Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 449: Ứng Tông Đạo ăn thịt người

Chư vị cường giả các đại thánh địa, sắc mặt đều âm trầm đáng sợ, nhìn thẳng vào người đột nhiên xuất hiện này, người thiên niên mặc áo màu lam xuất đầu thay mặt Bạch Nam Hiên và ba vị thiếu nữa Hàn nguyệt cung.

"Diệp Thiếu Bảo!" Thái Tử Hỉ cắn chặt răng, vang lên những tiếng lách cách, gằn ra từng chữ.

Thiên Sách Phủ Lý Thiên Vương thản nhiên nói: "Điện hạ an tâm chờ một chút, chớ nóng nảy, yên lặng xem biến, tiểu tử này chạy không thoát."

Đông Hoàng Mục ánh mắt sáng lên, nhỏ giọng cười nói: "Diệp Húc, ngươi cũng tới đây…"

"Hắn chính là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo?"

Lão già thái dương thần cung bên cạnh Đông Hoàng Mục vẫn chưa từng mở miệng, đều nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy nói như vậy đột nhiên mở hai mắt. Hai đạo hỏa lãng từ trong mắt hắn bắn ra ngoài, làm cho hư không cháy sụp xuống, uy thế làm người ta vô cùng sợ hãi.

Trên mặt hắn có một vết sẹo hình con rết, lúc này tức giận, vết sẹo màu đỏ, giống như con rết bằng máu vậy, mấp máy bò sát trên mặt hắn, ánh mắt hung ác nham hiểm vô cùng nói: "Tây Hoàng Mẫu từng được một kiện trọng bảo của Thái Dương thần cung chúng ta. Hơn phân nửa ở trong Nam Thiên Môn. Nghe đồn Nam Thiên Môn ở trong tay hắn, Mục nhi, chuyện này có phải là thật không?"

Đông Hoàng Mục nhẹ nhàng gật đầu, mặt mang thần sắc hổ thẹn nói: "Đồn đại không có lầm, lần trước ở Lĩnh Tây Quy Tàng Môn từng tính cưỡng ép cướp đoạt, lấy thủ đoạn của ta, hẳn có thể bắt được hắn. Tuy nhiên lại vướng cường giả của Hoàng Tuyền Ma Tông ra tay, khiến ta không thể không rút đi được."

"Hay hay, Hoàng Tuyền Ma Tông không ngờ lại mặt dày mày dạn tới trình độ này, không ngờ để cho tuyệt đại cao thủ đi đối phó với đệ tử tiểu bối!"

Lão giả thái dương thần cung kia nói xong vết sẹo trên mặt càng thêm đỏ rực, dường như có thể nhỏ máu xuống rồi vậy, cười lạnh nói: "Ứng Tông Đạo là loại ngươi âm hiểm giảo hoạt, năm đó thắng hiểm ta một chiêu, lưu lại vết sẹo này trên mặt của ta, cả đời này không thể luyện hóa được! Nếu hắn có thể mặt dày mày dạn ra tay với ngươi, vậy đừng trách ta phá hư quy củ, làm thịt tiểu quỷ này!"

Những thánh địa khác cũng lập tức nhận ra Diệp Húc, có người nghiến răng nghiến lợi, có người tim đập thình thịch, hận không thể lập tức ra tay, xử lý Diệp Húc cướp đoạt Nam Thiên Môn.

Diệp Húc kẻ thù nhiều lắm, hơn nữa trên người hắn mang theo kho báu Nam Thiên Môn, lập tức hấp dẫn hết thảy lực chú ý của mọi người lên người mình, hồn nhiên quên đi tồn tại của Bạch Nam Hiên.

Thậm chí ngay cả ba vị thiếu nữ Hàn Nguyệt Cung kia, cũng không khỏi trợn mắt nhìn Diệp Húc. Ánh mắt các nàng nhìn lên người Diệp Húc, trong mắt ánh sáng đảo liên tục.

