– Khoan đã.....
Chàng đưa tay trỏ ra phía xa xa chừng mấy chục trượng nói:
– Lão thử coi đây, kia có phải là hai người không?
Tứ Bất hòa thượng giật mình kinh hãi vội ngó về phía ngón tay trỏ của Độc Cô Nhạn thì thấy dưới gốc cây tùng có bày bàn cờ. Hai lão đang để hết tinh thần vào bàn cờ.
Tứ Bất hòa thượng lắc đầu cười nói:
– Đó là mấy lão tiều phu ở sơn lâm đánh cờ có chi lạ mà coi.
Độc Cô Nhạn hững hờ hỏi:
– Sao lão biết đó là mấy lão tiều phu ở sơn lâm?
Tứ Bất hòa thượng sửng sốt đáp:
– Không phải là tiều phu thì là cái gì? Thần tiên chăng? Yêu quái chăng?
Độc Cô Nhạn không nói gì nữa nhẹ bước về phía hai người.
Hai người kia dường như để hết tinh thần vào bàn cờ. Độc Cô Nhạn đã tới gần họ cũng không nhìn đến tựa hồ chưa biết có người đến bên.
Độc Cô Nhạn định thần nhìn xem. Bất giác chàng cũng bị bàn cờ làm cho ngơ ngẩn suy nghi. Vì cuộc cờ của hai người đều bị hãm vào thế rất nguy hiểm chỉ cần hai nước cờ nữa là kết thúc.
Lão già cầm cờ đen là người gầy và cao, hai tay thủ trong áo. Mắt đăm đăm nhìn vào bàn cờ. Tuy nhiên lão vẫn ung dung nghiêm nghị, khiến người đem lòng kính trọng.
Người cầm cờ trắng là một Lão già béo mập và thấp lùn, tay phải khẽ vuốt chòm râu dưới cằm, dường như đang nghĩ nước đi.
Độc Cô Nhạn coi rất rõ, bên cờ đỏ chỉ nhảy ngựa chiếu tướng là đối phương phải thượng tướng. Nước sau chiếu tiền mã hậu là bên đen thua liền.
Nhưng lão già lùn vẫn trầm ngâm không chịu đi ngay.
Độc Cô Nhạn đứng bên nóng ruột mà không có cách nào nhắc lão, đành chăm chú nhìn xem lão đi nước gì.
Ngờ đâu lão già lùn mập ngẫm nghĩ hồi lâu hoành xe đưa vào mặt tướng đỏ.
Độc Cô Nhạn xem cờ không khỏi thất vọng, bất giác buông tiếng thở dài.
Lão già lùn mập vẫn không quay đầu lại đột nhiên nổi tràng cười khanh khách nói:
– Lão cáo già kia! Ta không mắc bẫy lão đâu. Giả tỷ ta nhảy ngựa chiếu tướng là trúng kế lão thanh đông kích tây. Ta phải đề phòng con ngựa đen kia.
Lão cao gầy cầm những con cờ bỏ bên ngoài gõ kêu lách cách rồi cười nói:
– Lão này thiệt đáo để! Lão phu đánh đâu được đấy. Biết bao nhiêu kỳ thủ nổi tiếng trong nước đã phải xưng thần dưới bàn tay lão phu. Không ngờ nước ngựa... của lão phu bữa nay bị lão khám phá ra.
Độc Cô Nhạn bất giác thẹn đỏ mặt lên, đứng thộn mặt ra không nói gì.
Chàng tự nhủ:
– May mà mình chưa bộp chộp nói ra, nếu không thì thật là mất mặt.
Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì lão cao gầy bật lên tiếng cười hỏi:
– Độc Cô hiệp sĩ cũng tinh thông nghề này phải không?
Độc Cô Nhạn bẽn lẽn gượng cười buột miệng nói:
– Tại hạ còn kém lắm.
Ngừng lại một chút, chàng cất giọng kinh ngạc hỏi:
– Sao lão tiền bối biết tại hạ họ Độc Cô?
Lão cao gầy cười mát nói:
– Độc Cô hiệp vang danh bốn biển bọn lão phu sao lại không biết?
Lão cười khà khà nói tiếp:
– Lão phu cũng ở gần đây. Độc Cô hiệp sĩ có cho lão phu được hân hạnh tiếp đón một lúc chăng?
