Uất Trì Bảo Lâm đến một bên xách một cái chân sau rất lớn của con lợn cho lão Lý, nói là nhìn tiên sinh thân thể gầy yếu, cho nên hai ngày này hắn chạy trong rừng tìm lấy đồ tốt nhất cho tiên sinh, hi vọng tiên sinh bồi bổ thân thể.
Lão Lý càng cười đến nỗi không ngậm được miệng, phân phó lão bộc thu lại, để cho Vân gia sơ chế rồi sau sẽ dùng uống rượu với mấy vị lão hữu. Việc này khiến cho những người mang vàng bạc, tranh chữ đến cảm thấy hổ thẹn.
- Hồ đồ! Coi Ngọc Sơn thư viện ta là cái gì? Muốn đổi người thì đổi ngay sao? Mấy tháng tâm huyết của lão phu chỉ bằng vài đồng tiền của ngươi là có thể bù đắp được sao?
Bên kia truyền đến tiếng quát mắng của Ly Thạch tiên sinh. Vân Diệp đang hàn huyên cùng Lý Hiếu Cung bèn cáo tội, tới bên Ly Thạch tiên sinh, chỉ nghe tiên sinh quát lớn:
- Lúc trước đã cho các ngươi tự chọn hài tử đến thư viện, các ngươi tùy tiện mang hài tử không nên thân đến, giờ thấy nó có tiến bộ thì nổi lòng xấu xa, đây là thái độ nên có của người làm phụ mẫu sao?
Đều là những đại lão quân phương có máu mặt, lại bị người mắng chửi giữa ban ngày ban mặt, nhưng vì bản thân đuối lý, vị tiên sinh này hoàng tử hoàng tôn cũng đều dạy rồi, ngay cả hoàng đế thấy còn phải gọi một tiếng Ly Thạch tiên sinh, không dám dùng lễ vua tôi, bọn họ làm sao dám vô lễ.
Cao Anh, con trai của Cao Kiệm khuôn mặt đỏ bừng, không ngờ thư viện lại không nể tình như thế, đường đường công tước phủ mà không còn chút mặt mũi nào, đang định phất tay áo rời đi thì Vân Diệp cười nói:
- Cao hầu cớ gì đùng đùng nổi giận như vậy? Phải chăng thư viện chiêu đãi không được chu toàn?
Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn- Vân hầu, khuyển tử ở thư viện được lợi không ít, chỉ ngắn ngủi hai tháng mà biến hóa đã khiến người giật mình. Ngày xưa ở nhà lão phu có dùng côn cũng không thể bắt nó học, bây giờ lại nằng nặc đòi đến thư viện. Lúc này lão phu mới biết phương pháp truyền dạy của thư viện quả nhiên thâm bất khả trắc, lão phu có ý định để trưởng tử Hà thay thế ấu tử không nên hồn đến thư viện, không ngờ lại bị Ly Thạch tiên sinh quở trách, cho nên ta đi.
Cao Anh vẫn tức giận không giảm.
- Cao hầu không cần tức giận, mấy vị lão tiên sinh không phải là nhân vật ta có thể đắc tội, cho dù trước mặt bệ hạ, bọn họ có nửa phần nịnh nọt sao? Cao Lăng ở thư viện rất tiến bộ, vì sao không cho hắn tiếp tục mà lại đổi bằng Cao Hà? Một môn có hai tử cùng học có gì không được?
- Vân hầu chê cười lão phu rồi, ngươi ta đều là tân đại tộc, khó tránh khỏi nội tình không đủ, cũng không có mấy đại nho để dạy vãn bối, tứ xứ cầu học nhưng cũng chỉ có lão gia tộc chiếm hết. Hiện nay cơ hội tốt thế này, không đổi thì để ấu tử vô lại trong nhà được hưởng phúc sao? Trưởng tử đôn hậu lại học hành vô môn, điều này làm cho lão phu đau đầu không ngớt.
- Hai nhà chúng ta đều là tướng môn, Cao hầu cho rằng tại hạ sẽ để loại chuyện này xảy ra sao?
- Ồ? Kế sách thế nào?
- Tháng 2 sang năm sẽ lại có 50 học sinh tiến nhập thư viện học tập, Cao hầu minh bạch chăng?
Hai người bèn nhìn nhau cười, chắp tay cáo biệt.
Vân Diệp trong đám người như cá gặp nước, dường như trời sinh y nên làm lão sư. Mấy vị lão tiên sinh tức giận vẫn còn đen mặt, an vị ngưu xa mang theo đồng tử, lão bộc, quan trọng nhất là mang theo lò nướng Vân Diệp mới làm, đến cạnh thác nước uống rượu. Đợt ớt đầu tiên đã thu hoạch, Vân Diệp cẩn thận cất hạt giống, rồi phơi khô quả, sau đó dùng đá nghiền nhỏ cho vào bình, để khi nào dùng thì lấy.
Ngọc Sơn tiên sinh là người Thục, nghĩ lão nhân gia nhất định sẽ thích ăn cay, cho nên để phần một đĩa gà xào ớt để lão tiên sinh nhấm nháp. Không ngờ khi tiên sinh đi là buổi trưa, vì hăng say giảng giải chuyện Tùy triều chinh chiến Cao Ly, các học sinh bị kích thích nhiệt huyết sôi trào, nhất thời cũng chưa muốn về.
