Duy Ngã Độc Tôn

Chương 397: Thần miếu hiện, phân tranh nổi lên!

Lúc này Tần Lập đối với Tam trưởng lão này thật ngày càng thêm hiếu kỳ, thật muôn hỏi rõ Tam trưởng lão này rốt cuộc là võ giả nơi thần bí nào, lại biết được nhiều chuyện tình như vậy, ngay cả nơi cực Tây dường như cũng hết sức hiểu rõ.

Nên biết rằng, dù là Tần Lập đối với cực Tây rất hiểu biết, tuyệt đại đa số cũng đều đến từ ký ức truyền thừa của Hô Diên Bác. Mà bên trong ký ức truyền thừa của Hô Diên Bác, phần nhiều là đủ loại kỹ năng: luyện đan, luyện khí, còn có rất nhiều ký ức về trận chiến tranh năm đó.

Chính vì thế, cho tới nay Tần Lập đều cho rằng mình hẳn là người hiểu biết nhất về trận chiến tranh cùng biến đổi về thời đại Thái Cổ năm đó! Bởi vì trong đầu hắn, có ký ức của người đích thân trải qua nhưng năm đó!

Nhưng Tam trưởng lão Tưởng Hằng này, thoạt nhìn đối với thời đại Thái Cổ, có nhận thức cùng nghiên cứu hết sức sâu sắc.

- Vì sao?

Tần Lập đối với Tam trưởng lão nói không ai có thể lấy đi bát cứ thứ gì trong thần miếu, cảm thấy có chút hiếu kỳ.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Không có chìa khóa, không ai đánh mở ra cửa thần miếu mà chìa khóa này...Từ thời đại Thái Cổ, đã rơi rớt khắp các góc Thiên Nguyên đại lục, không có tin tức, muốn tụ tập đủ, gần như không có khả năng!

- Chìa khóa?

Tần Lập cău mày, thầm nghĩ chìa khóa này lẽ nào chính là bản đồ Thái Cổ bị chia làm nhiều phần?

Tam trưởng lão cười khổ nói:

- Chìa khóa là một tấm bản đồ! Đầu tiên, chỉ có tụ tập toàn bộ những bản đồ lại với nhau, mới có thể nhận được gợi ý về chìa khóa! Đương nhiên, đây là ghi chép trên kinh thư kia, ta ngay cả hình dáng bản đồ kia cũng chưa từng thấy qua.

- Không ngờ là như vậy, bên trong thần miếu này có cái gì đáng để phí nhiều công sức như thế?

Tần Lập lại hỏi.

Tam trưởng lão lắc đầu cười:

- Cái này cũng không biết, tuy nhiên bản đồ Thái Cổ kia ta lại có biết chút ít, có người nói tấm bản đồ Thái Cổ hoàn chỉnh, bên trên đánh dấu tất cả các nơi thần bí trên Thiên Nguyên đại lục! Mặt sau là bản đồ về chìa khóa thần miếu! Ôi, năm đó ta lại không tin đây là sự thật, nơi thần bí trên Thiên Nguyên đại lục nhiều không đếm hết lại là bởi một trận chiến tranh bộc phát mới xuất hiện. Là do rất nhiều siêu cấp cường giả Thái Cổ mở ra, giống như một nơi tránh nạn, vì bảo hộ một chút huyết mạch cuối cùng cho loài người. Mà địch nhân, lại muốn lấy được tấm bản đồ này, như vậy có thể phá hủy tất cả những nơi thần bí...Cho nên, bản đồ Thái Cổ hoàn chỉnh, giá trị bản thân nó cũng đã là báu vật vô giá rồi!

Tần Lập cười khổ nói:

- Tam trưởng lão lại tín nhiệm ta như vậy, chuyện trọng yếu như thế liền tùy ý nói cho ta, tại hạ không biết phải làm sao mới tốt!

- Ha ha! Tần công tử trị liệu cho tiểu sư muội, miễn cho ta bị sư môn trách phạt, tại hạ nói chút tin tức đó thật sự không tính là gì.

Tam trưởng lão lắc đầu, nhìn bước tường đen cách đó không xa, sau đó nói:

- Thần miếu đã xuất hiện, dù là ta không nói chỉ sợ đám người ở cực Tây kia sẽ tới rất nhanh, đến lúc đó đây cũng sẽ không coi là bí mật nữa. Cho nên, còn không bằng báo trước cho Tần công tử biết, coi như tống một cái nhân tình. Ha ha!

- Phân tình của Tam trưởng lão, Tần Lập tâm lĩnh!

Người ta đã nói đến mức này, nếu như Tần Lập còn ngay cả tên cũng không cho đối phương biết, vậy cũng thật có chút quá đáng.

