- Tôi tên là Hứa Nhạc.
Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, không biết nguyên nhân là do mấy ngày nay trong khoang miệng không được bổ sung hơi nước, hay là do một trận chiến trong bãi đậu xe ngầm bùng nổ quá mạnh mẽ, khiến cho dây thần kinh thanh âm bị tổn thương, hay là... do hắn nhìn thấy vị thần tượng của cả Liên Bang đang đứng trước mặt bằng xương bằng thịt nên cảm thấy khẩn trương...
Mái tóc tím vốn thả xõa trên đầu Giản Thủy Nhi lúc này đã được chải lại chỉnh tề, tùy ý buộc lại ở phía sau. Chỉ là do mái tóc quá ngắn, nên bím tóc cũng có vẻ vô cùng ngắn, chỉ là một cục nhỏ ló ra ở phía sau, phi thường đáng yêu. So với cách ăn mặc lúc trước càng thêm vẻ ngây ngô hơn rất nhiều.
- Tôi tên Giản Thủy Nhi.
Nàng khẽ mỉm cười, nói với gã thanh niên đang nằm trên giường bệnh kia.
Hứa Nhạc nhịn không được nở nụ cười lớn, cảm thấy cách trả lời này thật sự là rất tuyệt. Cuộc đời này có thể có nhiều chuyện không ngờ, nhưng ai có thể ngờ nổi, Giản Thủy Nhi lại đích thân tự giới thiệu tên mình là Giản Thủy Nhi cơ chứ? Phải biết rằng trong mấy trăm tỷ công dân của toàn Liên Bang này, người không biết khuôn mặt đáng yêu của Giản Thủy Nhi, tuyệt đối còn ít hơn người không biết Tổng Thống Tịch Cách là ai.
Tiếng cười chợt dừng ngang, bởi vì đã động đến những thương tích không nơi nào không có trên người của hắn, khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy thống khổ. Vì thế đến phiên Giản Thủy Nhi xấu hổ nở nụ cười... Bởi vì nàng rất rõ ràng tên gia hỏa gọi là Hứa Nhạc này vì sao lại bật cười, mà nàng quả thật đã rất lâu rồi không tự giới thiệu như thế này, từ lúc nàng được làm khách quý trong buổi trao thưởng Huy chương Tinh Vân.
Chỉ là không biết vì cái gì, sau khi nghe được đối phương tự giới thiệu, nàng cũng theo bản năng mà trả lời một tiếng.
Sau khi tiếng cười, là một mảnh trầm mặc.
Lúc Hứa Nhạc tỉnh lại, vừa vặn là lúc chị Đồng kia vừa rời khỏi phòng bệnh, đi gọi một cuộc điện thoại quan trọng, vì thế người đầu tiên mà hắn nhìn thấy, lại là cô thiếu nữ có mái tóc màu tím xinh xắn kia. Lúc này hắn vô cùng khẳng định, mình cũng không phải đang nằm mơ, mà là đối phương thật sự đang xuất hiện trước mắt mình, cho nên hắn trở nên vô cùng khẩn trương, có chút hồ đồ nghe đối phương thuật lại những chuyện xảy ra từ sau khi mình hôn mê.
- Xí nghiệp hào, tiến lên!
Nghe câu nói quen thuộc từ chính trong miệng Giản Thủy Nhi thốt ra, Hứa Nhạc lại nghĩ tới một việc, thần tượng Liên Bang khi đóng phim truyền hình thỉnh thoảng lại nói ra câu nói kinh điển của mình, không ngờ lúc này kể lại chuyện của mình cũng lại thốt ra câu nói đó?
Trong không khí có chút xấu hổ kia, khóe môi Giản Thủy Nhi mang theo nét cười, pha lẫn một chút hứng thú nhìn gã thanh niên vừa mới trong hôn mê tỉnh lại kia. Mãi cho đến trước đây, nàng vẫn không biết chút nào lai lịch của đối phương, bởi vì ngoài các bộ ngành đặc biệt của Chính phủ ra, ngay cả Bệnh viện Đặc khu của Quân Khu I, cũng không có quyền hạn tự ý điều tra thân phận thật sự của một công dân.