Độc Cô Nhạn toan trả lời bỗng nghe Tứ Bất hòa thượng dùng phép truyền âm nhập mật nói:
– Hai lão quỷ này nhất định không phải là người tử tế. Ngươi chớ mắc lừa họ, chúng ta đi thôi.
Thật ra trong lòng Độc Cô Nhạn rất đỗi hoài nghi. Song vì câu nói của Tứ Bất hòa thượng, chàng càng kiên quyết muốn thám thính lòng dạ hai lão này. Chàng liền lờ đi không để ý đến lời nói của Tứ Bất hòa thượng khoanh tay đáp:
– Đã được hai vị tiền bối quá yêu, tại hạ muốn tỏ lòng tôn kính không gì bằng tuân mệnh.
Hai lão già phắt đứng lên mỉm cười tủm tỉm đồng thanh nói:
– Vậy hai lão phu xin đi trước dọn đường.
Rồi hai người dắt tay nhau đi về phía trước.
Độc Cô Nhạn theo sau hai lão. Chàng xem chừng thần quang hai lão quắc thước mà cử chỉ vững vàng. Hiển nhiên là những tay danh thủ nội công rất tinh thâm. Còn lai lịch hai lão thế nào chàng không hiểu chi hết.
Tứ Bất hòa thượng vò đầu bứt tai, trong dạ bồn chồn lão nói:
– Độc Cô Nhạn! Mình còn nhiều việc trọng yếu mà sao ngươi còn đi họp với bạn mới đây? Coi chừng kẻ rước lấy vạ vào mình đó.
Độc Cô Nhạn hỏi:
– Dã hòa thượng có nhận ra lai lịch của hai lão không?
Tứ Bất hòa thượng hắng giọng một tiếng rồi đáp:
– Vì không biết lai lịch nên mới dễ mắc bẫy họ.
Độc Cô Nhạn tức mình nói:
– Trước nay tại hạ làm việc gì không muốn ai can thiệp vào. Dã hòa thượng không muốn đi theo thì cứ việc tìm đường khác.
Tứ Bất hòa thượng thở dài nói:
– Độc Cô Nhạn! lão hòa thượng chịu hàng ngươi rồi.
Ngừng lại một chút lão nói tiếp:
– Bản hòa thượng không muốn theo ngươi tìm cái chết, vậy chúng ta chia tay.
Độc Cô Nhạn không để ý gì đến lời nói của Tứ Bất hòa thượng. Chàng tiếp tục đi theo hai lão già.
Hai lão ung dung đi vào một khe núi.
Khe núi này không rộnglắm, nhưng có thác nước chảy mạnh giữa đám tùng bách rườm rà cây cối âm u, một căn nhà tranh dựng lên coi rất xinh xắn.
Độc Cô Nhạn miệng không nói gì nhưng trong bụng khen thầm hai lão già khéo chọn nơi ẩn dật rất thú vị để di dưỡng tuổi già và hưởng nhân gian lạc thú.
Chàng vừa đi vừa nghĩ bất giác đã tới trước căn nhà tranh. Phía trong chiếc cổng tre có treo một tấm bảng đề chữ: U Minh Cung.
Độc Cô Nhạn sửng sốt, suýt nữa chàng không nhịn được bật lên tiếng cười. Nguyên căn nhà tranh này vừa thấp vừa nhỏ hẹp, nhiều lắm là chứa được hai người. Thế mà gọi là cung thì thật khoa trương quá đỗi. Cả hai chữ U Minh Cung không hợp lý.
Hai lão già tủm tỉm cười nhưgn không nói gì, nhẹ nhàng đẩy tấm cửa phên rồi đi vào trước.
Độc Cô Nhạn không ngần ngừ gì nữa, cũng cất bước đi theo.
Căn nhà tranh bên ngoài đã thấy nhỏ hẹp khó coi. Độc Cô Nhạn bản lĩnh cao cường lại lớn mật nên chàng không để tâm đề phòng.
Nhưng vào đến trong ngực bất giác đánh thình thình.
Nguyên trong phòng thật là rộng rãi, chứ không nhỏ hẹp như coi ở bên ngoài.
Gian phòng giữa bày một chiếc đỉnh cổ. Trong đỉnh đốt một thứ đàn hương chi đó khói lên cuồn cuộn, mùi hương sực nức.
