Trong vòng tay của tôi tạo ra một con người khác Paul Valéry (Les Jeune Pargues)
Emmanuelle muốn đến câu lạc bộ để bơi, chứ không phải để nghe những chuyện ngồi lê đôi mách của mấy bà. Nàng đến vào buổi sáng. Nàng mềm mại bơi mười lần chiều dọc của bể bơi, không quan tâm đến mất bao thời gian, và cũng chẳng để ý đến những cái nhìn của đàn ông hiện diện vào giờ đó. Những cử động đập nước phía trên đầu làm hiện rõ đôi vú dưới làn áo tắm không cầu vai. Mỗi khi nàng nghiêng người, làn nước làm nổi bật những nét cong và làn da mịn. Khi thở hổn hển vì mệt, Emmanuelle nắm lấy hai bên cầu thang mạ kền bóng lộn tính leo lên, mới nhận ra có người chặn đường. Ariane de Saynes nghiêng người xuống và cười vang:
– Đường bị chặn? Nạp tiền mãi lộ mau?
Emmanuelle bực dọc vì bị gặp lại một trong những kê mà nàng cho là dân “ngốc nghếch.” Tuy thế nàng vẫn ráng mỉm cười. Anane nói:
Vậy ra có người làm ngư nữ vào lúc những đàn bà tử tế khác lo đi chợ đi búa đây? Tại sao vậy?
Emmanuelle cố leo lên bờ và trả lời:
– Nhưng chị, chị cũng đến đây vậy.
Ariane không có vễ chịu nhường lối, nói giọng bí mật:
– A, tôi đến đây vì lý do khác.
Nhưng Emmanuelle không buồn hỏi thêm. Bá tước phu nhân bình thản thưởng thức nhan sắc của kẻ đang bị giữ trong hai cánh tay mình, giọng thán phục:
– Chị khá hẳn iên đấy nghe?
Ariane phán quyết đầy tin tưởng như vậy và Emmanuelle có cảm tưởng người phụ nữ này không có ác ý. Cô ta có vẻ mát mát, nhưng cũng tốt lành chứ không phải là không. Bấy nhiêu là đủ để Emmanuelle tỏ ra niềm nở.
Sau cùng Ariane tránh ra khỏi thang. Emmanuelle nhô lên bờ. Thật từ tốn nàng dùng ngón tay đưa hai vú vẫn còn hở cả núm vào trong áo tắm trở lại, rồi đến ngồi cạnh Ariane. Hai đàn ông gốc Bắc Âu tiến lại gần bắt chuyện bằng tiếng Anh. Bà bá tước vui vẻ trả lời. Emmanuelle chẳng quan tâm tìm hiểu họ nói gì với nhau. Đột nhiên Ariane quay lại hỗi nàng:
– Chị nghĩ sao về hai cái gã này?
Emmanuelle bĩu môi ra và Ariane quay lại báo cho hai gã nam nhân biết vụ nạp đơn làm quen của họ đã bị bác. Họ cười ầm ĩ, không lộ vẻ gì là tức giận, nhưng cứ lần khân không chịu đi chỗ khác. Emmanuelle thấy hai cái cậu này ngố quá trời. Một lúc sau Ariane cương quyết kéo tay Emmanuelle đứng dậy, nói:
– Hai cái lão này chán quá. Bọn mình ra cầu nhẩy đi.
Hai cô gái leo lên cầu nhẩy tám thước, nằm sấp cạnh nhau trên thảm cói mỏng.
Ariane cởi phăng luôn cả nịt vú lẫn slip rồi nói:
– Chị cũng có thể cởi hết ra luôn. ở vị trí này, có ai lên bọn mình biết liền.
Nhưng lúc này Emmanuelle chẳng muốn trần truồng trước Ariane chút nào. Nàng ấp úng những lý do đại khái như: áo tắm của nàng không dễ gì cởi ra mặc vào, và trời nắng quá… Ariane đồng ý:
– Chị có lý đấy. Chị phải tập dần mới quen với thứ nắng ở đây.
