Già Thiên

Chương 1653: Kết Cục Chờ Đợi Muôn Đời

Trong vũ trụ sinh ra một loại khí cơ không thể nói ra được, Chuẩn đế kinh sợ, mà lão Đại Thánh sắp sửa tọa hóa cũng lòng sinh cảm ứng, phi thường bất an, cảm giác thế giới này bất đồng, sắp có một hồi đại biến, bọn họ dường như thấy được một góc tương lai!

- Rốt cuộc làm sao vậy, sẽ phát sinh cái gì đây?

- Chẳng lẽ nói chí tôn cổ đại đi vào sau đó ảnh htrởng tới toàn bộ thế giới, sắp sửa phát sinh biến cố không thể đoán trước?!

Cả thế gian đều kinh sợ, không chỉ chí cường giả, chính là tu sĩ bình thường giờ khắc này cũng cảm thấy được không thích hợp, từng đợt từng đợt tiên khí bốc lên, từ trong cái khe lớn kia tràn ra, luôn có cảm giác như sắp phát sinh chuyện không tốt.

Nhưng nơi đó mặt ngoài vẫn yên ả, trước sau đi vào hai nhóm chí tôn, không có một chút động tĩnh, như là trâu đất xuống biến. Phi tiên quá mức bình thản như vậy, không một điếm gợn sóng, làm cho người ta có cảm giác không đúng thực.

Cũng không biết qua bao lâu, cái khe lớn Tiên lộ đang khép lại, không ngừng khép lại. Kiếp này thật sự phải hoàn toàn kết thúc, từ đó hạ xuống màn che!

Nhưng mà, ngay tại thời khắc cuối cùng này, truyền ra một tiếng nổ vang trời sụp đất nứt, cả Tiên lộ vỡ nát, rồi sau đó lại bắt đầu lan rộng!

Tất cả nguyên nhân này hết thảy đều chính vì trong hang động hỗn độn kia nổ tung, bay ra một thân ảnh, ngăn trở hết thảy, tạo ra khe hở tối đen cực lớn.

Người này toàn thân phát sáng, có được một lực lượng chí cường, từ trên người hắn bay ra màn ánh sáng đầy trời, như là một mảnh lại một mảnh tinh tú, rực rỡ mà sáng lạn, vô cùng đẹp mắt.

Tiên... đây là tiên sao?!

Mọi người rung động, cái gọi là cử hà phi thăng, ban ngày phi tiên chẳng qua cũng thế này thôi. Đây đúng là cảnh tượng thành tiên trong tưởng tượng của mọi người.

Nơi đó quá mức chói mắt, tất cả màn ánh sáng đều tấn công lan tràn ra khắp lục hợp bát hoang. So với tinh tú của vạn giới chư thiên nổ tung còn sáng lạn hơn, xinh đẹp tới cực hạn, đáng sợ tới cực điểm.

- A...

Bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu bi thương, vị "Tiên" kia đang gào thét, thanh âm thê lương, phi thường khủng bố, chấn nhiếp khắp vũ trụ, mọi người cảm nhận được một loại tâm tình tuyệt vọng.

Giờ khắc này, ở phụ cận Đông Hoang, một số trận văn Đại đế đều vỡ nát, không ngăn chống được âm ba của hắn. Thật rúng động lòng người.

Cấm địa Thái cổ, Tử Sơn, Tu Di Sơn, Cơ gia, Khương gia... các nơi nhanh chóng lao ra vô số phù văn đại đạo, cuối cùng chặn lại được dao động này. Bằng không sinh mệnh cổ địa Bắc Đẩu Tinh Vực này tất nhiên phải vỡ vụn, trong tiếng rống to này bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!

Đây là cái gì? Mọi người đều kinh sợ, hiển nhiên trong hang động hỗn độn đã xảy ra dị biến! Đây cũng không phải là khí tường hòa, lại càng không phải tiên giáng thế, đây là một vị chí tôn cổ đại đi ra!

- Trời ạ! Trong hang động hỗn độn kia xảy ra chuyện gì, vì sao làm cho chí tôn cổ đại trở thành bộ dáng này, dường như là sắp hóa đạo, màn ánh sáng vô tận kia là mệnh nguyên của họ đang tiêu vong sao?