Mùi hương này vừa ngửi vào, Độc Cô Nhạn đã thấy tâm thần khoan khoái đi vào chỗ quên hết.
Lão già mập tủm tỉm cười nói:
– Quý khách giá lâm, nhà tranh cũng khởi sắc. Bữa nay chẳng thể không uống rượu.
Lão cao gầy nói:
– Lão phu đã biết ông bạn là sâu rượu.
ngừng lại một lát lão hỏi tiếp:
– Nhưng không hiểu Độc Cô hiệp sĩ có thích rượu không?
Độc Cô Nhạn vội đáp:
– Tại hạ không dám quấy quả hai lão tiền bối mà thực tình cũng không thích rượu. Được hai vị tiền bối quá yêu mà chưa kịp thỉnh giáo quý tính cao danh hai vị.
Lão cao gầy tươi cười đáp:
– Độc Cô hiệp sĩ dạy quá lời, lão phu là Công Dã Nhân...
Lão trỏ tay vào lão lùn mập giới thiệu:
– Vị này là Uất Trì Nghĩa.
Độc Cô Nhạn lại thi lễ nói:
Hai vị tiền bối đã lấy nhân nghĩa làm tên tất nhiên tu dưỡng đạo đức đã đến bậc cao siêu lắm rồi.
Công Dã Nhân cười khà khà đáp:
– Người đời mượn tên lừa gạt mỗi ngày một nhiều. Độc Cô hiệp sĩ chỉ nghe tên họ mà phê phán nhân phẩm thì không khỏi có lòng thiên lệch.
Độc Cô Nhạn sửng sốt hỏi:
– Tiền bối nói vậy là có ý gì?
Uất Trì Nghĩa cười mát nói:
– Đen hóa thành trắng, trắng hóa ra đen, thế sự vô thường chẳng có gì nhất định.
Độc Cô Nhạn trong lòng xiết nỗi nghi ngờ. Nhưng chàng có mục quang hai lão này tỏ vẻ thần bí, không có vẻ chi tà tất nên những mối thắc mắc trong lòng yên tĩnh trở lại.
Công Dã Nhân đột nhiên mở cửa phòng sau ra nói:
– Nơi đây không phải là chỗ tiếp khách, xin mời hiệp sĩ vào trong cũng uống rượu.
Lão nói xong đi ra trước.
Độc Cô Nhạn ngạc nhiên nghĩ thầm:
– Té ra nơi đây rộng rãi khác thường, U Minh Cung lại là chỗ khác.
Chàng không ngần ngừ gì nữa đi theo Công Dã Nhân.
Bên ngoài viện là một lối đi quanh co, tựa hồ dẫn xuống lòng đất.
Độc Cô Nhạn đột nhiên tỉnh ngộ, chàng biết U Minh Cung dĩ nhiên là phải ở dưới đất. Nhưng lúc này trong lòng chàng đã thấm mùi hương và đầu óc chàng cũng không nghĩ ngợi nhiều. Chàng thản nhiên đi về phía trước.
Đường địa đạo lót đá trắng chẳng chút bụi trần vô cùng sạch sẽ.
Đi được chừng hơn hai chục trượng thì tới một tòa thạch thất rất hoa lệ.
Trong thạch thất có thắp những cây đuốc lớn sáng như ban ngày, một bàn tiệc đã bày ra.
Độc Cô Nhạn trong lòng kinh ngạc, nhưng không tiện hỏi. Hai lão mời chàng, chàng vui vẻ ngồi vào.
Công Dã Nhân niềm nở tươi cười, đột nhiên lão vỗ tay ba cái.
Tiếng vỗ tay vừa dứt, tiếp theo là những tiếng lách cách vang lên.
Một bên vách có cửa ngầm mở ra.
Độc Cô Nhạn trước mắt bỗng hoa lên. Một hàng thiếu nữ nguyệt thẹn hoa nhường từ trong cửa hầm tha thướt đi ra, cô nào cũng dung nhan khuynh quốc, đon đả tươi cười, các cô chưa tới nơi thì mùi phấn sáp làm cho người ta say sưa.
Độc Cô Nhạn lại càng kinh ngạc vì đây là chốn thâm sơn mà sao lại nhiều mỹ nữ tuyệt sắc thế này? Đầu óc chàng hết sức hoang mang, nhưng cũng không hỏi vặn. Chàng ung dung mỉm cười không nói gì.
