Gian Khách

Quyển 2 - Chương 72: Lâm Hải gió tuyết

15 phút trước trong văn phòng Cục trưởng Cục Điều Tra Lâm Hải Châu.

Vị Cục trưởng tóc bạc trắng đã thực hiện xong cuộc ghi âm của mình, sau đó bắt đầu tiến hành tiêu hủy tư liệu công tác bên trong máy vi tính cá nhân. Liên tiếp trải qua mấy ngày bất an, tối ngày hôm qua hắn nhận được một cuộc gọi khuya, tất cả đã biến thành sự thật. Cục trưởng rời khỏi nhà mình, căn nhà đã bị các Đặc công của Liên Bang tiến hành giám sát nghiêm ngặt, vẫn như trước không thay đổi. Chỉ trong vòng nửa giờ, hắn đã đến được phòng làm việc của mình, sau đó bắt đầu ngồi đó, lặng lẽ quan sát phòng làm việc quen thuộc.

Vẻ mặt của ông ta vô cùng bình tĩnh, nếp nhăn trên mặt cũng giống như cái cà-vạt đang đeo trên cổ vậy, cẩn thận, tỉ mỉ. Từ nhiều năm trước đây, từ khi ông ta trở thành một thành viên của quân Phiến loạn, là ông ta đã biết cả đời của mình, cuối cùng cũng sẽ dùng biện pháp này mà chấm dứt. Bất luận là đảm nhiệm vị trí Giáo sư môn Tâm Lý học của Học Viện Quân Sự I, hay là sau này đảm nhận nhiệm vụ trong Cục Điều Tra Liên Bang, ông ta đều đã chuẩn bị tâm lý ngày này sẽ đến.

Cục trưởng cũng không biết, tại sao mình lại bị Cục Điều Tra Liên Bang phát hiện ra, hơn nữa hành động giám sát của bọn họ đối với mình có tính tuyệt mật rất cao, bởi vì Thi Thanh Hải ở ngay trong khoa 4 nhưng cũng không có phát hiện bất cứ dị thường gì... Chắc là Thi Thanh Hải cũng đã rơi vào tình huống bị theo dõi rồi.

Tiêu hủy tất cả các tư liệu ghi âm trong máy tính cá nhân, Cục trưởng mở tủ bảo hiểm, có chút khó khăn chồm lên, từ trong bức tường kép lấy ra một kiện tài liệu đặc biệt, trên mặt đó chỉ có ghi lại một ít số hiệu cùng với một số danh hiệu, đây chính là căn bản của toàn bộ mạng lưới gián điệp mà ông ta phụ trách. Trong thời kỳ khoa học kỹ thuật phát triển vô cùng phồn thịnh này, những công cụ ghi chép điện tử cho dù có bảo mật cực kỳ cao cấp đi chăng nữa, cho dù có tiến hành xóa đi đến mức nào đi chăng nữa, sau này đều hoàn toàn có biện pháp khôi phục lại. Hệ thống gián điệp của quân Phiến loạn, luôn luôn tỉ mỉ, cẩn thận sử dụng loại phương pháp ghi chép nguyên thủy nhất này.

Đem kiện tài liệu bằng giấy nhét vào trong máy tiêu hủy tài liệu, cẩn thận quan sát kiện tài liệu tuyệt mật kia từng chút một bị cắt thành những mảnh giấy vụn. Sau đó Cục trưởng đi vào trong toalet của văn phòng, dùng một tấm khăn ướt che lại hệ thống cảm ứng nhiệt báo cháy trên trần nhà, mở bật lửa, bắt đầu thiêu đốt những kiện tài liệu ghi lại những số hiệu cùng với ám hiệu ảnh hưởng đến sinh mạng vô số người kia.

Đem mớ tro tàn đổ vào trong lavabo, giựt nước cho trôi đi hết, Cục trưởng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, âm thầm cảm thấy may mắn, đám quan chức của Cục Điều Tra Liên Bang đại khái là muốn thu hoạch càng nhiều tin tức tình báo hơn, vì vậy mới cho mình đầy đủ thời gian để giải quyết những tàn tích hậu quả này.