Nếu chỉ là muốn tránh né phóng viên, ngoại trừ trong cái bệnh viện tràn ngập mùi vị thuốc men này ra, kỳ thật Giản Thủy Nhi còn có rất nhiều nơi có thể chạy đi. Nhưng mà nàng mấy ngày nay đều ghé thăm qua bệnh viện này mỗi ngày một lần. Nàng cho rằng đối phương là vì bảo vệ mình mà lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm sống chết khó lường này. Hơn nữa không biết vì cái gì, khi ở chung một chỗ với người thanh niên này, trong lòng nàng liền trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Người nam nhân thanh niên này trong lúc hôn mê, giống như là có một loại tác dụng của thuốc ngủ an thần vậy. Liên tiếp mấy ngày nay, Giản Thủy Nhi đều trong ánh mặt trời chiều tà mà lặng yên ngủ. Thỉnh thoảng nàng ngẫu nhiên lẳng lặng nhìn khuôn mặt chân thành bình thản của đối phương, bởi vì khẳng định đối phương chưa có tỉnh lại, nên càng nhìn càng quen thuộc. Nhưng mà lúc này nếu đối phương đã tỉnh lại, Giản Thủy Nhi tự nhiên sẽ không tiếp tục nhìn ngắm khuôn mặt hắn nữa. Thế nhưng dưới khuôn mặt mỉm cười đáng yêu kia, nàng vẫn như cũ không ngừng nhớ lại cảnh tượng tối đen dưới bãi đậu xe ngầm của Sân vận động, cái thân ảnh kiên nghị dũng cảm kia, cho đến một hồi chiến đấu kinh tâm động phách sau cùng nữa.
Sự cường hãn cùng với tốc độ mau lẹ của Hứa Nhạc trong chiến đấu khiến cho Giản Thủy Nhi để lại ấn tượng sâu sắc. Nàng mặc dù đã gặp qua rất nhiều cường giả trong quân đội, nhưng mà nàng luôn luôn vô cùng chán ghét những người đó. Nhưng không biết vì cái gì, nàng cũng không hề chán ghét Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc nói thế nào cũng không phải là người thích nói chuyện. Trừ phi dưới tình huống vô cùng quan trọng, hắn thà rằng lựa chọn im lặng, im lặng học tập về khoa học Trái đất, im lặng luyện tập, im lặng ra tay. Chỉ khi nào trước mặt những người thân cận nhất, hắn mới có thể nói nhiều hơn một chút, như là trước mặt Phong đại thúc, trước mặt Trương Tiểu Manh, Thi Thanh Hải, Thai Chi Nguyên, Lý Duy...
Nhất là lúc này, tận mặt nhìn thấy vị thần tượng trong mộng bao nhiêu lâu nay của mình lại đột nhiên xuất hiện, hắn càng không biết nên nói cái gì.
Hai thanh niên nam nữ vốn ở hai tầng lớp hoàn toàn khác nhau, ngay trong bầu không khí trầm mặc xấu hổ kia, cứ như vậy mà im lặng ngồi đó. Giờ khắc này đây, hai người ngồi cạnh nhau, nhưng lại giống như là một người ngồi tại hầm mỏ bên ngoài Đại khu Đông Lâm, một người ở Thủ Đô Tinh Quyển cách đó mấy vạn km vậy, ngay cả sóng tín hiệu truyền hình cũng cần phải mất thời gian 412s mới có thể truyền đến được.
Vẫn là do Hứa Nhạc phá vỡ sự trầm mặc. Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu động lòng người của Giản Thủy Nhi, dùng thanh âm khàn khàn, cố gắng nhìn rõ, nói:
- Cám ơn ngài đã cứu tôi một mạng, sau này cảm thấy tôi có chỗ nào có ích, xin cứ nói đừng khách khí.
Những lời ngày nghe qua có chút không được tự nhiên, rất giống như là lời của những người trong giang hồ trên phim ảnh vậy. Nhưng những lời này của Hứa Nhạc lại là phát ra từ nhiệt tình mà nói. Mỗi người đều có thói quen, khi đứng trước mặt người là thần tượng của mình, lúc nói chuyện càng gắn thêm vài phần tốt đẹp vào trong đó. Huống chi Giản Thủy Nhi thật sự đã cứu hắn một mạng, cho nên hắn vô cùng thành khẩn, vô cùng chăm chú nói ra.
Giản Thủy Nhi cũng nghe ra sự thành khẩn trong lời nói của đối phương, trong lòng nao nao, một mảnh ửng đỏ nhàn nhạt nổi lên trên mặt của nàng, xinh đẹp không nói nên lời. Bởi vì nàng chung quy cảm thấy rằng chính đối phương mới là người cứu mình.
Hứa Nhạc cũng không có chú ý đến điểm này, lại nghĩ đến chuyện mình hôn mê lâu như vậy, mấy người bên Lâm Hải Châu vốn vẫn quan tâm đến mình kia, nói không chừng đã lo lắng đến bộ dáng gì rồi, một tia lo âu hiện lên trong ánh mắt của hắn.
Giản Thủy Nhi nhìn ra suy nghĩ của hắn, cười nói:
- Có phải anh đang nghĩ đến chuyện thông báo cho bạn bè anh biết tin tức của mình không? Yên tâm đi, chúng tôi đã thông báo cho Thai Gia rồi.
