Gian Khách

Quyển 3 - Chương 206: Đông bắc thiên bắc (f)

Cơ hồ là đồng thời với lúc cắt đứt cổ của đầu Robot Nguyệt Lang Đế Quốc

thứ hai kia, con Robot MXT màu trắng lại cực kỳ lưu loát thư sướng,

không hề nói chút lý lẽ bằng vào sức nặng của bản thân cùng với lực quán tính cực kỳ cường đại, hung hăng đập mạnh một cái, đem một đầu Robot

Nguyệt Lang Đế Quốc khác hất cho thân thể vô cùng thê thảm, bay như cánh diều đứt dây về phía sau…

Mà khiến người khác bằng mắt thường căn bản không thể nhìn thấy rõ chính là, đầu Robot Nguyệt Lang

Đế Quốc này vừa mới bay ngược lên khỏi mặt đất chưa được bao xa, trong

khoảnh khắc mất đi khả năng hành động, cánh tay phải hợp kim của đầu

Robot MXT màu trắng đã mạnh mẽ nặng nề nện xuống, đem cái phần sườn bên

trong của cái chân hợp kim máy móc kia oanh ra thành một cái lỗ hổng cực kỳ sâu.

Bị biến hình vật lý cực kỳ nghiêm trọng như

thế, khiến cho hệ thống phụ trợ cân bằng cất dấu bên dưới phần bụng nhỏ

của đầu Robot Nguyệt Lang Đế Quốc này nhất thời nứt toạt ra. Thân thể

của con Robot nặng nề ngã sấp xuống bề mặt băng tuyết, cơ bản không thể

nào đứng lên được nữa. Những chất lỏng bên trong hệ thống phát xạ động

lực trong đường ống đã bị hao tổn khiến cho bắt đầu chảy ngược lại.

Những linh kiện chủ chốt cực kỳ tinh vi theo những dòng điện lưu tung

hoành tùy tiện mà bị phải những sự hư hỏng mang tính hủy diệt.

Ngay sau đó, đầu Robot MXT màu trắng kia nương theo lực phản chấn của

cú đấm cực mạnh kia, dùng tốc độ né tránh siêu tốc rất nhanh lui lại

phía sau. Thân thể khổng lồ của con Robot ở giữa không trung làm ra một

cái động tác di chuyển lộn mèo mà trong hệ thống hướng dẫn điều khiển

Robot tiêu chuẩn tuyệt đối cấm thực hiện. Cái chân hợp kim máy móc nặng

nề mà thô lớn kia giống như một cái bàn cào khổng lồ từ trên không trung bổ mạnh một cái khủng khiếp xuống, không có cấp cho đầu Robot Nguyệt

Lang Đế Quốc cuối cùng lấy một cơ hội phản ứng nào cả, đơn giản mà mạnh

mẽ đem nó đập một phát chui tọt xuống bề mặt băng tuyết.

Đầu Robot MXT màu trắng kia cũng đồng thời ngồi xổm xuống, phần ba lăng hợp kim sắc bén ngay phía đầu nắm tay phải hợp kim máy móc kia phốc một cái, đã từ bộ bị yếu ớt nhất của con Robot Nguyệt Lang Đế Quốc, chính

là cánh cửa khoang điều khiển của nó mà đâm thẳng vào. Khi rút ngược trở ra, trên đó đã mang theo một tia huyết hoa cùng với một tầng tia lửa

đạn sáng chớp.

Gió tuyết đầy trời, trong tầng quang

mang nhàn nhạt trên vòm trời, đầu Robot MXT màu tuyết trắng trầm mặc mà

đứng thẳng người dậy, dưới chân dẫm lên một khối thân thể tan nát của

một đầu Robot Nguyệt Lang Đế Quốc. Một màn khủng bố như thế này, tựa hồ

khiến cho toàn bộ chiến trường thảm thiết ở trên mảnh tuyết vực kia cũng phải im lặng trầm mặc lại một chút.

o0o

Bốn

đầu Robot Nguyệt Lang Đế Quốc tiến hành phục kích vây công, hệ thống hỏa lực dày đặc cũng không có làm thương tổn chút xíu nào đến con Robot MXT của Hứa Nhạc, ngược lại còn bị hắn thoải mái nhẹ nhàng mà giây sát. Tất cả một màn này chính là bởi vì đầu Robot MX kiểu mới của Liên Bang đã

dẫn đầu so với kiểu Robot Nguyệt Lang của Đế Quốc một cấp bậc, hơn nữa

lại bởi vì thao tác điều khiển của hắn so với những tên chiến sĩ phi

công Đế Quốc kia càng vượt hơn rất nhiều.