Sau đó hai người chìm dần vào tình trạng nửa thức nửa ngủ. Emmanuelle bắt đầu thấy Ariane có những khía cạnh chơi được. Nàng vẫn thích những người bạn không đòi hỏi lúc nào cũng phải nói chuyện. Nhưng rồi lần này thì chính Emmanuelle phá vỡ im lặng:
Ở đây chúng ta có gì để làm nữa không ngoài bể bơi, cocktails và những buổi tối tại nhà hàng Pierre hay Paul? Ở lâu rồi có buồn chán không? Ariane huýt sáo bầy tỏ ngạc nhiên trước sự ngây thơ của bạn:
Ối dà ! Đâu thiếu những trò giải trí. Không kể tới xi nê, hộp đêm này nọ, chúng ta có thể đi ngựa, đánh golf, tennis, chơi squash, trượt nước trên sông; cũng có thể lãng đãng trên các sông đào; và đi thăm chùa chiền nữa, tại sao không nhỉ? Có cả ngàn ngôi chùa ở đây: cứ mỗi ngày đi thăm một chùa thôi, chị cũng phải mất ba năm. Đáng tiếc là biển – tôi muốn nói biển thật, nơi có thể bơi được đó
Lại cách đây một trăm năm chục cây số. Nhưng đáng công đi lắm. Các bãi cát thật kỳ lạ, rộng và dài mút tầm mắt, đầy những hàng dừa ven bờ, vắng vé và đầy những vỏ ốc vỏ sò. Ban đêm nước lấp lánh lân tinh tạo bởi biết bao sinh vật nhỏ li ti. Những cây san hô lướt nhẹ dưới chân mình và những con cá mập đến xin ăn từ bàn tay người.
Emmanuelle thốt lên:
Tôi thích nhìn thấy tất cả những cảnh đó.
Dân địa phương sẽ hát tình ca khi chúng ta làm ớnh trên đất đai họ. Ban ngày, dưới ánh sáng mặt trời cạnh những bờ cát chúng ta đắp lấy hay dưới bóng râm những cây thốt nốt. Chỉ cần chi ra một tical thôi là có ngay một chú bé cầm quạt quạt mát khi chàng ca ngợi thưởng thức nhan sắc chúng ta. Và ban đêm, nằm dài trên cát ven mí nước, khuôn mặt người yêu che lấp những vì sao trên cao, a! những lúc đó mình phải ca ngợi Thượng Đế đã ban ơn phước cho mình được làm đàn bà !
Emmanuelle hỏi thẳng:
Có phải như thế tình yêu là môn thể thao thích thú nhất trong xứ sở này không
?
Ariane nhìn chăm chú cô bạn gái với một nụ cười bí ẩn và mãi sau mới trả lời.
Này cô bạn thân, hay kể đi…
Emmanuelle quay lại cười:
Chị muốn tôi kể cái gì bây giờ?
Ariane suy nghĩ trong im lặng rồi quyết định đặt lòng tin nơi người bạn mới tới này. Cô từ bỏ cái giọng châm chọc nhẹ nhàng vẫn sử dụng từ trước tới giờ trong thế giới phù hoa, thay bằng một thái độ thẳng thắn thân hữu hơn. Ariane nói:
-Tôi thấy bồ có cá tính mạnh đấy. Không phải cái thứ gái ngoan đạo nhà lành bồ đã biểu diễn từ mấy hôm nay. May quá. Nói thật nghe,. tôi chú ý đến Emmanuelle ngay từ lúc đầu gặp gỡ.
Emmanuelle chẳng biết nói gì. Tuy vậy, nàng vẫn giữ thế thủ, hơi bực mình như mỗi khi có ai nghi ngờ sự thẳng thắn của mình. Nàng đã làm và nói cái gì để mấy bả ở đây nghĩ về nàng như thế? Sự ngộ nhận này mới đầu làm nàng buồn cười, nhưng dần dà làm nàng khó chịu. Ariane nói tiếp với giọng hàm ý nhiều điều:
Chị không thích ai ở đây cả, phảl không? Emmanuelle nói:
Có chứ.
Nàng ý thức câu chuyện đang đưa tới một chiều hướng nguy hiểm, nhưng lại không muốn ai nghĩ nàng là một bà vợ tiết hạnh khả phong nữa.
Nụ cười kính nể của Ariane làm nàng phân vân. Ariane nói:
Vậy thì được. Chị lại chơi tôi một buổi tối đi. Nói với ông chồng là chị tới dự một bữa ăn tối của giới phụ nữ. Rồi chị sẽ được biết tôi sẽ dành cho chị những gì. Trong một đường bán kính năm mươi năm ánh sáng, chẳng nơi nào có nhiều chàng hiệp sĩ hào hoa khỏe mạnh như đám đang bao quanh tôi đâu. Chị không có gì phải sợ hãi hết. Chị đến chứ?
