Năm đó tiểu nhị cũng từng hỏi qua ông chủ, ông chủ chỉ nói cho hẳn là lai lịch lão đầu bếp không tầm thường, bảo hắn chớ có chọc lão đầu bếp. Nhưng mà mười mấy năm qua, tiểu nhị cũng đã sớm quên lời cảnh cáo của ông chủ năm đó.
Ống chủ tửu quán này có tình nhân ở thị trấn, hầu như cả năm không trở về, cả gian tửu quán này cũng chỉ có hai người tiêu nhị cùng lão đầu bếp trông giữ.
Thắng cho tới hôm nay, tiểu nhị mới hiểu được năm đó nhất định là ông chủ nhìn ra được điều gì đó, mới bảo hắn khách khí với lão đầu bếp một chút. Lại nghĩ tới mấy năm gần đây ông chủ ra tay ngày càng rộng rãi, hầu như hoàn toàn không quan tâm đên lợi nhuận gian tửu quán nhỏ này nữa, tiểu nhị liền mơ hồ rõ ràng điều gì, chuyện này sợ rằng có quan hệ tới lão đầu bếp.
Tần Lập khoát tay, cho tiểu nhị đang kinh hồn bạt vía xuống trước, nhìn lão đầu bếp cười nói:
- Lão nhân gia, nếu không ngại thì ngồi xuống uống một ly.
Lão đầu bếp gật đầu rất tự nhiên một lời không nói lấy trong phòng bếp ra một cái bát lớn, lại lấy trong hầm rượu một chiếc bình rượu lớn, ngồi bên cạnh Tần Lập.
Nếu đổi lại là trước đây, tiểu nhị khẳng định sẽ nổi trận lôi đình, nhưng hôm nay sự tình lại lộ ra vẻ quỷ dị. Trước tiên là trấn nhỏ này lại tới một vị quý công tử hoàn toàn không nên tới, sau đó là lão đầu bếp mười năm như một ngày khiêm tốn trầm mặc, đột nhiên như biến thành một người khác, ánh mắt sắc bén làm cho hắn nháy mắt nghĩ tới tử vong.
Cho nên mặc dù tiểu nhị thấy lão đầu bếp đi xuống hầm lấy rượu, nhưng một lời thừa cũng không nói, còn thành thành thật thật chạy đi nhà bếp dọn thêm hai món ăn.
Tiểu nhị ở tửu quán này nhiều năm, tay nghề nấu bếp cũng không tệ.
Lão đầu bếp cùng Tần Lập hai người ngồi đó, không ai nói gì, mà trực tiếp cạn ba bát rượu, sau đó đặt bát rượu trên bàn, Tần Lập không vận công bức rượu, liên tiếp uống ba bát, cảm giác hết sức tốt.Nguồn truyện: Truyện FULL
Trên gương mặt đầy nếp nhân già nua của lão đầu bếp cũng hiện nét hồng nhuận, buông bát rượu xuống, lão đầu bếp nhìn Tần Lập hỏi:
- Công tử đi Thánh Nữ Hồ, có phải muốn tìm người Thánh Nữ Hồ hay không?
Tần Lập thầm nghĩ quả nhiên tới rồi. Lão đầu bếp này, Tần Lập vừa thấy lão tới, thậm chí không cần dùng thần thức dò thám cũng đã biết lão nhân này không phải người thường. Một thân thực lực của lão ẩn giấu rất sâu, cũng chỉ có đến cảnh giới như Tần Lập mới có thể cảm giác ra được.
Cho dù đổi thành Địa Tiên đại năng bình thường, cũng sẽ bỏ qua lão đầu bếp, bởi vì lão nhân này nhìn bề ngoài thật không thu hút, mặc một thân quần áo vải thô, mặt đầy nếp nhắn da còn hơi đen, đầu đầy tóc bạc, bước đi run rẩy, trên người không có một chút dao động nguyên lực.
Trên đời này cũng không phải là khắp nơi đều gặp được kỳ ngộ, cũng không phải nơi nào cũng gặp được thế ngoại cao nhân. Thật sự tới cảnh giới nhất định, dù là ngươi muốn hạ thấp người, kỳ thật cũng không thấp đến đâu được.
Tần Lập trực tiếp gật đầu, nói:
- Đúng vậy, ta muốn đi tìm Thánh Nữ Hồ, giải quyết một chút ân oán.
- Thánh Nữ Hồ...
Trong lời nói lão đầu bếp tràn ngập cảm khái, thở dài một tiếng, như đang rơi vào hồi ức xa xôi, một lát sau mới ngâng đâu nhìn Tần Lập hỏi:
- Công tử hư không hoành độ tới đây phải không?
Tần Lập mặt đỏ lên, xấu hổ cười cười:
- Bị lệch...
Lão đầu bếp nhe răng cười, nói:
- Không tệ rồi, mới lệch hơn hai vạn dặm, nhớ năm đó...
Nói đến đây, lão đầu bếp liền ngậm miệng không nói, sau đó mới khẽ lẩm bẩm:
- Ân oán, ân oán...Thánh Nữ Hồ...
