Tưởng như thế là bà Vi và Hợp sẽ đẹp đôi nên lứa. Họ sẽ tìm nhau mỗi đê m, làm nhân tình với nhau, đem khoái lạc đến cho nhau. Không! Vì ngay chiều hôm sau bà vẫn nhắc lại cho tôi biết là đêm đó cho bà mượn Thành vài giờ. Tôi phải thầm gọi bà là đồng chí. Tôi cũng chẳng hơn gì. Nhớ hôm về quê ăn Tết. Thành chỉ vắng mặt vào làng trong thãm nội của anh, thì ở nhà tôi đã liên tục đụ hai người khác: Hữu và Báu. Tôi đụ say sưa ngây ngất, tận tình, cho đến có lúc tôi quên mất trong tim tôi có Thành. Đảng tôi là thế đấy. Trong cuộc mây mưa thì da diết với tình nhân. Nhưng rời nhau nửa bước, bất cứ đảng viên nào của chúng tôi cũng sẵn sàng tuột quần ra ngoại tình một cách trắng trợn.
Đêm đó trong khi bà Vi đụ với Thành một cách cuồng nhiệt, tàn khốc, thì Dũng cũng mò đến với tôi xin ân ái.
Riết rồi chúng tôi có thói quen không màng đến sự trung thành của nhau nữa. Cứ hễ trần truồng nằm với nhau, là biết mình bên nhau. Còn lát nữa đây, ngày mai đây, đêm mai, và có thể chỉ một giờ sau khi đã rời nhau, một trong hai đứa, hoặc cả hai lại ngã vào vòng tay kẻ khác thì cũng là chuyện thường. Nó thường như sáng ăn, trưa ăn, chiều và khuya lại ăn. Và không thể nào còn thú vị nữa nếu cả bốn bữa đều cùng ăn một món.
Có ăn là phước rồi. Có kẻ nước còn không có để mà uống nữa kìa. Như má của ca sĩ Bích Trâm chẳng hạn. Năm mươi bảy tuổi, chồng chết sớm, nhưng xuân tình trong bà vẫn còn phơi phới. Nhưng tiến thêm một bước nữa thì sợ thiên hạ cười là "con mẹ già mất nết." Mà bà có muốn bồ bịch thì chả ai thèm để ý đến. Vì trong một nước chiến tranh, con trai chết nhiều quá Gái thừa ra cả khối. Ai mà thèm bắt bồ với một con mụ già năm mươi bảy tuổi. Cho nên bà tung tlền mua Mỹ đen hoặc đ đực như Báu để thoả mãn những cơn thèm khát. Bà có trong tủ nhiều loại cu giả mua từ Hồng Kông, Thái Lan, Pháp, Mỹ. Nhưng chung qui chẳng cái gì sướng hơn, tự nhiên hơn là đuợc đụ cặc người ta thật. Cho nên bà thèm chết đi được. May mà bà giàu có, tung tiền ra mua dâm. Còn nghèo mạt rệp thì đành phải chịu làm kiếp sa mạc thiếu mưa.
Nhưng ở đây, trong nhà bà Vi thì trái lại. Đàn ông có thừa. Nào Dũng, Hợp, ông Vi và tài xếLâm. Anh chàng tài xếđẹp trai này đã chiếm được Phấn, Hồng và cả tôi nữa. Lâm là một tài xế trá hình. Ngoài công việc mỗi ngày hai lần đón đưa Phấn và Hồng đến trường, Lâm còn làm đ đực, đi khách không những với bà Vi, mà còn luôn cả mấy bà tai to mặt lớn trong thành phố.
Nhưug từ hôm có Báu tăng cường, công việc của Lâm trở nên bớt bận rộn. Cho nên Lâm thường trở lại đụ Phấn, Hồng và tôi thường hơn. Và cũng chính Lâm là người khai phá Dì Hạnh đều tiên. Rồi sau đó chàng đã quá chán mới chuyền Dì Hạnh qua tay ông Vi.
