Gian Khách

Quyển 3 - Chương 178: Con thỏ trắng trong chuồng (Thượng)

Ly rượu thứ hai, một tia ánh năng, từ bên ngoài cửa sổ chiếu rọi lên

cành cây, lên khuôn mặt của ta. Gió xuân nhẹ thổi, lá xanh reo vui chào

đón tan… Ly rượu thứ hai, chim chóc trên cành ríu rít mời đón. Ly rượu

thứ ba, bóng trăng bên ngoài cửa sổ chiếu rọi, khiến cho ta quên mất

mình là ai…

- Ly rượu thứ năm, gã thiếu niên phóng đi,

băng xuyên qua tầng tầng lớp lớp cây rừng xanh miết trùng điệp khắp nơi. Đến ly rượu thứ sáu, cây cầu đá uốn cong uốn cong. Cuối đầu cầu có cô

thiếu nữ, cuối cây cầu đá có cô thiếu nữ! Thiếu nữ, thiếu nữ! Đó là

người yêu bé nhỏ của ta! Những cô này cũng là cô thiếu nữ bé xinh của

ta!

Chiếc ô tô màu đen không bảng hiệu không ngừng lướt đi trên con đường quốc lộ của Lạc Nhật Châu dưới ánh mặt trời chiếu rọi rạng rỡ. Chiếc ô tô đang hạ cửa kính xuống chạy đi băng băng, ngày hôm

nay rốt cuộc cũng không thể hiện ra vẻ cổ xưa thần bí giống như bình

thường nữa, mà là có một loại cảm xúc giống như là một gã thiếu niên mới lớn vậy.

Kẻ đang ngồi ở trong xe, lúc này đang vôc ùng khoan khoái mà tận hưởng những luồng gió xuân đang đập mặt mà đến. Hứa

Nhạc cũng không thể nói là vô cùng say mê, thế nhưng lại có một loại

thoái mái dâng lên từ chỗ sâu nhất trong trái tim. Hắn vừa lái chiếc xe

chạy đi, vừa mở miệng ca hát bài dân cả quen thuộc kia. Cái thanh âm có

chút khàn khàn thô hào quả thật không dễ nghe chút nào, thế nhưng lại vô cùng truyền cảm.

Bài dân ca kia chính là bài ‘27 ly

rượu’. Những lời ca bắt đầu từ ly rượu thứ sáu trở đi cũng trở nên thô

lệ trực tiếp, thô hào khoái hoạt hơn rất nhiều, những ca từ cũng trở nên hào sảng hơn.

Năm đó khi còn ở tại Lâm Hải Châu, Thi

Thanh Hải và Hứa Nhạc hai người mỗi lần gặp nhau đều uống rượu, mỗi lần

uống là uống say… Mỗi khi đã sai đến mức sắp chết đi, trong lòng cảm

khái, sẽ bắt đầu ca vang bài dân ca này. Mỗi khi trong lòng bi thương,

Thi công tử đều sẽ nhẹ nhàng mà trầm mặc lặp đi lặp lại mấy câu ca từ

khúc cuối của bài dân ca, nói về người cha… Nếu là những lúc hưng phấn

thoải mái, hắn lại bắt đầu ca xướng những phần của bài dân ca nói về các cô nhân tình bé nhỏ…

Cái điệp khúc của bài dân ca này

hát lên đến ly rượu thứ sáu, tiếng ca của các gã nam nhân sẽ nhất thời

trở nên cao vút hơn một chút, giống như là một khúc chuyển nhạc của loại đĩa hát cỗ với những đĩa nhạc màu đen khổng lồ vậy, liền không một chút ưu phiền mà đi ngâm nga về những cô thiếu nữ ở phía cuối cây cầu đá.

Trừng mắt, nhếch mày ngắm nhìn các cô thiếu nữ xinh đẹp đứng bốn phía

xung quanh, cho đến khi thanh âm trở nên khàn khàn, những ca từ thét gào sẽ đem những suy nghĩ của mình phát huy ra một cách thẳng thắng, biến

những cô thiếu nữ kia trở thành người yêu bé nhỏ của mình.