Nói rồi, bỗng nhiên ngẩng đầu, nói:
- Công tử, tiểu lão nhi, có một yêu cầu quá đáng, mong rằng công tử có thể đáp ứng.
Tần Lập như cười như không nhìn lão đầu bếp, cười đáp:
- Lão đầu bếp, lão cùng Thánh Nữ Hồ có thù oán cũ?
Lão đầu bếp lắc đầu như trống nói:
- Không có, không có...
Tần Lập cười ha ha:
- Vậy thì là có lão tình nhân ở nơi đó, ha ha ha ha!
Lão đầu bếp trừng mắt, muốn nói gì, đảo mắt trắng đã, liền ngậm miệng lại, hừ một tiếng:
- Tiểu tử không biết lễ độ!
Tần Lập bỗng nhiên cảm thấy lão nhân này thật đáng yêu, rõ ràng có một thân thực lực mạnh mẽ đến cùng cực, nhưng lại ở nơi thâm sơn cùng cốc này ngân ngơ mấy chục năm, an phận thủ thường nghèo khô, cam tâm tình nguyện làm một lão đầu bếp bị người ta kêu đi hét gọi. Nếu như hôm nay không phải mình trùng hợp xuất hiện ở địa phương này, chỉ sợ lão đầu bếp còn muốn tiếp tục như thế về sau mất?
- Được, vừa lúc ta đi một mình cũng không thú vị, lão đầu nếu muốn theo vậy thì cứ đi theo. Đến lúc đó, gặp lão tình nhân của lão thì ta khẳng định hạ thủ lưu tình, tha nàng một mạng.
Tần Lập nói đến đó, liền cười to, đã lâu không có giao lưu với người ta thoải mái như vậy. Chủ yếu là ở loại địa phương này lại còn có thể gặp được một cường giả ẩn dấu rất sâu, làm cho người ta bất ngờ, đồng thời cũng bội phục tâm tính lão nhân này, tất nhiên là loại người kiên nghị vô cùng.
Lão đầu bếp trợn trắng mắt, miệng lẩm bẩm:
- Thế đời thay đổi. thế đời thay đổi mà...
Uống rượu xong, Tần Lập lại lấy trong nhẫn ném ra mấy khối bạc, ít nhất cũng mấy chục lượng, làm cho tiểu nhị nhìn thắng mắt.
- Tiểu nhị ca, lão đầu bếp của ngươi ta dẫn đi, cầm những bạc này, ngươi cũng đi làm chút buôn bán là được.
Tần Lập cười hì hì nói, xoay người đi ra ngoài.
Lão đầu bếp không thèm liếc những thỏi bạc sáng bóng trên bàn, bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ:
- Trong nhẫn kia ít nhất có trăm vạn lượng hoàng kim, con mẹ nó thật là keo kiệt, thế đời thay đổi mà.
Tần Lập không nghe được lời lão đầu bếp thầm nghĩ, dù là nghe được cũng sẽ không quan tâm. Đối với người thường ở nơi này mà nói, đưa cho hắn quá nhiều tiền tài cũng chưa chắc là một chuyện tốt.
Những bạc này, nếu như hắn không tiêu xài xa xỉ lãng phí, an phận thủ thường sống cả đời, coi như cũng đã đủ rồi, về phần ông chủ tửu quán này, Tần Lập không gặp qua, không có một tí ti quan hệ gì.
Hơn nữa Tần Lập cũng tin rằng nếu lão đầu bếp chịu ở lại tửu quán nhỏ này mấy chục năm, tất nhiên sẽ có hành động báo ân với ông chủ này.
Điểm này Tần Lập tin chắc không cần nghi ngờ. Đừng nói là lão đầu này bề ngoài không xấu, coi như là người làm hết chuyện xấu, đối với ân nhân cứu mạng cũng sẽ cực ít làm ra hành động cắn ngược lại. Người có xấu, cũng sẽ có giới hạn của hắn, thật sự là không có giới hạn gì, vậy không thể gọi là người nữa.
Hơn hai vạn dặm, đối với người cảnh giới như Tần Lập mà nói cũng không tính là xa, dù là chạy bình thường, chỉ cần thời gian mười ngày cũng có thể chạy tới.
Tần Lập cũng không gấp, lão đầu bếp cũng có vẻ không gấp, lão không nói muốn đi Thánh Nữ Hồ làm gì, Tần Lập cũng không hỏi.
Lão đầu bếp mặc một thân quần áo vải thô, không nhanh không chậm đi theo phía sau Tần Lập, Tần Lập cũng thử tầng tốc độ vài lần, nhưng cũng không thể bỏ rơi được lão đầu bếp.
Tần Lập rất muốn thi triển Hành Tự Quyết trong thần thông Hoang cổ, nhưng mà ngẫm lại cũng thôi. Một mặt là bản thân chưa bao giờ thể hiện loại thần thông Hoang cổ này trước những người khác, không muốn bị bại lộ sớm như vậy, về mặt khác, lão đầu bếp thoạt nhìn cả người vô hại, nhưng cuối cùng là bạn hay thù, thật khó mà nói được.