Quay trở về văn phòng, mấy ngón tay thô to của Cục trưởng theo bản năng xoay xoay đùa giỡn cái bật lửa. Đây là món quà sinh nhật 50 tuổi mà Thi Thanh Hải đã tặng cho ông ta. Ông ta hít sâu một hơi, lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ một cái, xác nhận ra thời gian mà mình hẹn Thi Thanh Hải chỉ còn cách có mấy phút nữa. Tiểu tử kia lúc này hẳn là chưa có đi đến quán cà phê, nên ông ta mới yên lòng một chút.

Ngón tay thô to ấn lên một cái nút trên điện thoại di dộng, đưa một đoạn tư liệu âm thanh lúc trước đã ghi âm sẵn từ trước, chuyển lên một khu vực lưu trữ lâm thời trên mạng lưới inte.

Cục trưởng xoay người lại, nhanh chóng khóa lại cánh cửa dày chắc của văn phòng, sau đó đi tới cửa kính thủy tinh bên cửa sổ, cẩn thận nhìn chăm chú vào từng người đi đường bên dưới con đường Song Hối, cho đến cái hẻm nhỏ nằm im lặng bên cạnh tòa nhà.

Cũng không biết ông ta nhìn cái gì, chỉ thấy ông ta bình tĩnh ăn một viên thuốc nhỏ, lại từ trong ngăn kéo bàn làm việc lấy ra một khẩu súng nhỏ, hướng về phía cánh cửa sổ thủy tinh mà bóp cò. Phốc phốc vài tiếng giòn vang, trên cánh cửa sổ thủy tinh chắc chắn xuất hiện mấy cái lỗ nhỏ tròn trịa, chỉ là xếp hàng có chút không đẹp mà thôi. Cục trưởng nhún nhún vai, nghĩ lại ngày đó lúc tham gia khóa huấn luyện trong núi, chung quy cho rằng tài thiện xạ cũng không phải là chuyện quá mức quan trọng, hiện tại xem ra mình quả nhiên đã sai lầm rồi.

Ông ta thở hồng hộc khiêng lên một cái ghế xoay nặng, ném mạnh về phía cánh cửa sổ thủy tinh thông ra ngoài kia. Cái ghế xoay bắn ngược trở lại, mà trên cánh cửa sổ thủy tinh lại xuất hiện một loạt vết nứt khiến ông ta cao hứng.

Lúc này, ngoài cửa cũng truyền đến thanh âm phá cửa.

Cục trưởng một lần nữa nắm chặt chiếc điện thoại di động trong tay mình, nhìn lên cánh cửa sổ chứa đầy vết nứt như mạng nhện kia, cả người lao tới!

Cánh cửa phòng bị nhóm Đặc công mạnh mẽ phá cửa ra, nhưng đồng thời, thân thể mập mạp của Cục trưởng cũng đã phá vỡ cửa sổ thủy tinh, bắt đầu rơi xuống dưới mặt đất rất cao, rất xa bên dưới.

Trong tiếng gào thét vang lên, Cục trưởng ở trong không trung, nhìn thấy gã thuộc cấp của mình đang ăn điểm tâm, đứng ở dưới đất, nhịn không được mỉm cười...

Sau đó, hắn chết đi.

Góc đường của đường Song Hối cùng với con đường hẻm nhỏ bên cạnh chợt vang lên tiếng thét chói tai cùng với tiếng kêu thảm thiết. Lúc sáng sớm, bất luận là ai nhìn thấy một thảm kịch như thế, nhìn thấy một thi thể bị biến dạng, phun ra máu tươi như sốt cà chua, đều ghê tởm sợ hãi không nói nên lời.

Thi Thanh Hải nắm thật chặc ổ bánh mì thịt trong tay mình, không thu hút sự chú ý của ai, đi nhanh vào trong đám người. Hắn trừng mắt nhìn về phía Cục trưởng nằm trên nóc chiếc ô tô, sắc mặt nhanh chóng biến thành trắng bệch, so vơi sắc mặt của những người đứng xung quanh thật ra cũng không khác biệt bao nhiêu.

