Gian Khách

Quyển 3 - Chương 207: Đông bắc thiên bắc (g)

Sắc trời đã tối, bão tuyết cũng đã ngừng thổi quét, những đám mây dày

đặt trên những đỉnh núi băng cũng đã sớm theo ánh thái dương ban ngày mà hạ xuống sau những dãy núi cao. Những đạn dược lưu trữ cuối cùng của

Thanh Long Sơn cũng sớm đã phóng thích hết ra toàn bộ. Trong tiếng nổ

mạnh cực kỳ khủng bố, vô số những tia hồ quang màu lam sẫm không ngừng

xuy xuy bốc lên trên không trung, biến chuyển không ngừng giãy dụa lan

tràn nhanh chóng ra chung quanh, dừng lên trên những thân hình hợp kim

của những chiếc xe thiết giáp cùng với những đồng Robot Nguyệt Lang Đế

Quốc kia, tựa như vô số những đầu cự xà đang trong giai đoạn ngủ đông,

bất chợt bừng tỉnh lại, bằng vào bản năng sinh vật của mình, hướng về

phía địch nhân mà khởi xướng tiến công mãnh liệt.

Dưới

sự yểm trợ mạnh mẽ của tràng nổ mạng kia, dưới sự tiếp ứng của chi bộ

đội Thanh Long Sơn đang bị vây khốn, hai đầu Robot Liên Bang màu trắng

từ phương kia một đường tấn công mà đến kia, rốt cuộc cũng ngay trước

thời điểm lung lay sắp ngã xuống, đã thập phần mạo hiểm mà xuyên thấu

qua trận địa chiến đấu ngăn chặn lâm thời do đám Quân viễn chinh Đế Quốc kia điên cuồng tổ chức, mạnh mẽ quỷ mị xuyên qua ba tầng phòng ngự của

Thanh Long Sơn, tiến nhập vào doanh địa chỉ huy của chi bộ đội bị vây

khốn này.

Cùng với tiếng kim chúc ma sát trầm thấp cùng với tiếng chất lỏng áp súc ù ù, cánh cửa khoang điều khiển của hai đầu

Robot màu trắng kia chậm rãi mở ra, bốn người Hứa Nhạc mệt mỏi đến gần

như không chịu nổi chậm rãi bước xuống, trên người kẻ nào hoặc ít hoặc

nhiều cũng đều mang theo những vết thương do sự va chạm kịch liệt lưu

lại. Đám chiến sĩ Thanh Long Sơn trên mặt đất rất nhanh chạy tới tiến

hành tiếp ứng, cẩn cẩn thận thận đón đỡ thân thể mệt lả người của những

người từ phương xa cất công đến trợ giúp này.

Đám quân

nhân sĩ quan cùng với những binh sĩ bên trong Bộ Chỉ Huy nhất thời khiếp sợ nhìn thấy những vết thương thê thảm trên thân thể hai đầu Robot màu

trắng này, nhìn thấy bốn người thanh niên kia ai nấy cũng đều ướt đẫm cả người. Những gã quân nhân sĩ quan Liên Bang khuôn mặt tiều tụy hốc hác, rất dễ dàng có thể liên tưởng ra được tình huống hung hiểm lúc trước

khi hai đầu Robot màu trắng tiến hành đột kích. Trong lòng bọn họ không

khỏi thầm nhủ khâm phục đối với dũng khí cùng với lực chiến đấu cường

hãn của những người này…

- Tôi là… Doanh Đoàn trưởng Doanh đoàn tiên phong của Doanh đoàn I Đặc biệt, Lật Minh!

Đội trưởng Lật Minh rất nhanh cầm chặt hai bàn tay của Hứa Nhạc, nở nụ cười ấm áp, nói:

- Hoan nghênh các vị đến đây hỗ trợ. Chẳng qua tôi có một cái tin tức

phi thường không tốt muốn báo cho các vị… Toàn bộ lượng đạn dược tạc đạn điện từ lưu trữ cuối cùng của Doanh đoàn chúng tôi, vừa rồi đã toàn bộ

ném hết ra ngoài rồi. Nếu như đám nhãi con Đế Quốc kia một phen đem toàn bộ đám Robot Nguyệt Lang cuối cùng đầu nhập vào trường chiến đấu, ngoại trừ hai đầu Robot này của nhóm các cậu, chúng tôi cũng không có bất cứ

biện pháp nào khác nữa cả…

Hứa Nhạc cảm thấy từ chỗ bàn tay mình truyền đến một mảnh cảm giác ôn hòa hiền hậu ấm áp vô cùng,

hắn liếc mắt nhìn về phía vị sĩ quan chỉ huy cao cấp nhất của chi bộ đội đang bị vây khốn này, không khỏi đối với việc thân đang lâm vào trong

tuyệt cảnh nhưng tâm tính lại vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh trầm ổn của

vị Đội trưởng này mà cảm thấy một tia bội phục.