Tam trưởng lão mỉm cười, sau đó nói:


- Ta xưa nay thích nghiên cứu điển tịch Thượng cổ cùng Thái Cổ, đối với những thứ huyền diệu khó giải thích đặc biệt thấy hứng thú, cho nên có thể ít nhiều nhìn ra chút dấu vết từ trên người Tần công tử. Nếu là người bên ngoài, ta sao có thể tùy ý nói ra chuyện này? Tuy rằng không phải là cơ mật gì quá lớn, nhưng cũng không phải ai cũng có thể nắm giữ.

Tần Lập nao nao nói:

- Sao? Tam trưởng lão có thể nhìn ra điều gì?

Sắc mặt Tưởng Hằng có chút cổ quái, nói:

- Tướng mạo Tần công tử, càng nhìn càng giống người chết yểu, nhưng hôm nay mang theo thực lực vô thượng. Hơn nữa, thần miếu Thái Cổ kia dường như cùng Tần công tử có liên quan không đứt...ôi, thực lực ta có hạn, cũng chỉ có thể nhìn ra chút điểm ấy.

Nào không biết, lời Tưởng Hằng nói đã làm trong lòng Tần Lập dậy sóng tận trời!

Đây là lần đầu tiên hắn đi tơi thế giới này, ngoại trừ ký ức Hô Diên Bác lưu lại ra, là người đầu tiên còn sống, hơn nữa nhìn rất bình thường, có thể nhìn ra thân phận chân chính của hắn!

Mặc dù không nhìn ra hoàn toàn, nhưng đây cũng đã đủ làm Tần Lập kinh hãi rồi!

- Hơn nữa...

Tam trưởng lão nhìn thoáng hai bên, tuy rằng lúc hai người nói chuyện tới cực Tây đều dùng truyền âm, nhưng hắn vẫn vô thức nhìn thoáng xung quanh, sau đó mới truyền âm nói với Tần Lập:

- Kỳ Thật bên trên kinh thư kia còn có một câu nói về thần miếu này, cho tới nay ta cũng không thể lý giải được!

- Là lời nào?

- Thần miếu hiện, phân tranh nổi lên, huy hoàng tái hiện!

Tam trưởng lão cười khổ nói:

- Nhưng lời này nhìn như đơn giản, nhưng bên trong giấu diếm vô số huyền cơ. Thần miếu xuất hiện, vì sao lại nổi lên phân tranh, cái gọi là huy hoàng tái hiện, lại là huy hoàng thế nào?

Tần Lập nghe xong cũng lâm vào trầm tư. Bên trong ký ức truyền thừa từ Hô Diên Bác, không biết vì sao lại cứ nhất loạt thiếu mất chuyện về thần miếu. Lẽ ra nếu như thần miếu này thật là ở trong tay siêu cấp cường giả thời đại Thái Cổ, như vậy Hô Diên Bác làm một cường giả đại tài thời đại Thái Cổ, không có lý do gì không biết sự tồn tại của nó!

Hay là nói Hô Diên Bác nghĩ tòa thần miếu Thái Cổ này không có quan hệ gì tới Tần Lập, cố gắng quên đi đoạn ký ức này?

Tần Lập lắc đầu cười tự giễu, hiện tại thực lực của mình còn không đến cảnh giới Phá Toái Hư Không, tuy nói chống lại võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không thì Tần Lập cũng biện pháp chiến đấu, nhưng nói từ bản chất dù sao hắn cũng vẫn là võ giả Chí Tôn. Thần miếu này rõ ràng cất dấu vô số bí mật, thậm chí thần bí đến mức Hô Diên Bác cũng không biết chút nào, bản thân mình sao còn phải hao tốn tinh thần vì nó?

Sự tình đến khi cần phải bộc lộ, tự nhiên sẽ rõ ràng chân tướng, có gấp cũng vô ích thôi.

Trên thực tế, Tần Lập thật là đoán sai. Tòa thần miếu này tồn tại, Hô Diên Bác đương nhiên phải biết đến, bởi vì tòa thần miếu này ở thời đại Thái Cổ là thánh địa của cả Thiên Nguyên đại lục!

Nhưng mà, khi không gian đại ma pháp sư bày tòa đại trận kinh thế, trên thực tế Hô Diên Bác đã sớm chết đi. Linh hồn của lão ở trong Hoàng Kim Cung, tự nhiên không có khả năng biết khi đó các không gian đại ma pháp sư vượt qua lôi kiếp này, lúc bày tòa đại trận kinh thế đã lấy Thái Cổ thần miếu này làm trung tâm!

Nói cách khác, tòa Thái Cổ thần miếu này chịu tải tất cả các nơi thần bí trên Thiên Nguyên đại lục này! Nếu như nói nắm giữ bản đồ Thái Cổ, chẳng khác nào nắm giữ tất cả nơi thần bí trong thiên hạ, như vậy...Khống chế được Thái Cổ thần miếu, chẳng khác nào khống chế tất cả các nơi thần bí!


Cho nên, tòa siêu cấp thần miếu tang thương xa xưa, dù ngay cả đại tài thời đại Thái Cổ cũng không biết do ai xây dựng, ngày hôm nay phá đất trồi lên tái hiện thế gian, đã được giao cho một ý nghĩa mới!