Do sự sắp xếp của tôi. Một buổi tối bà Vi đã bước vào phòng ông Vi. Bà muốn xưng hết tội với chồng bà như tôi đã làm với Thành. Rồi bà cũng sẽ bắt Vi xưng lại như thế, xong cả hai sẽ cùng nhau "rước lễ." Bà cho lối sống chân thật như tôi với Thành có lẽ mới đúng và gần với thiên nhiên hơn, và gọi đó là lối sống "lừa dối trong chân thật." Nghĩa là sau khi quả tim vẫn của nhau, mà thân xác vẫn phụ rẫy nhau. Bà nghĩ rằng lý trí có thể kềm hãm lửa dục vọng, có thể dập tắt những khát khao xác thịt. Nhưng như thế là giết chết mất sự sống tự do, một ân huệ Thượng Đế đã ban cho con người. Tối hôm đó, bà Vi vào phòng ông Vi để làm mới lại cuộc tình như lần đầu bà đã hẹn với ông Vi ở khách sạn. Ông Vi vặn mờ chiếc đèn trong phòng. Bà Vi vẫn mặc chiếc áo đầm hồng nhạt với những đóa hoa màu rượu chát. Ông Vi ôm bà say đắm sau gần sáu năm "ly thân", và nói:
- Gió nào thổi em đến phòng này?
Bà Vi, mắc cở không dám nhìn thẳng ông:
- Chẳng gió nào hết. Tự nhiên em giác ngộ, thấy mình không đúng khi hờn giận anh. Thân thể em đã bao nhiêu lần bước vào phòng ngủ, vào nhà riêng, ngay trên xe hơi, trong rừng... Để nằm dưới những người đàn ông đã từng làm em thổn thức. Kép cải lương, chính trị gia, phi công, sĩ quan, thương gia và ngay cả Hợp, thầy dạy cho Phấn và Hồng. Em đã ích kỷ kéo tấm màn đen phủ hết những lần ngoại tình rùng rợn của chính mình, em khóa kín nó lại, để rọi đèn, vén lưng anh lên tìm những vết thẹo, những tội lỗi mà em cho là tội lỗi ghê gớm không thể tha thứ được!!!
Lần em về nhà mẹ, khi bắt quả tang anh dang ngủ với Dì Thủy Tiên. Lửa ích kỷ, chớ không phải máu ghen, đã thiêu rụi em, khiến em hành động mà người ngoài nhìn vào tưởng em là một người vợ yêu chồng, trung trinh với chồng, đã quá đau khổ vì chồng ngoạitình mà em phải thượng cẳng tay, hạ cẳng chân, làm cả chồng và nhân tình phải chịu nhiều nhục nhã. Thiên hạ hoàn toàn không biết, không tài nào đoán nỗi, trước đó một đêm, em đã vào khách sạn Thái Đạt ở chợ Lớn để làm tình với một tay bơi lội hai mươi mốt tuổi, lai Tây.
Lần thứ nhì, ở Cấp, em đã vào hất đổ cả bàn ãn xuống đất khi bắt gặp anh ngồi với Dì Quỳnh Mai, em ruột của em. Nhưng anh đâu có hay rằng em tình cờ gặp anh. Vì trên khách sạn Palace, phòng số 208, tên nhân tình em đang nằm đợi em đi mua canh chua, cá kho tộ thịt kho dưa giá, lên hầu hắn. Em đã ngủ. với hắn ở đó hai đêm. Hai đêm cuồng loạn mưa bão.. Đó là Hoạch, chủ hảng bột ngọt Vị Phương. Em hẹn hò với hắn chỉ vì hắn to con, chơi dai sức. Lần nào đánh ghen em cũng cố tình cho thiên hạ thấy em là nạn nhân, và anh là người chồng sở khanh, thiếu trách nhiệm, không xứng đáng. Sau khi làm ồn ào ở. quán, em xé được áo quần của Dì Quỳnh Mai, cào tay anh rướm máu, em... đã trở lại phòng 208 một cách kín đáo, tự tay múc thức ăn dâng tận miệng Hoạch, coi như chẳng có gì xảy ra. Và... dĩ nhiên Hoạch và em lại tiếp tục đụ nhau cuồng loạn như mưa bão.
Biết bao lần như thế mà lương tâm em vẫn dững dưng, lý trí em vẫn ngủ quên. Em tự đã lừa dối vớỉ lương tri, cứ cầm thương lên ngựa, tìm mọi dịp bôi xấu anh, trong khi em như con chó đã chết lâu ngày, mùi thối xông lên nực nồng cả thành phố.
