Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu

Chương 14: Thần giáo thánh cô

“Ngô, Tử Khiêm… Không nên, ta mệt mỏi quá.” Vẫn còn đang chìn trong mơ hồĐông Phương Bất Bại theo bản năng cầu xin tha thứ. Lại hôn lên mặt Đông Phương Bất Bại hai cái, Đan Vô Ngân nhớ tới sự điên cuồng tối qua của bản thân lương tâm trỗi dậy, quyết định buông tha Đông Phương Bất Bại một lần, hít sâu một hơi nỗ lực nhịn xuống dục vọng đang kêu gào, cẩn thận nâng đầu của ái nhân còn tựa trên ngực mình đặt lên gối, sau đó hắn đứng dậy mặc quần áo.

Sau khi rửa mặt xong, Đan Vô Ngân tùy tiện dùng hai cái điểm tâm liền đi thẳng tới trù phòng. Tối hôm qua đã khiến Đông Phương cực khổ một đêm mặc hắn cầu xin tha thứ thế nào mình cũng không bỏ qua, Đông Phương nhất định tức giận, ngày hôm nay phải cố gắng biểu hiện tốt một chút, tranh thủ xin xử lý khoan hồng.

Lúc Đan Vô Ngân còn đang ở trù phòng mang tiền mang hậu, vi thân ái Đông Phương chuẩn bị điểm tâm tình yêu. Đến thời gian cơm trưa bỗng một hơi thanh âm non nớt vang lên. “Ngươi chính là thẩm thẩm mới của ta?”

Xoay đầu lại, nói chuyện chính là một tiểu cô nương mặc bộ quần áo phấn hồng, mái tóc buộc cao tết thành đuôi sam nhẹ nhàng đu đưa theo động tác nghiêng đầu, ánh mắt dường như phá lệ long lanh càng khiến cả người của đứa trẻ sáng lên vầng hào quan thuần chân đặc hữu.

Đan Vô Ngân vừa nghe cách xưng hô “Thẩm thẩm” này nhất thời có chút cứng ngắc, đầu đầy hắc tuyến, cũng liền biết tiểu cô nương này chính là thần thánh phương nào. Nếu tiểu cô nương trước mạt này không phải nữ nhi của tiền nhiệm giáo chủ Nhậm Ngã Hành, thần giáo Thánh cô đỉnh đỉnh đại danh Nhậm Doanh Doanh thì còn có thể là ai nữa.

Mặc dù biết sau này, chính tiểu cô nương thuần chân trước mắt đã mang theo cha nàng cùng tình lang Lệnh Hồ Xung giết chết Đông Phương nhà mình, nhưng khi nhìn hiện tại nàng vẫn còn là một đứa trẻ thiên chân vô tà, thực sự là không thể chán ghét được mà! Đan Vô Ngân cười khổ.

“Xin chào, ta là Đan Vô Ngân, là ái nhân của Đông Phương.” Đan Vô Ngân chỉ có thể mỉm cười nói như vậy.

Hiển nhiên, tiểu cô nương đối với vị “Thẩm thẩm” trên môi treo nụ cười hòa ái này rất có hảo cảm. “Thẩm thẩm, ngươi thật là lợi hại! Dám gọi Đông Phương thúc thúc là ‘Đông Phương’, những thẩm thẩm khác cũng chỉ có Tuyết thẩm thẩm cùng Thi Thi thẩm thẩm có thể gọi Đông Phương thúc thúc là phu quân, năm vị thẩm thẩm còn lại chỉ có thể gọi thuc ấy là giáo chủ thôi.”


“Bởi vì ta là ái nhân của Đông Phương thúc thúc nha.” Đan Vô Ngân không có cách nào giải thích, chỉ có thể cầm một khối thạch ướp lạnh* hắn vừa cố ý làm cho Đông Phương đưa đến đánh lạc hướng tiểu cô nương.

“Di? Đây là cái gì, ăn ngon thật!” Tiểu cô nương vừa mới cắn một cái đã phấn khởi reo lên.

Đan Vô Ngân âm thầm thở dài một hơi, dù sao vẫn chỉ là trẻ con “Đây là thạch ướp lạnh, ngươi đã khen ngon thì gứ gói hết lại mang về đi.”

