Đứa con của đất

Chương 18

Docsach24.com

iểu đoàn đóng trong rừng. Đó là một khu rừng chồi sáng và mát như một khu vườn rộng nhưng không phẳng.

Những ngọn đồi thấp nằm cạnh nhau, khum khum như những mu rùa, xen giữa các lũng trảng dợn sóng cỏ. Tôi đến đấy vào giữa trưa..Sau khi bịn rịn chia tay với chị Út Mịn là người của trạm đưa tôi đến, tôi trao thư cho một chiến sĩ đội mũ tai bèo đứng gác dưới chân đồi, bụng cứ lo ngay ngáy, không biết mình có được tiếp nhận không. Trong lúc chờ đợi, tôi tới ngồi dưới một lùm sim, hồi hộp vấn một điếu thuốc. Tôi hút chưa hết điếu thuốc thì anh chiến sĩ ở trên đồi xuống. Anh hỏi lớn:

- Ông bạn mới tới đi đâu rồi?

- Tôi đây!

Tôi liệng cái tàn thuốc, lật đật chạy tới. Anh chiến sĩ nói:

- Đi theo tôi!

Tôi theo anh đó đi lên đồi. Lên gần tới đỉnh đồi, tôi ngó thấy một cái lều lợp bằng tấm tăng Mỹ lớn rộng, dưới tàng một cây trường treo từng chùm trái chín đỏ. Trên cây có một anh đang bẻ trái trường thả xuống. Anh chiến sĩ đang dắt tôi đi chợt dừng lại kêu:

- Liệng tao vài chùm coi mày Lắm!

Cái anh tên Lắm kia liệng xuống một chùm. Anh chiến sĩ chụp lấy, chia tôi một nửa rồi trỏ vô cái lều lợp tăng Mỹ:

- Ông bạn vô đây, đồng chí tiểu đoàn trưởng đợi ở trỏng!

Tôi hồi hộp quá, trống ngực đập thình thịch. Giấu chùm trái trường sau lưng áo, tôi đứng trước cửa lều một chút rồi mạnh dạn bước vào. Trong lều, có hai anh đang ngồi uống trà bên chiếc bàn lót sơ sài bằng tre. Một trong hai anh buông chung trà, ngó tôi trân trân. Tôi cũng chưng hửng nhìn anh. Thình lình anh đặt chung trà, đứng phắt dậy. Tôi nhảy chồm tới ôm ghì lấy anh mà gọi:

- Anh Ba...

Đúng đó là anh Ba Đấu. Anh cũng kêu lên:

- Em hả Quyết?

Anh hỏi như chưa tin thiệt là tôi. Bởi chắc đứng trước anh, tôi khác quá, tôi không còn là thằng nhỏ mười hai tuổi ngày nào chăn trâu ở nhà Biện Tư nữa. Tôi đã thay đổi hẳn, cao lên gần gấp đôi. Nói tóm, vì bây giờ tôi đã là một thanh niên dềnh dàng cao lớn. Anh Ba Đấu la rùm còn hơn hồi nãy:

- Trời đất, kiếm chú mày mấy năm nay đỏ con mắt mà không thấy, ai ngờ lại gặp chú mày

Anh tiểu đoàn trưởng có vóc người cũng chắc nịch như anh Đấu, bật cười hà hà:

- Bộ có biết nhau lâu rồi sao? Vậy thì hay lắm. Tôi đã nói mà, rốt cuộc trong keo đánh Mỹ này các chư vị anh hùng đều hội ngộ ở đây hết!

Anh tiểu đoàn trưởng đẩy một cái thùng đạn về phía tôi:

- Thôi ngồi xuống đây uống trà, em!

Tôi cười tủm tỉm ngồi xuống. Anh Ba Đấu cũng cười nói với anh tiểu đoàn trưởng:

- Vậy mà hồi nãy nghe ông nói bà Tám Mây gởi tới một lính mới, tôi cứ tưởng là ai chớ!

Rồi anh xây qua hỏi tôi:

- Té ra bấy lâu em công tác ở trạm chị Tám Mây hả Quyết?