Mười hai thiếu nữ đi ra không chờ sai bảo đã rót rượu so đua.
Độc Cô Nhạn cười nói tự nhiên, uống cạn luôn ba chung rượu nhưng tâm trí chàng vẫn còn sáng suốt. chàng coi thường nhứng thiếu nữ quanh quẩn ở bên mình.
Hai lão già đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Công Dã Nhân cười khanh khách hỏi:
– Độc Cô hiệp sĩ ngồi trước hai thứ tửu sắc chẳng lẽ cũng không động tâm ư?
Độc Cô Nhạn thản nhiên cười đáp:
– Rượu ngon nhắm tốt say người chứ không say lòng. Mỹ nữ tuyệt sắc cũng chẳng khác gì bạch cốt tàn hài. Tại hạ tuy còn nhỏ tuổi kiến thức nông cạn nhưng không đến nỗi đẻ cho tửu sắc mê hoặc.
Công Dã Nhân chăm chú nhìn Uất Trì Nghĩa rồi nở một nụ cười bí ẩn hỏi:
– Thế nào?
Uất Trì Nghĩa hắng giọng đáp:
– E rằng chưa chắc.
Lão chưa dứt lời lại vỗ tay ba cái.
Chưởng thanh chưa dứt, lại thấy những tiếng leng keng nổi lên, cửa ngầm vừa mở, lại thấy chạy ra một bày thiếu nữ nhan sắc xinh tươi hơn.
Độc Cô Nhạn thấy thế không khỏi ngấm ngầm kinh hãi, chàng nhíu cặp lông mày dừng lại không uống nữa.
Nguyên lần này cũng có mười hai thiếu nữ, nhưng khác với lần trước ở chỗ cô nào cũng lõa thể và cổ chân cổ tay đều đeo nhạc bạc. Mỗi bước chân lại bật lên tiếng leng keng thành một khúc nhạc vui tai.
Mười hai thiếu nữ khỏa thân vừa chạy ra thì mười hai thiếu nữ trước lập tức rút lui vào trong cửa ngầm.
Bọn thiếu nữ khỏa thân uốn éo thân hình, dáng điệu lẳng lơ, khiến người ngó thấy đều phải điên đảo thần hồn không tự chủ được.
Hai lão già đăm đăm nhìn Độc Cô Nhạn để coi diễn biến.
Độc Cô Nhạn vẫn thản nhiên như không, chàng ngồi đó mở mắt tựa hồ chẳng nhìn thấy gì.
Uất Trì Nghĩa gật đầu nói:
– Hào kiệt không qua ải má hồng. Thế mà Độc Cô hiệp sĩ không để cho hai chữ tửu sắc làm mê hoặc thì thật là hiếm có.
Lão nói rồi vẫy tay một cái. Mười hai thiếu nữ khỏa thân dừng bước lại cúi đầu rồi rút lui.
Độc Cô Nhạn tủm tỉm cười hỏi:
– Hai vị tiền bối muốn đưa những món này ra để thử tại hạ chăng?
Công Dã Nhân cười phà phà nói:
– Độc Cô hiệp sĩ không để cho tửu sắc làm mê muội và chí khí hào hùng, lão phu thực lấy làm khâm phục vô cùng.
Lão phất tay áo đứng lên nhìn Uất Trì Nghĩa nói:
– Bây giờ vào hậu cung để Độc Cô hiệp sĩ ngồi nghỉ mệt một chút.
Độc Cô Nhạn không cãi lại được đứng lên đi theo nói:
– Tại hạ quấy quả hai vị tiền bối, trong lòng rất áy náy. Tại hạ xin cáo từ thôi.
Uất Trì Nghĩa lắc đầu nói:
– Vừa mới uống rượu hãy còn mệt mỏi, sao hiệp sĩ không nghỉ mệt một chút rỗi hãy đi?
Độc Cô Nhạn cảm thấy nhọc mệt dị thường, chàng rất muốn ngủ một giấc bèn ấp úng đáp:
– Nếu vậy, tại hạ xin tuân mệnh.
Chàng lảo đảo đi theo hai lão.
