Duy Ngã Độc Tôn

Chương 832: Thần Toán Sư!

Chỉ thấy lão già tiên phong đạo cốt này trước tiên nhắm mắt lại, ngón tay nhanh chóng bấm đốt tính toán gì đó. Một lúc lâu, mới đột nhiên mở mắt, ánh mắt bồng bắn ra hai đạo thần quang, nhìn về phía Tần Lập.

Lúc này, bên trong quán rượu yên tĩnh một lần nữa, rất nhiều người đều nhìn về phía Tần Lập, lại nhìn sáng đám người sắc mặt không tốt kia. Lúc này, dù là người có thần kinh thô thiển cỡ nào, cũng ý thức được đã sắp xảy ra chuyện.

- Chính là hắn!

Lão già tiên phong đạo cốt kia giọng nói già nu,. nhưng cứng cỏi rắn chắc, nâng tay chỉ thẳng về phía Tần Lập.

Những người đi theo bên cạnh lão già, lập tức mỗi người đều hiện ra vẻ giận dữ, khóe miệng nhếch một ý cười lạnh băng. Một người trong đó lớn tiếng nói:

- Vương tộc Tam Địa giải quyết ân oán tư nhân, mời người không có liên quan đến chuyện này tránh né một chút. Tiền rượu của mọi người, Vương tộc Tam Địa ta sẽ trả hết!

- Vương tộc Tam Địa? Người kia là Tần Lập!

Giữa những khách trong quán rượu, có người kinh hô.

- Đúng thế, người thanh niên kia nhất định chính là Tần Lập!

- Không ngờ Vương tộcT am Địa tìm tới nhanh như thế, thật là quá lợi hại mà!

- Vương tộc một Thánh địa, quả nhiên nội tình hùng hậu!

- Hôm nay sợ rằng Tần Lập gặp nạn rồi!

- Ôi! Không ngờ tới hắn còn dám tiếp tục ở trong Thú Thần Thành, thật là nghé con không sợ cọp mà!

Mọi người đều xôn xao, đều đứng dậy chuẩn bị rời đi. Tuy rằng những người này đều có địa vị, nhưng cũng không dám, cũng không muốn xảy ra xung đột gì với Vương tộc Tam Địa. Dù sao chuyện này không hề có quan hệ tới bọn họ. Vương tộc Tam Địa kiêu ngạo ngang ngược cũng không phải ngày một ngày hai, mọi người đã sớm thành thói quen rồi.Nguồn: https://truyenfull.vn

Chỉ là ở giữa các vị khách này, cũng có người không bán mặt mũi cho Vương tộc Tam Địa. Một thiếu niên anh tuấn bề ngoài chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, thân trường bào xanh ngọc, đầu đội buộc tóc kim quan, anh tuấn tiêu sái. Bên cạnh còn hai thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi rất là xinh đẹp.

Chỉ nghe thiếu niên anh tuấn này cười lạnh nói:

- Ha ha! Vương tộcTam Địa, thật là uy phong mà! Chỉ là nơi này dường như không phải Tam Địa, hình như các ngươi bày biện uy phong, bày ra sai chỗ rồi. Thức thời thì nhanh ra ngoài, muốn đánh muốn giết, phiền các ngươi ra ngoài mà đánh. Đừng có ở chỗ này quấy nhiễu hứng uống rượu của mọi người!

Ở một phía khác, trên một chiếc bàn có bình phong ngăn cách, cũng truyền tới một giọng nói nữ nhân lạnh băng:

- Vương tộc Tam Địa thì sao? Kiêu ngạo ngang tàng tới tận Nhất Địa, sớm nghe nói Vương tộc Tam Địa thèm thuông Nhất Địa đã lâu, không ngờ chuyện này là thật, muốn đánh muốn giết, cút ra khỏi quán rượu này, đừng có ở đây làm người ta chán ghét!

Bộp bộp bộp!

