Độc Cô Quái Khách

Hồi 67

Vô Danh Tẩu cười ha hả nói:

– Nếu vậy chúng ta sẽ gặp nhau trên núi Nhạn Đãng.

Độc Cô Nhạn thở dài đáp:

– Tại hạ cũng mong như vậy.

Dứt lời chàng quay người chạy đi.

Thiên Nam Độc Thánh và Tứ Bất hòa thượng đồng thời lớn tiếng gọi:

– Độc Cô Nhạn! Khoan rồi hãy đi!

Hai người cùng băng mình rượt theo.

Độc Cô Nhạn tâm tình trầm trọng, trăm mối tơ vò. Chàng chạy như người điên. Chàng bỏ mặc kệ Thiên Nam Độc Thánh và Tứ Bất hòa thượng vừa đuổi vừa la, vẫn lờ đi như không nghe tiếng.

Chỉ trong chớp mắt Độc Cô Nhạn đã dời khỏi chùa Linh thạch tới chân núi Phục Ngưu.

Chàng trúng phải Hắc phúc cổ nhưng đã được Thiên Nam Độc Thánh vận công hút ra nên không đến nỗi chết. Đồng thời Lê Vi Tử đã dùng linh dược một cách có hiệu quả, tuy Thuần Vu lão phu nhân và nhị phu nhân trốn đi nhưng hai người đã ở vào tình trạng cây cung cứng giương đến độ chót. Chàng chỉ cần đem tin tức này truyền đến núi Phục ngưu là một số đông vây đánh Thuần Vu thế gia sẽ tới tấp ly khai, rồi từ đây trên chốn giang hồ không còn người bị hại về ác tật Ma phong.

Còn chỗ đáng mừng nữa là thái độ quang minh lỗi lạc của chàng đã khiến quần hùng võ lâm yêu mến và bỏ hết những mối hận cũ, cũng từ nay chàng được mọi người tôn kính là một bậc anh hùng hiệp sĩ chứ không bị coi là một tên quỷ sứ giết người.

Cứ tình trạng này mà coi thì chàng hân hoan mới phải, song trên thực tế chàng vẫn tâm sự rối bời xiết nỗi âu lo.

Độc Cô Nhạn dời xa quần hùng đi vào nơi sơn dã mát mẻ, cảm thấy tinh thần thoải mái, bất giác chàng thả bước từ từ.

Thân pháp Thiên Nam Độc Thánh so với Tứ Bất hòa thượng còn mau lẹ hơn nhiều. Độc Cô Nhạn thả bước chậm lại một lát thì lão đuổi tới sau lưng. Lão trầm giọng quát:

– Độc Cô Nhạn! Thiếu hiệp đi thế này là vừa.

Độc Cô Nhạn chau mày bâng khuâng hỏi:

– Tiền bối rượt theo tại hạ là có ý gì?

Thiên Nam Độc Thánh nhảy la len:

– Còn có ý gì nữa? thiếu hiệp quên lời hứa với lão phu rồi hay sao?

Độc Cô Nhạn chấn động tâm thần đáp:

– Tại hạ không quên đâu. Có điều tiền bối đã hạ độc nên vãn bối hủy bỏ điều ước mà thôi.

Thiên Nam Độc Thánh nói:

– Lão phu đã hút hết chất độc Hắc phúc cổ trong người thiếu hiệp ra hêt rồi.

Độc Cô Nhạn đột nhiên quay đầu lại, định thần nhìn quanh thì thấy Thiên Nam Độc Thánh hai mắt đỏ hoe, dung nhan cực kỳ tiều tụy, đồng thời ngấn nước mắt vẫn còn chưa ráo.

Đột nhiên chàng nhớ tới Linh xà cư sĩ kêu la: Trong thiên hạ không có cha mẹ nào là không thương con cái, lòng chàng lại đau như cắt, chàng buồn rầu nhăn nhó cười đáp:

– Dù tại hạ chẳng có lời hứa, nhưng lệnh ái là một thiếu nữ hiền đức, tại hạ thề sẽ hết sức cứu trợ cô ta.

