9 giờ pm
Đứng trên sân thượng cao ngút ngàn, Tae bất thần khép chặt mắt. Bóng dáng cao ráo cùng nét đẹp của anh, cũng hòa lẫn vào ánh sáng của mặt trăng.
Suy cho cùng, ánh trăng của màn đêm, cũng giống như con người thật sự của anh. Chỉ khi vào thời khắc trời đêm, mới trở về là chính mình.
Sau tất cả, anh đều rất mệt mỏi!
Đứng quan sát anh hồi lâu, nó bất giác mỉm cười. Từng bước chân, cũng ngày một tiến thẳng. Vòng nhẹ bàn tay qua eo Tae, nó lém lỉnh nghiêng đầu:
-Giáo sư! Anh đang suy nghĩ gì vậy? Nói em biết, có được không?
Đưa tay chạm nhẹ vào tay nó, anh nhẹ nhàng tháo ra. Sau đó, từ từ xoay người lại. Giữ chặt hai cánh tay yếu ớt kia, Tae kéo nó về phía mình.
Ở trong vòng tay anh, nó vội vàng chiếm hữu. Đây là lúc, nó cảm thấy hạnh phúc nhất. Còn anh, lại là ngưỡng cửa khó qua nhất.
Đau lòng sao?
Không phải!
Còn đau hơn gấp ngàn lần!
Vì sao ư?
Đơn giản!
Là vì:
Anh rất yêu nó!
-Tiểu Như! Cho anh xin lỗi! Anh lại lần nữa chọn sai đường rồi! Nhưng lần này, còn đau hơn lần trước! Anh thật sự..
Nó ngờ nghệch, từ từ rời khỏi vòng tay anh. Ngước mắt lên nhìn vào Tae, con người đó lắc đầu.
-Em không hiểu! Sai đường là ý gì? Có phải, là nói thích em không?
-Không phải! Anh không có ý đó!
-Vậy tại sao chứ?
-Bởi vì anh..
-Bởi vì: Trong não anh ấy, hiện đang có một khối u ác tính-Trợn mắt, nó xoay vội về phía sau. Chăm chú vào Ekey, nó bất giác lắc đầu. Không phải! Là đang nói đùa thôi!-Vì anh ấy sợ em đau khổ. Cho nên, đã biến mất suốt một năm qua, sau vụ tai nạn xe đó. Tiểu Như! Cho tụi anh xin lỗi có được không? Tụi anh, cũng chỉ là bất đắc dĩ. Mới không thể nói cho em biết. Tất cả, chỉ để muốn tốt em thôi! Vì Tae..anh ấy rất yêu em!-Vừa nói, Ekey vừa di chuyển đến cạnh nó. Đưa mắt nhìn lại Tae, anh bất giác mỉm cười-Anh 2! Em xin lỗi! Em chỉ có thể làm được như vậy thôi! Những gì có thể giúp anh, em cũng đã làm hết rồi. Nếu anh yêu con bé, thì đừng để con bé đau khổ, rõ chưa hả?-Đối mặt Ekey, Tae khẽ gật nhẹ đầu.
-Anh biết bản thân mình nên làm gì mà! Em cứ việc yên tâm-Nói rồi, Tae quay nhẹ sang nó-Tiểu Như! Cho anh xin lỗi!-Ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn ra xa, bờ môi nó mím chặt.
Không!
Không thể nào như vậy!
Sự kiêu ngạo của nó, không thể sụp đổ ngay lúc này! Anh, chỉ đang nói đùa với nó thôi!
Chỉ là nói đùa thôi!
___________________
SÁNG HÔM SAU
TRƯỜNG SKY
Trong khi Tuyết Nhi hào hứng vì không cần phải giữ bí mật kia, thì có một người đang ngồi ôn bài trầm lặng. Nó giữ chặt bút trong tay, sau đó khẽ thở dài. Biết vậy, sáng đừng chạy đến lớp.
Nhìn thấy nó thất thần, Rin cũng không mấy vui. Anh bước xuống cạnh nó, rồi rõ nhẹ thước lên bàn.