Bạch Nam Hiên bị mọi người quên lãng càng thêm sùng bái Diệp Húc tột đỉnh, lẩm bẩm nói: "Diệp huynh không hổ là nhiệt tình vì lợi ích chung, nhân sinh có thể cầu được một người tri kỉ như vậy, còn cần gì nữa…"

Vị lão già tam bất diệt cảnh Nguyên Thủy ma tông nao nao, nét mặt già nua không ngừng run lên, cao giọng cười quái dị, tiếng cười rất khó nghe, thật lâu sau ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Húc, ngoáy ngoáy cái lỗ tai của mình, cười ha hả nói: "Tiểu tử ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại một lần nữa cho lão phu nghe xem!"

Diệp Húc cười tủm tỉm nói: "Lão tiên sinh, ngài là…"

"Chết!"

Lão già kia không đợi hắn nói xong, đột nhiên nâng bàn tay lên, hung hăng chụp xuống đỉnh đầu Diệp Húc.


Rầm!

Lão lực lượng rất mạnh, thiếu chút nữa làm cho thương thiên sụp xuống một mảnh lớn.

Trong địa phương như Bắc hải bí cảnh thế này, hư không chắc chắc hơn xa vu hoang thế giới, trong vu hoang thế giới một quyền có thể oanh xuyên qua hư không. Nhưng ở trong này uy lực xa xa không thể đạt được tới trình độ xuyên không được, đây là bởi vì nơi này là mảnh vỡ Thái Hoàng Thiên, hư không cực đoan củng cố, không thể dễ dàng phá hủy được.

Nhưng lão giả này lại một chường đè sụp thương thiên, đây là thực lực của cường giả tam bất diệt cảnh, một chưởng đè sập hư không, so với vu bảo gì cũng lợi hại hơn nhiều.

Bàn tay to tiếp cận tới, khí tức gần như muốn đập vụn Diệp Húc, Diệp Húc vội vàng kêu lớn, "Ứng sư huynh, còn không ra tay?"

Trong tử phủ của hắn, Già La Minh Tôn vẫn mượn hai mắt của Diệp Húc đánh giá bốn phía, nghe nói như vậy không khỏi phiền muộn: "Ứng Tông Đạo tên bại hoại kia cũng tới đây rồi sao…con bàn nó, đây là bảo ta ra tay sao?"

"Ứng Tông Đạo tới rồi sao?"

Đám người khác cũng kinh hãi thất sắc, ba chữ "Ứng Tông Đạo" như có một loại ma lực kỳ lạ, làm cho bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lại vào lúc này, mi tâm của Diệp Húc đột nhiên vỡ ra, trong đó một nắm tay tối tăm như mực hô một tiếng đập tới.

Lão giả kia là một cường giả tuyệt đại tam bất diệt cảnh của Nguyên Thủy Ma Tông, tu vi hãn hữu có một không hai, nhưng làm sao có thể so sánh được với loại hoàng tộc trong ma tộc như Già La Minh Tôn được. Dưới một kích, nắm tay của Già La Minh Tôn đã làm cho thủ chưởng của lão nổ nát, hung hăng nện một kích ở trên người lão.

Lão già trong lồng ngực truyền ra những tiếng lách cách của xương vỡ, trong miệng hộc máu, héo mòn ngã xuống đất, bị một kích của Già La Minh Tôn làm trọng thương rồi.

Diệp Húc tiến lên một bước, dẫm nát ngực lão, cười lạnh nói: "Lão tiên sinh, ta không nói sai chứ? Lão nhân gia ngài quả nhiên không biết xấu hổ nhất, không ngờ đánh lén ta, đánh lén một tiểu vu sĩ tam dương cảnh!"

Những cao thủ nguyên thủy ma tông khác thấy thế, khóe mặt giật giật, lão giả này chính là cường giả trong nguyên thủy ma tông, địa vị trong ma tông gần với tông chủ ma tông. Đường đường là thái thượng trưởng lão nguyên thủy ma tông, lúc này bị một tiểu tử mấy vài tuổi dẫm nát dưới chân, loại nhục nhã này quả thực đánh một cái tát rất mạnh lên thể diện của nguyên thủy ma tông!"

Tuy nhiên bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đây bởi vì hung danh của Ứng Tông Đạo rất thịnh. Hai trăm năm trước đại sát tứ phương, giết tới các đại thánh địa không dám nổi nóng.

