Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 157: Chu toàn

“Quân cờ mật!” Nam Cung Kỳ đứng lên đi tới phía sau Quý Tiêu Dương, vươn tay đẩy kính mắt của mình, trong lòng là khϊế͙p͙ sợ…… Hôm nay những chuyện làm cho anh mở rộng tầm mắt thật đúng là từng chuyện tiếp từng chuyện. Kỷ Nguyên này cư nhiên tìm tới một nhân vật lớn như vậy trong giới, gã rốt cuộc là có cừu hận với Tiêu Dương như thế nào mà lại muốn hoàn toàn hủy diệt Tiêu Dương?……


“Tiêu Dương, vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?” Đợi một lát cũng không thấy Quý Tiêu Dương mở miệng nói chuyện, Nam Cung Kỳ đành đánh vỡ sự im lặng, mở miệng hỏi ra nghi hoặc trong lòng. Tên Kỷ Nguyên này, từng bước từng bước ép xát, thật giống như là rắn độc vậy, làm cho người ta chán ghét……


“Cứ đợi đã!” Lúc này, Quý Tiêu Dương lại trả lời vấn đề rất nhanh, ngữ khí không chút để ý, bên trong lại lộ ra ẩn ẩn sát khí thật mạnh! Lúc này đây, ta sắp sửa nhổ tận gốc ngươi!


Nam Cung kỳ nghe xong, cúi đầu suy nghĩ sâu xa mấy phút. “Tiêu Dương, ý của cậu là âm thầm chờ thời cơ?” Hiện tại bọn họ đã biết tên Duy tổng kia là quân cờ mật của Kỷ Nguyên, nhưng bọn Kỷ Nguyên lại không biết. Bọn họ đã biết được âm mưu của bọn hắn, đây là một thời cơ tốt để chuyển minh vi ám! Bất động thanh sắc quan sát nhất cử nhất động (từng cử động) của Kỷ Nguyên cùng Duy tổng, xem bọn hắn đến tột cùng còn muốn làm cái gì, đợi đến thời cơ chín muồi thì một nhát chặt bỏ! Đỡ phải đợi đến lúc Kỷ Nguyên lại bắt đầu nổi lên gió xuân(?)!


(): chuyển minh vi ám – chuyển từ công khai sang bí mật. bất động thanh sắc – không chút dấu vết, thản nhiên, bình tĩnh


“Ân. Hiện tại chờ tin tức của Tử Dật bên kia truyền đến. Chúng ta phải biết rõ ràng Tam Giác Vàng cùng Thất Giác đến tột cùng có quan hệ gì! Nhìn xem Thất Giác này rốt cuộc có lai lịch như thế nào! Chỉ cần thăm dò được Thất Giác, Kỷ Nguyên cũng liền trở nên dễ dàng!” Quý Tiêu Dương nói xong liền xoay người, ngồi trở lại sô pha. Nhìn bộ dáng khả ái (đáng yêu) vẻ mặt với dấu hỏi chấm ngốc ngốc của Quý Thần Quang, khóe miệng bất giác liền tràn ra một nụ cười ôn nhu, vươn tay ôm Quý Thần Quang đang không hiểu ra sau vào lòng.


“Điều này cũng đúng, tên Kỷ Nguyên này khó là khó ở chỗ gã có cả một Thất Giác ở phía trước chống đỡ. Chỉ cần giải quyết được chuyện Thất giác, hết thảy mọi chuyện đều lộ rõ chân tường!” Nam Cung Kỳ cười khẽ nói. Anh thật ra rất tò mò, tên Kỷ Nguyên này đến tột cùng có cừu hận như thế nào với Tiêu Dương!


“Thần Thần, uống trà đi, hai mắt trừng to quá rồi, cũng không ngại mệt! Nhíu mày nhiều quá đó, thành tiểu lão đầu rồi!” Quý Tiêu Dương vươn tay nhẹ nhàng chọc chọc đầu Quý Thần Quang. Đặt chén trà trước mặt cậu, tùy tiện cầm một miếng điểm tâm ngọt đưa tới bên miệng cậu. Thần Thần của hắn a, lúc nào cũng muốn cân não với mấy cái chuyện lộn ruột này. Đợi lát nữa suy nghĩ nhiều quá, đầu nguyên bản đã trì độn lại càng thêm ngơ ngác bổn bổn (ngốc ngốc)……


“Ân. em cũng không hiểu các anh đang nói cái gì. Nghe lâu như vậy, trong óc vẫn một đoàn loạn như ma!” Quý Thần Quang nhăn mũi nhíu mày, vỗ vỗ đầu mình, sau đó hé miệng ăn điểm tâm ngọt anh hai đút, lại uống một ngụm trà, rồi thở ra một hơi. “Chuyện các anh nói quá là thâm ảo!” (thâm sâu huyền ảo)


“Cho nên nói, Thần Quang em vẫn là không nên biết là tốt nhất! Suy nghĩ nhiều, cả ngày đều không thấy vui vẻ, tinh thần cũng sẽ trở nên uể oải không phấn chấn! Cả ngày sẽ không có biện pháp thanh nhàn!” Nam Cung Kỳ ngồi lại bàn l