- Sinh mệnh của hắn đi tới chung điếm rồi, cả đời này phải kết thúc, tràn ngập tuyệt vọng và không cam lòng!

Mọi người nhận ra, đó là một vị chí tôn cổ đại, không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn từ trong hang động hỗn độn lui ra, gào rống thảm thiết như vậy, làm cho tim mọi người đều đập mạnh.

Màn ánh sáng bay hết lộ ra toàn thân hắn máu thịt bầy nhầy, những giọt máu trong suốt rơi xuống đất như là từng viên hạt châu hồng ngọc trong sáng, xương trắng đều lộ ra ngoài sáng lấp lánh.

Đây là loại lực lượng như thế nào mà lại làm cho hắn thành ra bộ dáng như vậy, quá mức rung động lòng người.

- Kiếp này, cũng đúng, cũng sai, dĩ nhiên là như vậy: có hi vọng, cũng khiến người ta tuyệt vọng!

Thanh âm của vị chí tôn cổ đại này trầm thấp, lời nói tràn ngập bi thương. Chờ đợi tới muôn đời không ngờ lại là kết quả này! Cuối cùng là kết quả không thể thành tiên, là một loại tâm trạng xót xa biết bao?!

Không chỉ nói là chính hắn, dù là người ngoài cuộc, chi nhìn thấy kết quả này đã cảm thấy bi ai thay cho hắn. Quá mức đáng tiếc, phải trả cái giá thảm trọng như vậy, đi đến cuối lại là công dã tràng.

- Đã xảy ra chuyện gì?


Trong cả gầm trời này, tất cả Chuẩn đế đều khiếp sợ, từng người đều lông tơ dựng thẳng, mỗi người đều tâm thần không yên, cảm giác được khủng bố.

Nhóm người thứ nhất cộng tất cả bảy vị chí tôn đi vào, còn có cái gì không đánh phá được, vì sao hắn lại biến thành bộ dạng này? Theo lý mà nói tất nhiên phải thành tiên, không có người nào có thể ngăn cản bước chân của họ.

Nhưng, trên thực tế lại không phải như vậy, vị chí tôn cổ đại này kết thúc trong bi kịch! Đây hiển nhiên là gặp phải chuyện không thể tưởng tượng, kết quả mới hỏng bét như thế.

- Một chân bước tới cửa, nhưng ta không còn cường thịnh như xưa nữa, bằng không kiếp này nhất định phải thành tiên!

Hắn lớn tiếng gào thét! vốn là một vị chí tôn cơ trí cao tuyệt, mà lúc này bởi vì thất vọng cực độ, mà trở nên có chút tinh thần sa sút, bộ dáng so với ngày thường khác biệt một trời một vực.

Hắn mất đi cái loại khí thế vạn vật thiên địa đều nằm trong bàn tay ta, có chăng chỉ là không cam lòng và tuyệt vọng!

- Các chí tôn khác không có đi ra, chẳng lẽ nói đều đã thành tiên?

Có người kinh hãi nói.

"Ầm!"

Đúng lúc đó, trong hang động hỗn độn lại vang lên một tiếng nổ, máu tươi văng khắp nơi, ướt át tươi đẹp chói mắt, khiến lòng người đều run rẩy, lỗ chân lông toàn thân giống như bị kim đâm.

Máu đỏ tươi như là hồng ngọc bắn ra, từ trong hang động hỗn độn kia vãi lên như sương mù tràn ngập, cùng mảnh xương trắng óng ánh rơi xuống, nhìn thấy mà ghê người.

Đây là một loại cảnh tượng như thế nào? Chí tôn cổ đại tan nát!

Quá mức rung động lòng người, ai từng thấy tận mắt? Lại có mấy người nghe nói qua? Đó chính là Thiên Tôn của thời đại thần thoại, Hoàng của thái cổ, Đại đế của thời hoang cổ, là những người cường đại nhất từ trước tới nay, nhưng lại ngã xuống một vị như vậy?!

Sao có thể như thế? Như thế nào như thế? Mọi người đều không tin, khó có thể chấp nhận chuyện này là thực, quá mức tàn khốc.

