Gian Khách

Quyển 3 - Chương 217: Khẩn cấp lui lại

Hứa Nhạc từ trong cơn ác mộng giật mình tỉnh dậy, đột nhiên trong lòng

dâng lên một trận chua xót mãnh liệt, trầm mặc ngồi trên giường ngẩn

người cả buổi không nói tiếng nào.

Không biết nguyên

nhân là do hơn mười ngày trước đây cùng Thi Thanh Hải trong cảnh tuyết

đêm cùng nhau uống rượu đến say mềm, một vài cái dịch tiêu hóa trong cơ

thể bất chợt nghịch lưu chuyển đến vài cái tuyến thể nào đó, giống như

là một gã nam nhân bình thường, kiên nghị mà nhiệt liệt, thế nhưng lại

mạnh mẽ hung hăng thương tổn đến dạ dày của hắn khiến cho dạ dày hắn mấy ngày hôm sau vẫn chưa thể ổn định lại… Hay là bởi vì ba ngày trước đây, Thương Thu rốt cuộc cũng hoàn thành xong nhiệm vụ thí nghiệm cải tiến

con Robot MXT, lúc này đang trên con đường lữ trình vũ trụ dằng dặc quay ngược trở về Thủ Đô Tinh Quyển… Hứa Nhạc vẫn còn nhớ rất rõ ràng buổi

sáng sớm hôm đó, cô nàng mặc một bộ quần áo gió dày ấm, mang đôi giày đi tuyết chuyên dụng, giống như là một đầu mèo hoang vô cùng ham chơi, cứ

hai ba bước đi lại dậm dậm nhẹ chân mấy cái… Loại hình ảnh thập phần

đáng yêu đó, khiến cho loại cảm xúc của Hứa Nhạc trở nên tích tụ mơ hồ

trong lòng.

Liền đúng vào lúc này, trong đầu hắn bất

chợt xuất hiện lời thỉnh cầu liên hệ chủ động của cỗ Máy vi tính Trung

ương Liên Bang kia… Kể từ đêm hôm trước, sau khi đưa ra lời yêu cầu về

phương diện chủ động tâm tình, nhưng lại không được chấp nhận, lão già

kia lại bắt đầu một lần nữa u oán trở lại kiếp sống cô đơn vắng vẻ của

mình. Phàm là những lúc muốn cùng Hứa Nhạc nói chuyện phiếm gì đó, lần

nào cũng trước tiên giả vờ gõ gõ mấy cái lên một cánh cửa hư vô không hề tồn tại trong đầu của Hứa Nhạc.

Sau khi chấp nhận lời

thỉnh cầu liên lạc của lão già kia, Hứa Nhạc nhìn thấy trong đồng tử mắt phải của mình chợt hiện lên một hàng văn tự ngắn gọn rõ ràng, cộng với

những hình ảnh ba chiều lập thể giả thiết, mồ hôi lạnh trong khoảnh khắc từ sau lưng hắn không ngừng tuôn ra, một phen đem phiến quân trang vốn

màu xanh đem nhuộm đẫm thành một màu đen như mực bình thường. Lúc này

hắn mới hiểu được, hóa ra những cảnh tượng khủng bố bên trong cơn ác

mộng vừa rồi của mình, hóa ra lại là sự thật, chính là lão già kia thông qua con chip vi mạch sau gáy mà kêu gọi hắn.

Không kịp chất vấn cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang của Cục Hiến Chương kia vì cái gì lại không lịch sự, trước khi được sự đồng ý của chính mình liền

tiến vào trong cảnh mơ của mình như vậy, Hứa Nhạc mang theo biểu tình ủ

dột, vội vàng hất chăn nhảy xuống khỏi giường, tùy tiện khoác lên trên

người mình một kiện áo khác, sau đó liền chạy ra khỏi phòng. Hắn đội

luôn một màn gió lạnh chạy đến trước cửa phòng của Thi Thanh Hải, một

cước đem cánh cửa phòng gã huynh đệ thân thiết đá văng đi. Thò đầu vào

rất nhanh nói mấy câu gì đó, sau đó lại nhằm về phía doanh địa của Doanh Bộ, không một chút do dự ấn động cần tập hợp khẩn cấp bên trong phòng

chỉ huy của Doanh Bộ.

