Ở Trung Nam Hải, số lượng lính bảo vệ Mao tăng lên không rõ ràng. Lính sư đoàn 8341 của Uông Đông Hưng vẫn thường trực bảo vệ. Đối với tôi trở lại làm việc Nhóm Một, sự gây ấn tượng là cái khác, số lượng các cô gái trẻ quanh Mao không giảm đi. Họ đi cùng với Mao trong các chuyến công du, không những thế, nơi nào Mao đến, nơi ấy quanh ông xuất hiện những cô gái trẻ, đẹp mới. Trong chuyến đi của chúng tôi tháng 5-1969, công du Vũ Hán, Hàng Châu và Giang Nam, tất cả nhân viên phục vụ ở biệt thự Mao toàn những cô gái trẻ. Để đảm bảo nghỉ ngơi, tiêu khiển cho ông, người ta cử các cô ca sĩ, diễn viên múa của đoàn văn công tỉnh đến phục vụ. Ông tỏ ra đặc biệt chú ý hai cô ca sĩ được đưa đến phòng của Chủ tịch, họ còn mang theo cả hai cô em gái của mình.
Khẩu hiệu công khai của Cách mạng văn hoá thực hành chủ nghĩa khổ hạnh. Nhưng đảng càng thuyết giáo chủ nghĩa khổ hạnh, đạo đức cách mạng bao nhiêu, thì sự khoái cảm tình dục của Chủ tịch lại càng tăng. Trong thời gian chờ đợi kết quả Cách mạng văn hoá đạt được chiến thắng, Mao đùa giỡn trên giường với ba, bốn, và thậm chí năm cô gái cùng một lúc.
Phía sau phòng Mao, lính vẫn đứng canh bảo vệ an toàn. Chỉ trong chuyến đi này, tôi hiểu sự bảo vệ Chủ tịch được tăng cường nghiêm túc như thế nào sau khi Mao ra lệnh quân đội ủng hộ Cách mạng văn hoá trấn áp phái đối kháng.
Mao không thích vệ sĩ của ông mặc quân phục. “Tại sao có nhiều lính xung quanh chúng ta thế?” - Mao thường xuyên phàn nàn. Sự có mặt của những người lính bóp nghẹt tự do của ông. Những người mặc quân phục, ông biết điều này, đã thông báo tất cả những gì họ thấy cho thủ trưởng của họ. Ông không thích bên cạnh ông có người để mắt, nhòm ngó. Mao yêu cầu bỏ lính gác đi.
Tôi cho rằng sự phản đối của Mao với lính tráng phản ánh cuộc đấu tranh đang tăng lên với Lâm Bưu. Nhưng Uông Đông Hưng không tin, khi tôi trao đổi với ông sự quan ngại của Mao, Uông bảo: “Vô lý, tại sao Mao khó chịu về những người lính gác”. Tôi giải thích: “Uỷ ban quân quản chiếm đóng khắp nơi. Ban lãnh đạo quân đội ủng hộ hữu khuynh. tất nhiên nhân viên phải là quân lính cũng ủng hộ phái hữu. Chỉ sư đoàn Bảo vệ 8431, tổ chức duy nhất không trực thuộc Bộ quốc phòng, nhưng chúng ta cũng vẫn phải mặc quân phục”. Uông Đông Hưng một chính trị gia sắc sảo, nhưng trường hợp này ông không nhận ra. Uông khước từ ủng hộ sự phản ứng mặc quân phục tăng lên, chỉ vì điều này dẫn đến hố sâu ngăn cách, chia rẽ giữa Mao và Lâm Bưu.