- Dạ, em ở đó đã được hơn một năm.

- Trời ơi, vậy mà anh chớ có biết. Tụi anh ít khi theo đường dây, nên không gặp em. Sao, từ lúc ở nhà Biện Tư, em xiêu lạc đi đâu, rồi mới lọt về trạm chị Tám?

Tôi đáp:

- Để thủng thẳng rồi em nói cho anh nghe, dài lắm!

- Ừ thôi, chuyện đó nói sau, bây giờ uống nước đi. Ê Lắm ơi, còn bánh in hay kẹo đậu phộng đem ra vài cây coi!

Anh tiểu đoàn trưởng gọi. Ở bên ngoài, có tiếng Lắm tuột cây xuống rồn rột. Lắm đem vào một túm trái trườmg chín đỏ đặt lên bàn rồi chạy lại lục trong một cái bồng, đem ra ba cây kẹo đậu phộng và một cây bánh in nhãn hiệu "Con sóc bay".

Chúng tôi ngồi ăn bánh kẹo uống nước, kể cả Lắm. Tôi thấy ở đây rất tự nhiên thoải mái, từ anh tiểu đoàn trưởng cho tới Lắm. Thấy tôi ăn ít, anh tiểu đoàn trưởng bẻ bánh in đưa tôi:

- Ăn đi em. Chuyện em tới đây tôi có tính rồi. Em sẽ về đại đại đội Một, về chỗ anh Ba Đấu đây, ảnh là đại đội trưởng đó. Lát nữa em theo anh về luôn. À tôi quên hỏi, chị Tám Mây lóng rày ra sao, cũng mập khỏe hoài hoài hả?

Tôi chưa kịp đáp, anh đã day bảo anh Đấu:

- Nè Ba Đấu, bà Tám gởi chú nầy lên nhập ngũ không phải không có điều kiện đâu nghe. Bà ta nói có súng gửi cho vài cây. Ừ, cũng phải giúp cho trạm đó mấy cây, hứa với bà ta lâu rồi mà không có, kỳ quá!

Anh tiểu đoàn trưởng nói chuyện vui vẻ và cởi mở, khiến mọi sự thấp thỏm e ngại của tôi tiêu tan hết. Tôi cảm thấy thoải mái dễ chịu lạ. Lát sau, anh Đấu đứng lên bảo tôi:

- Thôi, mình đi em!

Tôi chào anh tiểu đoàn trưởng, khoác bồng đi theo anh Đấu. Mới ra khỏi lều, tôi và anh Ba Đấu bắt đầu trò chuyện không ngớt. Tôi kể cho anh Đấu nghe cái chặng sau khi tôi rời nhà Biện Tư ở với Bảy Vàng, rồi từ chỗ Bảy Vàng trốn đi vô rừng Hắc-dịch ra sao. Anh Đấu nói:

- Vậy mà anh cứ ngỡ chú mày chết rồi. Hỏi thăm, kiếm hoài nhưng không biết tin tức gì hết. ở Phước- kiển không ai biết em đi đâu. Có lẽ Biện Tư bán đứt em cho Bảy Vàng nên y dấu không cho ai biết.

- Hồi ở Xà-bang, em có hay tin Biện Tư chết. Mình xử tử nó hay sao anh?

- Xử liền tại trận. Thì cái đêm đó, tao với chú Tư Râu Sắt ở Phước-lai dẫn anh em tràn lên Phước-kiển, đánh úp bộ nhà Biện Tư. Vây kín nhà y rồi, tao đột vô buồng ngủ y nằm bên gian trái đó em, biết quá rồi chớ gì.

Đó, tao vừa tông cửa vô thì Biện Tư đạp con vợ bé, nhảy ra cửa sổ. Trời bất dung gian đảng, nó nhè ngay chỗ chú Tư Râu Sắt đang đứng hờm sẵn mà nhảy, bị chú Tư kê vai vác luôn. Tới khuya tụi tao triệu tập bà con lại luận tội y, rồi xử bắn liền, bắn ở nhà việc Phước-lai, ngay trên cái bệ đất trước kia y bắt dân đắp để rước máy chém về.

