“Đông Phương, ngươi nằm xuống, ngày hôm qua ta làm ngươi mệt mỏi rồi.” Đan Vô Ngân nhìn thấy Đông Phương Bất Bại muốn đứng dậy liền vội vàng ngăn cản.
Đông Phương Bất Bại nghe Đan Vô Ngân nói đến thẳng thắng như thế, lại nghĩ tới sự điên cuồng đêm qua, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng
“Ta, ta không sao.” Có chút nhỏ giọng biện giải.
“Hanh, không nên ỷ vào bản thân võ công giỏi liền xằng bậy, lai, ta xoa bóp cho ngươi một chút nếu không sau này có thể lưu lại bệnh căn. Cũng may ngày hôm qua ta không có quên giúp ngươi thanh lý, bằng không hôm nay không biết có bị đau bụng hay không.” Đan Vô Ngân một chút cũng không thèm để ý nói, khiến Đông Phương Bất Bại mặt đỏ tới mang tai.
“Ngươi, ngươi vừa đến phòng bếp?” Để không cho Đan Vô Ngân nói những việc làm người ta xấu hổ Đông Phương Bất Bại vội vàng nói sang chuyện khác. Y tựa vào trước ngực Đan Vô Ngân hít một hơi dài, từ từ càm thụ mùi thơm thức ăn và dư vị dầu củi.
“Ừ, còn gặp được Nhậm Doanh Doanh.” Đan Vô Ngân cũng không dự định giấu diếm Đông Phương Bất Bại.
“Doanh Doanh?” Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu lên, có chút nghi hoặc.
Hắn gật đầu, “Ừ, nàng còn gọi ta là thẩm thẩm.” Đan Vô Ngân nghĩ tới mình bị một tiểu cô nương đùa bỡn vẫn có chút tức giận, hắn mạnh mẽ mở miệng định cắn xuống những ngón tay của Đông Phương Bất Bại mà từ nãy tới giờ hắn vẫn mân mê thưởng thức, chỉ là cuối cùng vẫn không nỡ đành nhẹ nhàng cắn khẽ một cái.
Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng cắn môi hỏi, “Ngươi sinh khí?” Là nam nhân hẳn là đều không nguyện ý bị coi như nữ nhân. Hiện tại vừa giáo chủ phu nhân, vừa thẩm thẩm, Tử Khiêm…
“Không có, là một tiểu cô nương rất thông minh, hảo hảo bồi dưỡng nói không chừng tương lai sẽ có thể làm nên chuyện. Nàng cùng Hướng Vấn Thiên đi lại rất thân thiết?” Đan Vô Ngân đem ngón tay của Đông Phương Bất Bại từ trong miệng lấy ra, nhẹ nhàng xoa.
Đông Phương Bất Bại vừa nghe, làm sao không biết Nhậm Doanh Doanh tìm đến Tử Khiêm là có ý gì, “Nàng là vì Hướng Vấn Thiên?”
“Ừ, quan hệ của tiểu cô nương và Hướng Vấn Thiên tựa hồ rất tốt.” Đan Vô Ngân gật đầu.
“Hướng Vấn Thiên năm đó là thủ hạ tử trung của Nhậm Ngã Hành, gã vẫn muốn nhờ danh tiếng Thánh cô của Doanh Doanh để Nhậm Ngã Hành Đông Sơn tái khởi.” Đông Phương Bất Bại biết Đan Vô Ngân vừa nhập giáo không lâu, đều không phải rất rõ ràng những thứ quan hệ này, nên cẩn thận giải thích.
“Nhậm Ngã Hành? Hắn còn chưa chết sao?” Đan Vô Ngân nhíu mày, hắn đối “Tiếu ngạo giang hồ” kỳ thực không hiểu nhiều, chỉ là từ những lời nói của đệ đệ muội muội lý giải một chút, hình như tên Nhậm Ngã Hành này cũng là đầu sỏ sát hại Đông Phương.
“Ừ, ta đem hắn nhốt dưới đáy Tây hồ, dù sao hắn cũng từng đối đãi ta không tệ.” Đông Phương Bất Bại một lần nữa nằm xuống trong lòng Đan Vô Ngân dịu giọng giải thích.
“Giết hắn!” Đan Vô Ngân giọng nói băng lãnh, khiến Đông Phương Bất Bại kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.