Cứ như vậy, hai người một đường đi không nhanh không chậm, lão đầu bếp tay nghề thật tốt, dọc theo đường đi Tần Lập ăn khen không dứt miệng. Mặc kệ điều kiện gì, mặc kệ nguyên liệu gì, tới tay lão đầu bếp đều sẽ làm ra món ngon mỹ vị làm người ta không khỏi nuổt nước bọt.
- Lão đầu, nói thật chứ, bằng thực lực của lão, làm sao lại ở trấn nhỏ kia ngẩn ngơ mấy chục năm?
Một ngày, hai người đi qua một mảnh núi lớn nhìn như vô tận, Tần Lập thuận miệng hỏi.
- Báo ân.
Lão đầu bếp đáp:
- Năm đó ta thân bị trọng thương, thiếu chút nữa đã chết, là lão bản tửu quán nhỏ kia cứu sống ta. Hắc, thật khó mà tưởng tượng, tổ tiên lão bản tửu quán nhỏ này lại là Y Thần tiếng tăm lừng lẫy thời đại Thái cổ ở Trung Châu. Lão nhân ta trúng độc, chậc, con mẹ nó, là một loại kỳ độc thế gian này, vốn cứ tưởng rằng thật khó giải, lại không ngờ tới bị một lão bản tửu quán ở nơi thâm sơn cùng cốc cứu được.
Lão đầu bếp nói đến đây, vẻ mặt thổn thức, cười khổ nói:
- Kỳ thật ta là một người đã sớm nên chết, đáng tiếc ông trời không thu ta. Hắc, con mẹ nó, ở trấn nhỏ này cũng thật thoải mái, ít nhất thì không có ai tới truy sát ta. Nếu không phải gặp tiểu gia hỏa ngươi, nhắc tới Thánh Nữ Hồ, ta còn muốn ở thêm mấy chục năm nữa.
- Thánh Nữ Hồ thật sự có lão tình nhân của lão?
Tần Lập mặt cười gian.
- Cút!
Lão đầu bếp mắt trợn trắng.
Chín ngày sau, Tần Lập cùng lão đầu bếp đứng ở trên một ngọn núi cao, quan sát vùng hồ lớn ở xa. Mảnh hồ trước mắt liếc nhìn không thấy tận cùng, nước hồ xanh lam, gió thổi qua nổi lên từng cơn sóng nhỏ.
- Vì sao nơi này gọi là Thánh Nữ Hồ chứ?
Tần Lập lẩm bẩm.
- Tương truyền ở thời đại Hoang cổ, có một vị nữ thần Hoang cổ được người xưng là Thánh nữ, pháp lực thông thiên. Nơi nàng ở lúc đó là một mảnh núi non, không có vùng nước lớn, Thánh nữ tương đối thích sạch sẽ, mỗi ngày đều phái tắm rửa vài lần...
Tần Lập thấy lão đầu bếp nói đến đó, vẻ mặt ái muội, không nhịn được cười nhạo:
- Lão tình nhân của lão cũng thích sạch sẽ phải không?
- Tiểu tử, ngươi còn nói bậy, ta sẽ liều mạng với ngươi.
Lão đầu bếp thỡ phì phò trả lại Tần Lập một câu, nói tiếp:
- Vì vậy, vị nữ thần Hoang cổ dùng pháp thuật thông thiên, mở ra một chiếc hồ lớn, vì vậy nơi đây được người ta gọi là Thánh Nữ Hồ.
Tần Lập bĩu môi:
- Lão đầu bếp, đây là người ta bịa đặt ra phải không? Thật chán ngắt, không có một chút thú vị.
Lão đầu bếp hừ một tiếng trong mũi, nói:
- Ngươi muốn tin thì tin.
Tần Lập cười cười, không nói gì, ở cùng lão đầu bếp, không có việc gì thì chọc ghẹo lão hai ba câu, có thể bảo trì tâm trạng thoải mái rất lâu. Lão nhân này tri thức rất uyên bác, nói là thông xưa hiểu nay cũng không quá đáng.
Thông xưa này là nói về Hoang cổ, mấy ngày qua lão đầu bếp để cho Tần Lập tăng thêm không ít kiến thức, luôn thuận miệng kể về một chút chuyện xưa thời đại Hoang cổ. Mặc dù đa phần đều là Tần Lập cười nhạo lão bịa đặt ra, nhưng ở trong lòng Tần Lập vẫn luôn tôn kính lão đầu diện mạo xấu xí, nhưng thực tế lại sâu không thể lường này.
Lão đầu bếp cũng chưa bao giờ hỏi qua tính danh Tần Lập, vẫn dùng loại xưng hô "tiểu tử kia""vật nhỏ""tiểu hổn đản", Tần Lập cũng không tức giận, tùy tiện để lão đầu bếp gọi sao cũng được.
Dù sao Tần Lập cũng cứ luôn miệng gọi "Lão đầu bếp", "Lão gia hỏa" như thế.