Cho đến một buổi tối, em chứng kiến Hóa đụ Thành. Cả hai không còn là bồ bịch trong cuộc mây mưa, mà là một chồng một vợ. Cách xưng hô và giao tình như là chồng vợ thắm thiết. Tử đó họ xưng tội của nhau. Bạch hóa hết. Và ly kỳ hơn nữa là họ càng yêu nhau hơn sau khi đã nói hết những phản bội lớn tày đình. Anh biết vì sao không? Vì tim họ vẫn của nhau?
Anh và em chỉ có một điều giống họ. Đó là tim vẫn của nhau. Xa em rồi mà anh vẫn không muốn em ngoại tình với mấy người tài xế. Và anh phải mướn Hóa làm tài xế. Còn em vẫn lo lắng, săn sóc từng bữa ăn cho anh, dù không trực tiếp, để anh có sức khỏe mà làm việc. Vợ chồng mình hèn quá. Thua xa Hóa với Thành, là những người nhà quê. Mình đã cố tình mang mặt nạ để không nhìn mặt nhau, trong khi quả tim chưa ngừng nghỉ đến nhau. Mình không dám trực diện cho nhau thấy những vết thẹo, những đường nhăn, những kẻ nứt để từ đó xây dựng một chân tình.
Nghe trái cựa quá phải không anh? Xưng những lừa dối của nhau để được sống trong hạnh phúc ! Em muốn anh với em có một hạnh phúc như thế. Mình không thể thiếu tự do, và hồn nhiên. Bóp nghẹt sự ham muốn đam mê là sấy khô đời sống ! Cho nên mình cứ sống nhưđời sống của vạn vật, thiên nhiên, trong khi vẫn cho nhau quả tim trong mối tình rất người.
Lần đầu tiên ông Vi nghe vợ xưng tội. Ông bàng hoàng, ù tai như nghe một loạt đại liên bắn rất gần. Thì cũng giống hệt bà Vi trước đây. Muốn che dấu hết tội lỗi của mình để chỉ soi mói tìm tội lỗi của người phối ngẫu, để hờn, để ghen. Rồi từ từ ông thấm vào những lời thú tội của vợ. Ông chui ra khỏi tấm màn đen, hít thở không khí tự do, chắp cánh bay tung lên với cuộc sống thiên nhiên đã hằng có tự thuở nào. Toàn thể lý trí, toàn thể thần kinh ông được rửa sạch, nhẹ nhàng thảnh thơi.
Ông đưa hai tay qua ôm chặt bà Vi để hôn những nụ hôn cám ơn, để tạ tình cùng bà. Bằng gíọng trầm, ngọt ngào ông cũng kể hết tên những người đàn bà đã đi qua đời ông. Dì Quỳnh Mai, Thủy Tiên, Nguyệt Hạnh, v.v... Dĩ nhiên là có cả tôi.
Gương mặt bà Vi đang thản nhiên, đang vô tư, bỗng đanh lại khi nghe tên Dì Hạnh:
- Dì Hạnh? Dì ấy đi tu, đạo hạnh lắm mà !
- Nhưng Dì ấy cũng là người chứ đâu phải Bồ Tát sống. Dì ấy cũng rất bình thường như anh với em. Và dĩ nhiên dì cũng có những đam mê, tham vọng, và dục vọng rất người. Anh ngủ với Dì Hạnh không phải là để thỏa mãn dục vọng xác thịt với một người đẹp mà là để trắc nghiệm những huyền thoại thần thánh đã thần thánh hóa về dì ấy. Dì không phải là Phật sống, cũng không là những đấng tái thế như Đức Thích Ca hay Chúa Ky Tô !
- Phục anh thật. Núi nào anh cũng phá vỡ. Sông nào anh cũng lội qua. Đến Dì Hạnh mà còn ân ái được thì...
- Không! Em phải phục Dì Hạnh. Đừng phục anh!
- Tại sao?