Trước kia Hứa Nhạc cứ mãi nghĩ thấy cái loại lời ca tuyên ngôn theo

kiểu hận không thể đem tất cả các cô thiếu nữ xinh đẹp trong khắp thiên

hạ thu phục dưới thân người của mình như thế này có vẻ quá mức trực tiếp đường đột, khiến kẻ khác nghe thấy phải xấu hổ đỏ mặt, ngay cả hắn khi

nghe như vậy cả người cũng đỏ bừng lên luôn.

Nhưng mà

lúc này ở trên con đường quốc lộ này, có ánh mặt trời chiếu rọi cùng với những luồng gió thanh xuân tươi mát làm bạn, hắn lại đối với những

chuyện đáng lý nên phát sinh trong phòng tối này không cảm thấy có chút

kiêng kỵ gì cả. Hơn nữa suy nghĩ đến những sự phù hợp với cuộc sống nhân sinh của hắn, tự nhiên chợt nảy sinh lên một loại ý tưởng hết sức lông

bông, lại cũng có chút dũng cảm, thậm chí là lưu manh, đem mấy cái loại

ca từ hết sức bậy bạ này mà ca xướng lớn lên… Hắn bất chợt phát hiện ra, loại hành động như thế này, quả thật vô cùng khoái hoạt.

Hơn hai mươi tuổi, sinh ra là một đứa cô nhi dưới tầng chót của đáy xã

hội, trải qua một trận phong vân nào đó, ngày hôm nay không ngờ đã là

một đại anh hùng của Liên Bang, một quân nhân sĩ quan cao cấp, dưới tay

quản lý một đám những cường nhân chuyên nghiệp cùng với những con cháu

đệ tử thế gia trong xã hội thượng tầng, mỗi gã bằng hữu cũng đều là nhân vật bất phàm, địch nhân cũng có bối cảnh không hề tầm thường.

Những đám chính khách giảo hoạt tàn nhẫn ở trước mặt hắn cũng phải chịu thiệt rất nhiều. Những đại nhân vật nắm trong tay quyền cao chức trọng

mỗi khi nghe đến tên của hắn cũng đều phải đau đầu. Có mối quan hệ

scandal với cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang, được thiên kim tiểu

thư của đại thế gia thầm thương trộm nhớ… Tất cả những sự kiện như thế,

cũng đủ khiến cho hắn có tư cách ở trong gió phong mà đắc ý, hưởng thụ

cái cảm giác phóng nhanh băng băng của chiếc ô tô màu đen.

Hội nghị khen thưởng tiền tuyến của Quân đội Liên Bang sớm đã chấm dứt

mấy ngày, các quân nhân sĩ quan đệ tử đến từ các chi bộ đội công danh

hiển hách trước khi rời đi đều đặc biệt đích thân đi đến quân doanh cáo

biệt hắn, sau đó mới bước lên chuyến hành trình tiền tuyến. Hứa Nhạc

biết rất rõ ràng, ở trên chiến trường tiền tuyến, hắn và mấy gã quân

nhân sĩ quan đệ tử này sẽ phải đối mặt với những cái gì. Nhưng có lẽ là

bởi vì nguyên nhân đã từng chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt trên tiền

tuyến, lúc này đây cũng không giống với lần trước, ở trong căn tin của

khu căn cứ huấn luyện, sinh ra những cảm giác xúc động phiêu diêu tự

tại, một đi không quay về nữa, ngược lại còn sinh ra một chút cảm xúc

hào hùng tráng chí…

Hôm nay chia tay, ngày sau sẽ cùng nhau tác chiến trên chiến trường…

Liền đúng vào lúc này, những tiếng ca từ bên trong cánh cửa sổ đang

không ngừng lặp đi lặp lại mấy chữ ‘cô thiếu nữ’ nhàm chán, đang xuyên

thấy thẳng lên tầng mây trắng trên trời xanh, đột nhiên ngừng bặt lại.

Cặp lông mày rậm rạp của Hứa Nhạc lúc này đột nhiên nhăn tít lại, biến

thành một đường thẳng đen tít, chậm rãi điều khiển chiếc xe ô tô tấp dần về phía ven con đường quốc lộ, sau đó dừng lại.