Trên mặt đất đọng đầy tuyết trắng không xa chiến ô tô, là một cái điện thoại di động đã bị vỡ thành từng mảnh nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào ghép lại với nhau được.

Tuyết trắng, máu đỏ... Ánh mắt Thi Thanh Hải trợn tròn mà nhìn, giống như là chịu không nổi loại màu sắc tương phản này kích thích vậy, chỉ trừng mắt nhìn.

Hôm nay gió tuyết trên Lâm Hải Châu đã ngừng thổi, nhưng mọi người vẫn theo thói quen cũ mặc thêm áo khoác, mũ dày trên đầu, hắn cũng không có ngoại lệ. Hắn tự như một người đi đường bình thường, đột nhiên nhìn thấy một cảnh gì vô cùng ghê tởm, hoảng sợ vậy, nhấc cái mũ dày trên đầu che lại mặt mình, xoay người bước đi, cố gắng không đi quá nhanh, hướng về phía xa xa.

Ngay sau khi hắn rời khỏi không lâu, có khoảng 7, 8 Đặc công của Cục Điều Tra Liên Bang đến từ Đặc khu Thủ đô chạy ra khỏi tòa nhà, vọt tới phía chiếc ô tô phía trước, bắt đầu khẩn trương nói gì đó bên trong cái micro...

o0o

- ... Cho thấy cậu còn chưa có bị bại lộ, hoặc là cậu còn chưa có bị Chính phủ bắt đi. Tất cả các công cụ liên lạc của tôi đều đã bị theo dõi, chỉ có thể dùng phương pháp liên lạc cuối cùng này để trò chuyện với cậu.

- Tôi từng cùng với Phó Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Dương Kính Tùng tiếp xúc qua, vốn định dùng tình nghĩ đồng sự năm xưa, mong muốn thu thập được một chút tin tức tình báo bên trong. Nhưng cách đây không lâu, hắn đã chết, mà tôi tựa hồ đã bị bại lộ.

- Tôi tự hỏi lúc trước khi cùng Dương Phó Bộ trưởng tiếp xúc, vẫn duy trì trong vòng mối quan hệ giữa một vị Viện trưởng và một vị Giảng viên bình thường. Ông ta lại là một quân nhân theo ý kiến tiêu diệt Thanh Long Sơn, cho nên tôi cũng không biết, vì sao sau cái chết của ông ta, lại làm cho tôi bị lộ.

- Dương Kính Tùng chết đi, hẳn là có liên quan đến sự kiện tại Sân vận động Lâm Hải. Nếu có kẻ nào đó cố tình muốn đem sự kiện kia đổ lên đầu tổ chức chúng ta, như vậy, mối quan hệ giữa tôi và Dương Kính Tùng chính là phương pháp liên hệ tốt nhất. Cậu là người có quan hệ tiếp xúc tốt nhất với tôi, hơn nữa cậu lại quen biết với Hứa Nhạc, cho nên cậu hẳn là nằm trong phạm vi của cái kế hoạch này.

- Tôi khẳng định, bên trong tổ chức của chúng ta đã xuất hiện phản đồ. Từ giờ trở đi, cậu nhất định không được phép tin tưởng ai nữa, ngoại trừ Hắn ra. Nếu bại lộ thân phận, cậu có thể thử đi Cảng Đại khu để tìm một người, địa chỉ người đó tại...

Trên một con phố yên lặng của Lâm Hải Châu, dưới một tàng cây phủ đầy tuyết trắng, có một buồng điện thoại công cộng đã bị tuyết trắng bao phủ. Bên trong buồng điện thoại nhỏ đó, Thi Thanh Hải đang cẩn thận nghe những lời trăn trối cuối cùng mà vị Sếp kia đã lưu lại cho mình, lâm vào trầm mặc, ánh mắt dần trở nên ướt át...

