nâng đỡ của mấy gã quan cận vệ, chậm rãi đi ra khỏi khu vực

đại môn của căn cứ hình thoi, nhìn về phía bầu trời ở hướng Đông, nhìn

thấy cực kỳ rõ ràng những luồng khói đen núi lửa thổi quét lên mãnh

liệt, trên khuôn mặt già nua khắc khổ chợt hiện lên một tia tình tự vô

cùng phức tạp.

- Nếu chỉ là những loại lưu lăng quy mô

nhỏ do núi lửa phun trào cùng với động đất dẫn phát, hẳn là cũng sẽ

không lan tràn đến khu vực căn cứ cuối cùng bên dưới chân của chính

mình.

Trong lòng lão Tướng quân im lặng thầm nghĩ.

Nhưng mà tâm tình của ông ta lúc này đã là một mảnh lạnh như băng, biết rằng đây chỉ là một loại lý do tâm lý để tự an ủi chính mình mà thôi.

Nếu như thật sự chỉ là những dòng lưu lăng loại nhỏ do núi lửa bùng nổ

cùng với động đất tạo thành, đám người Liên Bang vì cái gì lại triệt

thoái đây? Bên phía Đế Quốc cũng không có hệ thống khoa học kỹ thuật

tiên tiến cùng với một đầu máy tính năng lực khủng bố mà tiến hành

nghiên cứu trên phương diện này. Nhưng mà bên phía Liên Bang lại có!

- Hạ mệnh lệnh cho toàn thể bộ đội còn lại đồng loạt xuất động. Vận

dụng tất cả những dự trữ quân giới còn lại cuối cùng, không tiếc hết

thảy tất cả mọi thứ, cũng phải một phen đem đám bộ đội của Quân đội Liên Bang đang triệt thoái về phía Nam kia bám trụ lại!

-

Không cần ý đồ ngăn chặn các đơn vị bộ đội chiến đấu của bọn chúng, một

phen đem mục tiêu công kích đặt ở trên các khu vực hậu cần cùng với hệ

thống công trình điều khiển của bọn chúng!

Ánh mắt vị lão Tướng quân An Bố Lý gắt gao nhìn chằm chằm về phía Nam, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng nói:

- Nhớ kỹ, là không tiếc hết thảy tất cả mọi hậu quả, bất luận là các

quân nhân sĩ quan cấp bậc nào cũng được, ít nhất cũng phải tận lực mỗi

người lưu lại một gã quân nhân Liên Bang cho ta!

- Vâng, Tướng quân đại nhân!

Một gã quân nhân cận vệ bên cạnh ông ta đáp lời.

Lão Tướng quân An Bố Lý nheo mắt lại, ánh mắt nhìn về phía một mảnh

tuyết trắng ngập tràn trước mắt. Những nếp nhăn trên mặt tựa hồ như một

tầng băng tuyết bị gió thổi qua vậy, trầm mặc một lúc lâu sau, mới cất

giọng nói thêm một câu:

- Ta biết các ngươi vốn không

sợ chết… Nhưng mà lần này càng không thể sợ chết… Bởi vì đây có thể

chính là cơ hội lần cuối cùng để chúng ta không sợ chết! Ta cũng sẽ cùng các ngươi chiến đấu!

o0o

Khu vực sông băng trên khỏa tinh cầu này, có địa phương vẫn còn là một mảnh đêm

khuya, có địa phương cũng đã ngênh đón ánh nắng ban mai. Các chiến sĩ

còn sót lại cuối cùng của Quân viễn chinh Đế Quốc trên khỏa tinh cầu

này, cũng đều đồng loạt đi ra khỏi những khu vực địa đạo nhỏ hẹp. Một

đám binh lính tàn quân mệt mỏi, hầu như không còn một chút cấp dưỡng,

quân giới trang bị tàn phá sắp sửa biến thành giẻ rách này, cũng không

kịp hít thở thật sâu những luồng không khí tươi mới đã rất lâu không

được tiếp xúc này, liếc mắt nhìn một chút bầu trời lam nhạt trong vắt đã nhiều ngày không được chứng kiến, sau đó hai mắt liền mang theo một tia tình tự sâu kín gần như là một xác chết, trầm mặc mà cường hãn chống đỡ thân thể bạc nhược của mình, giúp đỡ đồng bạn, hướng về bốn phương tám

hướng, tuân theo mệnh lệnh chiến lược mà phóng đi.

Gần

một vạn gã binh lính Đế Quốc này cũng không biết trên khỏa tinh cầu này

đang phát sinh ra chuyện gì. Bọn họ thậm chí cũng không biết tại khu vực K có ngọn núi lửa bùng nổ. Bọn họ đối với một hồi chấn động kịch liệt

mấy ngày hôm trước ở phía xa xa truyền đến là một hồi động đất. Bọn họ

chỉ biết đây là mệnh lệnh của thượng cấp truyền xuống, đây chính là cơ

hội cuối cùng bản thân mình có thể đối với Hoàng đế Bệ hạ thể hiện lòng

tận trung. Vì vậy bọn họ liền cầm lấy súng ống lao ra khỏi địa đạo, ở

trên cánh đồng tuyết bằng phẳng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, đi ngăn

chặn, hoặc nói chính xác là truy kích đám bộ đội Liên Bang, trang bị

tiên tiến hơn xa chính mình, quân số cũng gấp mấy chục lần so với chính

mình!