Hứa Nhạc có chút xấu hổ cười cười, thân thể hắn vẫn như cũ không có cử động, chỉ có dùng khuôn mặt thành khẩn suốt 20 năm không thay đổi mà cười cười, nói:
- Tôi muốn gọi điện cho bạn bè khác của tôi.
- Bạn gái à?
Giản Thủy Nhi tò mò hỏi.
- Trước đây thôi...
Hứa Nhạc hạ giọng trả lời:
- Tôi đang muốn quên cô ấy đi...
Cầm trong tay cái điện thoại di động khéo léo tinh xảo, ngược lại có một chút hơi thở ấm áp, Hứa Nhạc cũng không nhận ra đây là chiếc điện thoại di động đời mới nhất của Liên Bang, hắn chỉ có chút suy nghĩ trong đầu, vừa rồi do đích thân Giản Thủy Nhi tự mình móc di động ra đưa cho mình, trên bề mặt kim loại của nó còn lưu lại hơi ấm ôn nhu của ngón tay Giản Thủy Nhi...
Trong đầu hắn chợt rung động, lập tức âm thầm tự mắng mình hai tiếng. Trên phương diện nam nữ, hắn tuyệt đối là một tên thành thật, ít nhất hắn tự cho rằng hiện tại mình đã có bạn gái rồi, hơn nữa chuyện tối hôm đó... Mặc dù năm xưa dưới gốc cây cổ thụ ở vùng ngoại ô Hà Tây Châu, hắn dám lớn tiếng tuyên bố mình sẽ lấy Giản Thủy Nhi làm vợ, nhưng đó là bởi vì lúc ấy hắn cho rằng Giản Thủy Nhi cả đời đều cũng không có khả năng xuất hiện trong cuộc đời của mình. Nhưng đến bây giờ không ngờ đã thật sự xuất hiện rồi, hắn lại có chút nói không nên lời.
Bên kia đầu điện thoại chợt truyền đến thanh âm kinh hỉ rung trời lệch đất của Trương Tiểu Manh, tiếp theo đó là một hồi khóc lóc thảm thiết. Vào giờ khắc này, trong lòng Hứa Nhạc cũng không còn bất cứ thân ảnh người nào nữa cả, cả Giản Thủy Nhi cũng không có, chỉ còn lại thanh âm của cô gái đang chờ đợi tin tức của mình tại Lâm Hải kia. Đúng vậy, nàng chính là nữ nhân của mình, hơn nữa còn là nữ nhân ngốc thích mình.
Ngay sau đó, trong cặp mắt của hắn lại xuất hiện một tia cảm xúc phức tạp, bởi vì hắn chợt nghĩ tới chuyện gì đó.
Sau khi gọi điện thoại cho Trương Tiểu Manh, ngay sau đó, hắn gọi cho Thi Công Tử. Hứa Nhạc vừa bấm nút dãy số mà hắn nhớ trong đầu, vừa ngẩn ngơ mà suy nghĩ, hóa ra trên thế giới này, mình cũng chỉ có mấy người bạn bè ít ỏi như vậy. Nếu như quả thật mình đã chết đi, bên cạnh cái nghĩa trang công cộng sẽ có mấy tên gia hỏa khóc cho mình cơ chứ? Hay là nói, căn bản là có ai sẽ làm tang lễ cho mình hay không?
Loại cảm giác này quả thật không tốt chút nào, nhưng điện thoại của Thi Thanh Hải lúc này lại không có ai bắt cả. Hứa Nhạc càng cảm giác thấy có chút lo lắng. Hắn thật sự hiểu rõ gã bạn quan chức lưu manh kia của mình, mình đã mất tích mấy ngày nay rồi, đối phương khẳng định là đang đợi điện thoại của mình mới đúng chứ.
Cửa phòng bệnh chợt mở ra. Chị Đồng lại bước vào, kinh ngạc nhìn thoáng qua Hứa Nhạc đang trợn tròn mắt ngồi trên giường bệnh.
- Bác sĩ đã tới rồi, nói rằng thương thế của anh ta rất nặng, không nên nói nhiều, càng không thể động đậy được.
Giản Thủy Nhi mỉm cười trả lời thay cho Hứa Nhạc.
Chị Đồng nhìn nàng, nói:
- Người của Thai Gia đã đến đây, tiểu thư có muốn gặp họ hay không?
- Không cần.
Giản Thủy Nhi đứng dậy, hơi hơi cúi đầu hành lễ với Hứa Nhạc trên giường bệnh một chút, nói:
- Hẹn gặp lại.