“Tử Khiêm, ngươi làm sao vậy?” Lần đầu thấy bộ dạng này của Tử Khiêm, cư nhiên sẽ chủ động yêu cầu mình giết một người.
Đông Phương Bất Bại từ sau khi thích người đàn ông này liền cẩn thận quan sát thói quen, sở thích của hắn. Lại từ từ phát hiện hắn không thích huyết tinh, y liền tận lực tránh việc giết chóc, nhưng là hôm nay…
“Đông Phương, giết hắn.” Đan Vô Ngân ngữ khí kiên định.
“Được.” Đông Phương Bất Bại đương nhiên không sẽ vì một kẻ râu ria mà vi phạm ý tứ của Đan Vô ngân.
“Qua tất niên, chúng ta hết thảy đều an bài một chút, sau đó đi hưởng tuần trăng mật đi; thuận tiện đến Tây hồ giết gã Nhậm Ngã Hành kia.” Đan Vô Ngân ngẫm lại liền lo lắng, Nhậm Ngã Hành năm đó có thể làm giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo hẳn không phải dạng người đơn giản, phải là tự mình động thủ mới có thể yên tâm một chút.
“Hảo, chúng ta muốn đi ra ngoài du ngoạn sao?” Lực chú ý của Đông Phương Bất Bại cũng không đặt trên lý do vì sao Đan Vô Ngân định phải giết chết Nhậm Ngã Hành, mà là kinh ngạc Đan Vô Ngân lại muốn dẫn hắn đi ra ngoài chơi.
“Ừ, thế nào, không muốn?” Đan Vô Ngân biết rõ còn hỏi.
“Nguyện ý, nguyện ý, đương nhiên nguyện ý!” Vừa nghĩ tới mình và Tử Khiêm sắp sửa dắt tay du sơn ngoạn thủy, Đông Phương Bất Bại đã cảm thấy trong ngực vô cùng ngọt ngào.
Vừa nói xong, bao tử đã rột rột vang lên, khiến Đông Phương Bất Bại đỏ bừng cả mặt.
Đan Vô Ngân có chút nhăn mi tự trách, “A, đều tại ta, đã quên ngươi gần một ngày đêm không có ăn cái gì, nào, uống trước chút cháo, chúng ta từ từ nói.”
Múc một chén cháo trắng cho Đông Phương, sau đó lại vì y gắp một ít thức ăn, “Hôm qua là lần đầu tiên của ngươi nên bây giờ không thể ăn thức ăn nhiều dầu, cháo này là ta cố ý nấu nhừ thêm một chút, nếu cảm thấy không ngon thì lát nữa dùng thêm một ít cao điểm.”
Đối với thủ nghệ của Đan Vô Ngân cho dù là món ăn mình không thích, Đông Phương Bất Bại cũng sẽ rất nể tình mà đem toàn bộ ăn sạch. Ngoan ngoãn ăn cháo được Đan Vô Ngân đưa đến bên miệng, mắt Đông Phương Bất bại đảo qua mấy món trên bàn, “Tử Khiêm, thạch ướp lạnh của ta đâu?” Nhìn thấy trên bàn không có món thạch ướp lạnh mình thích nhất Đông Phương Bất Bại có chút bất mãn.
“Đã tặng cho Doanh Doanh hết rồi, ngươi đừng bĩu môi nữa.” Đan Vô Ngân thấy bộ dạng thèm ăn của Đông Phương quả thực rất giống một chú mèo nhỏ tham lam, thật rất đáng yêu mà, nhưng để tiểu miêu phải thất vọng thì không phải là chủ nhân tốt rồi, nghĩ thế hắn liền nhanh chóng dỗ dành, “Một lát đi, lát nữa ta lại làm cho ngươi một phần khác, đến cơm chiều sẽ ăn có được hay không?”
Đông Phương Bất Bại lúc này mới bỏ qua.
“Ta vừa đi gặp bảy vị phu nhân.” Đan Vô Ngân đợi Đông Phương Bất Bại ăn xong, lúc thu dọn thực hạp mới hời hợt nói một câu.
“Ba!” Đông Phương Bất Bại suýt chút làm rớt chung trà trên tay xuống đất, “Tử Khiêm…” mấy người phụ nữ đó đã nói cái gì sao?