Đây là một loại điên cuồng như thế nào?

o0o

Trên vòm trời trong vắt phía trên cao, những đám mây u ám che khuất

không biết bao nhiêu ngày suốt trong thời gian bão địa từ bùng nổ cũng

đã bị những luồng gió lạnh trên trời cao thổi quét đi hết. Trên vòm trời phương Đông vào buổi sáng sớm, nhìn xuyên thấu qua tầng khí quyển bên

trên bầu trời vốn trong suốt thanh thấu gần như không có chút gì, có thể mơ hồ nhìn thấy một vài vệt màu đen nhàn nhạt.

Đó chính là Hạm đội Liên Bang bên trên không trung!

Tại khu vực lối ra vào của khu địa đạo căn cứ cuối cùng trên khu vực

đỉnh băng cao hơn tám trăm thước của Quân viễn chinh Đế Quốc, lão Tướng

quân An Bố Lý, kiên quyết từ chối lời thỉnh cầu quay vào căn cứ của đám

thuộc hạ, kiên trì đứng trong gió tuyết, vì những gã chiến sĩ Đế Quốc

anh dũng mà tiến đưa đoạn đường cuối cùng.

Lúc này phát hiện Hạm đội Liên Bang mạnh mẽ xâm nhập bầu khí quyển, gã sĩ quan cận

vệ cũng không chần chừ nữa, mạnh mẽ đánh ông ta ngất xỉu, ngay sau đó

vội vã mạnh mẽ kéo ông ta vào bên trong khu căn cứ chắc chắn bên dưới

lòng đất.

Hơn sáu mươi cột sáng khổng lồ màu trắng ngà, từ trên phần đầu của những Chiến hạm Vũ trụ của Liên Bang trong nháy

mắt phóng ra, khoảnh khắc liền tiến vào bên trong tầng khí quyển trong

trẻo mà nhàn nhạt. Dưới sợ trợ giúp định vị chính xác của cỗ Máy vi tính Trung Ương Cục Hiến Chương, hung hăng hướng về phía mảnh đồng tuyết

khổng lồ bên dưới oanh kích thẳng xuống.

Cũng không có

bất cứ thanh âm quá mức mãnh liệt nào cả, những cột sát công kích được

điều chỉnh công kích với diện tích cực lớn, khiến cho vô số những binh

lính Đế Quốc đang gian khổ cất bước đi trên cánh đồng tuyết khổng lồ bên dưới hóa thành khói nhẹ, khiến cho vô số băng tuyết hòa tan ra. Những

luồng gió tuyết bị thổi quét đi không còn lại chút gì, cả quá trình

không gian như một mảnh mùa xuân, ngược lại nhìn qua có vẻ như là vô

cùng khủng bố như vậy.

Chỉ một tầng công kích Chủ pháo

của Chiến hạm Vũ trụ như thế, cơ hồ đã xóa sạch hoàn toàn tỷ lệ phân

phối năng lượng suốt hai năm trong thời kỳ hòa bình của Liên Bang rồi.

Nhưng mà những quân nhân sĩ quan, binh lính Đế Quốc đang phí công né

tránh, thậm chí là hướng về phía bầu trời mắng chửi kịch liệt. Thế nhưng bọn chúng có chút tuyệt vọng phát hiện, bên trên vòm trời lại có thêm

hơn mười cột sáng màu trắng ngà khủng bố bắt đầu oanh kích thẳng xuống

dưới mặt đất.

Đối mặt với sự điên cuồng của đám Quân viễn chinh Đế Quốc, hành động ứng đối của Liên Bang cũng là vô cùng điên cuồng.

o0o

Các đơn vị bộ đội mặt đất của bảy Sư đoàn Thiết Giáp của Liên Bang,

dưới sự yểm trợ bất kể hậu quả của Hạm đội Vũ trụ, không ngừng tăng tốc

triệt thoái về phía Nam. Khi nhìn thấy một đám cột sáng màu trắng từ

trên trời phóng xuống, những cảm giác hoài nghi cùng với cảm xúc phẫn nộ đang không ngừng dâng lên bên trong khu vực quân doanh, trong lúc nhất

thời liền biến mất không còn chút nào.

Đám quân nhân sĩ quan cùng với binh lính vẫn như cũ không biết nguyên nhân chân chính vì sao lại đột nhiên lui lại. Nhưng mà nhìn thấy Quân đội Liên Bang không

ngờ lại sử dụng quá nhiều năng lượng quặng mỏ phân phối đến như vậy,

phát động một hồi công kích vũ trụ khủng bố rất nhiều năm không thấy qua này. Bọn họ rất rõ ràng, sự tình nhất định là đã khẩn trương đến một

trình độ nào đó.

o0o

Khoảng ba ngày

sau đó, một hồi tổ chức di tản toàn thể lực lượng của Quân đội Liên Bang lần này, rốt cuộc đã hoàn toàn thành công. Tất cả các chi bộ đội mặt

đất, cũng đều đã thành công rút về bốn khu không cảng quân dụng ở phía

Nam bán cầu. Sau đó Chính phủ Liên Bang khẩn cấp điều động đến vô số

Chiến hạm Quân dụng cùng với dân dụng cập Không cảng, sau đó quay trở về Hạm đội Vũ trụ.

Chỉ có rất ít những chi bộ đội đặc thù cùng với những nhân viên nghiên cứu mới lưu lại trên mặt đất. Bọn họ

phải phụ trách hết thảy những sự kiện phát sinh trên khỏa tinh cầu này

cùng với quan sát diễn biến cuối cùng của Quân viễn chinh Đế Quốc.

Hứa Nhạc cũng vô cùng kỳ diệu lưu lại nơi này.