Hắn

trầm mặc quan sát cẩn thận tấm bản đồ ba chiều do những đường cong màu

trắng cấu thành ngay trên đồng tử trong mắt phải của mình, nhìn thấy hai cái quang điểm màu trắng được đánh dấu cẩn thận, lúc này đã bắt đầu

chậm rãi tiến vào khu vực đô thành của Lạc Nhật Châu, tâm tình không

khỏi dâng lên một chút phiền muộn. Đang trong hoàn cảnh vui sướng khoái

hoạt đến như thế, lại bị kẻ khác quấy rầy, tâm tình nói thế nào cũng

không thể tốt cho nổi.

Chậm rãi mở hệ thống máy tính

của chiếc ô tô, mở ra hệ thống bản đồ của Chủ tinh Tây Lâm, Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại, chăm chú nhìn vào bản đồ một lúc khá lâu. Tuy rằng hiện

tại lão già kia có thể trực tiếp mở ra một tấm bản đồ thực thể ngay

trong đầu của hắn, thế nhưng không biết có phải là do nguyên nhân của

bản năng sinh vật hay không, hắn vẫn là luôn có thói quen xem bản đồ vật thể bên ngoài cơ thể hơn.

Lấy ra những bản ghi chép

điện tử, lưu trữ các số liệu trong mấy ngày gần đây, cùng với một vản

ghi chép phân tích cẩn thận mọi chuyện, Hứa Nhạc rốt cuộc cũng có thể

khẳng định, hai gã chuyên gia đến từ Bách Mộ Đại kia, rốt cuộc không thể nhẫn nhịn được nữa rồi, chẩn bị ra tay.

- Lão Bạch, bọn họ đã đến rồi. Khoảng hai tiếng nữa mấy người đến khu Số hai đón tôi.

Hệ thống điện thoại liên lạc cá nhân trên chiếc ô tô màu đen này được

kết nối trực tiếp với hệ thống thông tin liên lạc thiết lập bên trong

doanh trại của Tiểu đội 7. Hứa Nhạc thông báo mệnh lệnh cho Bạch Ngọc

Lan, tạm dừng một lát, hắn nhẹ giọng nói:

- Chuẩn bị làm việc!

Nói xong những lời này, hắn liền ngắt điện thoại đi, cũng không có giao phó thêm những nội dung chi tiết của công việc sắp tới. Bởi vì hắn tin

tưởng rằng với sự chuyên nghiệp của Tiểu đội 7, khẳng định còn biết rõ

ràng hơn chính hắn, khi làm việc cần phải chuẩn bị những gì cho thỏa

đáng.

Khu Số hai cũng không phải là một con đường, cũng không phải là một con phố, mà chính là chỉ một cái lâm viên độc lập tại Lạc Nhật Châu của Chủ tinh Tây Lâm, cho nên người bình thường mỗi khi

nhắc đến địa phương này, vẫn luôn có thói quen gọi nó là Khu Số 2.

Diện tích của khu lâm viên này thật sự vô cùng rộng lớn, ngoại trừ

những đồi núi nhỏ những khu rừng màu xanh mướt tràn ngập những loại thú

vật nhỏ, nhìn bên ngoài cực kỳ im lặng thanh u. Những tòa kiến trúc bên

trong khu lâm viên này cũng không xây dựng cao lớn lắm, nhìn qua thậm

chí còn có chút cổ xưa nữa.

Bên ngoài khu Số hai là một con lộ thẳng, dọc hai bên đường của con lộ này có rất nhiều các quán ăn không đề bảng tên. Trang trí bên ngoài của các quán ăn này mặc dù không xa hoa, nhưng lại có vẻ thanh tĩnh quý khí đặc thù. Lúc này cũng không

phải là giờ cơm bình thường, thế nhưng lại vẫn như cũ có rất nhiều du

khách bình thường hoặc là các quân nhân sĩ quan, binh lính ngồi dùng cơm rãi rác trong các hàng quán.

Dọc theo con đường lộ

thẳng kia mà đi, tiến vào khu vực lâm viên, không gian xung quanh nhất

thời biến đổi hoàn toàn. Dưới bóng râm mát của hai hàng đại thụ cả trăm

năm dọc theo hai bên đường con lộ, cứ cách mười thước liền có một lính

gác trang bị đầy mình, biểu tình nghiêm nghị trầm mặc đứng nghiêm chỉnh

dọc bên đường. Bộ quân trang đặc thù của Quân khu Tây Lâm có vẻ thẳng

một cách đặc biệt, đem hai chữ sâm nghiêm hiển lộ một cách chính xác đến tận cùng.