Mọi người đều nghĩ rằng, những chí tôn cổ đại này đã chờ đợi muôn đời, rốt cục phải thành tiên, là mang đến hy vọng cho người đời sau, nghiệm chứng thành tiên là chuyện có thể làm được, chứ không phải một loại hư vô giả tưởng.

Thế nhưng sự thật lại là máu chảy đầm đỉa như vậy, làm cho lòng người sụp đổ, có một loại bi ai: đó là một nhân vật cấp Đại đế cổ, từng thống ngự vạn giới chư thiên, khắp vũ trụ hồng hoang đều phủ phục ở dưới chân họ. Là vô địch cái thế mà lại kết thúc bi thương như thế này.

Đây là gánh nặng không thể chịu đựng, làm cho mọi người không muốn chấp nhận.

- A...

Lại là một tiếng rống to, chí tôn vị thứ ba vọt ra, toàn thân đẫm máu, ở nơi đó lảo đảo sắp ngã xuống, tiếng gào bi thương vang vọng trên trời dưới đất.

- Vì sao lại như vậy, giết nhân quả muôn đời, nghịch năm tháng muôn đời, chỉ vì kiếp này! Đạo của ta, con đường của ta ở phương nào?!

Chí tôn bi thương hỏi trời đất, là tuyệt vọng như thế! Họ đều từng là một chủ nhân của một thời đại thiên địa, là người cường đại nhất xưa nay, vầng hào quang rực rỡ bao năm tháng, chiếu rọi cả bộ cổ sử.

Thế mà tới cuối cùng thật đáng buồn đáng tiếc như vậy, theo đuổi cả đời kết quả chung quy là công dã tràng.

- Trên trời dưới đất, chỉ có ta độc tôn...

Lại truyền ra một thanh âm già nua. Không còn nhiều năm tháng, muốn đấu tranh với ông Trời nhưng thất bại rồi! Chung quy bị đánh bại, không thể thành tiên. Trải qua tang thương muôn đời, còn có thể nói gì thêm nữa!

- Trên con đường thành tiên... ta nghe tiếng ca mai táng chính mình, cắt đứt tiễn đưa giấc mộng muôn đời!

Vị chí tôn cổ đại thứ năm xuất hiện, mang theo vô tận bi thương với ai oán, nghe vào tai khiến lòng người có thê lương có chua xót.


- Ta không cam lòng!

- Không ngờ là kết cục này! Sai lầm rồi sao, đúng rồi sao? Nếu ai thành đạo ở kiếp này, chính là tiên!

- Không có đúng, cũng không có sai, chỉ là chính chúng ta sinh ra lầm niên đại mà thôi! Có lẽ cũng có thể nói, chúng ta hẳn không nên đi truy tìm thành tiên! Ha ha ha!

Chí tôn cực kỳ bi ai, tiếng ai oán kêu gào vang vọng thiên địa, thức tỉnh hậu nhân. Đây là con đường thành tiên đã kết thúc sao? Rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì trong đó? Đây là nghi vấn mọi người đều muốn biết!

- Người chờ đợi, các ngươi cũng sai lầm rồi! Kiếp này không tính là đúng, cũng không tính là sai! Thời gian chính xác, địa điếm chính xác, chỉ là còn thiếu một người chính xác mà thôi!

Các chí tôn đi vào có hai người đẫm máu, nổ tung ngay miệng hang động hỗn độn, máu chảy đầm đia, đỏ tươi kinh người. Không phải là họ yéu hơn so với người khác, mà là tuổi tác quá già rồi, chung quy là tới lúc tuổi già, cuối cùng không kiên trì được.

Kết cục này thực thảm thiết, đi ra mấy người, mà còn có người ở bên trong, sinh tử không biết.

- Kiếp này... Kiếp này!

Kiếp này làm cho người ta bi ai, kiếp này làm cho người ta không cam lòng, kiếp này làm cho người ta đau thương và ai oán!

"Ầm!"

Một tiếng nổ, cấm địa Thái cổ nổ tung, đôi cửa đá thật lớn kia rộng mở, một nữ nhân áo trắng phong tư tuyệt đại xuất hiện, tay áo phần phật mờ ảo như tiên, trông lại hướng bên này lại muốn ra tay.