Tuy nhiên Tần Lập dù không biết việc này, cũng có thể rõ ràng một điểm: một quái vật khổng lồ như vậy xuất hiện, tất nhiên sẽ khiến cả Thiên Nguyên đại lục quan tâm. Tuy nói nơi cực Tây cách nơi này cực kỳ xa xôi, từ bên kia qua nơi này thậm chí khô khan giống như hư không hoành độ.

Nhưng trước đó không phải cũng có người tới từ cực Tây sao? Hơn nữa, cũng không phải tất cả đều là cường giả siêu cấp!

Cho nên, từ đó xem ra người bên cực Tây cũng không phải không thể tới đây, mà là không chịu đi!

Phương Đông đối với họ mà nói thật sự quá yếu, thật sự không có gì đáng để họ quan tâm. Nhưng thần miếu xuất hiện, nhất định sẽ thay đổi cách cục!

Thậm chí Tần Lập đã có thể dự kiến được, ở tương lai không xa, người cực Tây xuất hiện ở phương Đông đại lục sẽ ngày càng nhiều.

Bọn người Tần Lập cùng Tam trưởng lão trò chuyện một đường, Lục Khởi từ hai người nói chuyện không có được tin tức hữu dụng gì, chỉ còn cách lôi kéo Thượng Quan Thi Vũ sang một bên nói chuyện phiếm. Tuy rằng tính tình Thượng Quan Thi Vũ lạnh lùng, nhưng khí chất trên người cực kỳ cao quý, cũng không làm cho người ta có cảm giác cao ngạo, cho nên tuy rằng một mực lắng nghe, rất ít nói chuyện, nhưng cảm giác của Lục Khởi đối với nàng vẫn rất tốt

- Thượng Quan tỷ tỷ! Tỷ cùng Tần đại ca quen biết lúc nào vậy?

Con mắt linh động của Lục Khởi đổi tới đổi lui, muốn thám thính từ Thượng Quan Thi Vũ càng nhiều chuyện về Tần Lập.

Thượng Quan Thi Vũ mỉm cười, nói:

- Tỷ cùng huynh ấy là đính thân từ nhỏ.

- A? Thật sao?

Lục Khởi có chút không tin, hai người xứng như vậy lại là loại chỉ phúc vi hôn nghe chán chết này, nghĩ lại thật là phá hỏng cảnh tượng mà!

- Đương nhiên rồi! Khi đó chúng ta chỉ mới mười mấy tuổi, coi như là đám hỏi giữa gia tộc đi!

Thượng Quan Thi Vũ nói, trong đầu nhó tới lúc lần đầu tiên nhìn thấy Tần Lập năm đó, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia cười ấm áp.

Mấy đại gia tộc thành Hoàng Sa năm đó, cho tới giờ còn cường thịnh như trước cũng chỉ có một nhà Phương gia, dù là Phương gia cũng phải dưới A Hổ. Cho nên, sự tình Thượng Quan gia cùng Tần gia trước kia, dù là người bản địa thành Hoàng Sa cũng đã rất ít người đề cập tới, càng đừng nói nhưng võ giả đến từ nơi thần bí, sẽ càng không rõ những lời đồn này.

- Còn là đám hỏi giữa gia tộc nữa...Trời ạ! Nhưng mà tỷ cùng Tần đại ca thật là xứng đôi mà!

Lục Khởi có chút hâm mộ nói.

Thượng Quan Thi Vũ mỉm cười:

- Tỷ thấy sư huynh trẻ tuổi của muội cũng rất quan tâm muội mà!

Lương Lạc ở bên kia nghe thấy, trong mắt hiện vẻ cảm kích, đồng thời lỗ tai cũng dựng thẳng, muốn nghe cuối cùng thì mình có địa vị gì ở trong lòng tiểu sư muội.

Khóe mắt Lục Khởi lướt qua Lương Lạc không xa, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Nhưng người ta chỉ coi hắn trở thành ca ca thôi.

Thượng Quan Thi Vũ nhàn nhạt cười cười. Lương Lạc ở bên kia trong mắt không nén được hiện ra vẻ thất vọng mất mát.

Lúc này, phía trước bỗng có người kích động đứng lên la lớn:

- Nhìn kìa, cửa lớn thần miếu ở nơi này!

Ánh mắt mọi người đều bị thu hút đến. Mà lúc này, những người tụ tập ở các nơi cũng nhìn từ xa đến, dường như còn có rất nhiều người đang lớn tiếng nói gì đó.

Lúc này Tần Lập cùng Tam trưởng lão cũng ngừng nói chuyện, nhìn bức tường đen vẫn bằng phẳng ở phía trước chợt lõm vào một khối. Lúc đi tới, mới phát hiện xuất hiện trước mắt là một cánh cửa màu vàng sậm, nhưng vẫn cứ như mới, rộng năm trăm thước, cao hai ngàn thước, vô cùng khổng lồ!

...