Thiên Nam Độc Thánh thở phào một cái rồi nói:

– Có vậy thì lão phu mới yên tâm. Bây giờ lão phu đưa thiếu hiệp đi cứu tiện nữ.

Độc Cô Nhạn lắc đầu đáp:

– Ngay bây giờ thì không được. Tại hạ còn phải giải quyết một vấn đề gấp rút hơn.

Thiên Nam Độc Thánh như người mất hồn la lên:

– Còn có việc gì quan trọng hơn là việc cứu tiện nữ nữa?

Độc Cô Nhạn hơi lấy làm khó chịu, chàng lớn tiếng hỏi:

– Tiền bối biết mình có con gái, chả lẽ không biết người khác còn có cha mẹ nữa hay sao?

Thiên Nam Độc Thánh chấn đông tâm thần ấp úng:

– Thiếu hiệp nói thế thì..

Độc Cô Nhạn hắng giọng tiếp lời:

– Tiền bối đừng nói nữa. Bây giờ tiền bối cùng Thế ngoại tam kỳ Lê Vi Tử và bọn Tuệ Phàm thiền sư đi đi. Chúng ta sẽ gặp nhau ở núi Nhạn Đãng.

Thiên Nam Độc Thánh lại la lên:

– Không được! Lão phu không thể đi cùng đường với họ được.

Thần thái lão khiến cho Độc Cô Nhạn không khỏi sửng sốt. Chàng nhăn nhó cười nói:

– Nếu thế thì tiền bối đi trước một mình được.

Thiên Nam Độc Thánh lẩmbẩm:

– Phải rồi! Ta đi một mình...

Độc Cô Nhạn trông lão không khỏi thương tình, chàng liền an ủi:

– Xin tiền bối cứ khoan tâm. Tuy tại hạ còn có việc khác phải làm, nhưng xin bảo đảm sẽ đến nơi trước tiền bối. Hơn nữa tại hạ cam kết nếu còn một hơi thở cũng nhất định trị cố tật cho lệnh ái được lành mạnh.

Thiên Nam Độc Thánh đột nhiên thò tay vào bọc móc ra một chiếc bình sứ trắng nhỏ trịnh trọng đưa tay cho Độc Cô Nhạn nói:

– Trong này có mấy viên thuốc chuyên để trị các thứ kịch độc, thiếu hiệp mang theo đi để phòng có khi cần tới.

Đột nhiên Tứ Bất hòa thượng thở hồng hộc chạy tới sau lưng la gầm lên:

– Độc Cô Nhạn! Bữa nay ngươi phải bệnh gì mà bỏ bản hòa thượng không hỏi gì đến...

Lão đảo mắt nhìn thấy có Thiên Nam Độc Thánh đi bên thì trong lòng hồi hộp liền bước chậm lại.

Thiên Nam Độc Thánh thấy Tứ Bất hòa thượng đuổi tới nơi thì bất giác lại nổi giận đùng đùng. Lão vung chưởng đánh ra đồng thời lớn tiếng quát:

– Lão trọc kia! Bữa nay lão phu không dung tha ngươi nữa đâu.

Tứ Bất hòa thượng la hoảng:

– Chớ đánh! Chớ đánh! Bản hòa thượng...

Nhưng Thiên Nam Độc Thánh đã phóng chưởng ra rất lẹ. Tứ Bất hòa thượng dù muốn né tránh cũng không kịp.

Bỗng nghe đánh binh một tiếng, Tứ Bất hòa thượng bị hất lộn đi lăn ra xa ngoài ba trượng.

Độc Cô Nhạn muốn ngăn cản thì không kịp nữa. Chàng buông tiếng thở dài, lắc đầu không nói gì.

Thiên Nam Độc Thánh dường như cũng biết mình ra tay quá nặng, lão bẽn lẽn nhìn Độc Cô Nhạn gượng cười nói:

– Tên hòa thượng này thật là khả ố! Lão phu cần cảnh cáo y một lần.

Rồi lão chắp tay vọt đi trước. Chớp mắt đã không thấy tông tích đâu nữa.