Đan Vô Ngân mắt đầy ý cười liếc nhìn Đông Phương Bất Bại, “Đông Phương, cẩn thận chút.” Sau đó cúi người lau đi vết trà đổ ra mặt bàn, đáng tiếc Đông Phương Bất Bại đang khẩn trương lại không có phát hiện ý cười của Đan Vô Ngân.
Còn chưa đứng thẳng lên, Đan Vô Ngân đã bị Đông Phương Bất Bại từ phía sau ôm lấy, “Tử Khiêm, ngươi đừng nóng giận, ta lập tức đem mấy người phụ nữ ấy đuổi đi. Ta, từ lúc ta… luyện công tới nay, thực sự không có đi tìm các nàng, ngươi…”
Đông Phương Bất Bại cho rằng bảy vị phu nhân đối Đan Vô Ngân nói gì đó không thốt liền vội vã giải thích, nhưng y ngay cả nói đều nói không rõ ràng được.
Đan Vô Ngân thở dài một hơi, xoay người ôm lấy Đông Phương Bất Bại, “Đông Phương, ngươi suy nghĩ nhiều.”
Nửa ôm nửa kéo đưa Đông Phương Bất Bại mang về trên ghế, đặt Đông Phương Bất Bại ngồi trên chân của mình xong, Đan Vô Ngân chậm rãi nói tiếp, “Đông Phương, đích xác, ta truy cầu là nhất sinh nhất thế nhất song nhân*, thế nhưng cũng không có nghĩa là ta phải diệt trừ tất cả mọi người bên cạnh ngươi, như vậy đối với ngươi mà nói đã không phải là yêu mà là hại.”
Nhìn Đông Phương Bất Bại như có điều suy nghĩ Đan Vô Ngân lại nói tiếp, “Ngày hôm nay bảy vị phu nhân gọi ta tới cũng không phải là thị uy hay uy hiếp, chỉ là muốn thỉnh cầu ta có thể để các nàng ở lại trong giáo, để các nàng có thể tiếp tục sống trên Hắc Mộc Nhai mà thôi, thật ra họ cũng là nữ tử khẩn trương, vì thế ta đã tự chủ trương đáp ứng các nàng rồi, nươi nói có được không?”
“Tất cả tất cả nghe theo ngươi.” Đông Phương Bất Bại thoạt nhìn có chút không yên lòng, thuận miệng đáp.
“Đông Phương, làm sao vậy?” Đan Vô Ngân nhạy cảm phát giác Đông Phương Bất Bại không chuyên tâm.
“Tử Khiêm, ta…” Đông Phương Bất Bại có chút do dự, nhưng dưới ánh mắt cổ vũ của Đan Vô Ngân cũng ngập ngừng nói ra.
“Mỗi lần, ta thấy ngươi và người khác nói chuyện đến vui vẻ hoặc là có chút thân mật, ta đều có xung động muốn diệt trừ người kia, như vậy ngươi có ghét ta hay không?” Đông Phương Bất Bại vừa nghĩ tới có người thân cận với Đan Vô Ngân trong lòng đã thấy ê ẩm.
“Ha hả, ” Đan Vô Ngân vừa nghe liền nở nụ cười.”Đông Phương, ta làm sao có cái gì không thích? Ngươi đây là đang ghen!”
“Ghen?” Đông Phương Bất Bại nỉ non, tuy rằng đoạn cảm tình này là y mở miệng bày tỏ trước, thế nhưng đối với những thứ tình cảm này nọ, y vẫn chỉ là kiến thức nửa vời.
“Đúng rồi, kỳ thực đây là cảm giác độc chiếm đối với ái nhân, là biểu hiện ngươi yêu ta.” Đan Vô Ngân kiên nhẫn phụ đạo cho Đông Phương Bất Bại một lớp về luyến ái.
“Như vậy, ngươi sẽ ghen sao?” Đông Phương Bất Bại là một đệ tử tốt, suy một ra ba.
“Ngạch!” Đan Vô Ngân có chút lúng túng sửng sốt, không có trả lời.
“Có hay không?” ngón tay nhẹ nhàng ở trên ngực Đan Vô Ngân vẽ vòng tròn, Đông Phương Bất Bại dùng một thanh tuyến trầm thấp cực gợi cảm mà nỉ non bên tai hắn. Đông Phương Bất Bại chợt phát hiện bản thân từ trước tới nay đều ở thế hạ phong, thật vất vả mới có một lần cơ hội chuyển bại thành thắng liền thừa thắng xông lên, ngay cả chiêu thức mị hoặc trước giờ không dám dùng đến cũng phải giở ra rồi.