Tao với chú Tư Râu Sắt có đi kiếm em, mà không gặp, chỉ gặp chị em con Biếc. Con Biếc nó nói Biện Tư đưa em đi đâu mất, rồi nó khóc, nó sợ em bị tụi thằng Hoành giết chết. Tội nghiệp cho con nhỏ, nó thương em lắm đó đa Quyết. Lần nào gặp tao nó cũng hỏi có tin tức gì về em không, tao lắc đầu, nó lại rưng rưng

Tôi cảm động, nín thinh. Hồi sau tôi mới khẽ hỏi:

- Bây giờ chị em con Biếc ở đâu anh?

Anh Đấu nói:

- Con Thắm giờ ở đoàn văn công tỉnh. Còn con Biếc thì sau đó về bên cơ quan Phụ nữ tỉnh tới nay. Nhưng cách đây có một tuần, con Biếc gởi thơ cho tao nói nó xin đi đội thanh niên xung phong và đã được chấp thuận. Hiện thời Tỉnh đoàn thanh niên đang gấp rút tổ chức đội thanh niên xung phong. Khi thành lập xong, đội sẽ theo tiểu đoàn mình đây để làm nhiệm vụ tiếp đạn, tải thương. Chắc cũng không bao lâu nữa, mình sẽ gặp con Biếc thôi.

Nghe anh Đấu nói, tôi thấy hồi hộp rộn rực trong lòng. Một nỗi hồi hộp khác lạ mà tôi chưa hề có. Tôi đâu ngờ lại có thể có sự run rủi đó. Lâu nay tôi tưởng đã mất hẳn Biếc, không bao giờ còn gặp lại em ấy nữa. Vậy là bao nhiêu kỷ niệm cũ trong thoáng chốc liền trỗi dậy trong tôi, tràn trề, nóng hổi, tưởng như mới cách đây chốc lát tôi hãy còn ở nơi đồng Phước-kiển, trong cái chòi trâu suốt ngày gió giật mái rạ, trong những chiều nhá nhem nhòa khói. Và em Biếc thân yêu, gày gò, mắt mở to lóng lánh ở bên cạnh khi tôi thổi con cúi phù phù.

Rồi những trưa dong trâu ở trên đồng, rồi cụm trâm bầu tránh nắng. Tuổi thơ nghèo khó đầy hờn oán của tôi trong những ngày tháng đó nhờ có Biếc mà có lúc được an ủi dịu dàng. Cả những lời trách móc của Biếc, tôi cũng nhớ trọn, như lần tôi vấn thuốc hút thử, em ấy nói: "Anh Quyết bày đặt hút thuốc làm chi!". Nhớ lại câu ấy của Biếc, tôi chợt mỉm cười, vì bây giờ tay tôi đang cầm một điếu thuốc mà tôi không biết mình đã vấn tự lúc nào. Anh Đấu cũng nói:

- Cha, em hút thuốc rồi đó hả, lâu chưa?

- Hồi anh đi khỏi nhà Biện Tư, em đi coi trâu gặp mấy bữa mưa dầm lạnh quá em hút cho ấm, riết rồi ghiền luôn!

Tôi với anh Đấu vừa đi chậm chậm vừa trò chuyện. Xuống hết một lũng trảng rồi lại lên một triền đồi khác. Anh Đấu chỉ cho tôi ngó thấy những tăng ni-lông căng loang loáng trên đồi cây:

- Đó, C mình ở đó đó. Hiện còn đóng quân học tập chánh trị. Nói chung lính C mình khá, từ trên xuống dưới đều chịu chơi. C mình là C chủ công của tiểu đoàn. Rồi đây anh sẽ phân em về trung đội để trung đội bố trí em vào tiểu đội. Còn bây giờ thì về chỗ anh cái đã. Em đã có mùng võng đầy đủ chưa?

