Trầm Nhạc khẽ nhếch khóe miệng, mấp máy môi dường như muốn nói điều gì, tuy nhiên khi nhìn đến ánh mắt thuần khiết của Tần Lập, hắn vẫn là ngậm miệng lại, cười hà hà nói:
- Đúng vậy, hôn lễ tiếp tục! Hôn lễ của lão tử, coi như từ xưa đến nay có một không hai! Còn có thể có hôn lễ của ai náo nhiệt giống như ta vậy?
Lãnh Phương Phỉ đứng bên cạnh liếc hắn một cái trắng mắt, thản nhiên nói:
- Không được nói thô tục!
Trầm Nhạc co đầu rụt cổ, muốn nói:
- Vừa rồi nương tử nàng dường như cũng nói thô tục đấy chứ!" tuy nhiên lại không dám. T
Mọi người nhìn thấy đều cười rộ lên, bầu không khí đang căng thẳng rốt cục bị cặp tân hôn này làm trò phai nhạt đi vài phần.
Giang hồ chính là như thế, thực lực không đủ, học nghệ không tinh, cũng chỉ có thể trở thành bàn đạp cho người khác bước chân. Tử vong ư? Có ai không từng trải qua những ngày liếm máu trên vết đao thương?
Có thể hôm nay giết người, ngày mai liền bị người sát hại. Nhưng vẫn luôn có vô số người rơi vào điên cuồng, rơi vào nhiệt huyết...đấy chính là giang hồ!
Trầm Long Hưng rốt cục cũng xuất hiện, trong tay cầm theo một cái đầu người đầm đìa máu tươi...cứ như vậy, xuất hiện tại trường hôn lễ của con trai mình. Rất nhiều tân khách đều không kìm lòng được nhíu mày.
Cái loại mùi vị tanh máu này vừa mới bị hòa tan loãng đi một chút, hôn lễ lại bị người cha của chú rể làm xáo trộn.
Tuy nhân, vị chưởng môn Băng Thiên Nhai thần bí ngồi ở trên đài kia, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời, nhưng thật ra trong ánh mắt hiện lên một tia kì dị.
Tần Lập vươn tay cầm lấy tay Lãnh Dao, cảm nhận được bàn tay Lãnh Dao lạnh như băng, hắn không do dự vận công truyền cho nàng một ít khí lực, nhẹ giọng nói:
- Mối đại cừu của tỉ rốt cục đã báo! Toàn bộ Thôi gia chỉ sợ cũng không được bao lâu sẽ suy sụp hoàn toàn. Cho nên, tỉ có thể buông bỏ tất cả gánh nặng, hoàn toàn sống cho bản thân mình rồi!
Lãnh Dao nghiêng đầu nhìn Tần Lập, giọng điệu lập tức hạ xuống nhưng đôi mắt lại nhìn thẳng vào mắt Tần Lập:
- Vậy có thể sống vì công tử không?
- Tất cả chúng ta đều sống vì chính mình!
Tần Lập nắm chặt tay Lãnh Dao, thần sắc kiên định nói:
- Hãy tin tưởng ta, tỉ sẽ sống rất tuyệt vời!
Lãnh Dao còn thật sự gật đầu. Lúc này, thấy Trầm Long Hưng cầm theo cái đầu của Thôi Bất Quần đi lên trên đài, hai mắt chớp lóe hào quang lạnh lùng.
Hắn đặt cái đầu của Thôi Bất Quần ở giữa bàn, sau đó quay sang người chủ trì hôn lễ đang sửng sốt bên cạnh, trầm giọng nói:
- Bắt đầu!
- A! Bắt đầu, bắt đầu!
Người chủ trì hôn lễ cũng là một người cao tầng trong Thiên Cơ Môn, cũng tiếp xúc với Trầm Long Hưng nhiều năm, đối với tính tình của vị môn chủ này hắn biết rõ như lòng bàn tay: Đây là môn chủ đang khó chịu! Còn như vì sao lại khó chịu, hắn cũng đại khái có thể đoán ra một phần. Bởi vì chuyện vừa xảy ra, hắn cũng chứng kiến toàn bộ quá trình.