Ở một góc xa xa trong quán rượu, trên một chiếc bàn có bình phong ngăn cách, truyền ra mấy tiếng vổ tay, Một giọng nói cũng rất trẻ tuổi truyền tới, cười nói:

- Nói rất hay, không nói chỉ có các ngươi coi cái bảng hiệu Vương tộc Tam Địa là chuyện lớn, ta thật không quan tâm các ngươi là Vương tộc Tam Địa chó má gì, ở trên tay Tần công tử người ta đã mất mặt mũi hai lần, lần thứ ba này còn chưa nhớ rõ. Không tìm một chỗ không người, lại cứ khăng khăng tới trước mặt đám đông, chương mặt ra cho người ta tát một cái bạt tai thứ ba. Chậc, ngươi nói trên đời này làm sao lại có hạng người hạ tiện như thế chứ?

Những người Vương tộc Tam Địa bị tức giận tới sắc mặt tái mét, lúc thiếu niên anh tuấn kia mở miệng, bọn họ còn muốn mắng to uy hiếp một phen, không ngờ tới ngay sau đó lại có hai người không sợ chết. Nên biết rằng dám ở đây, ngay trước mặt mọi người, ném bỏ mặt mũi Vương tộc Tam Địa như thế. nếu không phải là đầu óc có vấn đề, thì là không cần sợ hãi!

Nghĩ cho kỹ, đều là cái sau chiếm đa số.


Cho nên, những người Vương tộc Tam Địa này thật không dễ trực tiếp làm căng, bọn họ quả thật không có lý. Trước tiên không nói đây không phải địa bàn của bọn họ, chỉ nói bọn họ làm điệu bộ như thế, quả thật không làm người ta ưa được.

Muốn đánh muốn giết, đi ra ngoài mà làm, cần gì gây sự ở trong quán rượu người ta chứ?

Càng thêm rót dầu vào lửa, không đợi người phía Tam Địa có phản ứng. ông chủ quán rượu là một trung niên hơn năm mươi tuổi đứng gậy, trầm giọng nói:

- Quán rượu này là Hoắc gia Bát Địa mở ra, các vị bằng hữu Vương tộc Tam Địa có phải nên cho mặt mũi, đi ra ngoài gây sự?

Tuy rằng ông chủ quán rượu nói rất khách khí, nhưng thái độ cực kỳ cứng rắn, ai cũng nghe ra được. Lúc này trong quán rượu vốn đã có không ít người đứng lên, lập tức ngồi xuống lại, mỗi người đều nghẹn cười nhìn phản ứng phía Vương tộc Tam Địa.

Những thanh niên trẻ tuổi phía Vương tộc Tam Địa đã sớm tràn ngập căm phẫn muốn xông lên, lại bị người bên cạnh gắt gao kéo lại. Không ngờ tới muốn chém giết Tần Lập ở đây, nhưng lại gặp phải nhiều người không liên quan như thế, có trời mới biết những người dám lên tiếng châm chọc ngay trước mặt bọn họ sẽ có thân phận gì?

Nếu đối phương thật là các Vương tộc Thánh địa khác, vậy nếu thật sự đắc tội bọn họ, ngay cả Vương tộc Tam Địa là bàng chi bộ tộc Đại Đế, cũng không thể nào thừa nhận nổi loại áp lực này!

- Các vị, có lỗi, có lỗi quá, là tại hạ nói lỡ lời. Ha ha, các vị tiếp tục uống rượu.

Một người trung niên Vương tộc Tam Địa bày ra vẻ ôn hòa chắp tay xin lỗi với ông chủ quán rượu, trên mặt mang theo vẻ tươi cười. Nhưng trong lòng lại đang nghiến răng nghiến lợi, thề rằng nhất định phải điều tra rõ những kẻ dám có gan nói lời châm chọc Vương tộc Tam Địa. Nếu là con cháu Thánh địa khác thì cũng thôi, nếu mà không phải, Vương tộc Tam Địa nhất định sẽ cho bọn chúng một bài học suốt đời khó quên!

