Gian Khách

Quyển 3 - Chương 177

Lý Phong trong lúc nhất thời không biết vì cái gì đột nhiên nhớ tới lúc

mình còn rất nhỏ, ông nội mình đã từng nói riêng với mình một câu nói

kia. Từ câu nói này bắt đầu liên tưởng đến kiếp sống thiết huyết dị dạng của mình từ khi bắt đầu mười hai tuổi cho đến bây giờ, nghĩ đến những

tình huống mạo hiểm vô cùng mà mình từng trải qua trên chiến trường,

thậm chí là cái nhìn của gã Tử Thần xuyên thấu qua làn khói thuốc súng

mà lạnh lùng nhình mình… Gã Trung Tá trẻ tuổi, từ trước đến nay vẫn tự

xưng là không biết sợ hãi bất cứ thứ gì, cái khỏa trái tim mạnh mẽ cứng

rắn như sao trời kia, không ngờ lại đột nhiên co rút lại một chút.

Những dòng sông băng, những ngọn núi tuyết, những cánh đồng hoang vu,

những rừng rậm u ám… Nhiều viên đạn lạc như vậy, nhiều mảnh đá vụn dày

đặc như vậy… Những cánh rừng thiêu đốt hừng hực khắp nơi cũng đều không

thèm để ý đến chuyện ngươi là Công chúa hay là Thái tử, là nông phu bình thường đôn hậu, không cần biết ngươi là tân binh thiếu kinh nghiệm hay

là những lão binh dày dặn cường đại như độc xà… Mặc kệ ngươi có là thiên tài tuyệt diễm như thế nào, mặc kệ là nhân vật dũng mãnh tương lai vô

cùng tuyệt diệu như thế nào, bất cứ lúc nào cũng có khả năng ở trên

chiến trường thảm thiết không đành lòng ngã xuống mà chết đi…

- Ngọc có mài giũa mới phát ra quang mang sáng rọi nhất của nó. Chiến

trường sinh tử mới là quá trình đào thải tự nhiên, chỉ có kẻ đứng vững

cuối cùng mới là người chiến thắng chân chính nhất, được vạn người hoan

nghênh.

Theo sự quay vòng của hành tinh 163, đám Chiến

hạm Vũ trụ của Liên Bang dần dần chậm rãi tiến vào vòm trời hắc ám. Ánh

quang mang sáng rọi của những hằng tinh đã bị tuyệt đại bộ phận hành

tinh che chắn lại. Không gian bốn phía xung quanh cũng dần dần bị một

màu lam sẫm bao phủ dần dần. Bóng tối từ trên cánh cửa sổ bên ngoài mạn

tài dần dần tiến đến, chiếu rọi lên mặt đất trong gian phòng, đem thân

hình đang ngồi trên chiếc ghế da thuộc của Chung Sấu Hổ hoàn toàn bao

trùm vào bên trong. Cũng vì những lời nói này của hắn, mà toàn bộ gian

phòng bị bao trùm bởi một luồng không gian quái dị đến mức lãnh liệt.

- Xã hội thượng tầng Liên Bang cứ một mực chú ý đến vị Trầm Tổng thư ký ở tại hậu sơn núi Mạc Sầu kia… Những kẻ kế nghiệp của Thất Đại Gia Tộc

cũng có không ít kẻ xuất sắc. Nhưng mà bọn họ cũng đều không rõ, không

có trải qua chiến trường sinh tử chân thật… Mấy năm gần đây, những kẻ

trẻ tuổi thật sự khiến người khác phải chú ý đến thật sự đã thiếu đi rất nhiều…

- Ta trước đây cũng từng rất thưởng thức Lâm

Bán Sơn, nhưng cái gã phá gia chi tử này cũng thật quá dễ chấp nhận, hắn dạo này lăn lộn tại Bách Mộ Đại, thật cũng đã quá mức yêu thích cái

cuộc sống tiêu sái của mình ở đó rồi.

