Diệp Húc liếc mắt một cái nhận ra, đây là cao thủ Hàn Nguyệt cung phái tới gặp phải cường địch, lọt vào công kích của cường giả tam tướng cảnh. Nhìn khí tức do pháp tướng phát ra, hẳn là đệ tử của vạn kiếp môn.
"Kiều Kiều hiện giờ là đệ tử của Hàn Nguyệt Cung, lần này cao thủ Hàn nguyệt Cung giao thủ với người khác, tình huống không lạc quan cho lắm, ta nhất định phải tới giúp!"
Diệp Húc ánh mắt chớp động, cười nói: "Minh tôn, ngươi không thể xuất hiện ra ánh sáng, nếu ngươi xuất hiện, ta dám cam đoan mọi người sẽ cùng chung mối thù, cùng nhau hướng ngươi ra tay. Không bằng ngươi tránh trong ngọc lâu của tiểu đệ, để ta đi vào xem thế nào, nghệ hoàng hành cung tới tột cùng là có bộ dạng gì?"
Già La Minh Tôn gật đầu, hằng cổ ma vực hoàng tộc có tiếng xấu, đối lập với tất cả chủng tộc của thế giới vu hoang, chính là kẻ thù chung của tất cả các thánh địa.
Nếu bị người phát hiện hắn là đại minh tôn vương hằng cổ ma vực, chư đại cao thủ thánh địa vây công, hắn tuyệt không thể sống mà thoát khỏi bắc hải bí cảnh!
Hơn nữa lúc này trong linh cữu thanh đăng còn có rất nhiều tiễn khí của nghệ hoàng lưu lại. Già La Minh Tôn lúc này không có nơi dung thân, chỉ có thể trốn đi.
"Lão đệ, nghệ hoàng hành cung không biết có bao nhiêu bảo vật, làm sao có thể thiếu được đại tôn ta?"
Già La Minh Tôn hai mắt màu đỏ, xuất ra huyết quang, cười ha hả nói: "Tránh ở trong ngọc lâu của ngươi, không biết ngươi thu lại ngọc lâu lúc nào, rất bất biệt. Không bằng đại tôn ta trốn trong tử phủ của ngươi. Ta có thể mượn ánh mắt ngươi quan sát bốn phía, bất cứ lúc nào cũng có thể lục soát thu đi bảo vật được."
"Đại tôn, ở trong tử phủ của ta, ngươi không thể tùy ý làm bậy, hồ loạn được." Diệp Húc chỉnh sắc nói.
"Yên tâm, ta tự có chừng mực"
Diệp Húc vươn một ngón tay, nhẹ nhàng điểm vào mi tâm chính mình, chỉ thấy mi tâm của hắn vỡ ra, lộ ra không gian tử phủ. Già La Minh Tôn thân hình vừa động, hình thể càng ngày càng nhỏ, đầu nhập vào bên trong không gian tử phủ của hắn, biến mất không thấy.
"Bạch huynh, chúng ta đi, nhìn xem nghệ hoàng hành cung thế nào?"
Diệp Húc và Bạch Nam Hiên hai người chạy về tòa thành phía trước. Không quá lâu sau, đã chạy tới bên cạnh thành, chỉ cảm thấy khí tức vu hoàng ngày càng nặng, trấn áp thân thể, nguyên thần, nguyên thai, cho ngươi có một thân bản lĩnh nhưng không phát huy ra được sáu bảy thành.
Lần này tiến bào Bắc Hải bí cảnh có rất nhiều cao thủ các thánh địa, mục đích khác với đám người Diệp Húc. Bọn họ chính là vì của cải Nghệ Hoàng, thẳng tới hành cung, cướp đoạt bảo vật trong hành cung.
Nghệ hoàng thân là thượng cổ vu hoàng, đánh cắp quốc vận Đại Hạ hoàng triều, hắn lưu lại hành cung, cho dù là tùy tiện đồ vật dùng hàng ngày, chỉ sợ cũng là bảo vật rất tốt.
Mà ba người Diệp Húc lại chạy chung quanh bắc hải bí cảnh cướp đoạt linh khí và tài liệu. Mấy thứ này trong mắt các cao thủ thánh địa, cũng không phải là trọng yếu, còn xa mới bằng vu bảo quý báu do nghệ hoàng chính tay luyện chế. Nếu không phải như thế, Diệp Húc cũng không có khả năng dễ dàng lấy được kim tiễn của nghệ hoàng.
Hai người không rảnh mà đánh giá cảnh trí trong thành, thẳng đi tới nơi đệ tử Hàn Nguyệt Cung gặp nạn. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Ầm!
Trong thành đột nhiên dâng lên một cái chuông lớn chói mắt, ầm ầm chấn vang, chỉ thấy khí tức hủy diệt đổ ra khắp mọi nơi, phá hủy hết thảy. Thậm chí làm cho những mái hiến lầu son trong thành cũng bị sụp đổ đi không ít!