-Huỳnh Tiểu Như! Em mau ra ngoài với tôi!
Nói xong, anh quay người bỏ đi. Dõi mắt theo sau Rin, nó mệt mỏi đứng dậy.
...
*Cạch*
Đối diện tấm lưng hoàn hảo của anh, nó mệt mỏi khép chặt cửa. Ai kia vừa nghe thấy, liền bất giác quay đầu. Đối diện anh ngay lúc này, chính là một con người rất kiêu ngạo. Nhưng thông qua ánh mắt kia, anh lại xuyên thấu được vài phần.
“ Nếu cứ tiếp tục đối diện em! Tôi sẽ không thể nào vứt ra mất! Yêu một người quá đậm sâu, lại chính là điểm yếu của mình! ”
-Trong giờ học, tôi thấy em không tập trung lắm. Nói tôi biết, đã xảy ra chuyện gì được không?-Anh hỏi, rồi di chuyển đến cạnh nó. Chăm chú vào Đặng Vũ hồi lâu, nó chối bỏ lắc đầu-Nếu không có, vậy tại sao? Mắt em lại đỏ hoe? Là Nhậm Phong, đã làm gì để em tổn thương phải không?-Sờ nhẹ lên khóe mi, nó cũng lại lắc đầu. Không! Tae không tổn thương nó. Chỉ là, nó không có đủ dũng khí chấp nhận cái sự thật đó. Sự thật, anh lại lần nữa biến mất.
-Hức, anh đừng hỏi nữa! Tôi sẽ không trả lời anh bất cứ thứ gì hết đó!-Nó hét, kèm theo chất giọng khàn đặc-Hức hức-Nắm lấy bàn tay nó kéo xuống, anh vòng qua bờ vai để nó ngã vào cơ thể mình. Cánh tay anh bấy giờ, cũng chiếm lĩnh lấy nó. Ở trong vòng tay Rin, nó lẳng lặng òa khóc. Ngay bây giờ, nó cũng đã bỏ mặc, người đang xiết chặt mình.
-Nếu như, tôi có thể giữ chặt em như ngày hôm nay, thì có phải tốt hơn không? Tôi không mong muốn, em sẽ lại bỏ chạy khi nhìn thấy tôi nữa. Khi mà, cái thời điểm mà tôi quyết định buông em ra! Dù không phải bỏ chạy cũng được. Ít nhất, hãy cho tôi một vị trí trong lòng em. Yêu đơn phương, thật sự rất mệt mỏi ngốc à! Tôi dù không sợ hãi, cũng sẽ trở nên sợ hãi đấy thôi! Cảm giác khi không có được người mình muốn có, nó còn đau hơn cả chết. Do đó, tôi cũng rất sợ cô đơn. Nhưng mà.. cái cảm giác cô đơn lại không đáng sợ như tôi nghĩ. Đáng sợ nhất, vẫn là không có được em thôi!-Nói rồi, anh từ từ để nó ra xa mình. Nhìn vào con ngươi đẫm lệ kia, anh bất giác cười nhạt-Từ bỏ em, tôi lại không làm được. Nhưng không phải là tôi không làm được. Mà chỉ là: Khi một người quá thật sự quan trọng với mình, thì tôi lại không muốn buông bỏ. Vì khi tôi buông bỏ em, tôi sẽ không nhớ em là ai cả! Do đó, đừng bảo tôi ngừng thích em, được không?-Nhìn vào anh, nó liên tục lắc đầu.
-Đặng Vũ! Huhuhuhu..-Nó khóc. Anh cười tươi, áp sát nó vào tường. Hai cánh tay anh, dần xiết chặt cánh tay nó, đầu hơi nghiêng xuống-Hức, anh muốn làm gì vậy? Mau thả tôi ra đi! Đau lắm! Hức-Bỏ mặc lời cầu xin của ai kia, anh cúi xuống mút trọn bờ môi nó. Từng hương vị ngọt lịm ở bên trong, cũng đang bị anh hút sạch.
Cứ thế, kéo dài tận một phút.