Duy Ngã Độc Tôn

Chương 712: Sát khí!

Trong tầm nhìn của Tần Lập, phạm vi mấy trăm dặm không thấy được một bóng người, trong lòng rõ ràng địa phương Thánh Nữ Hồ hắn có cấm chế nào đó, hoặc là ảo trận.

Ngẫm lại khi đó Ô Long Sơn nhất mạch bị mình trực tiếp tiêu diệt, khóe miệng Tần Lập không khỏi hiện một tia cười lạnh, xem ra những gia tộc lánh đời này cũng biết học khôn rồi.

Lão đầu bếp không nói gì, đôi mắt già đục ngầu khoảng khắc bắn ra hai đạo thần quang, nhìn thoáng qua một hướng, nói:

- Đi thôi!

Tần Lập cũng không cảm thấy kinh ngạc, đi theo phía sau lão đầu bếp, không một tiếng động bay sang bên kia.

Lão đầu bếp quay đầu lại nhìn thoáng qua Tần Lập, cười hắc hắc nói:

- Tiêu tử kia, ngươi không sợ ta có quan hệ mật thiết với Thánh Nữ Hồ, trực tiếp dẫn ngươi vào trong bẫy rập hay sao?

- Ôi.

Tần Lập thở dài, nói:

- Lão đầu bếp, ta biết, lão ở trong Thánh Nữ Hồ này có lão...

- Hổn đản, ngươi câm miệng cho ta, tên tiểu hổn đản này. tức chết ta rồi.

Lão đầu bếp đấu võ mồm căn bản không phải đối thủ của Tần Lập, nói một câu liền bại trận, giận hờn không để ý tới Tần Lập, một mình cấp tốc phi hành trên mặt hồ.

Tần Lập lại không nhịn được có chút giật mình, Bởi vì hắn phát hiện bộ pháp của lão đầu bếp rất giống như một loại bí thuật nào đó, bởi vì bình thường dựa vào thúc đẩy nguyên lực, phối hợp với bộ pháp, không có khả năng đạt tới loại tốc độ này.

Tần Lập cũng dốc toàn lực mới không bị lão đầu bếp bỏ rơi. Nào không biết, trong lòng lão đầu bếp càng kinh ngạc, trong lòng mắng: Tiểu hổn đản này cuối cùng là tới từ nơi nào? Sẽ không phải thật như hắn nói, có thâm thù đại hận với Thánh Nữ Hồ chứ? Xem tiểu hỗn đản này cũng không phải loại ác nhân, mà Thánh Nữ Hồ cũng không phải một môn phái làm ác? Lẽ nào mấy chục năm ngắn ngủi, Thánh Nữ Hồ đã biến đổi rồi?

Nghĩ tới loại khả năng này, lão đầu bếp càng lòng nóng như lửa đốt, trong lòng không khỏi thầm hận mình vì sao ở lại trấn nhỏ ngẩn ngơ mấy chục năm, hắn nơi sớm về xem một chút mới phải.

Hai người bay khoảng một canh giờ, mới hoàn toàn bay qua đoạn mặt hồ này. Đây còn không phải đoạn mặt hồ rộng nhất, nơi rộng nhất bay năm ba canh giờ cũng chưa chắc thấy được bờ bên kia, rộng khoảng bảy tám trăm dặm.Nguồn: https://truyenfull.vn

Trong lòng Tần Lập nghĩ: nơi này còn gọi hồ gì chứ? Gọi là Thánh Nữ Hải cũng không quá đáng mà.

Trước mắt là một ngọn núi không quá lớn, ngọn núi này bị rừng cây rậm rạp bao phủ, lão đầu bếp lại không dừng lại, bay thắng đụng vào ngọn núi này.

Ngay trong nháy mắt khi thân thể lão đầu bếp gần như đụng vào rừng cây, lão đầu bếp vươn một ngón tay, quát khẽ một tiếng:

- Phá!

Vù!

Rừng núi trước mắt, nháy mắt liền biến mất.

Tần Lập lại thật sự kinh hãi, bởi vì vùng rừng núi này hắn cố ý dùng thần thức quét qua. Núi là núi thật, rừng cũng là rừng thật, chim chóc hoa có trên ngọn núi, tất cả không phải là tôn tại ảo giác gì. Nơi này cũng không có dao động năng lượng đặc thù, làm sao lại bị lão đầu bếp một chỉ phá tan? Tần Lập trăm tư không thể hiểu được.

Lúc này, xuất hiện ở trước mắt Tần Lập cùng lão đầu bếp là một cảnh tượng khác. Cũng là núi, nhưng những ngọn núi này lại tạo ra một cảm giác cực kỳ quái dị, nói là núi, còn không bằng nói là một tác phẩm nghệ thuật do người ta cố ý điều khắc thành.


Như là ngọn núi trước mắt bọn họ, cao chừng bảy tám trăm thước, cả ngọn núi như một mỹ nữ yểu điệu, đôi chân thon dài, chiếc quần dài bó sát người, mông cao eo nhỏ, một đôi ngọc nhũ no tròn động lòng người...