Tiểu cô nương vui vẻ dùng bàn tay nhỏ bé khăn ôm lấy còn phần thạch còn lại, “Cảm tạ thẩm thẩm, nga đúng rồi, thẩm thẩm, ta là Nhậm Doanh Doanh, Thánh cô của Nhật Nguyệt thần giáo.” Tiểu cô nương lúc này mới nhớ tới việc phải giới thiệu bản thân.

“Doanh Doanh, xin chào, ta là Đan Vô Ngân, tổng quản Nhật Nguyệt thần giáo tổng quản, ái nhân của giáo chủ, ngươi có thể gọi ta là Vô Ngân thúc thúc.” Đan Vô Ngân cũng nghiêm trang cùng Nhậm Doanh Doanh giới thiệu bản thân, nếu như hắn và Nhậm Doanh Doanh có quan hệ tốt, đến lúc nàng phải lựa chọn giữa Nhậm Ngã Hành – người cha không thân cận lắm và hai vị thúc thúc vẫn chiếu cố mình, có thể nàng sẽ có một lựa chọn khác chăng?

“Được rồi, nhìn trên phân lượng của thạch ướp lạnh, Vô Ngân thúc thúc.” ánh mắt của tiểu cô nương lộ ra thần sắc giảo hoạt. Đan Vô Ngân sửng sốt, một lát sau mới hiểu được mình bị một con nhóc đùa bỡn.

Tỉ mỉ quan sát cô bé, nhân vật nữ chính của Tiếu ngao giang hồ, người sau khi trưởng thành được Kim đại gia được miêu tả là “Trong ôn nhu mang theo cứng cỏi, trong hàm súc ẩn chứa nhiệt tình, khoan dung rộng lượng, ngoài mềm trong cứng, thông tuệ trầm tĩnh”. Quả nhiên, thoạt nhìn bất quá bảy tám tuổi (Dạ: chắc khoảng đó đi) cũng đã thông minh như thế…

“Vậy thì đa tạ Doanh Doanh tiểu thư!” Đan Vô Ngân vẻ mặt nghiêm nghị chắp tay cảm ơn.

“Hì hì! Ngươi thật là thú vị! So với những kẻ bên cạnh ta thì thú vị hơn nhiều!” Nhậm Doanh Doanh che miệng cười to.

“Như vậy xin hỏi, Doanh Doanh tiểu thư tìm ta có chuyện gì ni?” Đan Vô Ngân loáng thoáng đoán được ý đồ khi vị này cô nãi nãi này đến đây.


Nghe đến đó, Nhậm Doanh Doanh đình chỉ cười to, cắn môi một cái; trong mắt lóe lên một đạo không rõ thần sắc, “Nghe nói, ngày hôm qua Hướng Vấn Thiên thúc thúc bị Đông Phương thúc thúc phế đi võ công nhốt lại?”

Đan Vô Ngân trong lòng khẽ động, tin tức của Thánh cô thật rất linh thông! Xem ra, trong giáo cũng không phải bền chắc như thép giống như bên ngoài nhìn thấy.

“Ừ, đúng vậy, Doanh Doanh nha, cái gã Hướng Vấn Thiên này là do Đông Phương thúc thúc dùng rất nhiều thời gian quan sát phát hiện được sai phạm, hắn vẫn ỷ vào mình là nguyên lão trong giáo, lừa trên gạt dưới, cắt xén bổng lộc của huynh đệ trong giáo khiến cho cả giáo tiếng than dậy đất, thế nhưng Đông Phương thúc thúc vẫn nhìn trên mặt mũi của phụ thân ngươi mà chậm chạp không hỏi tội hắn, lần này hắn ở trước mặt mọi người khiêu khích quyền uy giáo chủ, sợ rằng nếu không trị tội của hắn Đông Phương thúc thúc của ngươi sẽ vô pháp phục chúng nha.”

Bịa đặt lời nói dối trơn tru chặt chẽ đến giọt nước cũng không lọt, Nhậm Doanh Doanh cho dù có cơ linh hơn nữa cũng bất quá chỉ là một tiểu cô nương chưa trải sự đời, nghe xong những lời hươu vượn đó liền cảm thấy không tốt, đôi mắt có ý cầu xin giúp đỡ hướng về phía Đan Vô Ngân.