- Em có đủ, hôm đi trạm lo cho em đủ hết, trạm phát cho em võng mới, mùng mới và một bộ đồ.

- Vậy thì trạm cũng chu đáo đó. Nơi nào mà cũng lo được cho anh em đi đơn vị chu đáo như vậy thì tốt lắm. Thiệt ra anh em mình đi đây đâu có cần nhiều. Em coi mình cần nhứt cái gì? Cần nhất là phải thù giặc. Cái cần kế đó là cần bà con cô bác hết lòng ủng hộ mình đánh giặc. Bộ đội mình bây giò có đủ hai thứ đó. Chỉ còn đòi hỏi mình khôn khéo, dũng cảm bắn là phải trúng, đánh là phải thắng...

Anh Đấu nói sôi nổi. Lời anh nói như rót vào tai tôi.

Về tới "tăng" mình, anh gọi với sang cái tăng kế cận.

- Sáu Dũng ơi, có nhà không, qua đây!

Từ tăng bên đó có một anh chạy qua. Anh nầy còn trẻ hơn anh Đấu, người gầy roi roi. nước da đen nhẫy trông rất rắn rỏi. Anh Đấu chỉ tôi:

- Đây là em Quyết, trên D mới bổ sung cho C mình.

Thằng Quyết mà tôi kể chuyện hồi tôi ém ở nhà Biện Tư đó!

- Vậy hả, Quyết đó đó hả?

- Ờ, không dè gặp lại nó ở đây. Nó công tác giao liên, mới được điều qua. Mình tính coi nên phân em nó về B nào, về B Hai được không?

- Được!

Anh Sáu Dũng ngắm nghía tôi, cười nói:

- Tướng nầy coi sung sức như gà trống mới nhổ giò, bắn "ép" ngon tàng thôi!

Anh Đấu bảo tôi:

- Anh Sáu Dũng đây là chính trị viên đại đội mình đó em!

Tối ấy, tôi giăng võng ngủ sát bên võng anh Đấu. Anh xuống căng-tin đại đội mua bánh kẹo, trà và một gói thuốc Ru-bi về đãi tôi. Hai anh em nói chuyện tới khuya.

Anh kể lại cho tôi nghe đêm nổi dậy ở Phước-kiển, và trước đó chú Chín Khẩn có dặn anh thế nào cũng đón tôi với chị em Biếc. Nhưng rốt cuộc chỉ đón được em Biếc em Thắm. Sau trận đó, anh Đấu được điều về quân sự xây dựng lực lượng võ trang. Anh nói đầu tiên chỉ có một trung đội, súng ống toàn là thứ súng cũ hồi chín năm đào lên. Tới nay thì thành tiểu đoàn này, đã đánh hơn hai trăm trận và lại sắp đẻ thêm một tiểu đoàn mới.

Nghe nhắc tới chú Chín Khẩn, tôi hỏi:

- Chú Chín giờ ở đâu anh?

- Ủa, em không biết à, chú Chín giờ là bí thơ tỉnh ủy, kêu bằng ông Chín Thợ đó?

Tôi la lên:

- Trời đất, vậy mà em đâu có biết. Em đem thơ gởi cho ông Chín Thợ hoài, ngặt không bao giờ giáp mặt nên không biết. Lúc đầu do em chưa biết chữ nên chị Tám Mây đặt tên chú là ông Vua, vẽ hình ông Vua đội mão để em biết mà giao thơ, bị chú sạt một trận dữ quá. Sau nầy thì vẽ lên bao thơ hình một cây búa.

- Chín Thợ là ổng đó!

Tôi ngỡ ngàng ngó mông ra đêm tối, rồi cười lên một mình. Tôi nghĩ sao có nhiều chuyện bất ngờ quá. Mấy người thương mến mà tôi tưởng không bao giờ gặp lại, nay tôi đã gặp lại và biết tin hết. Từ ông Cổ, anh Ba Đấu, em Biếc, chú Tư Râu Sắt cho tới chú Chín Khẩn.