Nếu không phải ngọn núi này quá lớn, thật sự sẽ làm cho người ta cho rằng nơi đó đang đứng một người.

Còn có một ngọn núi giống như một con hùng ưng vỗ cánh muốn bay, có một như con hổ đang nằm...

Nhìn Tần Lập trợn mắt há mồm, lão đầu bếp thoáng cái tìm lại được cân đối tự tin. Mấy ngày này bị tiêu tử kia đả kích rất nghiêm trọng, lòng tự trọng cùng lòng tự tin của lão đầu bếp đều bị đè nén nghiêm trọng.

Lúc này lão cười hắc hắc, chỉ vào tòa núi như một mỹ nữ phóng to mấy trăm lần, nói:

- Đó là Thần Nữ Phong, truyền thuyết chính là vị nữ thần thời đại Hoang cổ lấy hình tượng bản thân hóa thành. Hơn nữa, tiểu gia hỏa ngươi có phải rất kinh ngạc một màn vừa rồi hay không, vì sao rõ ràng là một ngọn núi thật, nhưng lại bị phá ra như ảo ảnh?

Tần Lập trợn mắt trắng dã, không nói một lời, lúc này nếu bày ra bộ đáng chăm chú lắng nghe, sẽ chỉ làm cho lão đầu bếp càng thêm kiêu ngạo.

- Con mẹ nó, thắng nhãi này không có một chút ý thức tôn kính lão nhân.

Lão đầu bếp lẩm bẩm. sau đó giải thích:

- Đó là bởi vì địa phương này là di tích Hoang cổ chân chính, mà nơi vừa vào là một ảo cảnh chân thực do đại thần Hoang cổ lưu lại.

Tần Lập chú ý tới lúc này lão đầu bếp không nói cái gì nữ thần Thánh nữ Hoang cổ gì đó, mà dùng từ đại thần Hoang cổ.

- Đây là một loại thần thông Hoang cổ?

Tần Lập hỏi.

Lão đầu bếp cười đắc ý, thầm nghĩ rốt cuộc tiểu từ ngươi cũng có chuyện không biết rồi? Điều này giống như Tần Lập đánh giá lão đầu bếp thông xưa hiểu nay, lão đầu bếp đánh giá Tần Lập sao không phải như vậy? Trong năm tháng quá khứ vô tận của lão đầu bếp, chưa từng gặp qua một người thanh niên nào yêu nghiệt giống như Tần Lập.

Nếu không phải lão đầu bếp có nắm chắc, thật sự sẽ cho rằng Tần Lập là người đi ra từ nơi Thần Vực.

- Đương nhiên, nơi vừa mới vào chính là một chỗ thần thông Hoang cổ. Kỳ thật nếu như ngươi lĩnh ngộ được, phá vỡ thần thông kia cũng không khó. Nhưng nếu không thể lĩnh ngộ, vậy thì ngươi có đánh tan san bằng cả ngọn núi kia, ngươi cũng không tiến vào nơi này được.

Lão đầu bếp đang khoác lác đắc ý, lúc này từ phương xa truyền tới một tiếng quát khẽ:

- Người phương nào tự tiện xâm nhập Thánh Nữ Hồ? Nhanh nhanh báo danh ra!

Lão đầu bếp bị cắt đứt đắc ý, không nhịn được chau mày lại, một cỗ khí thế chưa từng xuất hiện trên người lão bốc lên. Người đứng ở đó, hình tượng không chút thay đổi, nhưng làm cho người ta có một cảm giác như hai người khác nhau, giống như một ngọn núi không thể lay động.

- Gọi Lãnh Khinh Mi ra đây.

Giọng nói lão đầu bếp tràn ngập uy nghiêm thượng vị giả, tiếng nói không lớn, nhưng mấy người xa xa đối diện nháy mắt liền trầm mặc.

Lập tức, năm bóng người phóng tới như tia chớp, rơi xuống trước mặt lão đầu bếp cùng Tần Lập.

Người tới là năm cô gái trẻ tuổi, dung mạo tuyệt mỹ, mỗi người đều mặc áo màu vàng, vẻ mặt sợ hãi đánh giá lão đầu bếp cùng Tần Lập.


- Là đệ tử đời thứ năm?

Lão đầu bếp cau mày lẩm bẩm một câu.

Cái lão già này, quả nhiên cùng Thánh Nữ Hồ quan hệ không cạn mà, trong lòng Tần Lập âm thầm nghĩ. Chỉ dựa vào quần áo đối phương liền biết thân phận cùng địa vị đối phương, không phải người quen thuộc nơi này, làm sao một lời nói ra ngay được?

Trong lòng Tần Lập nghĩ vậy, cũng không lên tiếng, yên lặng nhìn xem.

Năm cô gái trẻ tuổi đối diện cũng sững sờ, trong đó một cô gái có vẻ lớn tuổi nhất, cũng chỉ có vẻ mới hai lăm hai sáu tuổi, vẻ mặt cung kính nói:

- Xin hỏi tiền bối là ai?