Trong khoảnh khắc, thanh âm cảnh

báo bén nhọn chói tai vang lên, xuyên thấu một màn bóng đêm đem kịch

cùng với một vài mảnh bông tuyết nhàn nhạt, truyền ra khắp cả toàn bộ

khu vực Doanh Bộ. Bất luận là quân nhân chỉ huy của Doanh đoàn I Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ hay là các chiến sĩ của Doanh đoàn tiền trạm của bộ đội Thanh Long Sơn đều nhất thời bừng tỉnh. Tuy rằng trong lòng

mọi người đều là cực kỳ khó hiểu, nhưng mà cũng không có bất luận kẻ nào mở miệng hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ là trầm mặc mà vô cùng nhanh

chóng mặc lên người quân trang cùng với trang thiết bị chiến đấu, hướng

về phía khu vực bãi đất cánh đồng tuyết phía trước khu Doanh Bộ mà rất

nhanh chạy bộ đến.

Hách Lôi đội lên chiếc mũ quân dụng, đem khẩu súng lục H12 vô cùng chuẩn xác cắm thẳng vào trong bao đựng

súng bên hông mình, cau mày nhìn Hứa Nhạc bên cạnh, nói:

- Giáo quan, nếu như đây chỉ là một lần diễn tập, tôi nghĩ chúng ta rất khó có thể giao phó với đám gia hỏa đột ngột bị đánh thức này đâu!

Trong mấy ngày gần đây, các chi bộ đội mặt đất của Liên Bang vẫn một

mực ý đồ muốn phá hủy những tàn dư cuối cùng còn sót lại của Quân viễn

chinh Đế Quốc. Nhưng mà đám người Đế Quốc kia lại dựa vào những tình tự

điên cuồng tuyệt vọng khi sắp chết, mượn dùng những khu căn cứ còn sót

lại trong khu sông băng, vốn luyến của hơn mười năm trời mày mò chuẩn

bị, dưới sự chỉ huy theo phong cách âm lãnh tàn nhẫn, thậm chí có thể

nói là tự mình hại mình của vị lão Tướng quân An Bố Lý kia, đúng là vẫn

nửa bước không hề nhường cho, dùng hết thảy các thủ đoạn chiến đấu, thậm chí là vận dụng cả loại chiến thuật lấy thịt đè người nguyên thủy mà

tàn nhẫn để phản kháng…

Một hồi chiến tranh cuối cùng

lại có sự phản kháng điên cuồng dị thường. Trên chiến trường sông băng

rộng đến hơn bảy trăm km vuông, mỗi giây mỗi phút cũng đều có người ngã

xuống chết đi. Các chi bộ đội Liên Bang vốn dĩ chiếm ưu thế tuyệt đối về mặt chiến lược, dưới sự ngăn chặn điên cuồng khủng bố của đám người Đế

Quốc, thế nhưng lại có chút sợ hãi. Khoảng hơn mười ngày trước đây, thậm chí ngay cả Đỗ Thiếu Khanh cũng bị bức bách hạ lệnh cho Sư đoàn Thiết

giáp 7 phải chậm lại tốc độ tiến hành thanh tiễu của chính mình.

Chẳng qua chuyện này cùng với Doanh đoàn I của Sư đoàn Thiết giáp 17

cùng với chi bộ đội Thanh Long Sơn, vẫn còn chưa có phiên hiệu chính

thức kia, không hề có chút quan hệ nào. Bọn họ mãi cũng không có tiến

vào khu vực chiến trường vô cùng kịch liệt kia. Hơn nữa một khi đã đến

tình huống như hiện tại, đám Quân viễn chinh Đế Quốc kia cho dù có là

thần tiên đi chăng nữa, cũng không cách nào xuyên thấu qua được chi bộ

đội thanh tẩy phía chiến địa kia, phá được vòng vây, chém giết đến Doanh Bộ của bọn họ. Cho nên buổi tối hôm nay đột nhiên lại vang lên chuông

yêu cầu tập hợp khẩn cấp như vậy, khiến cho rất nhiều người cũng có chút nghi hoặc không rõ, không biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.

- Thông tin tuyệt mật quyền hạn cấp độ 2. Thật sự xin lỗi, tôi không

thể tiết lộ cho anh bất cứ tin tức gì. Chỉ là tin chắc rằng mệnh lệnh

chính thức không bao lâu nữa sẽ được chuyển xuống ngay thôi. Tập hợp

khẩn cấp là muốn giúp mọi người có thêm thời gian trước tiên chuẩn bị

tốt một chút mà thôi.