Hứa Nhạc là

một trong những gã Công Trình Sư Robot ưu tú nhất của toàn bộ Liên Bang, hằng ngày lại tiến hành những công tác học tập phiền phức mà buồn tẻ,

khiến cho hắn đối với cấu tạo thiết kế của những đầu Robot song phương

địch ta mà rành rẽ như lòng bàn tay của mình. Đồng thời, hắn cũng lại là người thao tác Robot thiên tài khủng bố nhất toàn bộ Liên Bang này. Có

như thế mới có thể nhằm vào những điểm yếu nhất của Robot, từ một góc độ mà một người bình thường tuyệt đối không thể nào tưởng tượng ra được mà khởi xướng công kích.

Có lẽ hắn ngày hôm nay ở phương

diện thao tác Robot, tạo nghệ còn cách vị lão nhân gia tại Phí Thành Lý

Gia kia cùng với vị Chung Đại thúc còn có một đoạn khoảng cách tương

đương cực kỳ lớn, nhưng mà cái loại tác chiến Robot dựa theo loại khái

niệm thiết kế kia cũng đã đủ cường hãn rồi.

Ít nhất ở trên khỏa hành tinh 5460 này, hắn tuyệt đối là không có địch thủ.

Trên toàn bộ chiến trường này trải qua một hồi im lặng trong chốc lát,

một cái chỉnh biên đại đội cuối cùng của Quân viễn chinh Đế Quốc, cũng

không có bởi vì biểu hiện khủng bố cùng cực của đầu Robot Liên Bang màu

tuyết trắng kia khiến cho trái tim lạnh giá không còn khả năng hành

động. Mà ngược lại, có thêm càng nhiều những đầu xe thiết giáp cùng càng nhiều những đầu Robot Nguyệt Lang từ bốn phương tám hướng điên cuồng đổ ra đồng loạt bao vây.

Thương Thu đang ngồi trong

khoang điều khiển của con Robot, xuyên thấu qua cặp kính mắt mà giương

mắt nhìn những số liệu không ngừng xoay chuyển trên màn hình vi tính

phía trước, lúc này liền không một chút do dự mà ấn hạ cái nút màu đỏ ở

phía trước mặt mình.

Đầu Robot MXT màu trắng rốt cuộc

cũng chính thức tiến nhập vào trạng thái siêu tần, hướng về phía dòng

thiết lưu dày dày đặc đặc của đám người Đế Quốc mà phóng vọt đến. Bởi vì đây là con Robot mà Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác vì Hứa Nhạc mà đặc chế riêng, cho nên cũng không có xuất hiện trường hợp tách rời bộ

giáp cùng với các linh kiện không cần thiết cực kỳ đồ sộ, cũng chỉ có

tiếng gầm rú khủng bố của hệ thống song động cơ cùng với thân thể run

rẩy kịch liệt mới thông báo rằng con Robot đã tiến vào trạng thái lừng

lẫy kia…

Chỉ trong thời gian cực kỳ ngắn, đầu Robot MXT màu trắng đã nhảy vào trong luồng thiết lưu cuồng bạo của đám quân Đế

Quốc, sau khi tiến hành va chạm kịch liệt, có bóng đen bị hất tung bay

lên trên không trung, có thanh âm nổ tung trầm thấp vang lên. Ở giữa vô

số những chiếc xe thiết giáp cùng vô số đầu Robot Nguyệt Lang màu xanh

đen, thân ảnh của đầu Robot MXT màu trắng kia tựa hồ như bất cứ lúc nào

cũng có khả năng bị hất cho ngã nhào xuống mặt đất, bị nhấn chìm, vùi

dập… Nhưng mà ngay trong nháy mắt sắp sửa ngã xuống kia, nó lại giống

hệt như trong kỳ tích mà đứng thẳng người lên.

Cây ba lăng hợp kim sáng loáng vẫn như trước không ngừng vung vẩy tung bay khắp nơi.