- Doanh đoàn của chúng tôi đã ở đây phòng ngự hai ngày một đêm rồi, thật sự có chút thê thảm…

Nụ cười trên mặt của Đội trưởng Lật Minh dần dần thu liễm lại, lạnh nhạt nói:

- Hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa bị hao tổn nghiêm trọng, hai cái

Đại đội mắc kẹt bên phía đỉnh núi tuyết bên kia không thể nào liên hệ

được, chỉ biết là tình huống chiến đấu bên kia vẫn còn tiếp tục kéo dài

chưa chấm dứt… Tôi thật sự không biết đến tột cùng đã có bao nhiêu chiến sĩ đã hy sinh. Nhưng nếu như không có sự trợ giúp hữu hiệu một chút,

chúng tôi cũng không thể chống đỡ thêm được lâu hơn nữa đâu.

Hứa Nhạc trầm mặc không vội trả lời.

- Trên thực tế, tôi nghĩ rằng sẽ không còn ai thèm để ý đến chúng tôi nữa chứ…

Đội trưởng Lật Minh nói:

- Không nghĩ đến, không ngờ lại còn có hai đầu Robot của quân đội Chính phủ nguyện ý đến tiễn chúng tôi một đoạn đường sau cùng…

Hứa Nhạc nghe ra được trong giọng nói của vị Đội trưởng Thanh Long Sơn

này ẩn chứa một tia chua xót nhàn nhạt cùng với một tia oán khí mơ hồ.

Nếu đổi lại là bản thân hắn, bị bỏ rơi trong cơn bão địa từ cùng với

những cơn bão tuyết khủng bố, còn có bị chi tàn quân Đế Quốc này vây

khốn suốt hai ngày một đêm như thế này, lại không nhìn thấy ra được bất

cứ sự trợ giúp gì bên phía Liên Bang hoặc là cơ hội có thể thoát vây, có lẽ oán khí của hắn càng nặng nề hơn một chút.

- Tôi

tin tưởng rằng hai gã đại gia hỏa này nhất định có thể chống đỡ được đến lúc cuối cùng. Còn đại bộ đội hỗ trợ phía sau rất nhanh sẽ đến đây mà

thôi.

Hứa Nhạc dùng sức nắm nhẹ lấy bàn tay dày rộng của vị Đội trưởng này, mang theo một chút thành khẩn, nói:

- Chúng tôi một khi đã đến được nơi đây, tình huống hẳn sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn một chút…

Bọn quân nhân sĩ quan cùng với binh lính của chi bộ đội Thanh Long Sơn

này trong một hồi chiến đấu thảm liệt hai ngày một đêm này, sớm đã bị

cảnh máu tươi cùng với tử vong kích thích đến mức có chút chết lặng. Khi bọn họ nghe được những lời nói của gã quân nhân sĩ quan Liên Bang có

cặp mắt ti hí này, cũng không có bất cứ khí lực nào để mà làm ra những

biểu tình phấn khởi ủng hộ hoặc là biểu hiện phản ứng gì cả, ngược lại

trong lòng lại có chút cảm giác bi ai cam chịu cùng với trào phúng nhàn

nhạt.

Bọn họ lúc trước đã từng tận mắt chứng kiến một

tràng hình ảnh màn mạc hai con Robot đột kích phấn khích đến cực điểm

kia, đối với bốn gã quân nhân sĩ quan Liên Bang này cảm thấy vô cùng bội phục, thế nhưng vẫn như cũ không thể nào tiếp thu nổi, đối mặt với sự

phục kích của một chỉnh biên Đại đội thiết giáp của Quân viễn chinh Đế

Quốc, chỉ có thể dựa vào hai đầu Robot Liên Bang này, lại có thể cứu vớt vận mạng của chi bộ đội mình.