Bên tai của Hứa Nhạc truyền đến

tiếng bước chân dày đặc dồn dập, cùng với tiếng máy móc của các chiếc xe thiết giáp, những đầu Robot khởi động… từ bốn phương tám hướng không

ngừng vang lên. Sau khi thoáng trầm mặc trong chốc lát, mới quay sang

Hách Lôi bên cạnh, nghiêm túc nói một câu.

Quân lệnh

tập hợp toàn quân khẩn cấp cũng chỉ có thể do quân nhân sĩ quan cao cấp

nhất chỉ huy bộ đội mới có thể hạ đạt xuống mà thôi. Hành động lúc trước của hắn tuy rằng cũng không phải là vượt cấp, thế nhưng cũng đã cực kỳ

nghiêm trọng vi phạm kỷ luật của bộ đội Liên Bang rồi. Nhưng mà bản thân Hách Lôi lại biết rõ Giáo quan của mình là nhân vật như thế nào. Hơn

nữa lại nhìn thấy trên mặt của Giáo quan còn có một vẻ ngưng trọng nhàn

nhạt vô cùng hiếm thấy, đại não cũng rất nhanh chuyển động lên một trận, cảnh giác đề phòng đối với đại sự sắp sửa phát sinh.

Năm xưa khi Hứa Nhạc từng còn tại Thủ Đô Tinh Quyển, từng một mình đối

mặt với cả giai tầng xã hội Liên Bang, hoặc là khi gia nhập tiền tuyến,

đối mặt với thiên quân vạn mã, nhưng mà ngay cả mí mắt cũng không thèm

chớp lấy một cái… Nhưng mà cái tin tức tối ngày hôm nay cỗ Máy vi tính

Trung ương Liên Bang chuyển đến cho hắn, lại khiến cho hắn trong lòng

bất an mãnh liệt. Bởi vì lần này, kẻ địch mà bọn họ sắp sửa phải đối

mặt, chính là thứ tồn tại vĩ đại nhất, cũng là thứ vô hình nhất, nhưng

mà cái tồn tại đó cũng chưa bao giờ bởi vì cảm giác hỉ nộ ái ố của nhân

loại mà thay đổi phương thức làm việc của mình… Đó chính là thiên nhiên!

o0o

Đồng thời với việc bên trong Doanh đoàn I của Sư đoàn Thiết giáp 17

cùng với chi bộ đội của Thanh Long Sơn vang lên mệnh lệnh tập hợp khẩn

cấp bên dưới cánh đồng tuyết, thì tại cuối một con đường cụt trên một

đại lộ thuộc Đặc khu Thủ đô trên tinh cầu S1 của Thủ Đô Tinh Quyển,

trong một tòa kiến trúc khổng lồ, được dân chúng Liên Bang tôn sùng xem

như là Thánh địa, cũng đồng thời vang lên thanh âm cảnh báo bén nhọn mà

mấy trăm năm qua cũng chỉ vang lên lần này là lần thứ ba!

Cục trưởng tân nhậm Thôi Tụ Đông của Cục Hiến Chương vừa mới thoải mái

pha xong một tách trà lài khoái khẩu sau khi giao ban, thế nhưng lúc này lại cũng không có bất cứ tâm tình gì để mà nhấm nháp mùi hương thơm

ngát của loại hoa cúc hoàng nhã. Hắn thu hồi ngón tay đang ấm trên nút

khởi động cảnh báo, nhìn lên kết quả tính toán thể hiện trên màn hình

tinh thể lỏng khổng lồ trên tường, nhịn không được lắc lắc đầu mấy cái.

Trong lòng thầm nghĩ, cuộc đời này của mình lại có cơ hội nhìn thấy được cảnh tượng đồ sộ nhất của toàn bộ cõi vũ trụ này, quả thật có thể xem

như là tam sinh hữu hạnh. Chỉ là không biết các chiến sĩ Liên Bang ở

trên khỏa tinh cầu kia, có thể có đủ thời gian mà toàn bộ rút lui khỏi

trước khi đại nạn giáng xuống hay không? Giờ phút này trong lòng hắn

cũng chỉ có thể mong chờ kết quả suy tính của lão già kia không nên có

sự chênh lệch quá mức nào…

Lời cảnh báo của cỗ Máy vi

tính Trung ương Cục Hiến Chương ngay lập tức truyền thẳng về phía Văn

phòng Tổng Thống. Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh đang cùng Đệ nhất Phu

nhân dùng điểm tâm, trên khuôn mặt ngăm đen của ông ta chợt hiện lên một tia nghi hoặc, sau đó lập tức quay sang hỏi vị Chủ nhiệm Bố Lâm ngay

bên cạnh mình:

- Các chiến sĩ của chúng ta có thể rút khỏi nơi đó kịp hay không?