Vì dì đã can đảm chiến đấu với dục vọng bao nhiêu năm. Dì đã phải giả điếc, giả đui trước những cám dỗ của xác thịt để cố gắng tạo cho mình một chỗ ngồi, chớ không phải chỗ đứng, trong những vĩ nhân bậc nhất của thiên hạ. Dì hất đổ hết những thần tượng đang được thờ xuống đất, để chỉ còn một mình dì choán ngự hết từ trong nhà, trong tivi, trong sách vở, trên cổ, trong thần trí của đám tín đồ cuồng tín. Anh phải phục Dì Hạnh vì dì đã dùng thông minh biết phịa ra những điều mà tín đồ của dì nghe tới họ cảm thấy như khuôn vàng thước ngọc. Dì bắt tín đồ của dì lúc nào cũng phảl nghĩđến dì, mê dì nhưngiện ma túy. Dì mới là sự thật, là cứu cánh, là vua độc nhất. Ngoài ra là tà giáo, là số không. Nhưng điều anh phục dì nhất phải nói là cái đêm dì đã can đảm tự nhận mình thật sự không phải là Bồ Tát khi ngã vào vòng tay anh... Dì đã thực sự sống rất người, rất tự nhiên, rất đam mê, lãng mạn.
- Nhưng vì dì là em gái của em. Và em biết dì chưa từng lăng nhăng với bất cứ một người đàn ông nào!
- Ừ thì dì ấy là một gái còn trinh. Điều đó thực sự một trăm phần trăm. Anh không chối. Nhưng dời sống của một cô gái còn trinh với Thượng Đế không thể nằo so sánh với nhau được. Cũng như cây đèn và mặt trời đều có khả năng cho ta ánh sáng. Nhưng ngọn đèn chẳng thể nào là mặt trời cả. Có ai can đảm dám dùng cả cuộc đời mình để chứng minh ngọn có là cây cổ thụ hay vũng nước là biển cả thì chỉ làm việc huyễn hoặc, không tưởng. Và em biết gì không? Đêm đó ngọn đèn Nguyệt Hạnh bỗng tắt ngúm, vỡ tan từng mảnh vụn, lặn ngụp trong khoái lạc trần tục. Dì đã đê mê say đắm những điều mà dì đã lớn tiếng khích bác, chỉ trích, cấm đoán. Dì bảo: "Ai dính dáng đến dâm dục, thì trí tuệ sẽ bị lu mờ." Vậy ra cả năm tỷ người trên trái đất, trong đó có cha mẹ của dì cũng đã lu mờ trí tuệ? Chắc dì quên là con người hiện đang có trạm không gian. Năm 1997, một phi thuyền sẽ phóng từ đó để thám hiểm Mộc Tinh.
Sau khi đã ăn phải trái cấm do tài xếLâm và anh mang tới, dì tự nhiên lột xác. Sự trở về với tự nhiên đã hoàn toàn thay đổi cuộc sống của dì. Mỗi khi dì bước ra đường, không còn ai nhận biết dì là nhà tu nữa. Dì vứt bỏ luôn những ngôn tữ", cử chỉ mị dân lố bịch để sống thật hài hòa với chính mình. Dì nhận biết, nếu còn tiếp tục làm kẻ nói láo, sống giả dối, thì những điều nguy hiểm sẽ phải đến, không sớm thì muộn. Ví dụ, dì tự bảo là có phép thần thông, biến hóa, vậy mà dì vẫn phải di chuyển bằng xe hơi. Một lần dì bị tai nạn xe cộ đến bất tỉnh, dì vẫn phải điều trị ở nhà thương. Tại tín đồ của dì không để ý hay không chịu quan sát, chớ chỉnhìn mộtngày trong đời sống của dì, ắt họ phải giác ngộ tnlớc khi được dì "giác ngộ."
Sáng, trưa, chiều, tối dì vẫn phải ăn, phải uống, phải làm vệ sinh, và phải ngủ. Anh chưa thấy Thượng Đế, nên không hiểu Thượng Đế có cần làm những điều đó hay không. Nhưng khi thấy dì cũng có những nhu cầu bình thường của con người bình thường, thì anh khẳng định: Dì không phải là Thượng Đế. Vì ngọn đèn không thể nào là mặt trời.
