Trường Tôn Xung, Lý Hoài Nhân, Trình Xử Mặc đều thuộc nhóm mộ binh, chỉ còn lẻ loi Vân Diệp, dù y rất muốn chứng kiến Lý Tịnh làm cách nào đánh người Đột Quyết chạy đông chạy tây.
- Ngươi một giới văn nhược thư sinh vào quân ngũ làm gì, hơn nữa quốc triều còn chưa đến nỗi đưa độc đinh ra chiến trận.
Lão Trình biết tỏng tâm tư của Vân Diệp.
- Tiểu điệt cũng là tướng quân, Lũng Hữu không tính là gì sao?
- Nói thừa, thứ kia của ngươi cũng gọi là binh? Cho ngươi uy phong một chút, ngươi lại tưởng mình là số một sao?
Lời cũng quá ác độc rồi, Vân Diệp muốn chết. Vốn định đến nhờ vả lão Trình xem thế nào, không ngờ lại chuốc khổ.
Cả đời này y cũng không mong miệng Trình Giảo Kim có thể nói được lời tốt.
**********
Trình Xử Mặc toàn thân mặc giáp trụ đen nhánh, đứng giữa các tướng lĩnh áo giáp sáng choang dường như mất hút, nhưng liệu có ai biết mỗi một phiến giáp trên người hắn đều là tinh cương đã trải qua thiên chuy bách luyện, Vân Diệp xử lý từng phiến giáp để tăng cường độ cứng, lại dùng a- xít sun-phu-rit xử lý ô-xy hoá, như vậy không cần lo lắng áo giáp sẽ rỉ sét. Bộ giáp chỉ nặng 30 cân, đối với Trình Xử Mặc chỉ là khinh giáp, nhưng khả năng phòng hộ không chỉ tăng một cấp, ngư lân giáp cực kỳ thích hợp với Trình Xử Mặc.
Vân Diệp lại làm đầu khôi và diện giáp, hai phiến thủy tinh tinh thuần được khảm trên đầu khôi, phòng ngừa lúc chiến đấu bị gió cát che mắt. Kính râm được mang từ hậu thế là bảo bối của lão Trình, ngay cả Trình phu nhân bình thường cũng không động đến được.
Nguồn tại http://TruyệnFULL.vnĐầu tiễn của Trình Xử Mặc được cải tiến thành ba ngạnh, còn gọi là phá giáp trùy. Mũi tên dài hơn ngón tay được bắn bởi cung tam đảm, Vân Diệp không tin bì giáp của người Đột Quyết có thể ngăn cản được. Nội y tơ tằm bạch sắc được làm dầy gấp đôi, nghe nói thứ này có thể ngăn trở đám tên rất tốt, còn không biết sự thật thế nào.
(đảm: đơn vị đo)
Lão Trình lần này chỉ lĩnh chỉ lệnh đến phòng hộ Quan Trung, cũng không có duyên đến thảo nguyên chiến đấu, trong lòng lão cũng nín một bụng hỏa.
Trình Xử Mặc mang theo hai thớt chiến mã cùng 50 tuỳ tùng khởi hành.
Vân Diệp nhìn theo bóng dáng tiểu Trình dần nhỏ lại, đến khi mất hút vào đại đội nhân mã mới thúc ngựa về nhà.
Trên đường đụng phải lão Trình, bên người lão còn hai tùy tùng, thần sắc buồn bã đang ngồi trên rễ cây to uống từng ngụm rượu.
- Qua đây.
Lão Trình không nói gì khác, chỉ kín đáo đưa bầu rượu cho Vân Diệp.
Y yên lặng nhận lấy bầu rượu uống một ngụm lớn, vị cay nóng của rượu như dao nhỏ cắt vào cổ họng y.
- Về thành hay về nhà?
- Về nhà.
- Cũng tốt, ngày mai ta cho Xử Bật, Xử Lượng đến Ngọc Sơn.
Lão Trình cắn môi quyết định.
- Lúc này có lẽ chưa thích hợp, thẩm thẩm sẽ thương tâm.
- Thương tâm? Gả cho lão phu thì phải thương tâm, chúng ta dùng mệnh đổi tiền đồ, nay là ngươi, mai là hắn. Chim lớn giữ trong lồng sẽ chết, sẽ thành phế vật. Trình gia không nên có phế vật, chỉ cần có một cũng tai họa vô cùng. Ngươi trông chừng hai bọn chúng, nếu xảy ra chuyện lão phu chỉ hỏi tội ngươi.
Nói xong liền lên ngựa lắc cương, chiến mã khẽ hí một tiếng rồi theo quan đạo chạy đi.
Trang Tam Đình đi theo Vân Diệp rất xa, nhìn y buồn chán quật roi ngựa xuống đám cỏ ven đường, thỉnh thoảng còn cất giọng ca vài câu mà lão không hiểu, thậm chí còn rút cung lắp tên bắn những con chim đang bay trên trời cao. Lão Trang biết cung của Hầu gia chỉ là nhuyễn cung một thạch, còn không bắn tới diều hâu, nhưng lão biết Hầu gia đang mất hứng, hơn nữa còn rất mất hứng.
Đi 50 dặm đường khiến Vân Diệp sức cùng lực kiệt, y không muốn cưỡi ngựa, chỉ muốn dốc hết sức bản thân, lại không muốn tỏ vẻ yếu đuối trước mặt Trang Tam Đình, cho nên chỉ có thể cắn răng bước từng bước về phía trước.