- Dựa theo kết quả tính toán cẩn thận, quá trình khởi động của hiện

tượng lưu lăng trên tinh cầu 5460 cũng cần một khoảng thời gian rất dài

mới có thể hoàn thành. Vừa rồi Bộ Quốc Phòng cũng đã lâm thời đưa ra

quyết định, đem chi Hạm đội Liên Bang đang trú đóng trên Hành lang Gia

lý cùng với các hạm đội chiến đấu trên tinh hệ của hai hành tinh 3320 và 163 toàn bộ điều động qua bên phía 5460. Hơn nữa Chủ tinh hành chính

Tây Lâm cũng đã dùng toàn bộ năng lực vận chuyển đầu nhập về phía bên

đó. Quá trình rút lui của các chi bộ đội hẳn cũng không có vấn đề gì.

Chủ nhiệm Bố Lâm trẻ tuổi bình tĩnh mà rõ ràng chính xác báo cáo lại

cho Tổng Thống tiên sinh. Khẽ dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục

nói:

- Hiện tại vấn đề cần phải suy nghĩ chính là trong khoảng thời gian mà chi bộ đội tiến hành rút về khu căn cứ Hạm đội Vũ

trụ, chi lực lượng Quân viễn chinh Đế Quốc còn sót lại cuối cùng trên

5460 có thể nào không tiếc hết thảy hậu quả, tìm mọi cách ngăn cản, kéo

dài thời gian rút lui của các chi bộ đội chúng ta hay không? Còn nữa,

chính là… Dù sao đây cũng là lần thứ chín từ khi Liên Bang thành lập,

chúng ta có thể chứng kiến được hiện tượng lưu lăng trên tinh cầu 5460

này… Đây cũng là hành tinh duy nhất có xuất hiện kỳ tượng như thế này,

mà lần xảy ra trước đó chính là đã gần ba ngàn năm rồi… Hẳn là bên phía

Viện Khoa Học Liên Bang nên nhân cơ hội này mà triển khai một lần Đại

hội Thảo luận Học thuật…

- Thứ mà tôi quan tâm cũng không phải là mấy cái này!

Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ hướng về phía Đệ nhất Phu nhân biểu tình khẩn

trương mỉm cười trấn an một cái, sau đó mới quay đầu lại lạnh lùng nói:

- Cái mà tôi quan tâm chỉ là hậu quả của lần này. Mỗi một chiến sĩ anh

dũng của chúng ta cũng không được phép chết trong đám nước đá chết tiệt

kia được! Nói cho bên phía Bộ Quốc Phòng, nếu như đám người Đế Quốc kia

thật sự có ý đồ muốn kéo dài thời gian các chi bộ đội chúng ta rút về

phía sau, như vậy ra lệnh cho Hạm đội Vũ trụ vận dụng Chủ pháo trực tiếp bắn xuống, một phen đem toàn bộ đám thỏ con Đế Quốc kia chạy hết trở về trong băng động của bọn chúng đi!

Chủ nhiệm Bố Lâm khẽ rùng mình một cái, theo bản năng cất tiếng phản đối:

- Nhưng mà thời gian rút lui của chúng ta vẫn còn tương đối đầy đủ. Cho dù đám người Đế Quốc có thể kịp thời hiểu được chuyện gì xảy ra, thế

nhưng bọn họ cũng không có bất cứ biện pháp hữu hiệu nào để mà ngăn cản

chúng ta lùi lại được. Chủ pháo Chiến hạm Vũ trụ một khi trực tiếp bắn

xuống, hiệu quả cũng không phải là rất đáng kể… Hơn nữa tiêu hao thật sự quá mức nghiêm trọng rồi. Mức phân phối năng lượng di chuyển vũ trụ của Liên Bang chúng ta năm nay, trên thực tế đã thâm hụt đến hơn bảy mươi

phần trăm rồi!