Ngay phía sau lưng nó khoảng chừng một km, một đầu Robot màu trắng khác cũng vẫn duy trì trạng thái di chuyển tiến lên cực kỳ cao. Bởi vì đại

bộ phận bộ đội cơ động cùng với những chiếc xe bọc thép bên ngoài chiến

khu của đám người Đế Quốc đã bị Hứa Nhạc hấp dẫn về phía hắn, cho nên

cục diện mà hai người Bạch Ngọc Lan cùng với Hùng Lâm Tuyền gặp phải có

thể nói tương đối thoải mái hơn rất nhiều.

Hôm nay

chính là lần đầu tiên Hùng Lâm Tuyền có thể chính mắt nhìn thấy phong

cách cường hãn khi điều khiển Robot của Hứa Nhạc. Đại khái hắn cũng bị

một màn cảnh tượng kia khiến cho kinh sợ cả tâm thần, cho nên hắn thật

sự không còn chút lo lắng nào cho gã Lão Đại trẻ tuổi đã lâm vào dòng

thiết lưu của đám người Đế Quốc bên kia.

Nhưng mà đúng lúc này, ngữ khí của Bạch Ngọc Lan lại lạnh như băng nói:

- Chú ý, tôi muốn hỗ trợ cho ông chủ!

Thân thể của Hùng Lâm Tuyền nhất thời cứng ngắc lại, biết rõ ràng Bạch

Ngọc Lan lúc này đang lo lắng cho sự an toàn của con Robot MXT màu trắng kia, có chút nghi hoặc nói:

- Cái loại mãnh nam giống

như Lão Đại vậy, nếu ấn theo cái loại đấu pháp lúc trước của hắn, hoàn

toàn có thể bằng một người mà đối kháng với toàn bộ Đại đội Robot của Đế Quốc, cậu lo lắng cái gì chứ?

Một thân một mình tiến

hành đối kháng với cả một Đại đội Robot Nguyệt Lang của Đế Quốc, đó chỉ

là chuyện tình chỉ xuất hiện trong truyền thuyết mà thôi. Cũng không

biết vị Quân Thần Lý Thất Phu năm xưa có thể làm được chuyện này hay

không. Bạch Ngọc Lan nghĩ lại những lần trải qua trong vòng mấy năm nay

đi theo Hứa Nhạc, nghĩ đến bộ dạng thoát lực mệt mỏi đến mức không thể

nhấc chân nhấc tay sau mỗi lần tiến hành đối chiến Robot kịch liệt của

ông chủ, chậm rãi nói:

- Ông chủ đúng là đủ mạnh, nhưng mà sức chịu đựng lại không đủ, không thể kéo dài quá lâu.

Hùng Lâm Tuyền lập tức nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, mở

trừng cặp mắt, nhìn về phía một hồi chiến đấu kịch liệt ở phía kia, gầm

rú lên:

- Nếu như hắn thật sự không thể chịu đựng lâu được, vậy thì chúng ta qua đó mà giúp hắn đỡ một chút!

o0o

Hứa Nhạc so với Bạch Ngọc Lan rõ ràng hơn hết vấn đề của chính bản thân mình.

Một hồi chiến đấu thập phần kịch liệt như thế khiến cho lực lượng tiêu

tan cũng vô cùng mạnh mẽ, ở trong những hồi chiến đấu trong dĩ vãng, hắn thường xuyên gặp phải loại vấn đề này. Loại vấn đề này thật sự không

chỉ có sự khó chịu do trong bụng cực kỳ đói khát mang đến, mà là còn

liên lụy đến chuyện sinh tử nữa. Giống như năm trước khi tiến hành hiệp

trợ chiến đấu cho Sư đoàn Thiết giáp 7 ở đường sơn cốc Hoàng Sơn Lĩnh

Độc Cô Lĩnh vậy, hắn một mình một người xử lý hơn mười đầu Robot Nguyệt

Lang của Đế Quốc, thế nhưng lúc đó nếu không có đám người Sư đoàn Thiết

giáp 7 ở bên cạnh hỗ trợ, hắn đã lâm vào tình trạng thoát lực đến suy

kiệt, bản thân căn bản không có khả năng mà sống sót.

Cho nên hôm nay hắn thật sự chú ý, tránh cho xuất hiện tình trạng nguy

hiểm lực lượng cơ thể hoàn toàn thoát lực mà biến mấy lại xảy ra một lần nữa. Trong một hồi chiến đấu cuồng liệt trước đây, hắn vẫn mạnh mẽ hạn

chế đến mức tối thiểu việc tiến nhập vào trạng thái siêu tần, cũng chính là bởi vì nguyên nhân này.