Emmanuelle tìm cách tránh né:
Nhưng,.. chúng ta mới quen biết nhau mà. Chị không ngại…
Ariane nhún vai:
Tôi biết chị như thế là đủ rồi! Đâu có cần ngắm lâu mới biết chị đẹp đến độ làm quay cuồng cả đám con trai lẫn con gái. Những người chị sẽ gặp biết thưởng
thức nhan sắc lắm. Tôi đâu nghĩ tới giới thiệu chị với những ông bạn của tôi nếu không tin chắc ở cả hai phía. Vậy đó. Emmanuelle do dự hỏi:
Thế Thế chồng chị thì sao? Ariane nở một nụ cười ngay thẳng:
Một ông chồng tốtyêu thương vợ bao giờ cũng mong vợ được nhiều người yêu thương.
Tôi không dám chắc anh Jean cho chuyện đó là bình thường.
Ariane kết luận với một vẻ ngây thơ giả vờ:
Vậy thì chị đừng để cho chồng biết là xong chứ gì. Ariane ngồi nhỏm dậy vòng tay ôm lấy Emmanuelle, hỏi:
Emmanuelle có muốn thề là chỉ nói sự thật với tôi không?
Emmanuelle chớp chớp mắt, đè dặt. Đôi vú trần cứng và nóng của Ariane đang áp vào vai làm nàng xúc động.
Ariane nói:
Chị không định làm tôi tưởng lầm rằng chị chưa hề làm tình với đàn ông nào khác ngoài ông chồng chứ? Không hả, vậy thì tốt. Chị có kể những chuyện ngoại tình ấy cho chồng nghe không?
Emmanuelle khổ sở. Chính nàng cũng đang băn khoăn có nên kể hết cho chồng nghe hay không đây. Nàng có nên tiếp tục đóng với cô gái ngây thơ trong sạch nữa không? Nàng lắc mạnh đầu như để trả lời không cho câu hỏi của bạn. Ariane vui vẽ hôn lên tai Emmanuelle, ngắm nghía bạn với vẻ đắc thắng và tự hào:
Rồi chị coi! Tôi hứa sẽ làm cho chị chẳng bao giờ phải hối tiếc đã đến Bangkok.
Giọng Ariane có vẻ coi như Emmanuelle đã ký vào một thỏa ước nào đó.
Emmanuelle tìm cách tránh né:
Không, xin chị hãy nghe tôi đã. Chuyện đó làm tôi khó chịu. Emmanuelle đột ngột nói thêm một cách táo bạo:
Ariane đừng tưởng tại tôi nhút nhát ngây thơ hay vì đạo lý này nọ. Không phải do vậy đâu. Nhưng… nhưng phải để cho tôi quen dần dần đã. Từ từ thôi.
Ariane nói:
– Được rồi. Đâu có gì để vội vã. Như mặt trời từ từ mọc lên…
Ariane đột nhiên nghĩra một điều gì hứng khởi, nở một nụ cười, ngồi dậy.
Xuống thôi Emmanuelle. Chúng ta đi mát-sa đi.
Ariane mặc lại bộ bikini, nói thêm với giọng như nói với một con nít:
– Đừng có sợ, cô nhỏ, chỗ đó toàn phụ nữ không à.
Emmanuelle để xe mình tại câu lạc bộ, đi xe mui trần của Ariane. Hai người len lỏi chừng nửa giờ trong giòng xe kéo, xe lôi phun khói mù mịt con đường hai bên đầy những bảng hiệu chữ Tầu. Hai người dừng xe nơi một khối nhà một tầng mới tinh giữa những nhà hàng bán tơ lụa, quán ăn và hãng du lịch. Một bảng hiệu chữ Tầu treo trước tòa nhà và dĩ nhiên Emmanuelle chẳng hiểu gì cả. Hai người đẩy cánh cửa kính dầy bước vào tiền sảnh của một nhà tắm hơi thiết trí khác hẳn bên Âu Châu. Một phụ nữ Nhật Bản mặc kimono hoa cúi gập người chào đón tiếp, trước khi hướng dẫnhai người đi vào một hành lang sực nức mùi nước hoa Cologne. Bà Nhật đứng lại trước một cánh cửa, lại cúi gập người chào nhiều lần nữa làm Emmanuelle tự hỏi không biết bà ta có câm không. Ariane nói:
Chị vô phòng này đi. ở đây cô mát-sa nào cũng giỏi cả Tôi chọn phòng bên cạnh. Hẹn gặp nhau trong một giờ nữa nghe.
Emmanuelle đâu có dự trù Ariane sẽ bỏ mặc nàng một mình như thế này. Nàng hơi cảm thấy lạc lõng. Cánh cửa người đàn bà Nhật đã mở sẳn dẫn vào phòng
tắm nhỏ và sạch, trần thấp, và một cô gái châu á mặc đồ trắng như y tá đang chờ đợi giữa một bồn tắm và chiếc bàn mát-sa. Cô gái có vẻ mặt như một con chim vừa trở về sau một chuyến du hành xa. Cô cúi chào, nói một vài câu không cần biết người đối diện có hiểu không rồi tiến về Emmanuelle đưa tay bắt đầu cởi áo giùm.
Khi Emmanuelle đã thoát y xong, cô gái đưa nàng vào bồn tắm đầy nước xanh nóng và thơm. Cô dùng một khăn ướt lau mặt cho khách hàng rồi nhẹ nhàng bôi xà bông lên vai, lưng, ngực và bụng. Emmanuelle rùng mình khi miếng bọt bể phồng căng tiến xuống chà sát giữa hai đùi.
Khi cô gái Thái đã tắm và lau khô người cho Emmanuelle bằng một khăn lớn ấm áp Emmanuelle, cô mời nàng nằm lên chiếc bàn trải nệm êm. Cô lấy sống tay chặt nhẹ, nắm tay lại đấm khẽ liên tục, rồi bóp các bắp thịt từ đầu đến chân, kéo rãn các ngón tay rồi xoa bóp rất kỹ thái dương và đầu cho nàng. Dù muốn hay không Emmanuelle cũng thấy toàn thân thư dãn, thoải mái và buồn ngủ.
Cô gái mở tủ lấy ra hai cái máy nhỏ bằng hộp thuốc lá đem lắp vào hai mu bàn tay, cho máy chạy kêu như tiếng con quay. Hai mu bàn tay rung động vì máy ấy chạy khắp thân thể Emmanuelle, từ cổ đến nách và vú, tiến xuống rồi tiến lên không từ bỏ một khe ngách nào của nàng. Rồi hai bàn tay rung động ấy nấn ná
giữa hai đùi. Emmanuelle rung động cả người. Hai chân nàng mở ra và nàng cong hạ bộ lên như muốn dùng đôi môi dưới hôn một ai đó. Nhưng hai bàn tay đã tiến lên ngực nàng, lướt tới lướt lui. Khi Emmanuelle bắt đầu rên lên nho nhỏ, hai bàn tay xoay vòng chung quanh hai vú, lúc chạm khe vào hai núm, lúc ấn hẳn đầu núm vú xuống. Những luồng sóng rung động phóng vào tới tận phần sâu thẳm nhất của Emmanuelle. Nàng cong ưỡn người lên rên xiết trong vài phút. Hai bàn tay tiếp tục mân mê hai vú nàng cho đến khi cơn khoái lạc cực điểm đã qua đi, để nàng nằm dài ra không nhúc nhích như đã chết rồi.
Không để phí thời gian, cô gái Thái mát-sa tiếp hai vai, cánh tay và mắt cá cho nàng. Sau cùng Emmanuelle mở mắt và thoáng mỉm cười. Cô gái Thái nói một câu nhưđịnh hỏi nàng điều gì, đồng thời đưa hai bàn tay tiến xuống bụng dưới của Emmanuelle, nhìn nàng như chờ đợi một sự cho phép. Emmanuelle gật đầu ưng thuận. Hai bàn tay nặng chịch vì có gắn vibro-masseur ấy bắt đầu áp vào cửa mình Emmanuelle và làm những động tác như chính nàng vẫn thường làm khi muốn sướng một mình. Cô gái không hề nương nhẹ, vẫn dùng tối đa sự rung động do điện tạo ra cho tay, chà sát phần đó của Emmanuelle.
Mới đầu Emmanuelle cố kìm không sướng, nhưng nàng không kháng cự được lâu. Nàng lại sướng nữa, lần này dữ dội đến độ cô gái Thái phải có lúc hoảng sợ. Sau khi cô ta đã rút hai bàn tay lại Emmanuelle còn quằn quại, hai tay bấu chặt lấy mép bàn.
Khi gặp lại Ariane để cùng ra về, Ariane nói:
Mặc dù tường ở đây có cách âm, nhưng khi chị sướng, chị la xuyên thủng vách luôn. Nào, kể từ giờ bồ đừng có kể với tôi là bồ chỉ có thích toán học thôi đấy nghe.