Ông Vi thao thao như một nhà hiền triết. Ông lý luận sắc bén, làm câu chuyện trở nên hấp dẫn lôi cuốn. Bà Vi là người có học. Bà hiểu ngay những gì ông Vi đang nói. Lâu nay bà tưởng lầm ông là người tầm thường. Ông Vi tiếp:
- Từ đó anh nảy óc tò mò, muốn làm một cuộc thám hiểm. Anh mang lửa thử vàng. Khối vàng Nguyệt Hạnh đã chảy mềm dưới bụng anh. Không những thế, sau khi ăn trái cấm, Dì Hạnh quấn quít bên anh, ràng buộc anh không rời. Bây giờ thì dì như tiên vào tục. Dì đã bằng lòng đầu hàng những gì trước đây đã gọi là cám dỗ, là sa đọa. Và cũng bây giờ, dì hiểu rằng mình đã sai lầm, đánh mất một khoảng trăng tròn của tuổi thanh xuân từ năm 17 đến năm 24 tuổi. Nghĩa là tám năm chẵn. Đó là khoảng thời gian nụ hoa hàm tiếu đang nở rộ. Những chồi non tràn đầy sức sống vừa mới vươn ra. Nhụy hoa mơn mởn phơi dưới nắng, sẵn sàng đón nhận bất cứ cánh bướm nào đáp xuống. Thếmà dì đã tình nguyện khép kín lại, vùi thân vào chỗ im mát thanh tịnh cố chiến đấu tững phút với những phát triển tự nhiên của đời người con gái. Dì chiến đấu gần như kiệt sức, vã hết mồ hôi, mà những cám dỗ vẫn ào ạt dồn tới. Dì đã mang hết nhưng kỹ thuật tu hành để diệt dục, cố hết sức bận tâm, tận sức mỗi ngày 16 tiếng để không còn nghĩ gì nữa.Vậy mà, dì tâm sự: "Em chẩng thể nào kiểm soát được những giấc mơ trong khi ngủ."
- Những giấc mơ gì? Anh hỏi.
Dì thành thật thố lộ ra hết với anh:
- Em phải nói dù anh có cười em. Có khi nào anh bị sốt mê man, rồi mơ thấy mình được uống một trái dừa tươi hay không? Hoặc lúc nhỏ, đêm nằm ngủ mắc tiểu quá, mà mơ thấy mình đang đái ở bờ ruộng có gió mát? Lúc tỉnh dậy thấy quần, giường chiếu ướt đẫm nước tiểu mới hay mình vừa đái dầm theo giấc mơ.
Cũng thế, ở em suốt từ tuổi 13 chứ không phải tuổi 17. Nghĩa là từ lúc bắt đầu có kinh, âm hộ em lún phún mọc lông, vú đã tượng hình, đùi đít hơi nở ra, thì tâm lý em hoàn toàn đổi khác. Em thường mơ một một điều gì đó không tên, không nguyên cớ. Em thích đọc tiểu thuyết tmi tình, xem phim tình cảm, hay nhìn hoa, nhìn bướm, nhìn lá cây bay rung rinh trong gió... Em thích ôm gối nằm một mình khi trời có mưa. Nhiều lắm. Kể không hết. Cho đến suốt những năm "tu hành". Những giấc mơ mà lúc bấy giờ em thường gọi là ma quỷ, đến với em gần như hằng đêm.
Em thấy mình đi chơi với một thanh niên trong vùng rừng núi. Em thấy mình lỏa thể tắm và đụng chạm thân thể một người đàn ông lớn tuổi. Em thấy mình bị một toán thanh niên đè ra hiếp ở một quãng đường vắng. Em thấy chính em mò vào giường một thanh niên đẹp trai, tự hiến thân cho hắn làm tình. Bú, đụ, chơi đủ thứ kiểu. Lúc thức dậy mới biết nước lồn ra dầy ắp, làm quần em ướt hết. Nỗi khoái lạc vẫn còn vương vấn trong em suốt cả tuần lễ. Bây giờ thì em hiểu đó không phải là ma quỷ, không phải là cám dỗ. Đó chỉ là sự phát triển tự nhiên của sự sống, như cây bông đến mùa thì nở hoa. Em đã ngu si nghĩ đó là ma quỷ nên muốn dùng hai tay để chận đứng một ngọn thác. Và em đã không ngăn được dòng nước mà toàn thân lại ướt sủng như một con mèo mắc mưa.