Độc Cô Nhạn chạy gần lại coi thì thấy mặt mũi và chân tay Tứ Bất hòa thượng bị đá đâm phải máu chảy đầm đìa. Cả tai mắt mũi miệng đều có máu. Hiển nhiên lão bị chưởng lực đán trúng khá nặng.

Tứ Bất hòa thượng lồm cồm bò dậy, la lên:

– Lão quỷ đó đâu rồi?

Độc Cô Nhạn không nhịn được cười nói:

– Lão đi rồi!

– Đi rồi ư? Bản hòa thượng phải báo mối thù này.

Lão không chờ Độc Cô Nhạn nâng đỡ, loạng choạng đứng lên.

Độc Cô Nhạn lạnh lùng hỏi:

– Dã hòa thượng bị thương có nặng lắm không?

Tứ Bất hòa thượng nhe răng đáp:

– Bản hòa thượng bị lão đánh quen rồi nên cũng chẳng thấy gì...

Lão đảo mắt nhìn quanh rồi hỏi:

– Hiện giờ chúng ta ở chỗ nào đây?

Độc Cô Nhạn hắng giọng một tiếng rồi hỏi lại:

– Lão đã đi cùng với tại hạ lần trước mà cũng không biết?

Tứ Bất hòa thượng láo liêng cặp mắt nói:

– Dù bản hòa thượng đã đi với ngươi một lần, nhưng cưỡi con lão bạch mao, chớp mắt nó bay hàng ngàn dặm, nên ta không nhớ được.

Lão vừa dứt lời, lập tức chụm môi hú lên một tiếng.

Chẳng bao lâu có tiếng líu lo rồi tiếng vỗ cánh vọng tới nơi. Chớp mắt con lão bạch mao đã hạ mình xuống trước mặt hai người.

Độc Cô Nhạn lộ vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi:

– Sao dã hòa thượng lại biết cách gọi chim?

Tứ Bất hòa thượng nhe răng cười đáp:

– Lần trước bản hòa thượng trong lúc vô tình hú lên một tiếng thì thấy chim bay đến, lần này bản hòa thượng cũng làm như vậy quả nhiên chim lại tới thiệt.

Lão vừa nói vừa ngồi lên vai con chim khổng lồ.

Độc Cô Nhạn cũng nhảy lên lưng theo.

Giữa lúc hai người muốn giục con lão bạch mao bay lên bỗng có tiếng người la lớn:

– Độc Cô hiệp sĩ!

Độc Cô Nhạn giật mình kinh hãi, vội vàng từ trên lưng chim nhảy xuống. Chàng thấy người chạy tới là trưởng lão Lộ Thiên Lý tạm quyền chức bang chúa Cái Bang.

Lộ thiên lý mặt lộ vẻ khẩn trương, ho ru đi, ấp úng mãi không nói nên lời.

Độc Cô Nhạn kinh hãi hỏi:

– Lại xảy ra chuyện gì rồi hay sao?

Lộ thiên lý lắc đầu thở hồng hộc một lát nữa rồi mới nói lên lời:

– Lão hóa tử đã tính đến tham gia cuộc hội họp trên núi Phục ngưu nhưng vì mắc phải nhiều việc giải quyết, không thể phân thân được, nên trì hoãn cho tới ngày nay...

Độc Cô Nhạn chau mày nói:

– Vụ đó không có gì quan hệ, Sao Lộ trưởng lão...

Lộ thiên lý vội xua tay loạn lên ngắt lời:

– Vụ đó cố nhiên không có gì quan trọng nhưng lão hóa tử sáng nay đi qua trấn Hoàng Đài phát giác ra một việc lớn.

Độc Cô Nhạn biến sắc nói:

– Bất luận chuyện gì, Lộ trưởng lão thủng thẳng nói ra.

Lộ thiên lý ngừng lại một chút rồi nói:

– Hoàng đài tuy là một thị trấn nhỏ bé nhưng là nơi xung yếu giữa hai miền nam bắc, đường dịch lộ cũng đi qua đây. Trong trấn này có một tiêu cục nổi tiếng hai miền nam bắc là Võ thắng tiêu cục. Bản bang cũng có một chi đà ở đây.