Bắt đầu còn đau lòng Trình Xử Mặc đã ra chiến trường, sau đó sự đau đớn của hai chân đã khiến y quên đi việc đó, về sau y chỉ cố gắng để bước đi, về phần Trình Xử Mặc sớm đã quên mất.
Hậu thế y rèn luyện được một thân thể đầy khí lực, hiện giờ đã bị cuộc sống phú quý ở Đại Đường bào mòn không thừa lại chút nào. Lão Trình nói rất đúng, hiện tại bản thân chỉ là một thư sinh văn nhược, tại Lũng Hữu còn luyện tập một chút, nhưng về Trường An sớm đã bỏ bê không đoái hoài. Không phải y không muốn rèn luyện, mà là lòng tin đã bị đả kích mất hết.
Ngươi nâng tạ đá 50 cân lên lên xuống xuống, ở Vân gia có thể sẽ được cả tộc hoan hô, nhưng ở Ngưu gia sẽ bị khinh bỉ, ở Trình gia sẽ bị đuổi ra, còn ở Uất Trì gia sẽ làm trò cười, có khi còn bị ném cho tạ đá 200 cân mà đỡ, rồi sau đó phải ném lại cho bọn họ...
Đó không phải là thế giới của ta, ta không phải là những nhân sĩ cao quý ngốc địa phương, ta không muốn thể lực có được hay không, nhìn cánh tay trắng nõn hiện tại, nhìn bắp đùi toàn mỡ trắng, thật tốt.
Thẩm thẩm đến tắm cho y, Vân Diệp liền trốn vào thùng gỗ liều mạng phản kháng, y không muốn thẩm thẩm tắm cho y, ta lớn rồi sao cứ coi ta như hài tử. Thẩm thẩm có chút thương cảm.
Cảm giác cưng chiều, nhất là được người cưng chiều, đây đúng là loại cảm thụ đẹp nhất của nhân sinh, thảo nào hậu thế lão bà của ta lúc nào cũng nói tiếng như mèo, hóa ra đó là sự rên rỉ khi tâm tình cực kỳ thoải mái.
Đôi khi sáng sớm nội khố dính dính, lại giống như trộm trốn trong phòng tắm giặt nội khố, khiến cho cô cô thẩm thẩm mặc sức mà cười.
Y không dùng nha hoàn, nhất là cái gì thiếp thân nha hoàn. Nãi nãi từng an bài cho y, còn đặc ý chọn lấy người tốt, thế nhưng Vân Diệp có cầm thú cũng không thể làm chuyện đồi bại với tiểu nha đầu mười hai, mười ba tuổi, nội tâm y cực kỳ bài xích chuyện phát sinh quan hệ với thiếu nữ vị thành niên.
Không để ý đến toàn thân đang đau nhức, sáng sớm ngay tại cửa nhà lão Trình đã đưa Xử Lượng, Xử Bật tới.
Hai người tới rồi, nhưng lão Trình không thấy, ngay cả Trình phu nhân cũng không thấy đâu. Hỏi ra mới biết lão Trình không cho người nhà đi tiễn, nói là đừng nên làm buồn lòng người đi, khiến cho phụ nữ trong nhà khóc sướt mướt.
Có điều hai tiểu tử này lại không có lấy một chút vẻ thương cảm, trái lại vẻ mặt hưng phấn, nói chưa đến một canh giờ đã chạy từ nhà đến. Điều này chỉ nhìn cũng thấy, trông hai thớt ngựa của hai người mồ hôi ướt đẫm thì biết chúng vội vàng thế nào.
Tiểu tử thối, ngươi hưng phấn đúng không? Giao cho Lưu Nhị giáo dục trước, để xem ngươi còn hưng phấn được bao lâu. Vân Diệp đối với việc hai tiểu tử này cười nhạo mình ở Trình gia vẫn canh cánh trong lòng.
Ngày hôm nay có đại nho từ Thục trung xa xôi đến Trường An giao lưu học thuật, sau khi mọi việc hoàn tất sẽ tới thăm lão hữu.
Ngọc Sơn tiên sinh đã sớm an bài đầu bếp Vân gia sẵn sàng đợi mệnh, còn phái lão bộc vội vàng đánh ngưu xa về nhà chuyển rượu, nói lão hữu thích nhất rượu ngon, lần này khó khăn lắm mới được tương phùng, đương nhiên phải thống ẩm.
Hóa ra không phải là một người, mà là một đoàn đến thăm, già trẻ lớn bé tổng cộng hơn mười người, người dẫn đầu tên là Dương Thụ, tục truyền chính là hậu nhân của nhất đại đại nho Dương Hùng, tổ tiên có tác phẩm huy hoàng [Pháp ngôn], còn có đoản văn nổi tiếng [Lậu thất minh], trong có đề cập tới chủ nhân của Tây Thục Tử Vân Đình, gia học uyên nguyên không thể khinh thường.
Lễ nghi phức tạp khiến cho Vân Diệp mệt muốn chết, chỉ một câu vấn an mà nói đi nói lại cả chục lần, hai tay thành chưởng, ngón tay cái hướng lên, khom lưng chín mươi độ, còn không được vội vội vàng vàng mà phải từ từ chậm rãi.