Đi ra khỏi buồng điện thoại, hắn giơ lên ổ bánh mì thịt đã muốn lạnh như băng trong tay mình, cắn mạnh một miếng. Mùi sốt cà chua cay nồng, chua xót nhất thời khiến cho dạ dày hắn run rẩy một trận, suýt chút nữa là nôn ra. Đem ổ bánh mì ném vào trong thùng rác, hắn phất tay gọi một chiếc taxi đang chạy trên đường.

Khoảng 10 phút sau, chiếc xe taxi chạy lướt qua tòa nhà trụ sở Cục Ngoại Cần của Lâm Hải Châu, Thi Thanh Hải thông qua lớp kính thủy tinh, nhìn trụ sở Khoa 4 nằm im lặng tại tầng trệt, cặp mắt hoa anh đào xinh đẹp dần dần híp lại.

Hắn quay sang cười nói với người lái xe taxi:

- Đại ca, nếu bao xe của ông đi Thượng Lâm, phải tốn bao nhiêu tiền?

o0o

Một đoàn xe dài dừng lại trước sân bay của Lâm Hải Châu. Thai Chi Nguyên mặc một bộ áo khoác màu nâu, từ trên một chiếc xe màu đen không bảng hiệu hoàn toàn mới cáu bước ra. Sắc mặt của hắn vẫn tái nhợt như trước, nhìn chằm chằm vào kiện tài liệu đang nằm trong tay mình. Vẻ tái nhợt trên mặt hắn dần dần chuyển thành màu đỏ ửng phẫn nộ. Cái văn kiện này mới đưa tới cho hắn hồi sáng, hắn tranh thủ ngồi trên xe đọc hết toàn bộ, kết quả cái văn kiện kia đã thành công phá tan sự bình tĩnh của hắn. Thai Chi Nguyên căm giận vứt mạnh kiện tài liệu kia xuống lớp tuyết dưới chân, quay sang nói với Cận quản gia đứng bên cạnh:

- Cái thứ chó má gì vậy? Dương Kính Tùng, Cục trưởng Cục I, rồi tới Thi Thanh Hải... Đám phế vật bên trong Chính phủ kia đang muốn làm cái gì? Chẳng lẽ muốn nói cho tôi biết, những quân nhân ám sát tôi hôm trước, chính là từ trên tay Thi Thanh Hải mà lấy được thông tin tình báo về lịch trình của tôi hay sao?

Cận quản gia bước nhanh theo sau lưng Thai Chi Nguyên, đứng bên cạnh hắn nhẹ giọng nói:

- Chứng cứ vô cùng xác thực. Cục Điều Tra Liên Bang ghi nhận lại được Dương Phó Bộ trưởng và vị Cục trưởng Cục I kia rất thường xuyên trao đổi với nhau. Mặc dù bọn họ cũng không có đề cập đến chi tiết của sự kiện tại Sân vận động, nhưng ai biết được, giữa bọn họ có hay không một phương pháp liên lạc khác nữa?

Thai Chi Nguyên dừng phắt lại, quay sang nhìn Cận quản gia, nói:

- Ông tin rằng cái này gọi là chứng cứ xác thực?

Cận quản gia trầm mặc một lát, rồi lắc lắc đầu:

- Dương Phó Bộ trưởng, Cục trưởng, Thi Thanh Hải, Hứa Nhạc... quả thật chỉ là một loại khả năng có thể xảy ra, nhưng vấn đề là loại chứng cứ này liên hệ với nhau rất dễ dàng.

- Không chỉ là rất dễ dàng, căn bản là không có chứng cứ, sao lại liên hệ được chứ?

Khóe môi Thai Chi Nguyên nổi lên một tia cười lạnh rất hiếm thấy:

- Người nào đó đang tìm trăm phương nghìn kế, muốn đem những chuyện này móc nối quan hệ với đám quân Phiến loạn.

- Hiện tại ít nhất có chứng cứ chứng minh, vị Cục trưởng kia từng đảm nhiệm vị trí một Giáo sư giảng dạy trong Học Viện Quân Sự I, lúc đó cũng đồng thời là thầy giáo của Thi Thanh Hải... Mà hai người đó đều là... gián điệp của quân Phiến loạn.

- Chúng ta từ lâu đã biết rõ ràng, Thi Thanh Hải là người của quân Phiến loạn...