Độc Cô Nhạn ngắt lời:

– Phải chăng sáng nay đã xảy chuyện bất ngờ?

Lộ thiên lý đáp:

– Trong Võ thắng tiêu cục từ lão tiêu sư Bạch Thắng trở xuống cả thảy đến ba bốn chục tiêu sư cùng người làm đều bị hạ sát. Chi đà bản bang cũng có hai mươi tám tên đệ tử đồng thời bị hại.

Độc Cô Nhạn hỏi ngay:

– Có biết ai đã gây ra vụ này không?

Lộ thiên lý đáp:

– Chỉ có hai người. Cứ coi họ che mặt mặc áo xanh mà thấp thoáng như quỷ mị thì hiển nhiên họ là người Thuần Vu thế gia rồi.

Độc Cô Nhạn tưởng chừng như trái tim chùng xuống. Chàng hỏi:

– Có biết họ đi đâu không?

Lộ thiên lý thở dài đáp:

– Tuy lão phu đã phái người theo dõi nhưng họ chạy lẹ quá để họ mất tích. Hơn nữa tình hình bản bang hiện nay bị nhiều tai ách, tin tức không được mau lẹ nên...

Độc Cô Nhạn dậm chân ngắt lời:

– Hỏng bét! Bọn họ đang tức giận. E rằng những người bị hại không chỉ có một trấn Hoàng đài mà thôi.

Lộ thiên lý vò đầu bứt tai nói:

– Lão hóa tử đã phát phi vũ truyền thư cho đệ tử bổn môn trong vòng ngàn dặm phải chú ý đến hành tung của hai người này. Nếu có tin tức gì thì lập tức phi báo.

Độc Cô Nhạn hỏi:

– Bọn họ chạy về phương nào?

Lộ thiên lý đáp:

– Lúc đầu bọn họ chạy về phương chính nam, còn sau này thì khó biết lắm.

Độc Cô Nhạn trong lòng đã yên trí, chàng chắc Thuần Vu lão phu nhân chạy về núi Nhạn Đãng. Dọc đường gặp đâu là tàn sát ấy, không ngoài mục đích là để tiết hận mà thôi. Nếu mụ tàn sát mãi như vậy mãi thì hậu quả không biết đâu mà lường.

Chàng ngầm suy nghĩ một chút rồi nói:

– Bây giờ tại hạ phải đuổi theo tìm cách ngăn chặn. Phiền Lộ trưởng lão hãy tìm cách đưa tin này lên chùa Linh thạch ngay lập tức báo cho Tuệ Phàm thiền sư cùng Thế ngoại tam kỳ biết để các vị đó căn cứ vào tin tức của đệ tử Quý bang mà cấp tốc rượt theo. Nếu không có tin tức gì khác nữa thì thẳng đường lên núi Nhạn Đãng và phải đi cho thật lẹ là có thể gặp đó...

Độc Cô Nhạn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

– Sau nữa, những tên chính hung đã sát hại bọn Lý bang chúa hiện đang bị cầm tù trong nhà lao chùa Linh thạch, để chờ Lộ trưởng lão tới đó xử trí. Lộ trưởng lão tới đó mà hỏi Tuệ Phàm thiền sư mà lấy người. Có điều trừ tên thủ phạm Tư đồ Xảo ngoài ra hay hơn là đừng sát hại nhiều người...

Lộ thiên lý đáp:

– Lão hóa tử xin tuân mệnh.

Độc Cô Nhạn vái chào nói:

– Tại hạ phải đi ngay để rượt theo và ngăn chặn người Thuần Vu thế gia hành hung. Vậy xin tạm biệt Lộ trưởng lão.

Chàng nói xong lại nhảy lên lưng con lão bạch mao.

Lộ thiên lý chau mày nói:

– Độc Cô hiệp sĩ hãy khoan...

Độc Cô Nhạn quay lại hỏi:

– Còn việc gì nữa?