Loại cảm xúc này ngay

trong khoảnh khắc sau khi Hứa Nhạc nói ra một câu sau cùng kia, đã liền

biến mất vô tung vô ảnh. Trên mặt của đám quân nhân sĩ quan cùng với

binh lính của chi bộ đội Thanh Long Sơn nhất thời đều hiện ra vẻ mặt vô

cùng khiếp sợ, có chút không tin tưởng vào lỗ tai của chính mình.

- Tôi xin tự giới thiệu một chút. Tôi là Tổng Giám đốc Kỹ thuật của Sư

đoàn Thiết giáp 17, Trung Tá Hứa Nhạc. Hai người này chính là thuộc cấp

của tôi. Còn người kia chính là nữ Công Trình Sư đến từ Bộ Công Trình

Công ty Cơ khí Quả Xác…

Bên trong Bộ Chỉ Huy nhất thời

trầm mặc suốt hai giây đồng hồ. Mọi người nhìn về phía gã quân nhân sĩ

quan Liên Bang sắc mặt mệt mỏi tái nhợt, không có bất cứ chỗ nào đặc

biệt khác người kia… Nghi hoặc mà giương mắt nhìn cặp mắt ti hí kia,

liên tưởng đến khuôn mặt của một vị đại nhân vật lúc nào cũng luôn đeo

một cặp kính râm lớn che hơn phân nửa khuôn mặt giống hệt như một vị

Trung Tướng nào đó… Rốt cuộc bọn họ cũng đem vị quân nhân sĩ quan bình

thường trước mặt mình cùng với bị anh hùng chiến đấu cực kỳ nổi tiếng

thường xuyên xuất hiện trên TV kia kết hợp lại với nhau…

Người này chính là vị Trung Tá Hứa Nhạc kia sao?

Đội trưởng Lật Minh khẽ rùng mình một cái. Trong hốc mắt đã hãm sâu

xuống của ông ta chợt bạo mở ra một tia tinh quang sáng lóe, niềm vui

sướng trong ánh mắt hoàn toàn không hề che dấu.

Bởi vì

từng trải qua hơn mười năm ngăn cách cùng với chiến tranh nội bộ thảm

liệt, cho nên giữa quân đội Chính phủ cùng với chiến sĩ Thanh Long Sơn

có một mối thù truyền kiếp cực kỳ sâu đậm. Sau khi trải qua hai ngày một đêm tử thủ vô cùng thảm thiết, hắn vốn tưởng rằng Quân đội Liên Bang đã từ bỏ chi bộ đội của mình. Nhưng mà giờ phút này lại có thể nhìn thấy

gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi trước mặt này, lại sinh ra một loại cảm

giác lâm vào đường cùng lại gặp sinh cơ.

Nếu như vị

quan nhân sĩ quan ở trước mặt này thật sự chính là vị Trung Tá Hứa Nhạc

theo như lời đồn đãi kia, như vậy… Vị truyền nhân của Quân Thần Lý Thất

Phu, con rể của Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, bạn trai của Cô gái thần tượng

quốc dân Liên Bang, vô số những thân phận vĩ đại vô cùng phấn khích pha

trộn lại một chỗ với nhau này, bất luận là xuất ra một cái nào đó, cũng

đủ để làm cho Bộ Tư Lệnh Quân đội Liên Bang không dám trơ mắt bỏ mặc hắn chết đi được.

Đội trưởng Lật Minh khẽ mỉm cười, thầm

nghĩ một khi đã như thế, lúc này nếu như đối phương đã cùng với chính

mình đứng cùng một chỗ, đứng ở ngay chính giữa Bộ Chỉ Huy của mình, cái

này tự nhiên cũng có ý nghĩa, Bộ Tư Lệnh tất nhiên sẽ tiến đến hỗ trợ

mình.

- Phái một tiểu đội đặc chủng… là Tiểu đội I ra bên ngoài… Phải một phen đem vị sĩ quan liên lạc kia tìm trở về ngay cho tôi!

Đội trưởng Lật Minh thật sâu hút một hơi dài, hướng về phía đám thuộc hạ lớn tiếng nói:

- Chúng ta đã được cứu rồi, hắn không cần phải trở thành một liệt sĩ đâu!

- Sĩ quan liên lạc?