Cho nên, vị chủ trì này không chút kinh hoảng, bước tới một bước lên giọng hùng hậu hô to:
- Tân nhân nhất bái thiên địa!
Hai người Trầm Nhạc cùng Lãnh Phương Phỉ vốn đã coi như là ngươi tình ta nguyện. Vừa rồi cùng nắm tay chiến đấu, cảm tình giữa đôi vợ chồng son càng trở nên đậm đà tha thiết hơn.
- Nhị bái cao đường!
Bên trong yến hội đại sảnh đã trở nên đổ nát không thể tả. Các đại nhân vật đến từ các gia tộc môn phái trên Huyền Đảo đều có vẻ mặt yên lặng, nhìn đôi phu phụ đã trải qua ngày hôn lễ khác thường này.
Trầm Nhạc cùng Lãnh Phương Phỉ trước tiên tới trước mặt chưởng môn Băng Thiên Nhai thần bí sư phụ của Lãnh Phương Phỉ, cúi đầu bái một cái. Rất nhiều người đều thấy trong ánh mắt của chưởng môn Băng Thiên Nhai kia, nhanh chóng phủ kín một tầng hơi nước.
Mà Lãnh Phương Phỉ cũng không kìm nổi ứa đôi dòng lệ.
Nhìn thấy mối tình cảm thầy trò đó khiến cho nhiều người tại đây thầm xúc động.
Trầm Long Hưng cùng phu nhân nắm tay nhau, cười trông thật hả hê.
- Phu thê giao bái!
Trầm Nhạc cùng Lãnh Phương Phỉ nhìn nhau cười.
- Nghi thức chấm dứt! Tiệc cưới...bắt đầu!
Người chủ trì hô lớn một tiếng, lúc này liền thấy mấy đệ tử Thiên Cơ Môn phụ giúp đẩy xe món ăn nối đuôi nhau mà vào.
Mùi thức ăn thơm ngát trên các xe thức an truyền ra thật xa, làm cho người ta không kìm nổi ngón trỏ giựt giựt!
Toàn bộ quá trình dọn thức ăn, các đệ tử Thiên Cơ Môn không có bởi vì vừa mới xảy ra một hồi chết chóc thảm thiết mà tâm tình biểu hiện ra vẻ khác thường gì, hoàn toàn thể hiện phong thái và khí độ của một đại môn phái, khiến cho mọi người trông thấy đều trầm trồ khen ngợi.
Đợi cho rượu và thức ăn dọn ra chỉnh tề, Trầm Long Hưng đứng ở trên đài cao, ho nhẹ hai tiếng, sau đó cất tiếng nói:
- Chư vị quý khách! Mọi người tạm thời yên lặng một chút! Trầm Long Hưng ta có hai câu không nói không vui!
- Trầm môn chủ có cái gì thì nói nhanh đi, mọi người đều rất đói bụng rồi!
- Đúng vậy! Đúng vậy! Tay nghề của đầu bếp Thiên Cơ Môn thật không tệ! Hương vị đồ ăn này, chậc chậc, rất thơm!
- Ha ha ha!
Người phía dưới truyền đến một trận cười vang.
Trầm Long Hưng lướt ánh mắt nhìn qua mấy người đang nói, phát hiện đều là người của sáu đại thế lực siêu cấp, trong lòng hắn không kìm nổi cười lạnh không thôi. Thầm nghĩ: các gia tộc môn phái này, quả nhiên rất khổng lồ, cũng quá mục nát!
Thôi gia chỉ là tinh nhuệ bị giết, cứ coi như là tổn thương nguyên khí, nhưng thực sự còn có bao nhiêu thế lực dưới trướng, ai cũng không biết! Lúc này đã bắt đầu lục đục với nhau, muốn làm thế nào chia cắt Thôi gia, lại còn muốn làm thế nào đá đít Tần Lập là người có công cao nhất trong chuyện này, thật sự là hơi quá đáng!