Chuông lớn này tràn ngập thuần dương khí cực mạnh, không ngờ chỉ là một kiện thuần dương vu bảo, nhưng lại có uy năng bực này, khiến Diệp Húc không khỏi biến đổi sắc mặt.
Nghệ hoàng hành cung được xây dựng lên hẳn là do những thợ rèn tay nghề rất giỏi trong Đại Thương hoàng triều dựng thành. Đừng nói là thuần dương vu bảo, cho dù là nguyên thần chi bảo cực phẩm đi nữa, cũng không chắc có thể phá hủy được nơi này. Chỉ sợ phải có tam tướng chi bảo, mới có thể phá hủy được hành cung này.
Mà cái chuông lớn này chỉ là thuần dương vu bảo, không ngờ có thể phát ra uy năng tiếp cận tam tướng chi bảo, từ điểm này đã thấy được chỗ thần kỳ của chuông lớn này.
Bạch Nam Hiên vội vàng tế khởi họa cuốn của mình, chỉ thấy bức họa cuộn tròn triển khai, tản mát ra một cỗ khí tức trầm trọng vô cùng, bảo vệ hai người bọn họ, khỏi cho tiếng động của chuông lớn xâm nhập.
"Đông Hoàng Mục, chẳng lẽ thái dương thần cung các ngươi cũng muốn đối nghịch với Hàn Nguyệt Cung ta?" Một thanh âm lạnh lùng vang lên, cực kỳ dễ nghe, lại mang theo hàn ý dày đặc. Nghe thanh âm như vậy làm cho người ta cảm giác như thể đối mặt với một dòng sông muôn đời đóng băng.
Diệp Húc và Bạch Nam Hiên liếc nhau, đi về phía trước, chỉ thấy một tòa cung điện vô cùng to lớn hiện ra trước mắt bọn họ. Tòa cung điện này hẳn là nghệ hoàng hành cung, bên trong mơ hồ có khí tức vu hoang trầm trọng truyền tới, cực kỳ mạnh mẽ.
Lúc này ở phía trước nghệ hoàng hành cung, cao thủ các thánh địa tề tụ một đường. Diệp Húc liếc mắt quét nhìn chung quanh, trong lòng không khỏi rùng mình mấy cái. Hắn rõ ràng phát hiện ra Ma đạo Nhật Nguyệt Tinh ba cung, Nguyên Thủy Ma Tông, Vạn Kiếp Môn, Bổ Thiên Cách, Luyện Khí Tông và các cường giả thánh địa ma đạo khác. Ma Đạo tam cung lục phái toàn bộ tới đông đủ. Mà môn phái chính đạo cũng tới không ít cao thủ các thánh địa, Thích Vu hai đại phái Đại Phạm Âm Lôi Tự, Tiểu Quang Minh Thánh địa. Nho vu tứ đại phái, Thái Cực, Thiên Nhân, Thiên Đạo, Âm Dương. Đạo vu ba tông, Nguyên Thủy, Thái Thượng và Hỗn Nguyên cũng đều có cao thủ cả.
Thậm chí yêu tộc cũng có không ít cao thủ các thánh địa tới đây. Nguyên thủy yêu tông, thiên yêu cung, cũng có cao thủ trình diện, còn có Đại Đường Thiên Sách Phủ vài vị cường giả cùng đám người Thái Tử Hỉ.
Những người này, phần lớn là đại vu tam thần cảnh, thậm chí có không ít vị là lão quái vật tam bất diệt cảnh đi tới đây. Về phầm vu sĩ tam dương cảnh, ngoại trừ Diệp Húc và Bạch Nam Hiên ra cũng không có bất kỳ ai tới trình diện.
Cho dù là đại vu tam thần cảnh, lúc này cũng bị áp chế đi non nửa thực lực, chỉ có lão quái vật tam bất diệt cảnh, mới có thể cảm giác như không có gì, thực lực không bị hạn chế đi bao nhiêu.
Hàn Nguyệt Cung lần này phái tới ba thiếu nữ, trong đó hai gã áo xanh thiếu nữa là đại vu tam thần cảnh Hợp thể kỳ, mà nữ tử áo đen đứng giữa chính là cường giả tam tướng cảnh. Lúc này ba thiếu nữ đều bị cường giả nhiều thánh địa vây quanh, vây quanh các nàng giữa.
Hai vị thiếu nữ áo xanh đã bị đánh bị thương, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, khóe miệng không ngừng chảy ra máu tươi.
Mà nữ nhân áo đen kia lại lơ lửng trong không trung, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, dáng người nàng thon dài yểu điệu. Lông mi nàng dài, vẻ mặt xinh đẹp, cũng là một nữ nhân xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành.