Nghe thấy cái chức vụ cực kỳ hiếm có trong quân đội kia, cặp đồng tử

trong mắt của Hứa Nhạc nhất thời co rút nhanh lại, nhớ tới cái gã huynh

đệ mà mình đã mất liên lạc mấy ngày gần đây, rất nhanh hỏi dồn:

- Thi Thanh Hải đang ở trong bộ đội của các ông à?

Đội trưởng Lật Minh thoáng giật mình một cái, khẽ gật gật đầu.

Thông qua lời giảng giải sau đó của Đội trưởng Lật Minh, Hứa Nhạc lúc

này mới biết được, hóa ra cái tên gia hỏa Thi công tử này từ ba tháng

trước đây liền đã tiến đến Tây Lâm, đi theo chi bộ đội Thanh Long Sơn

này, phụ trách công tác phối hợp giữa chi bộ đội này cùng với phương

diện quân đội Chính phủ Liên Bang bên kia. Lần này Doanh đoàn I Đặc biệt tiến hành công tác tiền trạm thăm dò chiến trường, xui xẻo bị Quân viễn chinh Đế Quốc tiến hành vây khốn, Thi Thanh Hải cũng đồng dạng bị rơi

vào trong vòng vây này. Sau khi trải qua một hồi chiến đấu thảm khốc một ngày một đêm, hắn để lại trong Bộ Chỉ Huy mọt phong thư nói những lời

lẽ hào sảng thoải mái, nói rằng muốn giết thêm mấy gã quân nhân sĩ quan

Đế Quốc nữa, để cho cái chết của mình có thể xinh đẹp thêm một chút, sau đó liền mang theo một cái rương cá nhân không bao giờ rời khỏi người

của mình, phiêu nhiên mà đi, thẳng nhập vào trong một mảnh bão tuyết

cuồng bạo.

- Không cần một phen phái chi Tiểu đội đặc chủng kia ra ngoài làm gì phiền phức…

Hứa Nhạc rất nhanh tiến hành vài lần hô hấp dồn dập, sau đó mới bình

tĩnh lại tâm tình, nghĩ đến bổn sự của tên gia hỏa đào hoa kia, khẽ lắc

lắc đầu, nói:

- Hắn một khi đã muốn ra ngoài chơi trò

bắn tỉa ám sát, không có một ai có thể kiếm được hắn cả, trừ phi chính

bản thân hắn muốn quay trở về!

Hắn quay đầu lại, nhìn về phía Đội trưởng Lật Minh, nói:

- Tin tưởng tôi đi, trên thế gian này không có ai hiểu biết rõ ràng bổn sự của hắn so với tôi đâu. Đồng chí Đội trưởng, hiện tại chuyện tình

cấp bách mà chúng ta cần phải làm ngay bây giờ chính là phải mau chóng

sửa chữa lại hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa. Xin mời phái ra các

nhân viên công trình của Doanh đoàn, chúng ta cần phải tranh thủ thời

gian gấp.

Đội trưởng Lật Minh đồng dạng cũng không có

nghĩ đến một hồi kinh hỉ thứ hai này, ông ta khẽ cau mày, liếc mắt nhìn

về phía thân ảnh khổng lồ của hai con Robot đang đứng bên ngoài doanh

trại, nói:

- Nhưng ở đây chúng tôi không có linh kiện!

Thời điểm lúc bọn họ bắt đầu trò chuyện với nhau, hai người Bạch Ngọc

Lan cùng với Hùng Lâm Tuyền cũng đã mở ra lớp ngoại giáp bằng hợp kim

tại khu vực 41 trên người một trong hai con Robot ngoài kia. Bên trong

lớp ngoại giáp đó vốn dĩ cất chứa cánh tay máy móc tự chữa trị cùng với

cấu kiện khống chế hỏa lực của con Robot, lúc này cũng đã bị gỡ ra thành khoảng trống, bỏ vào trong đó những loại linh kiện cần thiết để tiến

hành sửa chữa hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa.

- Có một số loại không phù hợp cho lắm! Có một số… Những thứ này vốn không phải là linh kiện…

Một gã Công binh từng trải thuộc Liên đội Bảo Dưỡng Sư của Doanh đoàn

tiền trạm Thanh Long Sơn, vốn vô cùng hưng phấn khi nghe thấy có linh

kiện tiến hành sửa chữa hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa, nên rất

nhanh đã phóng vọt tới trên mặt đất đầy tuyết trắng kia. Sau đó hắn rất

nhanh ngồi xổm xuống, một hơi tiến hành kiểm kê linh kiện ngay tại chỗ,

thế nhưng rất nhanh đã cực kỳ thất vọng, đưa ra một câu kết luận như

vậy.