“Vô Ngân thúc thúc, Hướng thúc thúc luôn luôn đối với ta rất khoan hậu, ngươi có thể thay ta hướng Đông Phương thúc thúc cầu xin tha cho Hướng thúc thúc một lần không?!” Nói xong, đôi mắt to tròn trong veo như nước chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Đan Vô Ngân.

“Chuyện trong giáo kỳ thực ta cũng không muốn quản nhiều, nhưng là Doanh Doanh tiểu thư lần đầu tiên cầu ta, ta đương nhiên sẽ làm hết sức, những việc khác ta không dám cam đoan, bất quá mạng của Hướng Vấn Thiên mệnh thúc thúc ta có thể giữ lại!” Đan Vô Ngân làm bộ do dự một chút rồi mới đáp ứng.

Kỳ thực, nếu như Nhậm Doanh Doanh không đến cầu hắn Hướng Vấn Thiên cũng nhất thời không chết được, dù sao gã đã ở trong giáo lăn lộn vài thập niên, nói tiếng diệt trừ mặc dù sẽ không lưỡng bại câu thương, nhưng chắc chắn sẽ phải thương gân động cốt.

“Cảm tạ Vô Ngân thúc thúc!” Nhậm Doanh Doanh vô cùng cao hứng thi lễ với Vô Ngân, sau đó vui vẻ xoay người chạy, chạy vài bước như nhớ được điều gì lại quay đầu nói. “Nga, đúng rồi, Đan thúc thúc, ta còn có một việc, Thi Thi thẩm thẩm các nàng mời thúc qua một chuyến!” Sau đó hấp tấp chạy đi.

Bảy vị phu nhân sao? Tâm trạng Đan Vô Ngân trầm xuống, đối với bảy vị nữ nhân như hoa kia hắn hoàn toàn không có cảm giác ghen tuông, hắn rất tin tưởng với tình cảm của mình và Đông Phương đối tình cảm của mình, có chăng chỉ là thật nhiều hổ thẹn. Bảy vị nữ tử làm bạn ở bên người Đông Phương đã rất nhiều năm, nếu như không có mình xuất hiện có thể Đông Phương đối với bảy nữ nhân này vẫn có một ít tình cảm, tuy rằng đó cũng không phải tình yêu.

Hiện tại, các nàng chủ động muốn làm gì đây? Đem thức ăn chuẩn bị cho Đông Phương Bất Bại thu thập tốt, rồi đặt vào cái xửng để giữ nóng trên bếp, hắn gọi một người giúp việc ở trù phòng đến, “Vương huynh đệ, ta hiện tại phải đến nội viện làm chút chuyện rất nhanh sẽ trở về, làm phiền ngươi hỗ trợ canh lửa một chút, đừng để thức ăn bị lạnh.”


Gã sai vặt vội vàng đáp ứng, “Đan tổng quản người yên tâm đi, ta nhất định không làm chậm trễ chuyện của ngài đâu!”

Đan Vô Ngân quay về gian phòng của mình thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ rồi mới đi đến chỗ của bảy vị phu nhân.

“Vô Ngân kiến quá bảy vị phu nhân.”

Bảy vị phu nhân đã chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn ở trong sân nội viện chờ Đan Vô Ngân đến. “Đan tổng quản không cần đa lễ, chúng ta chỉ là nữ nhân hủ lậu, hiện tại lại…”

Nói chuyện là Thi Thi phu nhân, đã từng là nữ nhân được Đông Phương Bất Bại tối sủng ái, lúc này khuông mặt như hoa lại có vài phần tiều tụy.

“Hôm nay nghe nói, Đan tổng quản và phu quân…” Tuyết phu nhân muốn nói lại thôi.

“Đúng vậy, phu nhân, Vô Ngân và Đông Phương đích thật là ở cùng một chỗ.” Đan Vô Ngân bình thản nói, cũng không dự định giấu giếm cái gì. Bảy vị phu nhân vừa nghe, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Hít sâu một hơi, vẫn là Thi Thi phu nhân đã từng thấy qua việc lớn sớm bình tĩnh mở miệng, “Đan tổng quản, kỳ thực mấy năm nay thái độ của phu quân chúng ta cũng biết, sợ rằng chúng ta ở trong lòng phu quân đã không có địa vị gì.”