Ánh mắt của Hứa Nhạc nhìn xuyên thấu qua lớp cửa kính của chiếc ô tô, hướng ở phía sâu hơn sau hai hàng cây bên

dường, thậm chí có thể mơ hồ bắt gặp bóng dáng của các trang bị hỏa lực

hạng nặng bố trí dày đặc. Một tòa lầu canh cao cao được bố trí tại một

khu vực khuất phía sau, tiến hành công tác giám sát liên tục 24/24. Ánh

mắt linh mẫn của Hứa Nhạc có thể nhìn ra được, trên đỉnh tòa lầu canh

kia còn bố trí một loại dụng cụ chuyên môn giám sát sóng dao động điện

tử của Robot nữa.

Khu Số hai này cũng không phải kẻ nào cũng được phép tùy tiện tiến vào. Mặc dù Hứa Nhạc hiện tại đã là Trung

Tá của Quân đội Liên Bang, có được giấy phép thông hành đặc biệt do đích thân Bộ Quốc Phòng cấp cho, mơ hồ bên trong còn có được quyền hạn cấp

bậc I của Cục Hiến Chương nữa, thế nhưng nếu không phải trước đó đã gọi

điện thoại đánh tiếng với vị phu nhân ở Thủ Đô Tinh Quyển kia, chiếc ô

tô màu đen của hắn vẫn như cũ không thể tiến vào được.

Bởi vì ở trong này chính là nhà chính của Chung Gia Tây Lâm!

Chiếc ô tô màu đen dừng lại ngay trước cửa của căn biệt thự có biển số

nhà số 36 trong khu Số 2. Hứa Nhạc từ trên xe bước xuống, hướng về phía

đám nhân viên phục vụ của Chung Gia, phụ trách tiếp đón mình mà mỉm cười nhàn nhạt. Hắn gỡ xuống cặp kính râm, nhìn về phía cái pho tượng lớn

đặt ở giữa một cái sân giống như một cái quảng trường của gian biệt thự, tâm tình bất chợt trở nên có chút quái dị.

Nhà chính

của Chung Gia vì cái gì không phải là nhà số I mà lại là nhà số 36? Về

phương diện này có lẽ có ẩn chứa một loại chuyện xưa nào đó vô cùng xa

xôi, thế nhưng mà Hứa Nhạc cũng không muốn hao tâm tổn trí đi tìm hiểu

về chuyện này. Hắn chỉ là đang kinh ngạc ngắm nhìn cái bức tượng kia mà

thôi.

Đứng giữa cái quãng trường rộng lớn dưới ánh

dương quang chiếu rọi, ngay trung tâm của quãng trường, chính là một cái chuông khổng lồ bằng kim loại, hình dáng cổ xưa. Phần thân kim chúc

sáng bóng phản chiếu ánh nắng nhìn qua đặc biệt sáng rọi, nhìn qua vô

cùng quen mắt.

Cặp lông mi của Hứa Nhạc thoáng nheo lại một chút. Hắn nhớ lại trong cuộc sống thưở nhỏ của mình, trên con Phố

Chung Lâu tại Đại khu Đông Lâm kia, có một tác phẩm điêu khắc tựa hồ

giống như đúc với cái pho tượng này. Vì sao ở trước nhà chính của Chung

Gia Tây Lâm lại cũng có một cái như vậy?

Hắn bất chợt

nghĩ đến Chung Gia Tây Lâm nắm trong tay cái xí nghiệp tư nhân khổng lồ, gọi là Công ty Cổ Chung kia, cùng với chiếc Chiến hạm Vũ trụ cải trang

thành Phi thuyền thương mại Cổ Chung Hào kia… Chẳng lẽ là Chung Gia Tây

Lâm, gia tộc nắm trong tay Quân đội tại Tây Lâm của Thất Đại Gia Tộc

này, cùng với cái địa phương mà hắn sinh sống lúc còn nhỏ, cái khỏa tinh cầu Đông Lâm Tinh hoang dại đến mức không chịu nổi kia, lại có mối quan hệ đặc thù gì hay sao?

