Duy Ngã Độc Tôn

Chương 396: Thái Cổ thần miếu!

Nếu như nói ngay từ lúc đầu, mọi người đều chờ đợi kỳ tích phát sinh, xuất hiện hiện tượng khó giải thích được, thì lúc này đây, trong tim nhiều người lại bắt đầu đánh trống, bởi vì tất cả những điều này, hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của mọi người. Cái gọi là thần tích cũng không khác hơn thế!

Lúc này, một ít người thực lực hơi mạnh, đột nhiên cảm giác được mặt đất dưới chân đột nhiên bắt đầu chậm rãi chấn động.

Sắc mặt mọi người, rốt cuộc thay đổi!

- Xảy ra chuyện gì? Dưới chân sao lại chấn động? Có người kinh hô.

- Là thần tức giận rồi!

- Tức giận chó má, đây rõ ràng là động đất mà!

- A! Dưới chân ta xuất hiện khe nứt kìa!

Mọi người loạn thành một đoàn, tránh né tứ tán. Còn mấy người ở không trung, lại thấy một màn làm linh hồn bọn họ chấn động.

Ngay ở hơn trăm dặm xa, vị trí trung tâm tứ đại hiểm địa, một kiến trúc vô cùng khổng lồ đang chầm chậm...chui lên khỏi mặt đất.

Còn những vết nứt giống như mạng nhện, theo nơi đó lấy một tốc độ không thể tin nổi nứt nẻ tràn ra!

Ngay lúc này, đất rung núi chuyển. Tiếp đó là núi lở đất sụp!

Ầm ầm! Ầm ầm!

Từng đợt tiếng nổ bắt đầu vang lên từ bốn phương tám hướng, mọi người trợn trừng mắt nhìn một tòa núi lớn cách đó không xa, sau một trận run rẩy mãnh liệt, ầm ầm sụp đổ!

Tình cảnh này, giống như ngày tận thế!

Vô số loài động vật điên cuồng trốn tránh bốn phía, các loài chim đều bay lên, che kín bầu trời!

Có rất nhiều loài chim hình thể khổng lồ bay lên những nơi cao hơn, dường như muốn đánh vỡ nhà tù màu lam này, nhưng không một con nào có thể thành công.

Người bên dưới trợn trừng mắt nhìn những đàn chim đánh lên bức màn màu lam này, bởi vì không bay ra được mà loạn thành một đám.

- Con bà nó, lần này chơi lớn rồi!

Trong đám người có kẻ mặt vàng như đất nhìn một màn này, khẩn trương lẩm bẩm nói.

Loại uy thế do đất lung núi chuyển tạo thành, hoàn toàn không phải võ giả loài người có thể tạo thành, những người bay ở trên trời đều khựng trên không trung, trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt, ở nơi trung tâm tứ đại hiểm địa, tòa kiến trúc khổng lồ trồi lên kia, đang không ngừng đẩy lên cao.

Sau đó, những kiến trúc ở các nơi khác cũng hoàn toàn bị kéo lên, toàn bộ đều là những kiến trúc xa xưa chui từ dưới đất lên ở ngay trước mắt những người khác.

Màn sáng màu lam bao phủ phương viên mấy trăm dặm một tòa cổ miếu to lớn vô cùng, theo tràng cảnh như ngày hủy diệt này, mọc lên khỏi mặt đất từng chút một!

Kéo dài suốt nửa ngày, tòa cổ miếu này mới hoàn toàn mọc lên.

Đội trời đạp đất!


Trước mắt mọi người xuất hiện một tòa thần miếu khổng lồ, cao mấy trăm dặm, phương viên hơn trăm dặm!

Mọi người, kể cả Tần Lập trong đó, toàn bộ đều trợn mắt há mồm nhìn nó, đều thấy miệng lưỡi khô khốc, trong mắt tràn ngập không thể tin nổi, thậm chí đầu óc cũng ngừng năng lực tự hỏi!

Mọi thứ, quả thật quá kinh người!

Nếu như nói Hoàng Kim Cung trước kia đủ để chấn động thế nhân, như vậy so sánh với tòa thần miếu khổng lồ khủng khiếp này, Hoàng Kim Cung quả thật nhỏ bé như một con kiến hôi!

Nếu như nói Hoàng Kim Cung là người làm ra, như vậy tòa thần miếu này tuyệt đối chỉ có thần mới làm ra nó được!

- Thật quá đồ sộ! Cả đời ta, đây là một màn thần kỳ nhất từng thấy qua!

- Lão tử không đi một chuyến mất công, dù là không được bảo vật gì, chỉ nhìn thấy thần tích này cũng đã không uổng cuộc đời rồi!

Thần miếu hình tứ phương, vòm tròn, chóp đỉnh nhọn, xuyên thẳng trời mây!

Cả tòa kiến trúc nhìn qua rất đơn giản, nhưng quy mô này, lại làm cho linh hồn mọi người run lên.