Lộ thiên lý nhăn nhở cười nói:

– Lão hóa tử chẳng qua là một tên hóa tử tầm thường ở Cái Bang, lại trải qua bao kiếp nạn mà Độc Cô hiệp sĩ giao cho bao nhiêu việc trọng đại thì Tuệ Phàm thiền sư cùng các vị tiền bối trong Thế ngoại tam kỳ tin cẩn lão hóa tử làm sao được?

Độc Cô Nhạn ngẫm nghĩ một chút rồi rút thanh Long Tuyền kiếm ở sau lưng ra, hai tay đưa cho Lộ thiên lý nói:

Thanh kiếm này là một tín phù tối cao của phái Thiếu Lâm, trưởng lão cầm thanh kiếm này để đem những lời tại hạ nói với Tuệ Phàm thiền sư thì việc gì lão cũng tuân theo. Đồng thời các vị Thế ngoại tam kỳ cũng không ngăn trở.

Lộ thiên lý ngạc nhiên ngập ngừng nói:

– Thế này thì ra Độc Cô hiệp sĩ đã....

Tứ Bất hòa thượng vẫn ngồi trên lưng con lão bạch mao, lên tiếng hỏi xen vào:

– Lão hóa tử! Lão đã làm trưởng lão Cái Bang hẳn phải lượm được nhiều tin tức mà sao địa vị của Độc Cô đại hiệp lão cũng không hay? Người chủ trương cuộc đại hội trên núi Phục ngưu phỏng có khác gì võ lâm minh chủ hiện nay?

Lộ thiên lý vội chắp tay ngắt lời:

– Cung hỷ Độc Cô hiệp sĩ. Vụ này cũng là một vinh dự lớn lao cho Cái Bang nữa.

Lão vừa nói vừa đón lấy thanh Long Tuyền kiếm rồi nói tiếp:

– Thanh kiếm này là vật trọng yếu như vậy, Không hiểu...

Độc Cô Nhạn nói ngay:

– Trưởng lão cứ giao cho Tuệ Phàm thiền sư tạm giữ. Sau này thiền sư sẽ trao lại cho tại hạ.

Lộ thiên lý vâng dạ, thi lễ rất kính cẩn.

Độc Cô Nhạn không chần chừ nữa, chàng nhảy lên lưng chim nói:

– Dã hòa thượng! Đại khái những câu vừa rồi dã hòa thượng đã nghe rõ cả. Bây giờ chúng ta đi đâu, dã hòa thượng cũng hiểu rồi, không cần hỏi nữa chứ?

Tứ Bất hòa thượng cười hềnh hệch nói:

– Thiếu hiệp nói đi nói lại chỉ vì muốn cho bản hòa thượng dẫn đường mà thôi.

Lão vỗ vào lưng con lão bạch mã nói:

– Lão bằng hữu! Ông bạn lại một phen tân khổ, bây giờ bay thẳng về phương chính nam nghe!

Con chim nghe lão nói, kêu líu lo một tiếng dài, rồi bay vọt lên không nhằm hướng chính nam mà đi.

Lúc này trời đã sáng tỏ, vòm trời xanh ngắt sạch làu làu, ở trên không trông xuống thấy rõ mọi việc.

Con lão bạch mã bay trong khoảng thời gian chừng uống cạn nửa tuần trà, Tứ Bất hòa thượng lại vỗ vào cổ nó nói:

– Lão bằng hữu! Bất tất phải vội vàng hãy lượn vòng coi xem.

Đoạn lão trỏ tay xuống đất, đây là một thị trấn nhỏ, lão hỏi:

– Đây là trấn Hoàng đài, có muốn coi xem không?

Độc Cô Nhạn lắc đầu:

– Có xuống coi cũng vô ích. Việc rượt đuổi theo Thuần Vu lão phu nhân cần kíp hơn.

Tứ Bất hòa thượng không nói gì nữa, vỗ đầu con chim trỏ về phương chính nam cho nó bay đi.

Lúc này đột nhiên bầu trời chuyển biến. Một vầng mây đen từ phương chính nam nổi lên. Chỉ trong chớp mắt kéo lên bao phủ bốn mặt, không nhìn thấy gì nữa.