Thai Chi Nguyên bình tĩnh nhìn Cận quản gia:

- ... nhưng Chính phủ lại không biết... Một khi đã như vậy, vấn đề nhất định là xuất hiện trên người vị Cục trưởng kia. Người nào đó đã biết được thân phận thật sự của hắn, vừa lúc hắn lại có mối liên hệ với Dương Kính Tùng, nên mới đem cái tên quân nhân cứng đầu kia, cùng với Thi Thanh Hải, Hứa Nhạc rồi đến tôi, đem liên kết lại với nhau... Tôi mặc kệ bên trong đám quân Phiến loạn kia có phải là đang xuất hiện vấn đề gì hay không...

Thai Chi Nguyên nhìn chằm chằm Cận quản gia, nói:

- Tôi chỉ biết là có kẻ nào đó đang có ý đồ lợi dụng chuyện tôi suýt chút nữa là bị ám sát chết, muốn làm mưa làm gió ở đây... Tôi không cho phép bất cứ kẻ nào phá hư hiệp nghị mà Mạt Bố Nhĩ tiên sinh cùng với Thanh Long Sơn tiến hành ký kết...

Thai Chi Nguyên tăng thêm ngữ khí:

- Tôi càng không muốn mấy tên chó săn chó má của Cục Điều Tra bên kia dùng ánh mắt hoài nghi mà giám sát Hứa Nhạc, bạn bè của tôi... Thi Thanh Hải không thể chết được, ít nhất hiện tại không thể chết được... Nếu Liên Bang đã muốn bắt đầu truy nã hắn, ông hãy tìm cách nào đó, trợ giúp hắn một chút.

- Những việc chúng ta có thể làm đối với việc này rất ít.

Cận quản gia kiên trì với phán đoán của mình:

- Hơn nữa, Chính phủ Liên Bang chỉ có trách nhiệm cung cấp cho chúng ta một đáp án phù hợp với lý lẽ thông thường, chỉ cần Phu nhân không nghi ngờ tính hợp lý của cái đáp án này, chúng ta cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi. 12 gã Đặc công của Cục Đặc Cần, cũng là mãi đến sáng ngày hôm đó mới biết được mục đích thật sự của ngài. Cho dù trong đám người bọn họ có gian tế, xem như là mạng lưới tình báo nhanh nhạy đến thế nào, cũng không có khả năng tối hôm trước đi báo cho mấy gã quân nhân cứng đầu kia, chuẩn bị kỹ càng ngay từ trước.

Cận quản gia tiếp tục bình tĩnh nói:

- Bên trong gia tộc đã tiến hành thẩm tra toàn bộ, cũng không có gì đáng ngờ. Bây giờ xét lại, điểm đáng ngờ duy nhất, hẳn là chính do Hứa Nhạc tiên sinh đã đem hành tung của cậu ta nói lại cho bạn bè của mình... Thật xin lỗi, trước đó tôi cũng không nghĩ tới chuyện tiến hành dặn dò riêng chuyên môn với Hứa Nhạc tiên sinh, đã phạm vào sai lầm...

Cặp mày Thai Chi Nguyên hơi hơi cau lại, trầm mặc một lúc lâu mới nói:

- Không có khả năng là Thi Thanh Hải... Quân Phiến loạn cho dù muốn tôi chết đến thế nào đi chăng nữa, cũng không có khả năng là vào lúc này... Cũng giống như tôi vô cùng hy vọng bọn họ toàn bộ biến mất, thế nhưng cũng không phải vào lúc này mà thúc đẩy Liên Bang xuất binh tấn công Thanh Long Sơn.

Bị dòng khí lưu của máy bay thổi tung mớ gió tuyết, Thai Chi Nguyên nắm thật chặt cái khăn choàng cổ, bước lên cầu thang, bắt đầu hành trình đi thăm hỏi Hứa Nhạc. Trước khi đi, hắn còn nói lại một câu sau cùng:

- Bạn bè của Hứa Nhạc mặc dù ít, nhưng cũng không chỉ có một mình Thi Thanh Hải.