Tưởng đâu số phận đã đem quẳng tôi vào một chốn xa lắc xa lơ, ngờ đâu tôi lại được gặp gỡ, được hoàn lại.

Tôi có cảm tưởng cái chặng rủi ro của đời tôi đã chấm dứt, chặng sắp tới chắc chắn sẽ là chặng may mắn. Mặc dù trong thâm tâm, tôi vẫn luôn ấm ức tiếc rẻ cái chặng ba năm bị kẹt ở trại bò Bảy Vàng, ba năm tôi không được dự phần chiến đấu cùng bà con cô bác. Tôi nói ra điều đó với anh Đấu, nhưng anh bảo tôi:

- Bây giờ cũng không muộn. Năm nay em đúng mười tám

- Dạ.

- Đi giao liên em có đụng độ với giặc lần nào chưa?

- Có đụng năm ba lần!

- Vậy cũng là có thử thách. Tụi anh đụng giặc như ăn cơm bữa. Nhưng mấy năm vừa rồi, quần với tụi nó kể cũng chưa nhằm nhè gì đâu. Mình đã đồng khởi, đã đánh trốc chiến tranh đặc biệt, sắp tới đây mới đụng độ lớn hơn đó em. Hiện Mỹ đang đưa quân vô thêm. Em đừng có lo muộn, đây rồi mặc sức mà đánh. Đủ thứ hết, Mỹ nè, rồi tụi đầy tớ của nó như là úc nè, Nam Hàn, Thái Lan, Tân Tây Lan nè... đủ thứ hầm bà lằng. Thứ nào nhảy vô đất mình là mình đánh ráo, vấn đề chủ yếu là mình phải chịu chơi...

Anh Ba Đấu nói tới đâu thấm ý tôi tới đó. Tôi khoái cái chữ "chịu chơi" anh vừa nói hết sức. Chịu chơi, tôi hiểu như là người anh hùng dám ưỡn ngực lên "bớ tụi bây, có giỏi thì nhào vô!". Chịu chơi khác nào như gà vô sân, đá hết mình, có chết cũng không bỏ chạy.

Cho tới bây giờ, anh Đấu mới hỏi tôi:

- Hồi nãy anh ngó thấy trên mặt, trên trán em có mấy cái thẹo, phải Bảy Vàng đánh em không?

- Bảy Vàng và thằng Hoành. Lần bị Bảy Vàng đánh, em tính nán lại đập cho thằng cha một búa, nhưng vì đã đuối sức quá, em chỉ ráng bỏ trốn ra khỏi nhà nó...

- Trốn đi như vậy là phải hơn. Chớ em còn tính ở lại đập nó thì không có lợi. Cho là em đập chết Bảy Vàng thì còn thiếu chi thằng Bảy Vàng khác, với lại việc đổ bể ra chắc gì em thoát được? Mình chịu chới không phải bất cứ chỗ nào mình cũng chịu chơi ẩu. Có khi phải nín nhịn, đặng đợi lúc. Em không thấy hồi ở nhà Biện Tư, anh nín khe đó sao. Như vậy đâu phải mình đã chịu thua nó. Đó là mình đợi lúc đánh cho nó phải kêu trời...

- Sau này em cũng có suy nghĩ...

- Suy nghĩ sao?

- Nghĩ như anh nói. Nghĩa là ráng dằn xuống, ráng thoát ra đi bộ đội là hay nhứt. Tưởng nhập vô bộ đội được liền, ai ngờ đi giao liên trên năm nay bây giờ mới...

Đang nằm nghiêng trên võng, bỗng anh Đấu xoay người nhổm dậy:

- Bây giờ vô đơn vị là đúng lúc lắm. Thời vận đánh Mỹ của anh em mình đã tới rồi. Em nên nhớ, thằng Mỹ là thằng trùm phé hết thảy đám tay sai từ lớn chí bé. Đánh sụm thằng Mỹ là coi như tụi nó cò ke bục chốt té rạp hết trọi. Được đánh trận giặc lớn nhứt sắp tới thiệt đáng đồng tiền chén gạo cô bác nuôi mình lắm đó em!