Đan Vô Ngân hô hấp bắt đầu gấp gáp, “Đông Phương, ngươi, ngươi không phải mệt mỏi sao? Nhanh nghỉ ngơi nào!”
Đông Phương Bất Bại sao có thể đơn giản buông tha Đan Vô Ngân, chẳng những không có dừng tay, trái lại còn làm trầm trọng thêm, “Tử Khiêm ~~, nói cho ta biết đi!” Cái lưỡi ướt át mềm mại ở trên lỗ tai Đan Vô Ngân trên quét tới quét lui đầy.
Thúc thúc có thể nhịn, thẩm thẩm không thể nhịn**! Đan Vô Ngân ôm Đông Phương Bất Bại ba bước đi thành hai bước quay trở về chiếc giường vừa mới ly khai không bao lâu kia, vừa đặt người xuống liền lập tức áp Đông Phương Bất Bại đến dưới thân.
“Có! Mỗi lần ta thấy bảy vị phu nhân, liền nghĩ đến trước đây ngươi cùng các nàng hoa tiền nguyệt hạ, phong hoa tuyết nguyệt, sau đó lại sẽ suy đoán ngươi đường đường giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, đã từng cùng nhiều ít tài nữ tuấn nam nhất độ xuân phong, biết rất rõ ràng không nên, biết rất rõ ràng khi đó ta còn không biết ngươi, ngươi cũng còn không có thích ta, đối với ngươi liền không nhịn được ghen tuông, được chưa!” Giao phó xong, lại cúi người muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đông Phương Bất Bại.
“Tử Khiêm!” Phát hiện ý đồ của Đan Vô Ngân, Đông Phương Bất Bại phản ứng mẫn tiệp dùng tay ngăn chặn miệng Đan Vô Ngân, vẻ mặt vô tội nói, “Ta mệt mỏi! Ngươi không phải nói để ta nghỉ ngơi sao?” Sau đó nhìn Đan Vô Ngân.
Phát hiện Đông Phương Bất Bại khó được một lần nổi lên tâm tư xấu xa, Đan Vô Ngân cười khổ, hắn hít sâu một hơi, véo nhẹ cái mũi của Đông Phương Bất Bại “Đồ tồi.” Sau đó xoay người ngã xuống bên cạnh Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại nhìn biểu tình khó chịu của Đan Vô Ngân, lương tâm có chút bứt rứt, “Rất khó chịu?”
Đan Vô Ngân tức giận liếc mắt, nắm thật chặt bàn tay Đông Phương Bất Bại “Lần sau ngươi thử xem!”
Hơi hơi cắn môi, Đông Phương Bất Bại nói, ” Để ta giúp ngươi!” Nói xong bàn tay liền hướng đến trên người Đan Vô Ngân vuốt ve.
Bắt lại bàn tay không thành thật của Đông Phương Bất Bại, Đan Vô Ngân vỗ vỗ hắn, “Ngoan, ngủ đi, ngươi không phải mệt mỏi sao? Ta lập tức ổn thôi.” Sau đó mạnh bắt Đông Phương Bất Bại nhắm hai mắt lại.
Đông Phương Bất Bại tựa ở trong lòng Đan Vô Ngân, ngửi mùi hương cơ thể quen thuộc có thể khiến người ta an tâm trên người ái nhân, nhắm mắt lại, lập tức đã ngủ.
Còn Đan Vô Ngân ôm Đông Phương Bất Bại cảm thụ dưới thân lửa nóng, thở dài —— tự làm bậy, không thể sống nha!
Ô a, Đông Phương biến thành xấu! —— người nào đó tự làm tự chịu ai thán.
Về phần những chuyện khác, ngày mai rồi hãy nói, giáo chủ đại nhân nghỉ ngơi là trọng yếu nhất!
===================
* Nhất sinh nhất thế nhất song nhân: một đời một kiếp một đôi người ( đôi trong có đôi có cặp chứ không phải đôi ba thứ nhé)
** Thúc thúc có thể nhịn, thẩm thẩm không thể nhịn: mất hết kiên nhẫn, bị ép đến đường cùng.