Thành ra ba vị tiên sinh Lý Cương, Nguyên Chương, Ly Thạch dùng cơm trước, đồ ăn của họ cũng không kém, nhưng lại bị phần cơm của Ngọc Sơn tiên sinh hấp dẫn...
Ngọc Sơn tiên sinh sớm được Vân Diệp báo, nói hôm nay có món ăn chuyên dành cho lão, mùi vị đậm đà, không biết có hợp vị của tiên sinh không? Thứ Vân Diệp làm ra nhất định là tinh phẩm, lão tiên sinh có thể hoài nghi học thức của Vân Diệp, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không hoài nghi đồ ăn y làm ra.
Dịch vị dạ dày bị kích thích, lão chạy đến nhà ăn mở phần cơm của mình. Cả phần cơm lão không động đến thứ gì khác, chỉ ăn đúng món gà xào ớt này.
Quá hổ thẹn! Mấy vị lão tiên sinh sớm đã không để ý chuyện ngoài thân, châu ngọc đối với họ mà nói chính là cặn bã, khó tìm được chuyện vui ở Ngọc Sơn, duy chỉ có mỹ thực vô cùng vô tận. Vân Diệp vì muốn giữ mấy vị lão tiên sinh mấy năm, cho nên đã thi triển tất cả bản lĩnh của mình. Nhưng đồ ăn y làm lại có người ăn vụng, thật khiến y cảm thấy quá thất vọng, thật không có chút tình nghĩa nào.
Ở thư viện cũng chỉ có mấy người dám ăn vụng đồ ăn của y, ngay cả giám sát quan Lưu Hiến được hoàng đế phái ra cũng không có cái lá gan này.
Cũng không biết bốn vị tiên sinh làm sao nhất trí với nhau, nói chung đều cùng chĩa mũi dùi về phía Vân Diệp, nói cái gì cổ nhân có nhị đào sát tam sĩ, hôm nay Vân Diệp nhất thái sát tứ sư, đích thật là Vân hầu danh chấn kinh sư v.v...
Nỗi oan ức này Vân Diệp chỉ còn biết kêu trời. Trước đây ở kinh thành, không phải gặp thổ phỉ thì cũng là cướp đường, nguyên nghĩ rằng rời khỏi kinh sư chính là thoát khỏi hang hùm, nào ngờ vừa mới thoát hang hùm thì đã sa vào ổ sói.
Loại nói xấu này so với bị đánh hậu quả còn nghiêm trọng hơn nhiều, người già không nên ăn nhiều ớt, y giảng đạo lý cho mấy vị chưa được mấy câu thì đã bị bốn lão tiên sinh xúm vào nói cho á khẩu, còn nói đến cả cá nóc, nói đã liều mạng ăn cá nóc, sao không thể liều chết ăn ớt? Đám người lão phu sớm đã quá tuổi hoa giáp, dù ăn mà chết cũng là chuyện được mọi người ca tụng, có thể thành chuyện đẹp lưu truyền thiên cổ.
Tương lai trong sách sử nhắc tới mấy người lão phu đều kèm theo tử trạng, là bởi vì ăn uống mỹ thực quá độ mà chết, so với cái loại không bệnh mà chết, chết bệnh trên giường tốt hơn trăm nghìn lần, nhân sinh được chết như vậy chẳng phải là khoái lắm sao?
Bọn họ tạm thời còn chưa chết, nhưng Vân Diệp thì cảm thấy bản thân sắp chết.
Lưu Hiến rất sợ người từ hoàng cung tới, trông Lưu nhị ca sợ hãi răng môi lập cập, tay chân run run, Vân Diệp chỉ sợ hắn sẽ ngất xỉu...
Dù sao vẫn còn có việc phải làm, Vân Diệp mượn cớ sang năm phải tuyển 50 học sinh, mời các đại lão đang khẩn thiết muốn mang hài tử nhà mình vào thư viện.
Mạnh Bất Đồng, Cao Lăng thiếu chút nữa bị thay cuối cùng cũng được giữ lại, chỉ trong một đêm dường như đã trưởng thành lên nhiều.
Chương trình học mới bắt đầu rồi, thư viện bớt đi vài phần nóng nảy, nhiều hơn vài phần trầm ổn. Qua lần phong ba đổi người này, đám hoàn khố mới biết tầm quan trọng của thư viện, rốt cuộc đã chịu nghiêm túc học tập.
Khi mùa xuân sắp qua, Đại Đường hoàng đế bệ hạ Lý Nhị rốt cuộc lộ móng vuốt, trong một ngày sáu đạo ý chỉ phát ra, Lý Tịnh, Sài Thiệu, Tiết Vạn Triệt vâng mệnh suất lĩnh 20 vạn Đại Đường dũng sĩ chuẩn bị quyết nhất tử chiến với Hiệt Lợi. Mộ binh lệnh đã ban, toàn bộ Quan Trung ồn ào, phủ binh từng đội từng đội tập kết ra biên cương.