Làm cho người ta có một loại xúc động muốn quỳ bái!

- Tìm cửa chính!

Trong đám người không biết ai nói một câu đầu tiên, sau đó mọi người giống như điên lên, ồ ạt đổ xô đi tìm nơi có cửa chính thần miếu.

Tần Lập cũng không lựa chọn tìm kiếm trước, từ khi tòa thần miếu này chui từ dưới đất lên, trong lòng hắn giống như có một loại cảm giác, dường như tòa thần miếu này cùng bản thân có một loại liên quan khó hiểu.

Tần Lập vô thức nghĩ đến người khổng lồ đội trời đạp đất ở trên tinh thần thức hải của mình, tuy nhiên lập tức lại lắc đầu. Chuyện của bản thân mình là hắn rõ ràng nhất, hắn vốn không thuộc về thế giới này, linh hồn đến từ Địa Cầu xa xưa, cùng thần miếu này có thể kéo quan hệ gì chứ?

Có khả năng kéo quan hệ cùng thần miếu này, ngược lại chính là bốn tấm bản đồ Thái Cổ mang theo trên người mình!

Thần miếu đâm thẳng trời mây, bên trên lại không có một vết nứt, tường màu đen, nhìn không ra chất liệu gì, giống như nó hoàn toàn do một khối sắt đen cô đọng thành!

Trên vách tường cũng không có bất kỳ hoa văn hay dấu ấn gì, bên trên chỉ tản ra khí tức thê lương cùng to lớn, khiến người ta khó bảo trì bình tĩnh.

Lúc này, đoàn người dần dần tản đi, tất cả đều nhanh chóng muốn tìm cửa chính vào thần miếu này. Tần Lập lại thấy đoàn người Hồng Nhạn môn vẫn đứng yên ở đây như cũ, không ít người đều nhìn về phía hắn.

Lúc này, người trung niên tướng mạo nho nhã, nhìn qua có vẻ là người dẫn đầu Hồng Nhạn môn, đi về phía Tần Lập chắp tay nói:

- Ra mắt công tử, tại hạ là Tưởng Hằng - Tam trưởng lão Hồng Nhạn môn, không biết có thể đi cùng đường với công tử?

Tần Lập mỉm cười, nói:

- Ta họ Tần, nếu như không thành vấn đề, mọi người có thể cùng đi dò xét bên trong tòa thần miếu này rốt cuộc có gì.

Tần Lập liếc thấy Lục Khởi nghe thấy mình đáp ứng, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng nồng đậm, trong lòng không nhịn được thở dài. Giả vờ như không thấy, kéo tay Thượng Quan Thi Vũ, nhẹ giọng hỏi:

- Muội thấy sao?


Thượng Quan Thi Vũ rõ ràng ý của Tần Lập, nhẹ nhàng gật đầu, cười nói:

- Muội nghe theo phu quân.Nguồn truyện: Truyện FULL

Lục Khi bên kia một lần nữa trở nên ảm đạm, tuy nhiên có thể đi cùng Tần Lập, tâm tình vẫn còn không kém. Không vui nhất có lẽ chính là người thanh niên Lương Lạc kia, hết lần này tới lần khác hắn lại không tìm ra được lý do cự tuyệt nào. Đầu tiên Tần công tử người ta cứu tiểu sư muội sau đó mấy người bọn họ đều nhìn ra Tần công tử này thực lực rất mạnh, kể cả cô gái tuyệt mỹ bên cạnh hắn cũng không phải võ giả bình thường. Có đồng bạn như vậy đi cùng, phương diện an toàn tự nhiên thêm vài phần bảo đảm.

Giữa mọi người cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau, hơn nữa Tần công tử này dường như cũng nhìn ra tiểu sư muội khác thường. Người ta cũng một mực lảng tránh, sau đó cùng cô gái tuyệt mỹ kia hết sức thân thiết, chính là không muốn dẫn tới hiểu lầm.

Cho nên, Lương Lạc cũng chỉ có thể cảm thán năng lực bản thân mình quá kém, không thể lấy được phương tâm của tiểu sư muội. Xem ra chỉ có thể chờ lúc sau khi xong chuyện ở nơi này, rời đi cũng không cách nào gặp lại nữa, có thể khi đó tiểu sư muội sẽ tiếp thu mình.

Đoàn người mang theo tâm tư riêng, đi về một hướng.

Bởi vì không ai biết cửa chính thần miếu ở đâu, chỉ có thể không ngừng đi theo tường thần miếu, tính toán cũng phải đi hơn nửa vòng, xem chừng thế nào cũng tìm được.

Trên đường, Tưởng Hằng Tam trưởng lão Hồng Nhạn môn cùng Tần Lập trò chuyện với nhau rất vui. Thoạt nhìn Tam trưởng lão này cũng là một người chính trực, cũng không tìm hiểu lai lịch xuất thân của Tần Lập, mà đàm luận một ít chuyện Thượng cổ thậm chí là thời đại Thái Cổ, có chút thứ làm Tần Lập được lợi không ít.