- Có thể để cho đám tiểu tử quang vinh

này an toàn quay trở về, so với loại sự tình phân phối năng lượng di

chuyển vũ trụ còn quan trọng hơn rất nhiều!

Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ dùng thanh âm hùng hậu mà vô cùng kiên định hạ nói một câu:

- Thay ta liên hệ, thỉnh cầu bên phía Thai phu nhân một chút, về chuyện tình phân phối năng lượng… Bên phía Chính phủ cần bà ta trợ giúp một

chút!

o0o

Trong tòa nhà Tổng bộ của Bộ Quốc Phòng.

Bộ trưởng Trâu Ứng Tinh, trên mặt đeo cặp kính lão, cẩn cẩn thận thận

đọc kỹ lại một lần nữa bản báo cáo mà bên phía Cục Hiến Chương vừa mới

đưa qua, nghe Tiêu thư ký đọc lại chỉ thị mà bên phía Văn phòng Tổng

Thống vừa mới truyền đến, trên gương mặt hơi có chút mệt mỏi nhàn nhạt

chợt hiện lên một tia mỉm cười, nói:

- Dựa theo ý kiến

của Tổng Thống tiên sinh, lập tức định ra kế hoạt rút lui toàn diện,

thỉnh cầu Chung Tư lệnh định đoạt. Ta tin tưởng rằng, ông ta cũng sẽ vô

cùng thích thú đối với cái phần lễ vật tuyệt hảo thiên nhiên ban cho

Liên Bang lần này.

o0o

Trong tòa nhà Bộ Tư Lệnh Quân đội Liên Bang trên Chủ tinh Tây Lâm.

Chung Sấu Hổ dùng hai đầu ngón tay có chút gầy yếu của mình, không

ngừng xoa xoa hai hàng lông mày hoa râm của mình. Ông ta nhìn thấy bức

văn kiện đánh dấu tuyệt mật vừa mới chuyển đến trên màn hình máy vi tính cá nhân của mình, một lúc thật lâu trầm mặc không nói lời nào, cuối

cùng trên khóe miệng kiên nghị cũng toát ra một nụ cười mang theo cảm

xúc phức tạp.

Ông ta mang quân hàm Thượng Tướng đi ra

tiền tuyến, trực tiếp chỉ huy một lần tấn cuông cuối cùng của bộ đội

Liên Bang đối với Quân viễn chinh Đế Quốc. Bản thân ông ta cũng có đầy

đủ sự tự tin cùng với kiêu ngạo, lần hành động quân sự Thắng Lợi lần

này, chắc chắn là sẽ thành công. Nhưng mà tình huống hoàn toàn bất đồng

với trên tinh cầu 3320 cùng với tinh cầu 163, đám bộ đội Đế Quốc còn lại trên tinh cầu 5460 chính là ít nhất, thế nhưng cái lão Tướng quân Đế

Quốc An Bố Lý kia, lại có thể mạnh mẽ dựa vào một đám bộ đội tan tác

kia, kiên trì đánh đến một trình độ như thế này. Mặc dù là chính bản

thân Chung Tư lệnh ông ta tự mình đi tọa trấn, nhưng cũng không dám vỗ

ngực tự tin mà nói, dưới tình huống tất thắng như thế này, lại có thể

chết ít đi vài gã chiến sĩ Liên Bang được.

- Đây thật sự là một kinh hỉ lớn!

o0o

Vào thời gian rạng sáng, Doanh đoàn I của Sư đoàn Thiết giáp 17 quả

nhiên nhận được mệnh lệnh khẩn cấp đếm từ Bộ Chỉ Huy tiền tuyến. Cái

quân lệnh điện tử khẩn cấp này chính là do Dịch Phó Tư lệnh tự mình ký

tên, yêu cầu tất cả các chi bộ đội mặt đất đang tham chiến phải ngay lập tức rút lui khỏi khu vực sông băng của khu Cực Bắc. Các chi bộ đội cần

phải tiến hành công tác hợp tác chặt chẽ lẫn nhau, đồng thời cũng phải

bảo trì cảnh giác tối đa với đám Quân viễn chinh Đế Quốc, mặt khác cùng

lúc phải dùng tốc độ nhanh nhất, toàn bộ triệt thoát về đến địa điểm

định sẵn trong quân lệnh.