Lão đầu bếp híp mắt, sâu trong đáy mắt hiện một tia sát ý lạnh băng. Ba mươi năm trước mình tức giận rời khỏi Thánh Nữ Hồ, lẽ ra phái nghĩ tới một mình nàng rất khó khống chế một môn phái khổng lồ như vậy. Không ngờ, sau ba mươi năm, nơi này...quá thật đã thay đổi rồi.

- Trước tiên không cần biết ta là người nào, ta hỏi các ngươi, Lãnh Khinh Mi đâu?

Giọng lão đầu bếp mang theo một cổ oai lực chấn nhiếp, năm cô gái áo vàng căn bản

không chịu được loại uy áp này, không khỏi lui ra phía sau.

Lão đầu bếp hơi thu lại chút khí thế nhưng vẫn vững vàng trấn áp năm cô gái này. Trên mặt đầy nếp nhắn già nua, dần dần lộ ra một tia sát ý lạnh băng. Sát ý này cũng không phải nhắm vào năm cô gái này, nhưng ở trong mắt các nàng lại giống như nhìn thấy ma thần.

Các nàng hoảng sợ nhìn nhau, có lẽ không ngờ tới một lão đầu bình thường như vậy lại có khí thế sắc bén thực lực mạnh mẽ như thế. Các nàng không phải kẻ yếu, nhưng ở trước mặt lão đầu bếp, ngay cả một chút phản kháng cũng không có.

- Lãnh...Lãnh trưởng lão, nàng...nàng đang bế quan, tạm thời không tiện gặp khách.

vẫn là cô gái xinh đẹp lớn tuổi nhất khẩn trương lắp bắp nói.

- Bế quan?

Lão đầu bếp híp mắt, giọng càng trở nên lạnh băng:

- Là giam giữ phải không? Chưởng giáo Chí Tôn hiện tại của các ngươi là ai?

Nghe lão đầu bếp nói vậy, các nàng cũng không dám mở miệng nữa. Rất rõ ràng, lão nhân trước mắt này có quen biết Lãnh Khinh Mi, hơn nữa hắn không phải loại quen biết thù hận lại nghe giọng lão lạnh băng hỏi chưởng giáo Chí Tôn hiện giờ, các nàng nào dám trả lời.

Lão đầu bếp thấy chúng nữ không đáp, lại lo lắng an nguy Lãnh Khinh Mi, không nhịn được tức giận quát:

- Nói mau, nếu không nói ta giết các ngươi.

Tần Lập tới đây vốn là vì gây chuyện, tự nhiên sẽ không can thiệt chuyện của lão đầu bếp, cũng biết lão đầu bếp nói rất ác độc, nhưng cũng không thật sự động sát khí. Mấy đệ tử đời thứ năm này, còn không đáng để cảnh giới như lão đầu bếp ra tay.

Đúng Lúc này, từ nơi xa xa. trên Thần Nữ Phong đột nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh:

- Chu Vô Phong, khi dễ mấy đệ tử đời thứ năm, ngươi thật không biết xấu hổ.

Nói rồi, một bóng người duyên đáng từ trên Thần Nữ Phong nhẹ nhàng lướt tới, bay lượn như tiên, Kỳ thật nhanh như tia chớp. Chỉ trong nháy mắt, một cô gái mỹ lệ áo trắng đã tới gần, khí thế lão đầu bếp áp bách mấy đệ tử đời thứ năm Thánh Nữ Hồ cũng theo đó biến mất.

Lão đầu bếp cũng không tiếp tục phóng ra khí thế, hắn muốn nhắm vào vốn không phải mấy đệ tử đời thứ năm này. Ánh mắt lão đầu bếp lạnh lùng nhìn cô gái đang bay tới, lạnh giọng nói:

- Lãnh Khinh Tuyết, quả nhiên là ngươi lên làm chưởng giáo Chí Tôn. Lãnh Khinh Mi đâu?

- Ngươi cùng nàng không phải một đao đoạn tuyệt hay sao? Làm sao còn quan tâm tiện nhân kia như vậy, Chu Vô Phong, năm đó nhìn ra ngươi là một người nói miệng cứng lòng mềm, ta xem ra ngươi thật càng muốn trở về hơn.

Lúc này ánh mắt Lãnh Khinh Tuyết rơi xuống người Tần Lập, khẽ chau mày, hơi suy nghĩ một chút, lập tức bổng giận dữ:

- Ngươi là Tần Lập? Chính là ngươi đả thương Thánh nữ Tiểu Tiểu chúng ta, chém giết Thái thượng trưởng lão Lâm Mạt Mạt cùng với đông đảo tiền bối danh túc của chúng ta?

Tần Lập đối với việc cô gái này có thể nhận ra được mình cũng không kỳ quái. Nếu bọn họ quan tâm đến mình đã lâu, nếu còn không có bức họa của mình, vậy mới gọi là kỳ quái.

Tần Lập không phủ nhận, cũng không nói gì, chỉ giữ vẻ bình tĩnh nhìn cô gái dung mạo cực đẹp trước mắt. Từ trên người nữ nhân này, hắn cảm nhận được một cổ sát ý lạnh lẽo.