Chớp mắt lại đến một gian thạch thất. Giường chiếu sạch sẽ có đủ chăn nệm. Độc Cô Nhạn không chờ mời mọc, lập tức nằm lăn xuống giường ngủ luôn.
Không biết chàng ngủ được bao lâu. Sau chàng bâng khuâng tỉnh giấc.
Thực ra chàng không sao phân biệt được mình hãy còn mơ ngủ hay là tỉnh táo rồi. Chàng cảm thấy thân mình tựa hồ đang ở trong đám mây mù.
Bên tai chàng văng vẳng có tiếng kêu la.
Trong thiên hạ chẳng có cha mẹ nào là không thương con cái....
Thế rồi trong mắt chàng quả nhiên xuất hiện một cảnh tượng như hư như thực, chàng thấy một đôi vợ chồng tuổi trẻ đang bồng bế hôn hít một đứa hài nhi trong lòng. Đứa hài nhi thân hình dài rộng, mụ mẫm trông rất đáng yêu.
Đột nhiên một ý niệm đến với chàng. Chàng lẩm bẩm:
– Đứa hài nhi kia là ta đây.
Độc Cô Nhạn muốn là lên mà cổ họng không thốt ra tiếng. Chàng muốn nhảy lại mà hai chân mềm nhũn bất lực.
Thế rồi chàng chú ý nhìn kỹ, thì thấy vẻ mặt người đàn bà rất đỗi thê lương bi thảm. Hai hàng nước mắt đầm đìa nhỏ xuống. Miệng bà ta không ngớt lẩm bẩm:
– Con ơi! Con ơi!...
Còn người đàn ông cặp lông màu nhăn tít lại thở dài nói:
– Vì tương lai của con, vì vận mệnh của con, nàng phải quyết tâm mới được...
Người đàn bà càng nước mắt xối xả tuôn rơi, cất tiếng run nói:
– Phải rồi! Vì tương lai của con mẫu thân phải quyết tâm, một sự kiên quyết cực kỳ đau khổ.
Bà nhắm mắt lại trao đứa nhỏ cho người đàn ông
Độc Cô Nhạn nhìn rõ tay người đàn bà run bần bật rồi nằm phục xuống giường mà khóc nức nở. Chàng còn trông rõ bóng sau lưng không ngớt rung động.
Người đàn ông do dự một lúc, khẽ buông một tiếng thở dài, bồng đứa nhỏ chạy vụt đi không khoảnh đầu lại, y đi rất lẹ, xuyên qua những rừng núi hiểm trở.
Không biết người đàn ông đi đã bao xa, và tìm bao nhiêu chỗ rồi. Sau y đặt đứa hài nhi xuống một tảng đá ven đường.
Người đàn ông thở dốc lên từng hồi, miệng không ngớt lẩm bẩm:
– Hài tử! Hài tử!
Độc Cô Nhạn trong lòng đau xót. Chàng ngấm ngầm la:
– Đây là ta! Đây là ta!
Đột nhiên bên tai chàng lại văng vẳng tiếng người ú ớ:
– Trong thiên hạ chẳng có cha mẹ nào là không thương con cái....
Rồi ảo ảnh vụt qua không còn chi nữa.
Độc Cô Nhạn đột nhiên bình tĩnh. Chàng phát giác ra nước mắt đầm đìa cả hai vai.
Bên tai chàng bỗng nghe tiếng cười sang sảng vọng lại.
Độc Cô Nhạn tuy còn đang mơ màng, nhưng chàng nghe rất rõ là tiếng cười của Công tôn Dã.
Tiếng cười vừa dứt, chàng nghe tiếng vừa hỏi:
– Độc Cô hiệp sĩ còn định đi đâu nữa? Đến Thiên lôi động phủ chăng?
Độc Cô Nhạn chấn động tâm thần. Chàng liếc mắt nhìn thì Thiên lôi động phủ hiện ra trước mặt.
Độc Cô Nhạn trong lúc mơ màng phảng phất như mình đi đến trước Thiên lôi động phủ.
Cảnh vật Thiên lôi động phủ vẫn y nguyên như cũ. Chàng nhìn rõ cả Âm Thánh Lâm Thiên Lôi.
Độc Cô Nhạn mê man nhưng chưa mất hết trí nhớ, chàng nhớ rõ mình hiện đang ở U Minh Cung thì phong cảnh Thiên lôi động chỉ là một ảo ảnh.