Nhưng mà đến lúc này đây, ở giữa phiến tuyết vực tràn ngập đám người Đế Quốc điên cuồng tuyệt vọng

không ngừng khởi xướng công kích như thế này, hắn cũng không còn bất cứ

sự lựa chọn nào khác. Hắn nhất định phải bộc phát ra hết toàn bộ những

lực lượng của bản thân mình, đi mưu cầu một cái kết quả tốt đẹp có thể

mạnh mẽ đột phát, hoặc là đợi cho chi bộ đội Thanh Long Sơn từ đầu đến

bây giờ vẫn không hề có bất cứ động tĩnh nào có thể làm ra phản ứng lại.

Bên trong hệ thống điều khiển tầm gần SCC chợt truyền đến tín hiệu thỉnh cầu đồng bộ, Hứa Nhạc trầm giọng quát lớn một tiếng:

- Tránh ra!

Bên kia chợt truyền đến tiếng trả lời:

- Mơ tưởng!

Hứa Nhạc mong muốn chính là tiến hành cứu viện cho chi bộ đội Thanh

Long Sơn đang bị vây khốn bên kia, nhưng mà đám đồng bọn, đám thuộc hạ

thân thiết của hắn lại cho rằng vấn đề sinh tử của hắn lại càng quan

trọng hơn hết thảy mọi thứ. Đây không phải là chuyện tình ở trên chiến

trường vốn cần phải xem trọng kỷ luật quân sự nên phát sinh ra. Nhưng mà chỉ sợ ở trong mắt của đám người Tiểu đội 7 kia xem ra, đây là một loại chuyện tình đương nhiên theo lẽ thường mà thôi.

Trong

khoảnh khắc hai đầu Robot MXT màu trắng kia tiến hành kết nối lẫn nhau,

vẫn như cũ duy trì khoảng cách năm trăm thước không đổi, hướng về phía

đám bộ đội cơ động Quân viễn chinh Đế Quốc mà phóng vọt tới.

Đám bộ đội thiết giáp cơ động Quân viễn chinh Đế Quốc dày dày đặc đặc

kia, nhìn qua giống như là một khối bánh ngọt cực kỳ ngon lành đang nằm

sẵn ở đó, còn con Robot MXT màu trắng do Hứa Nhạc điều khiển lại giống

như là một thanh dao cắt bánh bén nhọn đang cắt dọc lên trên cái bánh

ngọt kia. Còn con Robot màu trắng phía sau do Bạch Ngọc Lan điều khiển

lại giống như một con dao cắt tỉa âm hiểm, không ngừng cắt tỉa phía bên

hông của cái bánh ngọt kia, ý đồ thay cho Hứa Nhạc chia sẻ bớt một chút

áp lực.

Một hồi chiến thuật vô cùng đơn giản, cũng có

thể nói là không có bất cứ chiến thuật nào cả, nhưng trên thực tế, chính là hai đầu Robot MXT cường hãn phá vây mà ra, ngoại trừ dũng khí cùng

khí phách cường hãn, còn có cái gì có thể nương dựa vào đó nữa đây?

Trên mặt đất bao trùm một tầng tuyết trắng dày, hai đầu Robot MXT màu

trắng nặng nề không ngừng dùng tốc độ cao xuyên tuyết mà tới, liền giống như hai thanh cào tuyết vô cùng sắc bén không gì đỡ nổi, hướng về phía

trước không ngừng kéo dài, kéo dài. Tuy rằng tốc độ của nó tựa hồ như

bắt đầu chậm dần, nhưng lại vẫn như cũ không ngừng quật cường mà kéo

dài.