Bà Vi nghịch ngợm hỏi chồng:
- Em hỏi thiệt. Dì Hạnh có dâm không anh?
- Anh đã bảo. Dì Hạnh là ngọn thác thì em cũng hiểu. Bây giờ dì xuất thế, để tóc dài, ăn diện như một tiểu thư đài các, giàu sang. Tuy anh không có hoàn cảnh để chung sống với dì. Nhưng hầu như ngày nào cả hai cũng gặp nhau. Và những đêm mưa vẫn cứ "trút nước." Dì giống em ở cái cao ráo, trắng trẻo, nhất là lúc vào trận. Không khác chút nào. Gần với dì, anh đỡ nhớ em...
- Nhớ em? Thật không?
- Bây giờ chẳng còn gì để phải dấu em. Em bảo anh phải thật; em phải thật, để khai hết những lừa dối nhau, sau đó mình mới hưởng chân hạnh phúc. Đúng quá!!! Không ngờ hai đứa mình phải học cách sống của Hóa và Thành. Không dễ gì tìm được một người để mình yêu, mình nhớ suốt đời. Tối nay, ôm lại em, dù anh đã đụ, đã bú lồn không biết bao nhiêu là đàn bà con gái, nhưng anh vẫn cảm thấy hạnh phúc như ngày mình mới lấy nhau.
Hay quá ! Bà Vi bỗng hứng tình, cầm tay ông Vi đưa vào lồn bà:
- Yêu em đi mình! Em không ghen nữa mà hãnh diện đã có một người tình, người chồng như anh. Quỳnh Mai, Nguyệt Hạnh, Thủy Tiên. Ba cô em gái đầy kiêu ngạo, chanh chua, hách dịch mà anh đã đụ hết rồi... Thì em phải chắp tay khâm phục anh sát đất Cả ba cô đều là gái đẹp, con nhà giàu... Em nể anh thật!
Bà yêu ông Vi thật tình. Và bà càng yêu ông tha thiết hơn sau khi nghe ông xưng tội. Bà ngồi dậy tuột cái quần ngủ của chồng. Con cặc ông Vi thù lù một đống. Bà cởi xì líp của mình, để nguyên áo đầm, ngồi lên đụ trên mình ông Vi, và hỏi:
- Mình nhớ lần đầu đụ em ở khách sạn không? Lúc đó, em vẫn mặc áo vén lên đụ anh vội vàng. Tối nay, cũng lần đầu, sau sáu năm ly thân. Chiếc áo đầm ngày trước em đang mặc đây. Mình ơi! Đụ em đi! Đụ thật mạnh, đụ sao cho lồn em chảy máu, càng tết. Ối! Sướng quá trời đất ơi! Sướng như em đang đụ Hợp, thầy dạy toán của các con.
Ông Vi thích thú khi nghe bà nhắc đến tên Hợp. Ông bảo:
- Em nói tiếp đi. Em đụ Hợp ở đâu? Hồi nào? Mấy cái?
Bà Vi sà xuống ôm ông Vi thủ thỉ bên tai:
- Em xưng tội nghe. Hồi tháng Tư khi lái xe ra dự đám cưới con chị Xuân ở Nha Trang. Giữa đường, ở Rừng Lá, Hợp bảo em dửng xe cho Hợp xuống đi tiểu. Không ngờ Hợp cố tình cho em thấy con cặc của Hợp. Con cặc của Hợp to lắm mình ơi! Không thua gì của mình đâu. Cho nên ra tới Phan Rí em và Hợp mướn phòng ngủ. Đêm đó, mình ơi, em với Hợp đụ với nhau năm lần. Đang đụ mình mà em nhớ đến con cặc của Hợp vì nó giống của mình quá, cũng như em giống Dì Hạnh vậy đó. Mình ơi? Em cũng nằm lên người Hợp như đang nằm trên người mình bây giờ nè. Hợp bắn khí trong lồn em. Em bắn nước lồn trong miệng Hợp. Chưa đã, khi ra Nha Trang, em và Hợp lại mướn một chiếc tàu nhỏ. Rồi em và Hợp lái ra gần hòn Yến, neo lại, cởi trần truồng đụ nhau suốt hai ngày. Lúc vào bờ, giọng em khàn nói không ra tiếng...