Cho dù là Ứng Tông Đạo sau khi trở thành tông chủ Hoàng Tuyền Ma Tông, tu dưỡng gia tăng, rất ít khí ra tay, nhưng chỉ ba chữ "Ứng Tông Đạo" đủ làm cho tất cả mọi người kinh sợ.

Nắm tay màu đen ở trong mi tâm Diệp Húc vẫn không có lùi lại, mà ngược lại chụp lấy thân hình lão già nguyên thủy ma tông kia. Đột nhiên túm lấy lão già này sau đó lui ngay vào bên trong mi tâm của Diệp Húc.

Sau đó mọi người nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết mao cốt tủng thiên từ trong mi tâm Diệp Húc truyền ra, tiếp theo là tiếng nhai nuốt phát ra làm mọi người dựng cả tóc gáy.


"Ăn…ăn…"

Một vu sĩ trừng to hai mắt, mở lớn miệng, kinh hãi muốn chết, thất thanh nói: "Lão ma đầu Ứng Tông Đạo này, thật sự là người thích ăn thịt người trong truyền thuyết! Thái thượng trưởng lão Nguyên Thủy Ma Tông Đồng Bách Xuyên Đồng trưởng lão không ngờ bị Ứng lão ma ăn tươi nuốt sống!"

Mọi người sắc mặt lộ vẻ sầu thảm, bọn họ nguyên cũng nghe tin đồn về Ứng Tông Đạo. Ứng Tông Đạo, năm đó đại sát tứ phương, có tin đồn là Ứng ma đầu này chính là một đại ma đầu ăn tươi nuốt sống người khác. Bọn họ nguyên vẫn chỉ coi đó là một truyện cười. Không nghĩ tới lần này thực sự nhìn thấy Ứng Tông Đạo lão ma đầu này thật sự ăn thịt người, hơn nữa lại ăn luôn một tuyệt đại cường giả tam bất diệt cảnh.

"Đã thấy qua hung tàn nhưng chưa từng thấy hung tàn nào sánh bằng lão ma đầu này…"

"Ha ha, Ứng Tông Đạo… rất giỏi sao?"

Bên người Đồng Hoàng Mục, vị lão giả Thái Dương thần cung mở to mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào mi tâm của Diệp Húc. Ánh mắt của hắn, dường như có thể nhìn thấu tử phủ của Diệp Húc, xem hết bí mật ẩn dấu bên trong không gian tử phủ.

Diệp Húc trong lòng cả kinh, nếu lão giả này ánh mắt có thể xuyên thủng tử phủ của hắn, thế tất nhiên có thể nhận ra được người một quyền đánh cho lão giả kia chết khiếp sau đó ăn luôn căn bản không phải là Ứng tông đạo mà là đại minh tôn vương ở Hằng Cổ Ma Vực. Tới lúc đó chỉ sợ hắn trăm tử vô sinh, tuyệt đối sẽ bị mọi người vây công tới chết.

Vị lão giả Thái Dương thần cung kia cười ngạo nghễ lạnh lẽo nói: "Nếu là Ứng Tông Đạo ra tay, vị sư huynh nguyên thủy ma tông này chết ngay lập tức rồi. Có thể thấy được bên trong mi tâm tiểu tử này, căn bản không phải là bản thể Ứng Tông Đạo, có thể là một đạo phân thân của Ứng Tông Đạo mà thôi!"

Mọi người không khỏi nhẹ nhàng thở ra, đúng là không chút nghi ngờ lời của lão giả này. Dù sao người ở đây cũng rất nhiều, chỉ có vị lão giả Thái Dương thần cung này là đã từng chiến đấu với Ứng Tông Đạo rồi, lời của hắn quả quyết không có sai.

Hơn nữa, Ứng Tông Đạo ăn thịt người, chuyện này nói ra thật sự nghe rợn cả người. Nhưng mà nếu là phân thân Ứng Tông Đạo ăn thịt người thì lại khác, cũng không quá kỳ quái như vậy.

Dù sao hóa thân của vu sĩ thiên kỳ bách quái, có người thậm chí còn đem thượng cổ yêu thú luyện chế thành thân ngoại hóa thân, vì theo đuổi hùng mạnh, thường thường giữ lại yêu tính của yêu thú, khi yêu tính đại phát, ăn thịt người cũng không hiếm thấy.