Mà nam nhân hùng vĩ toàn thân đều là bộ lông màu vàng kia, cũng dựng thân ở cách đó không xa, cùng với nàng tiến thối, nhất trí cùng mục tiêu.

- A Di Đà Phật!

Ở Tây Mạc xa xôi, một tiếng phật hiệu vang vọng thiên địa, khắp Tây Thổ phật quang chiếu sáng rừng rực, nhất là Tu Di Sơn, vạn đạo hào quang lưu chuyển, đại đạo ù ù, trấn áp khắp thế gian.

Tu Di Sơn nối thẳng lên vòm trời, như là có thể ngăn cách thiên nhân hai giới, lúc này Đại Lôi Âm Tự ở trên đó phát sáng, phát ra tiếng phật hiệu thật lớn, sau đó vang lên tiếng tụng kinh.

"Boong..."

Đồng thời ngay lúc đó, ở Bắc Vực vang lên một tiếng chuông, chấn động vũ trụ hồng hoang, Vô Thủy Chung ngân vang, giờ khắc này dường như nó hoàn toàn sống lại!

- Đây là chuyện gì vậy? Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn

Ở Bắc Đẩu Tinh Vực, ba địa phương này đều cực kỳ thần bí, người thường không thể thăm dò biết được. Hôm nay tất cả đều phát sáng, mà lại là hào quang vô cùng tận, không yếu kém chút nào so với khí tức trong cái khe lớn Tiên vực.

- A... không! Vô Thủy ngươi đừng đối xử với ta như vậy!

Trước hết có điều hành động, trước hết phát ra âm thanh không phải là ba địa phương kia, mà là Thánh Nhai!

Nơi đó hào quang xông thẳng lên trời cao, khí tức quán cổ tuyệt kim, một đạo Thần bảng rực rỡ loá mắt, đang rất nhanh buông lỏng, rồi sau đó từ trên ngọn núi nguy nga cao nhất thoát ra hạ xuống.

Mà ngay sau đó, cộng tất cả ba trăm sáu mươi lăm đạo phù triện bay lên, rồi nổ tung, hóa thành ba trăm sáu mươi lăm đạo tiên quang chìm sâu vào trong bảng, làm cho nó càng sáng lạn hơn, chói sáng làm cho người ta không mở hai mắt ra được.

- Không... không cần!

Bên trong Thánh Nhai truyền ra tiếng rống to, nhưng lại không thay đổi được gì.

Thánh Nhai vỡ ra, một khối tiên nguyên thật lớn xuất thế phát vạn đạo khí tường hòa, vạn tia sáng. Nơi đó có nguyên thần đang giãy giụa, tiếp theo lại một cỗ quan tài đá bay ra, trong đó táng một khối thân thể, là một cái lão đạo nhân.

- Cái gì... thân thể của ta vẫn còn tại thế, gần trong gang tấc mà!

Bất Tử đạo nhân tràn ngập hối với hận, nguyên thần bị cắt thành mấy bộ phận đều đang giãy giụa.

"Ông!"

Phong Thần Bảng phát sáng, cuồn cuộn nổi lên mấy bộ phận nguyên thần, sau đó mang theo cỗ thi thể kia, trực tiếp hóa thành một luồng cầu vồng bất hủ, nhảy vào trong Tiên lộ, thần quang chiếu rọi vô cùng cái thế, xuyên qua cửa hang động hỗn độn kia!

- Đó là Phong Thần Bảng của Vô Thủy Đại đế lưu lại, hắn... còn sống!

"Boong!"

Một tiếng chuông vang lên, Tử Sơn vỡ ra, địa phương ở thời đại thái cổ được gọi là Cổ Hoàng Sơn có thể gần với Thần linh này vỡ nát tan tành, một cái chuông lớn bay ra, hỗn độn khí bốc lên, bay thẳng tới hướng Nam Vực!

Tám vạn năm trôi qua, Vô Thủy Chung một lần nữa chấn động thế gian. Một lần nữa nó xuất thế hiển hóa ở nhân gian giới!

- Vô Thủy Đại đế hắn cũng ra tay rồi! Thật sự còn sống hay sao?!