Tại một góc nhỏ tại hậu viện

của căn biệt thự, có một cái công viên nhỏ được quét tước đặc biệt sạch

sẽ, bên trong lại được trồng trọt vô số các loại cây cỏ xinh đẹp. Ở một

góc bên phải của cái công viên này thì lại đặc biệt chừa ra một mảnh

không gian nhỏ, đặt một cái lồng sắt vô cùng lớn. Mặt đất bên dưới của

cái lồng sắt này trồng một lớp cỏ xanh mướt. Điều khiến cho kẻ khác khó

có thể tưởng tượng ra được chính là, bên trong cái lồng rộng lớn đó, cư

nhiên lại chỉ có duy nhất một con thỏ trắng đáng yêu, đang ở bên cạnh

một đống hoa quả bao gồn vài cây củ cải cùng với mấy loại trái cây dại.

Con thỏ trắng thân thể mập mạp kia rõ ràng là đang vô cùng chán nản mà

ngồi hoặc là nằm ở chính giữa cái lồng sắt khổng lồ, cái tai dài trắng

tươi ẩn hiện một vài tia mạch máu hồng hồng xụ xuống mặt đất, nhìn thấy

một đống mỹ thực trước mắt mình nhưng lại không có một chút hứng thú nào cả. Cặp mắt cận thị thoáng nheo lại một chút, ngước nhìn có chút ao ước đối với những con bướm và những cây cỏ xanh tươi ở bên ngoài cái lồng

sắt. Có lẽ bởi vì tìm không ra được ý nghĩa của kiếp sống làm thỏ của

mình mà cả thấy có chút u buồn.

Hứa Nhạc im lặng nhìn

hết thảy một màn này, trong lòng không hiểu sao chợt dâng lên một tia

tình tự đặc biệt khác thường. Rõ ràng vị tiểu chủ nhân của nơi này đã

rất nhiều năm cũng không có quay về đây, thậm chí không biết sau này còn có cơ hội quay về đây nữa hay không. Thế nhưng các vị lão nhân ở trong

nhà chính của Chung Gia này, lại vẫn như cũ không đành lòng dỡ bỏ đi tất cả những thứ ở nơi này.

Không muốn bị cái loại cảm xúc này làm cho quấy nhiễu tâm trí bản thân, hắn chỉ vào mặt đất đầy cỏ

xanh bên trong cái lồng lớn kia, tò mò hỏi:

- Chẳng lẽ các người không sợ rằng con thỏ đó sẽ đào một lỗ bên dưới bỏ đi hay sao?

- Bên dưới mặt đất khoảng ba thước là một cái tấm chắn bằng kim loại,

con thỏ dù cho có đào được đến đó cũng không thể nào chui ra được.

Một vị nhân viên công tác đầu tóc bạc phơ của căn biệt thự mỉm cười đôn hậu trả lời:

- Con thỏ này năm trước không biết đã đào bao nhiêu cái lỗ hòng bỏ

trốn, hiện tại xem ra nó đã chấp nhận kiếp sống này rồi, không cố đào

đất nữa.

Nghe được hai chữ ‘năm trước’, trong lòng Hứa

Nhạc bất chợt vừa động, đại khái cũng hiểu được một ít việc gì đó,

thoáng trầm mặc một lúc sau mới lễ phép hỏi:

- Tôi có thể nào quay phim một chút hay không?

- Đương nhiên là có thể rồi! Nếu như Hứa tiên sinh đã thay mặt tiểu thư đến đây thăm đó, có muốn làm cái gì cũng được mà.

Vị lão nhân viên công tác nhẹ giọng nói:

- Kỳ thật tuần nào chúng tôi cũng đều ghi hình của nó, sau đó chuyển sang cho tiểu thư tại Tê Hà Châu cả.