Đội trưởng Lật Minh thoáng liếc mắt nhìn Hứa Nhạc một cái.

- Có một số loại phù hợp. Đương nhiên những cái linh kiện này cũng không phải hoàn toàn đầy đủ.

Hứa Nhạc sau khi được nghỉ ngơi trong chốc lát, lực lượng bên trong

thân thể cũng khôi phục lại vài phần, trên sắc mặt tái nhợt cũng đã hơi

có chút chuyển biến tốt đẹp. Chỉ là cảm giác đối khát bên trong dạ dày

vẫn như cũ giống như một đoàn lửa lớn không ngừng thiêu đốt:

- Tôi cần tất cả những chiếc xe thiết giáp bị hư tổn ở nơi này của các

ông, cùng với hết thảy những thiết bị tự động không cần thiết cho công

tác chiến đấu. Mặt khác… nếu như công tác cấp dưỡng còn sung túc một

chút, có thể nào cấp cho tôi vài thanh thức ăn năng lượng cao hay không?

- Không thành vấn đề!

Đội trưởng Lật Minh nghe được danh sách những yêu cầu hơi có chút cổ quái của Hứa Nhạc, nở nụ cười có chút cứng ngắc, nói:

- Bộ Tư Lệnh ít nhất trên phương diện cung cấp cơm ăn cũng không đến

mức hà tiện cho lắm… Chỉ là… Chỉ như vậy liền có thể sửa chữa tốt được

hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa hay sao?

Trong một

góc sáng sủa của Bộ Chỉ Huy, bên cạnh một đống thiết bị chất đống giống

như một mớ sắt vụn hỗn tạp, Thương Thu sau khi tiến hành xong công tác

kiểm tra hư tổn ban đầu, khẽ đứng thẳng người lên. Cô nàng nghe được câu hỏi của vị Đội trưởng Lật Minh, đưa tay gỡ xuống cặp kính mắt trên sống mũi, khẽ day day một chút hai bên thái dương bởi vì bị dằn xốc quá mạnh mẽ mà hơi có chút đau đơn, bình tĩnh nói:

- Không thành vấn đề!

o0o

Bóng đêm trên khu vực sông băng nơi Cực Bắc của hành tinh 5460 luôn

luôn lâu dài hơn những nơi khác một chút. Trên một đỉnh băng tuyết tối

đen giữa khu vực cánh đồng tuyết kia, vẫn như cũ có một số tràng chiến

đấu lẻ tẻ không ngừng xảy ra, chưa hề chấm dứt. Xa xa vẫn còn mơ hồ phát ra những thanh âm nổ mạng. Chính là trong hoàn cảnh chiến đấu cực kỳ ác liệt như thế này, cho dù là đám người Đế Quốc đang tràn ngập loại cảm

xúc điên cuồng, không ngừng dùng phương thức tự sát để mà công kích,

nhưng cũng không muốn phát động một hồi công kích trên diện rộng.

Trên một bãi đất phía sau Bộ Chỉ Huy của Doanh đoàn I Đặc biệt đến từ

Thanh Long Sơn, Hứa Nhạc cùng với Thương Thu đang dưới sự hỗ trợ của các nhân viên Bảo Dưỡng Sư của Liên đội Thanh Long Sơn, khẩn trương mà bận

rộn tiến hành công tác sửa chữa. Dựa theo những danh sách thiệt bị mà

bọn họ đã yêu cầu, có rất nhiều gã quân nhân, binh lính của Thanh Long

Sơn, dưới sự yểm trợ của bóng đêm đen kịt, tiến ra bên ngoài những tầng

phòng tuyến, hướng về phía các chiếc xe thiết giáp cùng với các khẩu

pháo tự động đã bị tổn hại như rác rưởi, không ngừng tiến hành tháo tháo cắt cắt gì đó.