Kiên cường đến mấy đi nữa dù sao cũng là một nữ tử, Thi Thi phu nhân có thể nói ra những lời này nhất định là hạ quyết tâm thật lớn, Đan Vô Ngân nghĩ lần này bảy vị phu nhân gọi hắn tới có lẽ không phải là hưng sư vấn tội.

“Chúng ta cùng phu quân ở chung nhiều năm, hôm nay phu quân có thể tìm được ái nhân chúng ta tự nhiên cũng là hết sức cao hứng, thế nhưng chỉ sợ phu quân bởi vì ngươi mà không tha cho chúng ta.” Mặt lộ vẻ thê lương, có mấy ai ngờ được banỷ vị tỷ muội như hoa như ngọc lại có kết cuộc thế này…


Đan Vô Ngân vội vàng chắp tay, “Các phu nhân xin yên tâm, Đông Phương cũng không phải người vô tình như thế.”

“Chúng ta hôm nay thỉnh Đan tổng quản đến đây thật ra là có việc muốn nhờ.” Dứt lời, bảy vị nữ tử nhất tề quỳ xuống.

“Phu nhân!” Đan Vô Ngân vội vàng nâng lên lại bị Tuyết phu nhân ngăn lại.

“Đan tổng quản, chúng ta tuy rằng biết chút võ công, thế nhưng dù sao cũng là nữ nhân yếu đuối, hôm nay chúng ta đã hiểu rõ trái tim phu quân không còn ở trên người chúng ta, hiện tại chúng ta sở cầu chẳng qua là được lưu lại trên Hắc Mộc Nhai, để sau này không bị người khác nhục nhã khinh rẻ. Cầu mong Đan tổng quản thành toàn.”

Đan Vô Ngân nghe thế thì thở dài một hơi, “Các phu nhân xin đứng lên, cũng là Vô Ngân và Đông Phương thua thiệt các phu nhân, thỉnh các phu nhân yên tâm ngày nào còn có Vô Ngân ở đây, các vị phu nhân chắc chắn không việc gì!”

Chắp tay một cái, hắn xoay người rời đi. Nhìn thân ảnh Đan Vô Ngân biến mất trong tầm mắt, thanh âm của Ngọc phu nhân có chút thê lương, “Thi Thi tỷ tỷ, chúng ta thực sự làm đúng sao?”

Thi Thi biểu hiện phá lệ kiên cường, “Muội muội, chúng ta không có lựa chọn nào khác, phu quân đã sớm không thuộc về chúng ta, tối thiểu Đan Vô Ngân luôn đối đãi chúng ta không tệ, lại từng cứu mạng chúng ta. Hắn ở trong giáo cũng nổi tiếng là người ôn nhu tỉ mỉ, thua bởi hắn ta cam tâm, mà đem phu quân giao cho hắn, ta yên tâm.” Sau đó liền xoay người về phòng, lưu lại mấy vị tỷ muội đứng đó trầm tư.

Đan Vô Ngân sau khi rời khỏi nội viện bụng đầy tâm tư, nhìn sắc trời sắc không còn sớm tính toán có lẽ Đông Phương đã tỉnh lại, vội vàng nhanh hơn cước bộ.

Quả thực, khi Đan Vô Ngân mang cơm nước từ phòng bếp trở về phòng Đông Phương Bất Bại đã thức dậy khá lâu, trên mặt còn có một tia ủy khuất. “Tử Khiêm!”

Thấy Đan Vô Ngân trở về trong tay bưng cơm nước, sự ủy khuất của Đông Phương Bất Bại vì không thấy Đan Vô Ngân bên cạnh trong thời điểm đặc biệt như thế đã hoàn toàn biến mất. Một bên Đông Phương Bất Bại ngồi thẳng người, một bên lại ở trong lòng oán giận bản thân.


“Đông Phương, ngươi nằm xuống, ngày hôm qua ta làm ngươi mệt mỏi rồi.” Đan Vô Ngân nhìn thấy Đông Phương Bất Bại muốn đứng dậy liền vội vàng ngăn cản.

Đông Phương Bất Bại nghe Đan Vô Ngân nói đến thẳng thắng như thế, lại nghĩ tới sự điên cuồng đêm qua, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng.