Ví chăng duyên nợ ba sinh
Làm chi đem thói khuynh thành trêu ngươi
(Truyện Kiều – Nguyễn Du)
Người ta đều nói chết rồi muôn sự chẳng còn, thật ra, rất nhiều việc vẫn mãi tồn tại, chẳng hủy chẳng diệt, bất sanh bất tử.
Tôi là một tên quỷ tốt, một tiểu lâu la dưới quyền Ty chủ Luân hồi. Chúng tôi được xem như là những chúng sinh thấp hèn nhất trong toàn cõi đất trời, chỉ có thể sinh hoạt trong địa ngục tối tăm, muôn đời muôn kiếp.
Nhiệm vụ của tôi chỉ là xem xét tình hình bên sông cầu Nại Hà, một công việc có hơi nhàn rỗi, bởi vì nơi đây ngoại trừ những hồn hoang quỷ chiếc thỉnh thoảng bước qua, đều không có cái gì, cũng chẳng thể có gì xảy ra. Tôi thường hay ngồi ngơ ngẩn bên cầu Nại Hà, thẫn thờ nhìn những phách hồn cô độc, đơn chiếc phơ phất lướt đi. Ngày ngày, tháng tháng, năm năm, ngày lại một ngày, năm lại một năm.
Có một hôm, Ty chủ Luân hồi cho gọi tôi đến, bảo rằng tôi trung thành với chức vụ, bởi vì tôi đã tuần tiễu nơi cầu Nại Hà suốt ba trăm năm, chưa từng xảy ra lầm lẫn. Thế nên Ngài cho tôi làm Sứ giả gọi hồn, để tôi có cơ hội đến trần gian xem ngắm.
Chốn trần gian quả thật quá tốt đẹp, cái gì cũng có, so với nơi địa ngục chỉ có sự âm u và đen tối này chẳng khác gì như một cơn mộng. Tiếc thay mỗi lần tôi đến nhân gian đều là nửa đêm, hơn nữa đều là đi bắt phách hồn người khác. Tháng ngày chồng chất, tôi biết được hình như hạng người như tôi, ồ không, phải là ma quỷ chứ, là người ta sợ hãi nhất, căm thù nhất. Bởi vì chúng tôi mà đến, chỉ có nghĩa là chấm dứt cuộc sống trần gian. Tôi chỉ còn cách cười gượng, bởi vì người ta tin vào vận mệnh, đồng thời khiếp sợ vận mệnh, tiện thể mà thù hận ngay cả đến chúng tôi.
Thời gian bao giờ cũng trôi qua rất nhanh, lại trăm năm nữa trôi qua rồi. Ty chủ Luân hồi nói với tôi rằng tôi đã có bốn trăm năm đạo hạnh, chờ đến lúc tôi được năm trăm năm đạo hạnh, tôi có thể chuyển kiếp đến trần gian, hay ở địa ngục tu hành để làm một vị thần tiên. Ngay lúc ấy tôi vui lòng lắm, hài lòng đến nỗi cười lên được, có lẽ đây là lần đầu tiên mà tôi cười đấy. Đại ca Bạch Vô Thường có mặt tại đó bèn chế nhạo tôi, nói tôi cười còn khó coi hơn quỷ. Tôi nói: Tôi vốn chính là Quỷ. Nhưng mà Bạch Vô Thường cười còn khó coi hơn tôi, người ta mà trông thấy nghỉ° cười, chắc là sợ đến chết.
Trong khoảng thời gian trăm năm sau cùng, tôi tiếp tục làm hết sức từng mỗi việc mà Ty chủ Luân hồi giao phó. Thế nhưng tôi cảm thấy một trăm năm này còn dài hơn, dài đằng đẵng so với bốn trăm năm ban đầu. Tôi mong mỏi biết bao rằng nó qua đi nhanh một chút, để đến ngày đó, tôi nhất định phải đi chuyển kiếp, đến trần gian…
Chú thích:[°Nghỉ = kẻ ấy; đại từ ngôi thứ ba.]