Sự cố nhỏ tháng 11 năm 1969 làm tôi tin nhận xét của tôi hoàn toàn có cơ sở. Cuối tháng 9 chúng tôi rời phía Nam, đến Vũ Hán vào giữa tháng 10. Nhưng cuối tháng 10 năm ấy, đợt không khí lạnh gió tràn về bất thường, nhiệt độ giảm xuống đột ngột. Theo kinh nghiệm, tôi biết thế nào Mao sẽ bị cảm, nếu chúng tôi không trở về vùng ấm áp. Như thường lệ, Mao từ chối. Ông bảo, cần tập quen với thời tiết giá lạnh. Tôi biết, thế nào Chủ tịch cũng bị cảm, Trương Diêu Tự, người phục trách bảo vệ Chủ tịch cũng lo. Nếu Mao ốm, người ta có thể quy tội sơ xuất. Trương yêu cầu Diệp Quần nói chuyện với Lâm Bưu, nhờ ông khuyên Mao quay về vùng ấm hơn.
Tôi đang ngồi với Mao, Trương Diêu Tự báo cáo Lâm Bưu sẽ tới, trao đổi, đề nghị Mao về vùng ấm hơn. Mao lặng đi một lúc, nét mặt không thay đổi, rõ ràng ông không đồng ý. Nhưng tôi không thể ngờ sau khi Trương Diêu Tự đi ra, ông nổi xung đến như vậy, bảo:
- Tại sao bất cứ việc gì xảy ra ở đây Trương lại thông báo cho người khác? Khi lũ người kia (ám chỉ Lâm Bưu, Diệp Quần) đánh phát rắm, Trương Diêu Tự cũng thực hiện như một chiếu chỉ của hoàng cung à?
Mao không làm theo sắc lệnh của hoàng cung Lâm Bưu.
Thời tiết nóng không trở lại Vũ Hán. Cuối tháng 11 Mao dù sao chăng nữa cũng không tránh khỏi cảm lạnh, nhưng không chịu chữa rị ngay, dẫn đến biến chứng thành phế quản phế viêm, khi bệnh khá trầm trọng, lúc ấy ông đồng ý cho tôi điều trị.
Mao biết tôi đã nhiều lần khuyên ông trở về vùng ấm, muốn điều trị ngay từ ban đầu nhưng tất cả đều bị ông khước từ. Mao cũng còn biết Giang Thanh chưa hết nguôi giận, vẫn tìm mọi cách tấn công tôi, hơn nữa Giang Thanh vẫn buộc tội tôi đầu độc. Trong cuộc chiến ăn miếng trả miếng này, giờ đây là lúc Giang Thanh dễ dàng trả thù lấy cớ chuyện ốm đau của Mao.
Mao một lần nữa bảo vệ tôi. Ông yêu cầu viết bệnh án giải thích lý do và quá trình bị cảm lạnh và bệnh phế quản phế viêm của ông.
- Tôi muốn anh không bị dây dưa trách nhiệm do tôi bị ốm - ông nói - Chính tôi có lỗi trong việc đã không đi về phương nam ấm áp theo lời anh khuyên.
Mối quan hệ giữa Mao với Lâm Bưu trở nên căng thẳng. Tôi tin sự liên minh Uông Đông Hưng với nguyên soái sẽ trở nên thật nguy hiểm. Tôi nhắc lại lời cảnh cáo với Uông về điều này, nhưng ông không tin.
Uông trung thành với Mao, nhưng ông vẫn muốn tăng cường quyền lực trong tay. Ông vội vã bắt mối quan hệ với bất cứ ai có thể giúp ông tăng quyền lực. Uông liên kết với Lâm Bưu trong hoàn cảnh Cách mạng văn hoá đang tiến hành. Không ai khi ấy được Mao tin hơn Lâm Bưu, người khởi xướng chiến dịch nghiên cứu tư tưởng Mao, từng tâng bốc, “một lời của Mao đáng giá hàng vạn lời của người khác”. Khi ấy làm việc với Lâm Bưu nghĩa là làm việc với Mao. Tình bạn, tình đồng chí giữa hai người đời đời bền vững.
Nhưng tình hình hiện tại đã thay đổi, Uông vẫn không thay đổi cách nhìn, cách hành xử và ông hiểu ra diễn biến quá muộn.