- Cũng may còn có những gã thanh niên khác nữa… Ở trên cái mảnh đất đã tràn ngập một loại khí tức mốc meo, huyết tinh hắc ám của thượng tầng Liên Bang như thế

này, không ngờ có thể dưỡng dục ra được Hứa Nhạc, cháu, Thai Chi Nguyên… mấy gã thanh niên kết tinh vô cùng sáng chói như thế này… Đây thật sự

là một chuyện tình vô cùng kỳ diệu…

- Có lẽ lịch sử

phát triển của nhân loại, sự phát triển của xã hội Liên Bang, chung quy

cũng vẫn là một mảnh hắc ám giống như mấy vạn năm vừa qua vậy thôi…

Nhưng dù sao cũng phải tin tưởng vững chắc là tương lai cũng có khả năng có một ngày trở nên sáng rọi. Như vậy đám công dân vốn không rõ chân

tướng kia cũng mới có thể trở nên có chút tương đối kiên định hơn một

chút.

- Câu nói này là do chính Kiều Trì Tạp Lâm đã

nói. Ta tương đối đồng ý với luận điệu này. Ta chỉ hy vọng tương lai có

thể nhìn thấy sự sáng rọi của đám tuổi trẻ các người. Nhưng điều khiến

cho ta cảm thấy rất đau xót chính là, ta tựa hồ nhìn thấy trước cái

tương lai của các ngươi, có lẽ cũng sẽ giống như ta, bị nhiễm phải một

cái loại khí tức già nua khiến kẻ khác vô cùng chán ghét kia.

- Cái loại hơi thở đáng ghét này bình thường sẽ được ẩn chứa bên trong

những danh từ vô cùng êm tai, vô cùng vĩ đại, giống như là trách nhiệm

chẳng hạn, hay là các người phải biết nhìn cái nhìn đại cục, phải biết

tôn trọng đại cục chung… Các người sẽ phải hy sinh đi những lợi ích cá

nhân, lợi ít của một số người… Một khi các người bắt đầu lựa chọn cái sự hy sinh chủ động như thế này, các người… liền không còn sạch sẽ nữa…

Hệ thống đèn điện cảm ứng trong căn phòng trên Chiến hạm chậm rãi dần

dần sáng lên. Trên hai hàng lông mày hoa râm luôn luôn bình thản của

Chung Sấu Hổ bất chợt dâng lên một tia tự giễu nhàn nhạt, chậm rãi nói:

- Tiểu tử kia, ta cuối cùng vẫn muốn nhắc nhở cho ngươi một câu. Dựa

vào sự hy sinh của người khác mà đạt được tương lai cho chính mình, chỉ

có thể đạt được chính là một loại hành động nhàm chán không có bất cứ

tương lai nào đâu…

Lý Phong thoáng trầm mặc một lát,

sau đó vô cùng nghiêm túc tiến hành một động tác kính chào theo quy tắc

Quân đội Liên Bang, nghiêm túc hồi đáp:

- Tư lệnh, tuy

rằng tôi không thể hoàn toàn nghe hiểu hết, nhưng tôi hiểu được, nếu như trong tương lai tôi gặp phải loại tình huống như thế này, bản thân mình nên phải làm như thế nào.

o0o

- Cái

thế giới này là của các người, cũng là thế giới của chúng ta, nhưng kết

quả cũng là cái thế giới của đám cho hoang kia nữa…

Bên trong quân doanh tại Lạc Nhật Châu, Lan Hiểu Long một tay đỡ lấy cái tạ điện tử nặng nề, một tay ôm lấy bộ võ trang quân dụng đang xếp lại bên

hông mình, vẻ mặt cười lạnh nhìn về phía mấy bài báo điện tử đang đưa ra những thông báo giải thích về những tin tức không chính xác đã phát ra

mấy ngày trước đó, lại dùng một loại ngôn ngữ vô cùng thô tục mà mắng

lớn một câu như vậy. Hắn không ngừng mắng chửi đám chính khách đối thủ

đáng ghét tại Thủ Đô Tinh Quyển, những gã phóng viên thô bỉ hèn mọn bằng thái độ khinh miệt nặng nề nhất.

Đám đội viên của Tiểu đội 7 lúc này đang dưới sự quản lý của Hùng Lâm Tuyền tiến hành huấn

luyện nghiêm khắc. Nhiệm vụ lắp đặt thiết bị của Cục Hiến Chương trên cơ bản đã hoàn thành, bên phía Bộ Quốc Phòng cũng không có hướng về phía

Tiểu đội đang tiến hành nghĩ ngơi hồi phục một thời gian dài bọn họ đưa

ra bất cứ chỉ thị mới nhất nào cả. Cho nên bọn họ cũng không thể tiến

hành các thao tác huấn luyện công kích nào cả, đành phải chăm chỉ đến

mức khiến người khác giận sôi, không ngừng tiến hành các khóa diễn luyện mô phỏng tình huống rút lui trên chiến trường, để cam đoan sau này ở

trên chiến trường sinh tử, có thể sống lâu thêm được một chút.

Tại một bóng râm nào đó bên cạnh sân huấn luyện của quân doanh, hai gã

nhân viên của tiểu tổ camera phóng viên chiến trường do Bộ Quốc Phòng cử đến vẫn như cũ vô cùng trung thực mà đi chấp hành công tác được giao

phó của bọn họ, quay chụp lại những hình ảnh tư liệu sống về Tiểu đội 7, sau đó cắt nối, biên tập, áp súc lại thành đoạn phim mấy chục phút ngắn ngủi, phát lên màn hình TV của mấy vạn gia đình trong Liên Bang.

Lưu Giảo lúc trước bị trọng thương đưa đến Bệnh viện Quân y Tây Lâm, đã mạnh mẽ yêu cầu xuất viện quay trở về quân doanh. Lúc này hắn đang nằm

trên một cái võng mắc trong khu bóng râm bên cạnh sân thể dục, nhắm mắt

nghỉ ngơi. Hắn bị thương rất nặng ở phần bụng, thân là đối tượng được

chăm sóc đặc biệt của Tiểu đội 7, gã bác sĩ quân y Hầu Hiển Đông lúc này đang ngồi trên cái hòm cấp cứu chuyên dụng của Tiểu đội 7, nửa bước

cũng không rời khỏi Lưu Giảo.

Gã Lưu Giảo đang nằm đó,

nghe được câu mắng chửi thô tục của Lan Hiểu Long nhất thời mở cặp mắt

ra, thống khổ mà bật cười thành tiếng. Những thiết bị trị liệu chằng

chịt trên phần bụng của hắn bởi vì hắn cười quá mạnh mà không ngừng chập chùng lên xuống, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể bắn tung ra

ngoài vậy.

Bạch Ngọc Lan nhìn hắn một cách lo lắng,

thật sự sợ rằng Lưu Giảo có khi nào cười lớn quá, đến mức phèo phổi lọt

cả ra ngoài, hoặc là cười đến đứt ruột luôn không?

Hứa

Nhạc thì ngồi trên cái băng ghế quân dụng ở bên cạnh sân thể dục, nhìn

bề ngoài giống như là đang chăm chú đọc một bản thông báo quan trọng nào đó của Công ty Cơ khí Quả Xác vậy, nhưng trên thực tế chính là ở trong

đầu thông qua sự trợ giúp của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang, bắt

đầu phân tích, tính toán quỹ tích hành động của hai cái quang điểm màu

trắng trong đồng tử bên phải của hắn, đồng thời cũng quan tâm đến động

tĩnh của lần hành động quân sự Thắng Lợi của Quân đội Liên Bang.

- Đừng có mà bắt chước lời kịch của Tịch Lặc nữa, chúng ta có thể cười được, chứ Lưu Giảo không có cười được đâu.

Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, hướng về phía Lan Hiểu Long đang có bộ dáng của một diễn viên tấu hài trên sân khấu, phất phất tay mấy cái.

- Ái chà, ta chỉ biết là vị Chủ quản đại nhân Hứa Nhạc của chúng ta có

thể nhếch mũi một cái liền có thể ngửi được 37 loại dầu máy khác nhau

trên thân thể con Robot, có thể dùng một tay là đo ra được số đo vòng

ngực của toàn bộ các cô nương trong hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng…

Lan Hiểu Long bụng đầy một trận nộ hỏa, cất giọng nói chanh chua:

- Hắc hắc, không ngờ đến, hóa ra cái vị tự xưng là thanh niên trí thức

này, cư nhiên có thể biết được đây là lời kịch của Đại sư Tịch Lặc nữa

a! Thế nào đây? Ở trước mặt của các huynh đệ đi khoe khoang cái học thức đường đường của một vị Thạc sĩ hay sao?

Từ sau sự kiện ẩu đả cùng với nổ súng trong khu Chợ đêm Hoa Cúc, ngay sau đó là đến

tin tức sự kiện liên quan đến Hứa Nhạc, khiến cho đám đội viên của Tiểu

đội 7 cũng không tiện ra khỏi quân doanh mà dạo phố nữa. Đám quân nhân

sĩ quan, binh lính này bị cấm túc ở trong quân doanh lâu ngày như thế,

đã tức giận đến mức cùng cực rồi.

Nghe câu trả lời có

chút trào phúng của Lan Hiểu Long, Hứa Nhạc cũng không chút tức giận

nào, bắt chước cái động tác nhún nhún vai của tên gia hỏa này, nói:

- Đã từng nói qua rất nhiều lần với các người rồi. Tôi đã từng đọc qua

rất nhiều sách vở, một bụng kiến thức cập nhật hằng ngày, các người lại

cố tình không chịu tin tôi…

Nói xong những lời này, hắn chậm rãi đứng dậy, phủi phủi mông, bình thản đi vào văn phòng riêng của chính mình, mở máy tính xách tay ra, bắt đầu làm những công việc thường lệ mỗi ngày, nhận những bức email điện tử đến từ Thủ Đô Tinh Quyển bên

kia.

Bức email điện tử đầu tiên chính là do Thương Thu

gửi đến. Cô ta giới thiệu một chút về tiến độ nghiên cứu chế tạo hệ

thống tăng áp mini áp dụng lên trên con Robot MX của Bộ Công Trình Quả

Xác trong thời gian qua, đồng thời hỏi han một chút, xem gần đây trong

quá trình chiến đấu, cái con Robot MX đặc biệt mà toàn thể đồng nghiệp

của Bộ Công Trình đặc biệt vì hắn mà cải tạo lại, đến tột cùng khi sử

dụng có cảm giác như thế nào.

Trong bức email phản hồi

của Hứa Nhạc cũng chỉ viết có hai chữ cảm ơn, sau đó dừng lại một lúc

lâu không biết viết cái gì. Trên mặt hắn thoáng hiện lên một tia cười

khổ nhàn nhạt. Suốt mấy tháng gần đây, trong quá trình chiến đấu, hắn

cho đến bây giờ vẫn không có cơ hội để mà sử dụng đến Robot, làm sao có

thể nói đến cái gì gọi là cảm thụ cơ chứ?

Ở phần cuối

cùng của bức email điện tử, Thương Thu còn nghiêm túc thông báo, có thể

trong khoảng thời gian không lâu sau đó, cô ta sẽ mang theo một tiểu tổ

thí nghiệm đích thân đi đến tiền tuyến Tây Lâm.

Nghĩ

đến cảnh trên tiền tuyến không có chỗ nào là không có cảnh tử vong máu

lửa, trên cặp lông màu của Hứa Nhạc chợt dâng lên một tia lo lắng nặng

nề. Hắn giật mình khi nhớ lại, trong cái nhiệm vụ cuối cùng mà mình chấp hành trên khỏa hành tinh 3320 trước khi khởi động lại hệ thống quan sát điện tử của Cục Hiến Chương, trong bản di ngôn giao phó vô cùng dông

dài của chính mình, thế nhưng lại không có tên của Thương Thu, thật sự

là đáng giận mà…

Bức email điện tử thứ hai chính là do

Giản Thủy Nhi gửi đến. Trong bức thư cô nàng nói cho hắn biết là cô nàng đã gửi đến một phần lễ vật gì đó, bảo hắn nhớ phải đích thân ký nhận,

đồng thời phải giữ bí mật. Còn về phần quá trình vận chuyển kiện lễ vật

đó trên đường đi này nọ cũng không cần phải quá mức lo lắng, bởi vì cô

nàng dùng chính là danh nghĩa trong nhà Phí Thành, cho nên bên phía Quân đội Liên Bang khẳng định sẽ đối đãi vô cùng cẩn thận.

Hứa Nhạc thoáng rùng mình một cái, cũng không đoán ra nỗi cái loại lễ

vật như thế nào, cư nhiên lại phải thông qua con đường chuyển vận vật tư quân dụng đang vô cùng khẩn trương này, hơn nữa lại còn có thể khiến

cho Giản Thủy Nhi phải đồng ý sử dụng cái quyền uy tối thượng của Phí

Thành Lý Gia mà tiến hành chuyển đi như vậy.

Nghĩ mãi

vẫn không thể nào đoán ra được là cái gì, cho nên hắn gửi lại một bức

email. Bên trong hỏi thêm mấy câu xem có thể có được đáp án hay không.

Sau khi xử lý xong mấy việc cá nhân này nọ, hắn mới đi ra khỏi doanh

trại, khẽ giao phó mấy câu gì đó với Bạch Ngọc Lan, sau đó mới đích thân lái chiếc xe ô tô màu đen không dấu hiệu chạy ra ngoài khu quân doanh.

Trước khi ra khỏi cổng chính của quân doanh, chiếc xe màu đen đã bị đám đội viên vừa mới hoàn thành xong một vòng huấn luyện vô cùng tàn khốc

kia ngăn lại. Mấy gã đội viên kia hưng phấn mà lớn tiếng nói:

- Lão Đại, vừa rồi tiểu tổ phóng viên chiến trường có nói, tập thứ ba

cuối tuần sau sẽ phát sóng. Đến lúc đó anh đừng quên xem đó nhe.

Hiện tại, sự kiện trọng đại quan trọng nhất của cả xã hội Liên Bang,

đương nhiên chính là tình hình chiến tranh tại tiền tuyến Tây Lâm. Mà

đối với hàng tỷ dân chúng Liên Bang mà nói, biểu hiện chân thật nhất của các sự kiện lịch sử quan trọng này, đối tượng cụ thể mà bọn họ quan tâm nhất, thì lại chính là bộ phim phóng sự chiến trường nhiều kỳ tên gọi

‘Tiểu đội 7’ kia. Bộ phim phóng sự chiến trường này đã phát được hai tập đầu, liền ở trong Liên Bang dẫn phát một hồi sóng thủy triều mãnh liệt. Nói như vậy, trong tập thứ ba của bộ phim nhiều tập này, lại sẽ xuất

hiện trên vô số màn hình TV trong Liên Bang, sẽ có những cảnh tượng cùng với hình ảnh vô cùng đồ sộ.

Hứa Nhạc khẽ rùng mình một chút, thầm nghĩ hình như so với mấy cái tin tức trên báo chí lúc trước

có chút sự ăn khớp về mặt thời gian nào đó. Có khi nào tập ba này lại có liên quan đến mấy cái tin tức sự kiện chết tiệt mấy ngày nay hay không?

Lan Hiểu Long vẹt đám người phía trước ra, chen tới cạnh chiếc ô tô màu đen, mở cửa xe dợm người chui vào, lớn tiếng hỏi:

- Anh định một mình chạy tới chỗ nào chơi đó? Một phen đem tôi theo chơi với.

Hứa Nhạc liếc mắt nhìn hắn một cái, thành thật trả lời:

- Tôi muốn đi khu lộ Số hai xem thỏ con một chút.

Sắc mặt Lan Hiểu Long nhất thời sượng ngắt lại, hả họng hớp một hơi lãnh khí, nói:

- Lão tử trước giờ vốn không có kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng mà

ngài có thể quang minh chính đại rống lớn như vậy, có phải là có chút

quá mức mặt dày vô sỉ hay không đó?

Hắn lập tức xoay người phóng ra khỏi chiếc ô tô màu đen, vừa chạy ra vừa hả hộng mắng chửi ỏm tỏi:

- Cái con mẹ nó, đây chính là tương lai Liên Bang trọng điểm bồi dưỡng hay sao chứ?