Nói thật là nếu bản thể Ứng Tông Đạo ra tay, bọn họ căn bản không dám có chút ý đồ gì với Diệp Húc cả. Nhưng nếu chỉ là một khối phân thân của Ứng Tông Đạo đủ cho rất nhiều người bí quá hóa liều.

Diệp Húc cũng nhẹ nhàng thở ra, vị lão già thái dương thần cung này tuy rằng mạnh mẽ, nhưng còn không mạnh mẽ tới mức nhìn thấu không gian tử phủ của hắn, thản nhiên nói: "Ứng sư huynh một khối phân thân, cũng là hoàng tuyền thánh tông tông chủ. Một khối phân thân của hắn, giết chết vài vị cường giả tam bất diệt cảnh, chỉ sợ không nói chơi."

Mọi người trong lòng rùng mình, không nói gì nữa.

Diệp Húc nói đúng, Ứng Tông Đạo là cao thủ nhân hoàng kỳ, cho dù là một khối phân thân cũng có thể xử lý được vài vì tuyệt đại cường giả tam bất diệt cảnh.

"Ứng Tông Đạo một khối hóa thân cũng có thể lợi hại như vậy sao, có thể giết sạch mọi người chúng ta? Chẳng lẽ hắn là vu hoàng sao? Người khác tin, Hạ gia ta không tin!"

Hư không kịch liệt run rẩy, Hạ gia khống chế thiên đỉnh ầm ầm giáng xuống, rơi vào bên trong thành, xuống phía trước cung điện. Thiên đỉnh này dù sao cũng không phải là thiên đỉnh chân chính, mà là phỏng chế phẩm, lúc này ở trong hành cùng nghệ hoàng bắc hải bí cảnh, cũng bị khí tức vu hoàng và khí tức thiên giới áp chế, không còn to lớn như trước nữa.

Tuy nhiên đại đỉnh này uy năng cũng không thể khinh thường, nếu thúc dục toàn bộ thực lực, đánh chết cường giả tam bất diệt cảnh cũng không nói chơi.

Trung Châu Hạ gia có nhiều cường giả từ trong đỉnh nối đuôi nhau đi ra, nhân số không ít. Trưởng giả cầm đầu đám người Hạ gia hướng tới Diệp Húc hơi hơi chắp tay cười lạnh nói: "Ứng sư huynh, khong phải Hạ gia ta không để cho ngươi mặt mũi, mà là Nghệ Hoàng hành cung hôm nay Hạ gia ta tình thế bắt buộc phải vào. Ba người nữ đệ tử Hàn Nguyệt Cung này, bất kể thế nào cũng phải dẫn đường cho Hạ gia ta hôm nay. Hôm nay Hạ mỗ nói hơi quá, ngày khác sẽ tự mình tới nhà tạ tội, xin lỗi Ứng sư huynh!"

Lời này của hắn hiển nhiên không phải nói với Diệp Húc mà là với "Hóa thân Ứng Tông Đọa" trong mi tâm của Diệp Húc. Về phần xin lỗi, chỉ là khách khí mà thôi, Hạ gia vô cùng kiêu ngạo, cho dù thực sự đuối lý cũng không tới nhà mà xin lỗi.

Diệp Húc không khỏi khó xử, quay đầu nhìn về phía ba nữ đệ tử Hàn Nguyệt Cung. Nếu hắn tùy ý làm bậy, những cường giả này chỉ sợ lập tức ra tay, đánh chết hắn cùng "Hóa thân Ứng Tông Đạo", sau đó bắt giữ đệ tử Hàn Nguyệt Cung, tiến vào hành cung nghệ hoàng.

Thiếu nữ áo đen Lộ Dao Già chân thành tiến lên, thi lễ với Diệp Húc và Bạch Nam Hiên nhỏ giọng nói: "Đa tạ đại sư huynh ra tay cứu hộ. Ba người sư muội chúng ta tuy rằng bất tài nhưng cũng không thể khiến cho hai vị sư huynh mạo hiểm vì chúng ta." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Nàng ngẩng đầu lên cười lạnh nói: "Chư vị, nếu các ngươi muốn tiến vào Nghệ hoàng hành cung, vậy thì đi theo ta đi!"