Người trung niên nói rồi, ánh mắt rơi trên người Tần Lập, ngữ khí quái dị nói:

- Tần công tử, đừng ở đây làm người ta chán ghét, ra ngoài cùng chúng ta một chuyến nào?

Tần Lập nghe thế, cũng không ngẩng đầu, tiếp tục uống rượu, giống như hoàn toàn không nghe thấý gì, uống xong một ngụm rượu, lại gắp thức ăn, ăn xong một miếng, đặt đũa xuống cạnh dĩa, nhàn nhạt nói:

- Cút ra ngoài, đừng quấy nhiễu hứng thú uống rượu của ta!

Vốn quán rượu rất là yên tĩnh, lúc này lại càng thành một mảnh tĩnh mịch. Rất nhiều người đều trợn mắt há mồm nhìn Tần Lập, biết rõ hắn không phủ nhận, chẳng khác nào là cam chịu. Mà ở ngay trước mặt những cường giả Vương tộc Tam Địa này, còn dám cứng rắn như vậy, sợ rằng ngoại trừ con cháu hạch tâm những Vương tộc Thánh địa khác, không có ai dám làm như thế nữa!

- Ha ha, tốt!

Trong bình phong bên kia truyền tới tiếng cười nữ nhân lạnh băng, tuy rằng nghe vẫn còn thật lạnh lẽo, nhưng ai cũng nghe được nàng rất thoải mái.

- Nói rất hay!

- Thật đúng khẩu vị của ta!

Hai người vừa trào phúng Vương tộc Tam Địa còn lại, cũng cười lớn tiếng nói.

Mấy người Vương tộc Tam Địa tức giận muốn bốc khói, hận không thể nuốt sống Tần Lập, trực tiếp làm thịt ba cái tên ồn ào kia. Nhưng lúc này, bọn họ lại không nói ra lời được. Giết một mình Tần Lập, bọn họ có can đảm này, nhưng khiến cho nhiêu người tức giận, đến lúc đó dẫn phát các Thánh địa cùng nhau công kích Tam Địa, vậy thì bọn họ chịu không nổi.

- Tốt! Rất tốt! Tần Lập, Người là kẻ nhu nhược, nhát gan! Có bản lĩnh thì ngươi ở trong quán rượu này uống cả đời đi! Chỉ cần ngươi dám ra khỏi cửa, ta lập tức chém giết ngươi!

Trung niên Vương tộc Tam Địa phẫn nộ quát, xoay người ra cửa.

- Chờ đã...

Tần Lập đột nhiên lên tiếng.


Những người Vương tộc Tam Địa lập tức đứng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn Tần Lập.

- Người nghĩ thông suốt rồi sao? Không làm kẻ nhu nhược nữa?

Một thành viên Vương tộc Tam Địa châm chọc nói.

Tần Lập không để ý tới hắn, mà chỉ tay về phía lão già tiên phong đạo cốt kia, nhàn nhạt nói:

- Ngươi dám suy tính phương vị của ta. Lão già này, ta phải giết ngươi!

Nói lại, Tần Lập cũng không quá mức sợ hãi với những người Vương tộc Tam Địa tới giết mình. Thật sự đánh không lại, hắn có thể trốn trở về Tử Long cổ Khoáng, Hành Tự Quyết hắn lĩnh ngộ được trên Hoang cổ thần tàng là thiên hạ vô song, thật sự muốn chạy, những người này tuyệt đối không đuổi kịp. Dù là đuổi kịp, bọn họ cũng không có gan tiến vào Tử Long Cổ Khoáng.