Nghĩ đến đây, Trầm Long Hưng cười sang sảng:
- Ha ha ha! Chư vị yên tâm! Thiên Cơ Môn ta cái gì khác không có, nhưng sơn hào hải vị này thật ra nhiều vô số kể! Chư vị anh hùng nếu như không khách khí, cho dù ở lại chỗ ta ăn vài năm, Trầm mỗ...cũng cung cấp đầy đủ! Tuy nhiên, trước mắt còn xin chư vị anh hùng, có thể cấp mặt mũi cho Trầm mỗ một chút để Trầm mỗ nói cho hết lời!
Trầm Long Hưng nói đến nước này, người phía dưới cho dù là người của thế lực siêu cấp, cũng không tiện nói hươu nói vượn nữa. Chỉ có điều có thể nhìn thấy không ít người sắc mặt trông thật khó coi.Nguồn: https://truyenfull.vn
- Trầm mỗ vốn tính luôn luôn nói thẳng, nếu như đắc tội với anh hùng đang ngồi đây, Trầm mỗ ở nơi này trước tiên xin lỗi mọi người!
Trầm Long Hưng nói xong, cầm lên cái đầu người máu chảy đầm đìa, sau đó nói tiếp:
- Nói như vậy chư vị đều biết cái đầu này là người phương nào! Không phải là muốn ảnh hưởng lớn tới bữa tiệc của mọi người, lữ nhân giang hồ chúng ta cũng không ngại điều này, đúng không? Ta muốn nói chính là: thứ nhất trận phân tranh này rốt cục là vì sao lại nổi lên! Thứ hai, trong quá trình này, ai...là người dẫn tới kết quả không thể thiếu được! Thứ ba, trận chiến kế tiếp phải đánh như thế nào!
Trầm môn chủ nếu nói ra, vậy Trầm môn chủ cứ nói ra luôn ý của ngài là được rồi! Dù sao ta chỉ biết là lão tổ tông nhà ta còn không biết hạ lạc ở nơi đâu.
Lâm Tử Tường vẻ mặt lạnh nhạt ngồi tại chỗ nói.
- Như thế nào? Lâm gia chủ không tin lời nói của lão tổ tông nhà ta à?
Trầm Long Hưng thần sắc bình tĩnh hỏi.
- Cái này...tự nhiên không phải! Tuy nhiên, làm vãn bối thì tâm tình lo lắng cho lão tổ tông nhà mình. Chuyện này, hẳn là Trầm huynh có thể hiểu thế nào rồi.
- Ta đương nhiên hiểu rõ!
Trầm Long Hưng lớn tiếng nói tiếp:
- Nếu Lâm gia chủ để ta nói ta, ta đây liền nói thẳng! Một là ta cảm thấy rằng trận chiến đấu này, là một cái âm mưu lớn Thôi gia đã chuẩn bị nhiều năm! Ý đồ của bọn họ...rất lớn! tin rằng mọi người đang ngồi đây, cũng sẽ không phủ nhận chứ?
Mọi người phía dưới đều cúi đầu trầm tư suy nghĩ, không ai đứng ra phủ nhận lời nói của Trầm Long Hưng, Trầm Long Hưng nói tiếp:
- Như vậy, ta muốn hỏi: Các người...dựa vào cái gì, chuẩn bị trách cứ công tử Tần Lập? Hắn rốt cuộc làm sai lầm chỗ nào? Để cho một số người các ngươi đang ngời đây lại đang âm thầm chuẩn bị đối phó với hắn?
Trầm Long Hưng vừa nói ra lời này, toàn trường phía dưới lập tức tĩnh lặng, rất nhiều người trên mặt đều lộ ra vẻ không dám tin, đều nhìn về phía các thế lực siêu cấp, càng nhiều người là khó hiểu, bọn họ không sao hiểu được: những người này rõ ràng hẳn là phải đứng ở cùng một trận doanh, như thế nào lại có người muốn xuống tay đối phó với Tần Lập?
Có một số người sắc mặt trở nên khó nhìn, Trầm Long Hưng cười lạnh vài tiếng, sau đó nói:
- Các ngươi đừng cho là Thiên Cơ Môn ta giám thị nghe lén các ngươi, chúng ta không xấu xa như vậy! Những người các ngươi phái ra mai phục ở bên ngoài trang viên của Tần gia, đồng thời âm thầm mua chuộc con cháu Tần gia ở đó, khổ chủ người ta đều đã báo tới ta ở nơi này rồi!