Hứa Nhạc lại trầm mặc một trận, cuối cùng cũng không nhịn được, nghi hoặc cất tiếng hỏi:

- Chẳng lẽ cô bé không phát hiện ra, con thỏ con mà cô bé nuôi năm xưa sớm đã chết rồi sao, đây là một con thỏ khác mà?

o0o

Trên lầu ba của căn biệt thự nhà chính Chung Gia Tây Lâm, trong một

gian phòng lúc nào cũng đóng chặt cửa tại đại sảnh phía Đông, Chung Tử

Kỳ vẻ mặt âm lãnh kiêu ngạo, lúc này đang nói chuyện cùng với một gã

nhân viên công tác đang đứng trước mặt hắn, ngữ khí đặc biệt âm lãnh

mạnh mẽ.

- Mày nói cái tên cận vệ thối tha kia hiện tại đã vào nhà của tao rồi à? Hơn nữa lại được chiêu đãi như một đại thượng khách? Vì cái gì không ai thông báo cho tao biết chuyện này vậy?

Hắn tức giận đập bàn rầm rầm. Cái mâm bình trà trên bàn nảy lên từng

chập, phát ra thanh âm leng keng tựa hồ như sắp sửa vỡ nát ra vậy.

Thân là đứa cháu trai được Lão đầu hổ Chung Gia Tây Lâm thương yêu

nhất, Chung Tử Kỳ ở Chung Gia Tây Lâm có được địa vị phi thường khác

biệt với mọi người. Nhất là hiện tại Chung phu nhân đã ở lại Thủ Đô Tinh Quyển chăm sóc cho Chung Đại tiểu thư, Chung Tư lệnh thì đang ở tiền

tuyến, chỉ huy đại chiến. Trên danh nghĩa mặc dù là hắn đang bị giam

lỏng trong nhà chính, nhưng trên thực tế lại gần như là nửa chủ nhân ở

nơi này rồi.

Gã nhân viên công tác kia lúc này đã lui

ra ngoài, vẻ nổi giận đùng đùng trên mặt của Chung Tử Kỳ trong giây lát

đã hoàn toàn thu liễm lại, chỉ là vẫn vô cùng trầm mặc, lãnh lệ. Sau một hồi gây chuyện xung đột bên trong Đại khách sạn Kim Tinh, hắn đã biết

được chuyện Hứa Nhạc cùng với Chung phu nhân và cô em họ nhỏ bé kia của

mình có mối quan hệ không tệ, càng quan trọng hơn nữa chính là, hắn đã

điều tra ra được rất nhiều bối cảnh đứng sau lưng của gã thanh niên tên

Hứa Nhạc này.

Biểu tình của hắn vô cùng quái dị, trầm

mặc một lúc sau, cầm lên chiếc điện thoại mã hóa đặc thù, bấm một dãy số điện thoại. Sau khi chờ đợi mấy giây đồng hồ sau, lại thủy chung không

lên tiếng nói câu nào cả. Mãi cho đến khi đầu bên kia điện thoại không

kiên nhẫn được nữa, cất tiếng gặng hỏi, hắn mới thấp giọng nói:

- Bọn mày đến tột cùng là muốn làm cái gì? Bọn mày phải một phen đem toàn bộ kế hoạch nói cho tao biết mới được.

Bên kia đầu dây điện thoại thoáng trầm mặc một lát, sau đó mới vang lên một thanh âm lãnh đạm mà vô cùng oán độc:

- Kế hoạch của chúng tao rất đơn giản, chính là cho người đi ám sát cái tên gia hỏa chết tiệt này.

Chung Tử Kỳ đưa tay lên day day nhẹ cặp mày của mình, chậm rãi nói:

- Bọn mày thật sự còn điên cuồng hơn so với tao tưởng tượng rất nhiều!

- Mày sợ à?

Bên kia đầu dây điện thoại thoáng trào phúng nói:

- Đừng quên là, mặc dù đám lão đầu tử cùng với lão thái ba kia mãi cho

đến bây giờ cũng không chịu lên tiếng, nhưng kỳ thật bọn họ so với chúng ta còn muốn Hứa Nhạc sớm chết đi một chút. Chỉ có điều bọn họ không có

can đảm ra tay mà thôi.

Chung Tử Kỳ nhất thời lâm vào trầm mặc, một lúc lâu sau mới mở miệng nói:

- Tin tình báo của bọn mày rất chính xác, hắn đang ở trong nhà của tao!