Nếu bọn họ thật sự dám lao vào Tử Long cổ Khoáng, vậy Tần Lập lại càng vui vẻ, Tử Long Cổ Khoáng này ngay cả Đại Đế cũng phải kiêng kỵ ba phần, cũng không phải là không có lý do. Đến lúc đó chỉ cần Tần Lập dẫn bọn họ gặp mấy tên Hoàng Giả Cổ Thi, cũng đủ diệt sạch sẽ toàn đội ngũ bọn họ!

Nhưng lão già này có thể suy tính ra phương hướng cụ thể của Tần Lập, quả thật là đáng sợ, có tồn tại dạng người như thế, chẳng phải nói rằng sau này chỉ cần có người muốn giết Tần Lập, mời lão già này ra suy tính một phen, là có thể tìm được hắn một cách cực kỳ chính xác hay sao?

Loại cảm giác này, thật là cho Tần Lập cực kỳ khó chịu.

Lão già tiên phong đạo cốt kia nghe Tần Lập nói lời này, nhàn nhạt nói:

- Ngươi có thể sống qua lần này rồi nói, lão hủ tính ngươi không sống qua ngày hôm nay!

- Vậy chúng ta cược một lần.

Tần Lập cười hì hì, nhìn lão già tiên phong đạo cốt kia nói:

- Ta cược rằng lão lập tức phải chết!

- Ha ha ha!

Lão già tiên phong đạo cốt cùng thành viên Vương tộc Tam Địa như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, vừa lúc những thành viên Vương tộc Tam Địa mượn chuyện này giảm bớt việc mình khó coi, cười rất thoải mái, ánh mắt nhìn Tần Lập như nhìn kẻ ngốc.

Lão già tiên phong đạo cốt nhìn thẳng vào Tần Lập, nói:

- Tiêu tử, ngươi có biết lão hủ là cảnh giới gì không? Không dám quá lời, lão ta Thần Toán Sư cảnh giới Thánh Chủ đỉnh cấp. Nếu bị tiểu súc sinh như ngươi hù dọa, sau này không cần đi ra ngoài nữa!

- Cái gì? Lão ta là Thần Toán Sư?

- Trời ạ. là người đi ra từ gia tộc Thần Toán Ngũ Địa? Lại còn là Thánh Chủ đỉnh cấp. Bình thường cảnh giới Thần Toán Sư sẽ không cao lắm, người này đúng là một dị số mà!

- Tự nhiên là dị số, bằng không làm sao có thể suy tính ra phương hướng chính xác của Tần Lập, làm sao có thể chính xác tới một người nào đó? Gia tộc Thần Toán, quả nhiên mạnh mẽ mà!

- Lần này sợ rằng Tần Lập phải chạy trời không khỏi nắng, ngay cả người gia tộc Thần Toán cũng đứng ra rồi!

- Ối! Thật là đáng tiếc, một đời cường giả trẻ tuổi, sợ là sẽ ngã xuống ở Thú Thần Thành này!

Người trong quán rượu nghe đến ba chữ Thần Toán Sư, phản ứng có khác nhau, nhưng có chỗ giống là cùng tôn sùng kính sợ đối với gia tộc Thần Toán Sư!

Tần Lập mỉm cười, chỉ tay về phía Thần Toán Sư kia, nói:

- Chết!

- Hừ!

Rất nhiều người Vương tộc Tam Địa đồng thời hừ lạnh một tiếng, phóng ra kết giới mạnh mẽ, phòng ngự trước Thần Toán Sư tiên phong đạo cốt kia. Dù là Tần Lập nói bừa, bọn họ cũng sẽ không đánh cược. Nếu Thần Toán Sư chết ở chỗ này, Vương tộc Tam Địa bọn họ cũng sẽ phải thừa nhận áp lực rất lớn!

Thần Toán Sư tiên phong đạo cốt kia khóe miệng mang theo vẻ cười lạnh, vẻ mặt khinh thường nhìn Tần Lập.

Mọi người bên trong quán rượu, cũng đang nhìn Tần Lập.

Bùm!