Mấy trăm cái linh kiện, cấu kiện linh

tinh, sau khi thông qua công tác kiểm tra đo lường, xác định còn có khả

năng hoạt động, lúc này được dồn đống lại ở một góc sáng sủa. Hứa Nhạc

cùng với Thương Thu đứng bên ngoài doanh trại, chăm chú quan sát trên

màn hình điều khiển của hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa, không ngừng tiến hành thấp giọng trao đổi qua lại. Thương Thu thân là người tiến

hành nghiên cứu chế tạo ra, phụ trách định ra bản vẽ kỹ thuật cùng với

phương án trình tự sửa chữa. Còn Hứa Nhạc, được Phong Dư một tay bồi

dưỡng đi ra, hơn nữa còn bằng vào tinh thần sửa chữa đơn thuần, đem đầu

Robot biến thành thiết bị điện tử gia dụng, thì lại phụ trách công tác

thí nghiệm các loại cấu kiện thay thế.

Gã Bảo Dưỡng Sư

của Liên đội Thanh Long Sơn từ đầu vẫn luôn mãi nghi vấn về tính khả thi của công tác sửa chữa này, sau một khoảng thời gian dài quan sát từng

cái thao tác, rốt cuộc cũng phải khiếp sợ mà thừa nhận, đại não của một

cặp thanh niên nam nữ trẻ tuổi này tựa hồ như có được hiệu suất cực cao

cùng với sự tinh chuẩn của một đầu máy vi tính tính năng cao vô cùng

tinh vi vậy. Mà tài năng của bọn họ ở phương diện sửa chữa thiết bị điện tử, lại khiến kẻ khác nhìn thấy mà phải trố mắt cứng lưỡi.

- Ta nói này người anh em… Hai vị này đến tột cùng là ai vậy?

Gã Bảo Dưỡng Sư Liên đội sau một khoảng thời gian dài thất thần giương

mắt quan sát bên kia, mới lấy ra một hộp thuốc lá, hướng về phía hai tên gia hỏa đang trầm mặc đứng bên kia mà mời thuốc lá, có chút khiếp sợ

nói:

- Cái vị Lão Đại kia của hai người, Trung Tá Hứa

Nhạc là một trong những người nghiên cứu chế tạo ra con Robot MX, chuyện này tất cả mọi người cũng đều biết. Nhưng mà cái cô nha đầu dáng người

bốc lửa kia, thì lại là thiên tài từ nơi nào xuất ra vậy?

Hai tên gia hỏa Bạch Ngọc Lan cùng với Hùng Lâm Tuyền từ đầu đến giờ

vẫn mãi ôm súng trầm mặc đứng một bên canh giữ bên cạnh Hứa Nhạc cùng

với Thương Thu, dù sao cũng là quân nhân Chính phủ chính tông. Cho dù

bọn họ đã từng thực hiện qua vô số các nhiệm vụ hắc ám dơ bẩn, thế nhưng chịu sự ảnh hưởng của sự tuyên truyền của Liên Bang cùng với văn hóa

của Quân đội Liên Bang, địch ý cùng với sự khinh thường của bọn họ đối

với Phiến Quân Thanh Long Sơn rất khó có thể trong khoảnh khắc mà tiêu

trừ đi được.

Cho nên lúc này chợt nghe được ba chữ

‘người anh em’, lại có một hộp thuốc lá hiệu Ba số 7 đưa qua, bọn họ vẫn như cũ có chút không thích ứng. Sau khi thoáng dừng lại trong chốc lát, mới phản ứng lại, tiến đến bên cạnh gã Bảo Dưỡng Sư Liên Đội trưởng

này, đón lấy bật lửa của hắn mà châm thuốc, thật sâu hút một ngụm thuốc

lá.

Hùng Lâm Tuyền cất tiếng giải thích:

- Cô ta là Thương Thu, Chủ quản Kỹ thuật bậc I của Công ty Cơ khí Quả

Xác. Cô ta mới chính là người nghiên cứu chế tạo chính yếu của con Robot MX, còn về phần cái hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa bị hư hỏng kia

của các người, cũng vừa khéo chính là do cô ta thiết kế.

Điếu thuốc lá trên môi của gã Bảo Dưỡng Sư Liên Đội trưởng kia bất chợt rơi thẳng xuống, vẻ mặt hắn giống hệt như là đang nhìn thấy quỷ vậy,

xoay sang bên kia, nói:

- Cô ta chính là Thương Thu? Đó chính là thần tượng của toàn bộ Liên đội chúng tôi a! Không ngờ lại xinh đẹp như vậy!