Lục Khởi trải qua Tần Lập trị liệu, kỳ thật thương thế đã không nặng, cho nên dọc theo đường đi cũng có chút hoạt bát. Nàng đi theo bên người Tam trưởng lão, nghe Tam trưởng lão giảng giải cố sự thời đại Thái Cổ, đột nhiên xen vào hỏi:

- Vì sao các người đều một lời kết luận kiến trúc khổng lồ này là thần miếu, mà không phải là đại loại như cung điện gì đó?

Tam trưởng lão thoáng nhìn Lục Khởi, mỉm cười đáp:

- Từ thời đại Thái Cổ, đến thời đại Thượng cổ, tất cả thần miếu kỳ thật hình dáng không khác lắm, đều là loại kiến trúc mái vòm bốn phương. Đương nhiên, từ thời đại Thượng cổ tới nay cũng đã trải qua nhiều năm, ở giữa còn có mấy đoạn tín ngưỡng đứt gãy. Thế cho nên người hiện tại bất luận là võ giả nơi thần bí hay là người trong thế tục, tín ngưỡng đối với thần đều đã kém rất nhiều. Cho nên số lượng thần miếu giảm thiếu kịch liệt, hơn nữa bởi vì mất đi truyền thừa, rất nhiều thần miếu đời sau đều xây dựng thành đủ loại, làm người ta hoa cả mắt. Thần ở thời đại Thái Cổ, cho tới hôm nay gần như không ai nhận biết nữa.

Tần Lập khẽ cười nói:

- Tưởng Trưởng lão đối với thời đại Thái Cổ thật có rất nhiều nghiên cứu!

Ký ức truyền thừa của Hô Diên Bác trong đầu Tần Lập nói cho hắn biết, Tam trưởng lão này nói đều là sự thật!

Người ở thời đại Thái Cổ hết sức trung thành với tín ngưỡng, tuy nhiên khi bộc phát trận chiến với Vực Ngoại Thiên Ma, tín ngưỡng của mọi người đối với thần bắt đầu suy sụp.

Bởi vì khi Vực Ngoại Thiên Ma tử đồng sau lưng có hai cánh trắng trợn xâm nhập Thiên Nguyên đại lục, ngoại trừ võ giả Thiên Nguyên đại lục phấn khởi phản kháng ra, không có bất cứ một vị thần nào tới trợ giúp bọn họ!

Tưởng Hằng mỉm cười, dường như đối với Tần Lập hoàn toàn không phòng vệ, cười nói:

- Ta có vinh hạnh tiếp xúc không ít văn hiến bảo tồn hoàn hảo từ thời đại Thái Cổ, trải qua trăm năm nghiên cứu, ít nhiều cũng có chút lý giải phong thổ dân tình thời đại Thái Cổ. Hơn nữa, bên trên một quyển kinh thư thời đại Thái cổ cũng có trình bày về tòa thần miếu này, nói thần miếu cao ngàn dặm, phương viên trăm dặm. Lúc đó ta còn tưởng rằng là nói bậy, trên đời này làm sao có kiến trúc cao như vậy? Lại không ngờ tới hôm nay thật sự để ta nhìn thấy!

Tần Lập sững sờ, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, thầm nói thảo nào mọi người đều bỏ đi rồi, duy độc có người Hồng Nhạn môn ở lại nơi này, hóa ra Tam trưởng lão Tưởng Hằng lại biết rõ lai lịch tòa thần miếu này!

Nếu như không phải mình phát thiện tâm cứu Lục Khởi, xem ra Tam trưởng lão này tuyệt đối không có khả năng nói ra chuyện này, hiện tại người ta nói ra chẳng khác gì đang báo ân với mình!

Nghĩ vậy, Tần Lập chắp tay với Tam trưởng lão, nói:

- Vậy phải cảm ơn!

- Một chút việc nhỏ, không đáng nhắc đến! Tam trưởng lão nhìn Tần Lập mỉm cười:

- Không so được Tần công tử đại nhân đại nghĩa!

- Các người đang nói cái gì vậy?

Lục Khởi có chút khó hiểu nhìn Tam trưởng lão cùng Tần Lập.

Hai người cười ha ha, không ai để ý tới nàng, Lục Khởi tức giận dậm chân, ánh mắt xoay chuyển, liền chạy đến chỗ Thượng Quan Thi Vũ, ngọt ngào kêu một tiếng tỷ tỷ, sau đó lôi kéo Thượng Quan Thi Vũ sang một bên lặng lẽ nói chuyện.

Lúc này Tam trưởng lão than nhẹ một tiếng, nói:

- Thần miếu xuất hiện, nói vậy không lâu sau sẽ xảy ra đại sự, ít nhất, những người ở bên cực Tây có khả năng sẽ đến rất nhanh! Mà những thứ bên trong thần miếu, kỳ thật không một ai lấy đi được!

...