Những lời nói trong bản quân

lệnh khẩn cấp này đặc biệt phi thường lạnh lùng, kịch liệt, không cho

phép tất cả các chi bộ đội tham chiến đưa ra bất cứ lời dị nghị gì. Vì

thế chỉ trong vòng thời gian ba tiếng đồng hồ ngắn ngủi, các chi bộ đội

Liên Bang, đang bên trong các khu sơn cốc băng giá, trong các hầm băng,

trong các địa đạo dưới lòng đất âm u, hoặc trong gió bão trắng xóa, cố

gắng sưu tầm tông tích của Quân viễn chinh Đế Quốc còn sót lại, cũng đều bắt đầu rất nhanh mà không chút hỗn loạn, dần dần thoát ly khỏi khu vực chiến đấu, hóa thành vô số những đạo đường cong màu đen, ở trên khắp

các nơi của cánh đồng tuyết một đường quay trở về phía Nam.

o0o

Doanh đoàn I của Sư đoàn Thiết giáp 7 cùng chi bộ đội tiền trạm của bộ

đội Thanh Long Sơn ở cùng một chỗ với Hứa Nhạc, bởi vì một cái cửa sau

thần bí nào đó, cho nên đã sớm nhất làm tốt công tác chuẩn bị triệt

thoái. Thậm chí ngay cả trước khi mệnh lệnh của Bộ Chỉ Huy tiền tuyến

truyền đến, Hứa Nhạc đã bắt buộc Hách Lôi hạ lệnh, để hai chi bộ đội

cùng nhau mạnh mẽ lùi về phía Nam hơn ba mươi km.

- Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Hách Lôi ngồi trong chiếc xe thiết giáp chỉ huy, vẻ mặt cực kỳ phức

tạp, nhìn những chi tiết vô cùng rõ ràng bên trong bản quân lệnh trên

màn hình máy tính điều khiển, trong lòng trăm mối nghi hoặc không được

giải đáp. Nếu như nói thượng tầng Quân đội Liên Bang đang chuẩn bị bố

trí một hồi kế hoạch chiến tranh mới nào đó, một quân nhân sĩ quan cao

cấp như hắn cho dù không thể biết được ý đồ chiến lược, nhưng khẳng định cũng sẽ nghe được chút phong thanh nào đó, đoán ra được một ít chi tiết của vấn đề. Tuyệt đối cũng sẽ không giống như tối hôm nay vậy, toàn

quân rút lại một cách không chút rõ ràng, hồ đồ cực đại.

Những quân nhân sĩ quan cùng với binh lính Liên Bang có cùng mối nghi

vấn với hắn quả thật có rất nhiều. Quân nhân sĩ quan cùng với các chiến

sĩ của các chi bộ đội mặt đất tham chiến, mắt thấy dưới tình huống trả

giá bằng vô số hy sinh và máu tươi của các chiến hữu, đồng đột, cuối

cùng đám tàn binh của Quân viễn chinh Đế Quốc mới có thể bị áp cho yếu

ớt một chút, bất cứ lúc nào cũng có thể hoàn toàn sụp đổ… Kết quả là

thượng cấp chỉ hạ xuống một đạo mệnh lệnh, liền phải gấp rút hành quân

triệt thoái về phía Nam, rời xa ánh rạng đông của thắng lợi, thật sự là

có chút khiến kẻ khác không thể chấp nhận nổi.

Vì phòng ngừa cảm xúc khủng hoảng sẽ lan tràn trong các chi bộ đội mặt đất,

thượng tầng Quân đội Liên Bang tận lực đem cái tin tức này nghiêm mật

khống chế trong phạm vi nhỏ nhất. Trong các chi bộ đội mặt đất, cũng chỉ có không đến năm gã quân nhân sĩ quan chỉ huy cấp bậc Tướng quân mới

được phép biết được nội tình lần này. Thế nhưng kẻ đầu tiên trong toàn

bộ Liên Bang biết được chuyện này, chính là Hứa Nhạc, lại vô cùng thấu

hiểu, đồng thời đồng ý với cách làm này của Bộ Chỉ Huy tiền tuyến. Chỉ

là khi đối mặt với vô số ánh mắt khó hiểu của mọi người bốn phía nhìn

chằm chằm về phía mình, quả thật cảm thấy áp lực hơi chút lớn!