Ông Vi nhắm mắt hưởng lạc, tâm trí vẫn theo đuổi câu chuyện bà Vi đang kể. Đâu có khác gì chuyện ông đụ dì Hạnh, Quỳnh Mai... Nhưng ông vẫn muốn nghe. Những chi tiết trong câu chuyện bà Vi đang kể khiến ông"tăng thêm phần khoái lạc. Ông tò mò hỏi tiếp:
- Rồi bây giờ, em có còn đụ Hợp không?
- Còn. Gần như hằng đêm. Em giao cho Hợp một chìa khóa phòng. Nên chẳng cần phải hẹn hò. Hễ thích là Hợp mò vào. Anh biết em dâm mà. Một ngày thiếu đụ là em trở nên cộc cằn, nóng nảy. Một phần nữa, khi đụ Hợp em cũng nhớ anh. Cho nên, có đôi lúc khi đạt tuyệt đỉnh khoái lạc, dù là đang giao hoan với ai, em thường họi thầm: "Vi ơi!"
Bà nói giống hệt những điều ông Vi nghĩ trong đầu Ông cũng thế. Dù đang đụ Thủy Tiên, hay Nguyệt Hạnh v.v... Ông cũng, chẳng những gọi thầm, mà tâm trí vẫn nghĩ rằng mình đang đụ vợ.
Ông vùng chồm dậy xé toạt cái áo đầm bà Vi ra. Cả thân ngưới bà trần truồng, trắng bóc. Ông Vi đè bà nằm ngửa ra, cho miệng vào cắn nhẹ nơi miệng lồn của bà. Ông dùng bộ ria, chìa ra như bàn chải, quét nhè nhẹ nơi hột le của bà. Bà Vi chu miệng hít hà. Khi ông dùng bộ râu cằm cà lên cà xuống cái mồng đốc, thì bà Vi ểnh người lên, hai tay níu chặt đầu ông Vi mà la:
- Ối! Hợp ơi! Chị ngoại tình nè. Đêm qua em không đụ, bữa nay chị vác lồn qua đụ chồng chị nè. Ôi! Anh Vi ơi? Lâu lắm, sáu năm rồi, em mới được hưởng hàm râu đẹp trai của anh cà lồn. Trời ơi! Cha mẹ ơi! Hợp ơi? Vi ơi! Anh làm em không sống nổi đâu Hàm râu dưới của anh lợi hại quá anh ơi! Em cảm thấy sướng hơn đụ nữa, anh ơi! Anh bú nghề như thế này thì làm sao mấy dì chịu nổi. Hàm râu kinh khiếp quá. Em mở mắt không lên nữa đây nè. Môi em khô rang rồi. Bóp vú em đi mình. Đó. Mạnh lên. Tối mai em đụ Hợp đó. Anh có muốn xem thì qua phòng em nhen.
Ông Vi trườn người lên. Có một điều gì khó nói lắm đã làm người ông sung sướng đến tê tái, mỗi khi bà Vi nhắc đến tên Hợp. Ông banh rộng hai bắp đùi bà ra, nhét con cặc cứng và to kinh hồn vào lồn bà và đụ dã man. Có lúc ông gọi tên Dì Hạnh. Ông hứa là nếu bà Vi muốn, ông sẽ mang Dì Hạnh về đây đụ một bữa cho bà chứng kiến. Bà Vi gật đầu. Vì lúc nãy bà có mời Vi qua phòng bà để xem bà đụ với Hợp. Ông Vi rút con cặc ra, đứng lên. Ông ôm chặt hai chân của bà để bà Vi thả người ngược xuống đưa sát mặt vào bú cặc ông. Và trên kia ông cũng say sưa bú lồn bà.
Tôi chưa từng thấy ai chơi kiểu kỳ cục như vậy. Bà Vi quay đầu ngược xuống đất bú cặc ông mê mệt. Một lúc lâu hai người mới hạ xuống đè nhau đụ trên nền thảm hoa mãi cho đến gần sáng. Tôi trở về phòng tôi, lay Thành dậy, bắt Thành cầm hai chân tôi để tôi chổng đầu xuống đất để tôi bú cặc Thành và Thành thì bú lồn tôi, như ông bà Vi đã làm...