Trừ bỏ những nơi song phương tiến hành giao chiến

cực kỳ kịch liệt, những tràng chiến đấu linh tinh bên cạnh khu vực cánh

đồng tuyết còn lại, cơ hồ là đồng thời ngừng hẳn lại. Bất luận là các

chiến sĩ Thanh Long Sơn hay là binh lính của Quân viễn chinh Đế Quốc,

đều bị hai đạo chắn tuyết sắc bén kia hấp dẫn ánh mắt đến mức ngây

người.

o0o

Tại khu vực bãi đất được

Ban địa lý Cục Hiến Chương đánh ký hiệu là Y6328 này, chính là một chỗ

không hấp dẫn ánh mắt của người khác trên cánh đồng băng tuyết trên

phiến sông băng này, nhất là sau khi bị những luồng gió tuyết cuồng bạo

che lấp lại, lại nhìn không ra bất cứ sự dị thường nào cả. Bộ Chỉ Huy

của chi bộ đội Thanh Long Sơn đang bị vây khốn ở nơi này, chính là đang

bị bao vây trong bãi đất được đặt tên Y6328 này. Toàn bộ khu vực doanh

trại bị che dấu dưới một tầng tuyết dày đặc, cộng với không khí lạnh

lùng đến thấu xương, khiến cho không khí bên trong Bộ Chỉ Huy trở nên

hơi có chút băng lãnh. Nhưng mà đám quân nhân sĩ quan đã kiên trì suốt

một ngày một đêm ở nơi này cũng không vì thế mà trở nên tuyệt vọng, cũng càng không có từ bỏ hy vọng.

Bởi vì duyên cớ của những cơn bão tuyết điên cuồng cùng với bão địa từ bùng nổ, khiến cho chi bộ

đội Thanh Long Sơn bởi vì hơi chậm chân trong quá trình lùi về nên đã bị vây khốn bên trong mảnh tuyết vực này. Sau đó lại phi thường bất hạnh,

vô tình gặp phải chi bộ đội Đế Quốc cuối cùng vô cùng điên cuồng công

kích. Hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa của bọn họ trong quá trình

chiến đấu kịch liệt đã bị tổn hại cực kỳ nghiêm trọng, do đó cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn một mảnh cảnh tượng chiến trường thảm liệt khiến người khác thất thần mà không thể làm gì được. Nếu không phải đám quân nhân,

binh lính cơ sở của chi bộ đội Thanh Long Sơn kia tác chiến anh dũng

cùng với những kỷ luật sâm nghiêm không thể nào tưởng tượng nổi, chỉ sợ

chi bộ đội này cũng sớm trở nên tan tác.

Cũng chính là

bởi vì loại tác phong kỷ luật vô cùng sâm nghiêm đặc biệt chỉ có bộ đội

Thanh Long Sơn mới có này, cũng có thể gọi là máy móc cứng ngắc, cũng có thể xưng là giác ngộ kỷ luật vĩ đại, khiến cho những chi bộ đội tiến

hàng tác chiến bên ngoài Bộ Chỉ Huy, cũng vốn không hề có bất cứ ý tứ

muốn trước tiên rút lui khỏi. Trên từ Đội trưởng, xuống cho đến các binh lính liên lạc bình thường, ai nấy cũng đều vô cùng kiên định thủ vững ở nơi này, một mặt nghênh đón từng luồng từng luồng công kích cường hãn

của đám người Đế Quốc, một mặt kiên trì chờ đợi cơ hội chuyển cơ đã đến.

Thật sự đáng tiếc là hai ngày một đêm đã trôi qua, đơn vị bộ đội Liên

Bang đến cứu viện cũng không hề thấy bóng dáng. Mà hiện tượng bão địa từ bùng nổ cũng không hề có khuynh hướng sẽ giảm bớt, còn những cơn bão

tuyết cuồng bạo lại vẫn như cũ vô cùng cuồng ngược. Bóng râm dày đặc

không ngừng bao phủ trong lòng mỗi một người trong Bộ Chỉ Huy chiến địa. Bọn họ thậm chí cũng không biết rõ ràng tình trạng của hai cái Đại đội

đang chiến đấu ở khu vực xa xa bên kia nữa, như vậy hỏi bọn họ làm sao

có thể đánh được đây?

- Báo cáo!

Một gã binh lính trinh sát, trên người dày đặc một lớp tuyết trắng nhanh như cơn gió nhảy vào trong Bộ Chỉ Huy, lớn tiếng nói:

- Có hai đầu Robot Liên Bang màu trắng đi tới, hẳn là bộ đội trợ giúp chúng ta!

Đội trưởng Lật Minh, sĩ quan chỉ huy cao cấp nhất của Doanh đoàn I Đặc

biệt tại nơi này, hai gò má đã hõm sâu, chòm râu lún phún trên hai bên

má cứng rắn, nghe xong câu nói đó cặp mắt rất nhanh nheo chặt lại, rất

nhanh bước ra bên ngoài doanh trại, nôn nóng hỏi:

- Có bao nhiêu chi bộ đội đến đây hỗ trợ?