Hứa Nhạc lúc này đang lo lắng cho Thi Thanh Hải, theo bản năng ừ nhẹ một tiếng, hắn hoàn toàn không có để ý đến chuyện Giản Thủy Nhi rời đi. Một lúc sau, cửa phòng bệnh chợt bị đẩy ra, một đám người mặc áo blouse trắng của bác sĩ chợt tràn vào, đi chính giữa là một gã quan chức dáng người cao lớn.
Gã quan chức này đi đến trước giường bệnh, tiến hành thi lễ thật nghiêm túc đối với Hứa Nhạc đang giật mình nằm đó, thân thể khom xuống một góc 90 độ, trịnh trọng nói:
- Thiếu gia ngày mai đến đây.
o0o
Châu chỗ Bệnh viện Đặc khu Quân Khu I tọa lạc và Lâm Hải Châu có một sự chênh lệch múi giờ không nhỏ, trong lúc bên trong căn phòng bệnh kia đang diễn ra một màn gia tộc giàu có đền ơn đáp nghĩa, thì trên đường cái của Lâm Hải Châu mới bắt đầu thức tỉnh, đám người làm việc trong các công ty cùng với các quan chức Chính phủ lúc này còn đang vừa ăn sáng vừa chạy vội đến chỗ làm.
Thi Thanh Hải lúc này đang đứng ở bên đường, lười biếng tựa vào một buồng điện thoại công cộng, vừa gặm một ổ bánh mì thịt tái. Sốt cà chua màu đỏ tươi tựa như dòng máu loãng chưa khô từ trong cặp môi mỏng manh của hắn tứa ra. Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc di động đang không ngừng reo trên tay hắn, cũng không có ý định bắt hay từ chối, mãi cho đến khi cái tiếng chuông trầm thấp kia im lặng một lúc, hắn mới đem cái di động nhét lại vào trong túi áo, tiếp tục đi dọc theo con phố hối hả kia.
Trên cái di động hiện lên một dãy số hoàn toàn xa lạ, mặc dù dãy số kia nhìn qua rất đẹp, giống như là một chuỗi nhạc khúc vậy, nhưng mà Thi Thanh Hải lại không có thói quen nghe những cuộc điện thoại không quen biết, nhất là trong thời khắc khẩn trương như hiện tại. Chỉ cần bắt một cú điện thoại không cần thiết, có thể sẽ khiến cho hắn lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Thời gian rạng sáng, Cục Điều Tra Liên Bang thông báo cho các nhân viên điều tra cấp dưới, chấm dứt nhiệm vụ truy tìm kia. Thi Thanh Hải thông qua những quan hệ riêng của mình, hỏi thăm một chút, xác nhận Hứa Nhạc đã được Thai Gia tìm ra, hơn nữa cũng không có nguy hiểm đến tính mạng. Hắn cũng không lo lắng cho Hứa Nhạc, mà bắt đầu lo lắng cho mình, thậm chí là đến vị Sếp giám điệp đã ẩn nấp trong chính phủ Liên Bang mấy chục năm nay kia nữa.
Suốt mấy ngày hôm nay, Thi Thanh Hải vẫn cảm thấy trên đầu mình giống như có một cái lưới vô hình, đang trên bầu trời cực cao kia bao phủ lấy mình, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, đem mình trói buộc vào trong. Trải qua sự quan sát cẩn thận của hắn, xác nhận ít nhất có đến mấy tổ điều tra đang giám sát của mình. Liên tưởng đến cú điện thoại mà Sếp lớn đã âm thầm gọi cho mình, hắn biết sự tình có chút không ổn.
Sáng sớm là thời điểm mà nhân viên tình báo dễ dàng thả lỏng nhất, thân là một nhân viên tình báo vĩ đại, Thi Thanh Hải chớp lấy cơ hội này, thoát khỏi sự giám sát của mấy gã đồng sự bên kia, mạo hiểm chạy về khu phố Song Hối.
Cục Điều Tra Lâm Hải Châu ở ngay trên con đường Song Hối này.
Thi Thanh Hải từ một con đường nhỏ bên cạnh tòa nhà Cục Điều Tra đi qua, tựa như là một thành phần tri thức ngẫu nhiên đi ngang qua vậy. Sau đó hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện có vật gì rất nặng chợt từ trên cao rơi thẳng xuống.
Một tiếng trầm đục thật lớn vang lên, chiếc xe hơi bên cạnh chợt rung lên một cái, trên trần xe chợt rơi xuống một người đã chết. Mái tóc hoa râm thể hiện tuổi hắn cũng đã không còn nhỏ nữa. Mà một luồng máu tươi không ngừng chảy xuống từ trên người của hắn, giống như một đám sốt cà chua vậy, vô cùng ghê tởm.
Thi Thanh Hải kinh ngạc nhìn người đó, hai mắt híp lại, ổ bánh mì trong tay đã bị bóp nát, đám sốt cà chua bên trong chảy ra...