Độc Cô Nhạn chau mày hỏi:

– Bây giờ giữa lúc khẩn trương mà sắc trời đột nhiên biến đổi, biết đâu mà truy tìm bọn họ.

Tứ Bất hòa thượng toét miệng nhe răng cười đáp:

– Bản hòa thượng quên không nhắc người một điểm là nếu quả nhiên gặp họ thì làm thế nào?

Độc Cô Nhạn cũng sửng sốt vì đây là một vấn đề mà chàng chưa từng nghĩ đến. Chàng chỉ nghĩ tới việc đuổi người hễ gặp họ là mọi vấn đề giải quyết được ngay, đồng thời ngăn cản bọn họ không cho thi hành thủ đọan tàn sát.

Lời nói của Tứ Bất hòa thượng khiến chàng nhớ tới âm tà thần công của Thuần Vu lão phu nhân cực kỳ ghê gớm. Đồng thời chàng nghĩ tới mụ căm tức đầy ruột chỉ muốn gây chuyện đổ máu.

Chẳng những mụ không nhận chàng là con cháu đích tôn mà còn coi chàng là kẻ thù không đội trời chung. Lúc ở chùa Linh thạch nếu mụ không sợ nửa vạc thuốc giả mà Lê Vi Tử và Vô Danh Tẩu bày ra trước mắt thì e rằng mụ đã gây ra một cuộc thảm sát rùng rợn. Bản lãnh của mụ cùng nhị phu nhân đủ gây chuyện máu đỏ chan hòa trong thiền đường và biến thành một cục diện không còn thể nào thu xếp được nữa.

Cứ tình trạng này mà xét thì dù chàng và Tứ Bất hòa thượng có tìm thấy Thuần Vu lão phu nhân và nhị phu nhân cũng khó lòng làm gì được, không chừng cả hai người sẽ chết vì tay bọn họ.

Độc Cô Nhạn nghĩ tới đây bất giác chau mày không biết nói sao.

Tứ Bất hòa thượng nhe răng cười nói:

– Bản hòa thượng có một ý kiến..

Độc Cô Nhạn vội giục:

– Dã hòa thượng nói thử nghe.

Tứ Bất hòa thượng đắc ý đáp:

– Thuần Vu lão phu nhân dẫn mọi người đi rồi tất bỏ không Quỷ sầu giản. Sao chúng ta không nhân cơ hội này lên thẳng núi Nhạn Đãng diệt trừ sào huyệt, tha những người cầm tù ra..

Độc Cô Nhạn hắng giọng một tiếng rồi đáp:

– Tại hạ cũng có ý ấy, nhưng hiện giờ thì chưa thể làm được.

Tứ Bất hòa thượng vò đầu bứt tai nói:

– Tại sao vậy? Chẳng lẽ người muốn đi chịu chết hay sao?

Độc Cô Nhạn lạnh lùng đáp:

– Nếu dã hòa thương sợ chết thì muốn đi đâu thì đi.

Tứ Bất hòa thượng bẽn lẽn cười đáp:

– Ta chịu theo lệnh ngươi. Ta bản lĩnh thấp hèn nên chịu để ngươi khinh khi.

Ngừng lại một chút lão nói tiếp:

– Nếu quả ngươi muốn đi ngăn chặn bọn họ thì bây giờ tưởng nên dừng lại đã. Theo chỗ suy tính của bản hòa thượng thì bọn họ không thể đi nhanh đến thế này được. Đại khái bọn họ còn lọt lại phía sau chúng ta.

Độc Cô Nhạn không nói gì.

Tứ Bất hòa thượng lại vỗ đầu chim nói:

– Lão bằng hữu! Chúng ta hãy dừng lại ở đây nghỉ ngơi một lát.

Con lão bạch mao dường như câu nào nó cũng hiểu. Nghe Tứ Bất hòa thượng nói vậy nó liền chui qua tầng mây hạ xuống.

Chim vừa hạ xuống đất, mới biết đây là một tòa núi lớn hiểm trở.

Tứ Bất hòa thượng lắc đầu nói:

– Bản hòa thượng không muốn đi đường núi. Vậy chúng ta lại bay đi một quãng nữa.