Ở trong suy nghĩ của ông ta, hai đầu Robot Liên Bang kia tất nhiên chỉ

là lính trinh sát hoặc là tiến hành mở đường của chi bộ đội Liên Bang

tiến đến trợ giúp mà thôi, còn đại bộ đội chân chính nên là ngay lập tức sẽ tiến đến mới đúng.

Nhưng mà ra ngoài dự kiến của ông ta, gã binh lính trinh sát kia sau một chút do dự đã hồi đáp:

- Tựa hồ như là… chỉ có hai đầu Robot mà thôi, không phát hiện tung tích có đại bộ đội đi theo phía sau.

Đội trưởng Lật Minh nhất thời dừng lại cước bộ, bên trong cặp mắt chợt

hiện ra một tia nghi hoặc khó hiểu, sau đó chợt cầm lấy chiếc kính viễn

vọng điện tử, hướng về phía chiến trường cách đó mấy km mà nhìn lại.

Trên màn hình của cái kính viễn vọng điện tử vừa lúc xuất hiện hình ảnh hai đạo công cụ cào tuyết xuyên thẳng vào trong luồng thiết lưu điên

cuồng của đám quân viên chinh Đế Quốc kia.

Ánh mắt của

Đội trưởng Lật Minh lúc này đã nheo lai càng thêm lợi hại hơn nhiều,

biến thành hai đạo cực nhỏ bên trong cơn bão tuyết cuồng bạo.

Trong lực lượng cuối cùng có thể tập kết lại của chi Quân viễn chinh Đế Quốc đang tiến hành vây công chính mình, có ít nhất hơn ba mươi đầu

Robot Nguyệt Lang Đế Quốc. Nếu không phải vị quan chỉ huy kia của Quân

viễn chinh Đế Quốc, thà rằng tổn thất sinh mệnh của những binh lính

chiến sĩ bình thường, cũng không muốn để những đầu Robot Nguyệt Lang

cuối cùng kia gánh vác tổn thất nặng nề do cơn bão địa từ khủng khiếp

kia gây ra, chi bộ đội của chính mình có lẽ đã sớm biến thành hơn ba

ngàn vong hồn trong tuyết trắng rồi. Hai đầu Robot Liên Bang kia lại như thế nào có thể là đối thủ của nhiều đầu Robot Nguyệt Lang Đế Quốc đến

như vậy?

Cũng không có trầm mặc bao lâu, Đội trưởng Lật Minh thoáng nhẹ giọng hạ lệnh:

- Trận địa pháo kích tầm trung chuẩn bị bắn, tiếp ứng cho hai tên tiểu tử kia!

Thân thể của gã Tham Mưu Trưởng ở ngay bên cạnh ông ta nhất thời cứng lại, kích động lên tiếng kháng nghị:

- Đội trưởng, đây chính là số lượng địa dược kháng điện từ cuối cùng

còn lại của chúng ta! Nếu như toàn bộ phóng thích hết ra ngoài, trận địa trong lòng đất của chúng ta dưới tình huống không có khả năng đối kháng với những cơn bão điện từ bùng nổ kia, sẽ làm như thế nào đây? Những

chiến sĩ của chúng ta sẽ làm sao bây giờ? Cho dù chúng ta có thể một

phen tiếp ứng khiến cho hai đầu Robot kia thành công tiến đến nơi này,

nhưng căn bản cũng không thể nào thay đổi được đại cục! Chẳng lẽ muốn

Doanh đoàn của chúng ta cùng nhau chôn theo hai đầu Robot kia hay sao?

Đội trưởng Lật Minh bình tĩnh mà quan sát mọi động tĩnh trong khu vực cánh đồng tuyết, trầm mặc nói:

- Cô độc phòng thủ suốt hai ngày một đêm trong cảnh băng thiên tuyết

địa như thế này, phía nam có hai chỉnh biên Sư đoàn được xưng tôn là cực mạnh của đám quân đội Chính phủ Liên Bang, nhưng mà cuối cùng… Chỉ có

hai đầu Robot này tới đây cứu đám chúng ta. Lý do này cũng đã đủ rồi.