Lập tức chung quanh có rất nhiều người chuyển ánh mắt nhìn về hướng Tần Lập. Về phần Tần Lập thì lại lộ ra vẻ mặt mịt mờ, Lãnh Dao ngồi bên cạnh thản nhiên nói:
- Cũng không phải là chuyện hay ho gì, nên ta không cần thiết phải nói với công tử.
Tần Lập chậm rãi đảo ánh mắt lướt qua những người trong đại sảnh, từ trên mặt một số người này...Tần Lập nhìn ra có vẻ mất tự nhiên/
Trầm Long Hưng nói tiếp:
- Chuyện này, chúng ta không đề cập tới, trước tiên là nói về sự kiện thứ hai: ai ở trong trận chiến đấu này, khởi lên tác dụng không thể thiếu? Trước tiên, lão tổ tông cảnh giới Phá Toái Hư Không của các gia tộc đứng đầu trong đó! Tiếp theo, ta nói chính là Tần Lập! Trong trận chiến này, một mình hắn giết bao nhiêu người? Ta cho rằng, kế tiếp muốn đánh Thôi gia, muốn chia phần những địa bàn còn lại của Thôi gia, ắt không thể thiếu Tần Lập này!
Tần Lập khẽ nheo ánh mắt lại. Nghe đến đây hắn đã hiểu được ý tứ của Trầm Long Hưng có ý bất bình không muốn mình tổn thương vì sự bất công này. Tuy nhiên, hắn cũng không thích sự sắp đặt của Trầm Long Hưng như vậy.
Giữa hắn cùng Thôi gia đích xác là không thể hòa giải được mối cừu hận đó. Tuy nhiên dưới tình thế chuyển biến lớn như hiện nay, toàn bộ Huyền Đảo đều đã tham dự vào trận chiến tiêu diệt Thôi gia như vậy, chính mình còn lội xuống vũng bùn đó làm gì?
Lúc này, trong đám người có người ôn hòa nói:
- Trầm môn chủ nói lời này, có phải có chút võ đoán hay không? Tần công tử là người trẻ tuổi tuấn kiệt đương thời ở Huyền Đảo, Chí Tôn đều có thể chém giết. Mọi người không oán không cừu, ai lại muốn đối phó với hắn làm gì?
- Đúng vậy! Trầm môn chủ! Ai muốn đối phó với Tần công tử ngài đừng ngại cứ nói thẳng ra đi! Đã ở trong này, còn không nể mặt chúng anh hùng Huyền Đảo, nói rõ ràng ra chẳng phải là tốt hơn sao?
- Đúng vậy! Chúng ta đều muốn nhìn thử xem, đến tột cùng kẻ mưu đồ gây rối là ai?
Sắc mặt Trầm Long Hưng chợt trở nên có chút khó nhìn, hắn đích xác nắm giữa chứng cứ của một số gia tộc có ý đồ đối phó với Tần Lập. Tuy nhiên, trong lời nói của hắn cũng có chút thành phần hơi phóng đại, nhưng nguyên nhân hắn không có cách nào nói ra!
Bởi vì trong số gia chủ này cũng không phải người nào cũng biết chuyện lão già thần bí vào lúc đêm hôm kia, nếu không bọn họ sao có thể có gan lớn dám động tới Tần Lập chứ?
Trầm Long Hưng thay đổi hoàn toàn bởi vì đã biết điều này, cho nên mới định buộc Tần Lập vào cùng một chiến tuyến với gia tộc mình, có thể thì sau này bình định Thôi gia xong, lực lượng của mình sẽ tăng mạnh thêm được một phần!
Tuy nhiên, những chuyện này cũng không phải thứ Tần Lập muốn! Trong lòng ngẫm nghĩ, Tần Lập không để ý tới ánh mắt kinh dị của những người đó, đứng dậy hướng về phía Trầm Long Hưng ôm quyền nói:
- Trầm môn chủ! Cho tại hạ nói một câu được không?
Trầm Long Hưng ánh mắt chợt ngưng trọng. A một tiếng, sau đó nói:
- Mời Tần công tử nói!