Tu vi của nàng hẳn vừa mới đạt được tới tam tướng cảnh không lâu, nhưng khí tức nghệ hoàng cũng không chút ảnh hưởng tới nàng chút nào, thực lực của nàng có thể hoàn toàn phát huy.
Đông Hoàng Mục hướng thiếu nữ áo đen kia thản nhiên nói: "Lộ Dao Già Lộ sư tỷ, không phải tại hạ cố ý muốn đối nghịch với Hàn Nguyệt Cung. Mà là trong nghệ hoàng hành cung nguy hiểm rất mạnh, vừa rồi đã có không hề ít tiền bối chết trong hành cung rồi. Chỉ có vu pháp vu bảo của Hàn Nguyệt Cung các ngươi mới có thể khắc chế được cấm chế của nghệ hoàng lưu lại. Lần này chúng ta có thể thăm dò được tòa hành cung này hay không, phải trông cậy vào ba vị sư tỷ rồi."
Diệp Húc trong lòng rùng mình: "Cái chuông vàng lớn kia là do Đông Hoàng Mục tế khởi sao? Thuần dương vu bảo có thể phát huy ra được uy lực kinh người như vậy, thực lực của hắn không thể khinh thường rồi!"
Lại có một đại vu tam tướng cảnh Vạn Kiếp Môn đứng ra, đỉnh pháp tướng đội trời đạp đất, thanh âm như sóng cuộn, cười lạnh nói: "Lộ Dao Già, Hàn Nguyệt Cung các ngươi khai sơn tổ sư chính là Nga Hoàng, là thê tử Nghệ Hoàng. Nghệ Hoàng xây dựng hành cung này là muốn lấy lòng tổ sư các ngươi. Chỉ có vu pháp vu bảo Hàn Nguyệt Cung các ngươi mới có thể ra vào hành cung này như không có gì!"
"Không sai, Lộ sư điệt, chúng ta không phải cố ý tìm ngươi gây chuyện, mà là do thân phận của các ngươi."
Một lão quái vật tam bất diệt cảnh Nguyên Thủy ma tông vuốt lấy chòm râu của mình, làm ra vẻ, cười tủm tỉm nói: "Ba vị sư điệt, các ngươi trốn là không thể thoát được đâu, vẫn là ngoan ngoãn dẫn đường, miễn phải chịu khổ."
Diệp Húc nghe xong một lát, lập tức hiểu được tiền căn hậu quả. Nghệ Hoàng thê tử chính là Nga Hoàng, cũng là cung chủ đầu tiên của Hàn Nguyệt Cung. Tòa thành này là Nghệ Hoàng xây dựng lên để lấy lòng nàng, chỉ có tâm pháp vu pháp vu bảo nhất mạch Nga Hoàng mới có thể bình an ra vào nơi này. Bởi vậy những cường giả các thánh địa này mới lấy nhiều bắt nạt ít, vây khốn ba người Lộ Dao Già, bức ba vị thiếu nữ này dẫn đường cho mình, thậm chí còn đánh bị thương.
Nghe ý tứ của bọn họ đã có không ít người ý đồ muốn vào bên trong tòa hành cung này, lại bị cấm chế bên trong giảo sát, xem ra trình độ hung hiểm của tòa thành này chỉ sợ không kém nơi hiểm ác như Bàn Hoàng lăng chút nào.
"Đám người Lộ Dao Già hẳn là không có nguy hiểm những người này nếu tính toán thăm dò nghệ hoàng hành cung, sẽ không động thủ gết người." Diệp Húc thầm nghĩ, đánh ta ý nghĩ cứu viện ba người trong đầu mình.
Hắn vừa nghĩ tới đây, chỉ thấy con mọt sách Bạch Nam Hiên hiên ngang lẫm liệt bước đi ra một bước, đi tới trước mặt phần đông các cường giả, cao giọng khiển trách: "Chư vị tiền bối đều là những nhân vật có uy tín danh dự, ức hiếp ba cô gái yếu ớt, rốt cuộc có biết xấu hổ hay không? Ta đều cảm giác thấy thẹn cho các ngươi, nhanh chóng thả các nàng đi."
"Con mọt sách này, trong lồng ngực tuyệt đối toàn thi thư đạo lý, chẳng lẽ không biết chữ "tử" viết thế nào sao?"
Diệp Húc trán đầy mồ hôi, dưới tình huống này, chư vị cường giả mà ra tay, cho dù Già La Minh Tôn lão ma đầu nghịch thiên này cũng không dám đối nghịch với mọi người. Con mọt sách Bạch Nam Hiên này tinh thần trọng nghĩa không ngờ lại trực tiếp đứng ra, giáp mặt răn dạy chỉ trích người ta.
"Ngươi là ai?" Nguyên thần ma tông lão quái vật, khuôn mặt già nua phát lạnh, mặt mang sát khí, điềm nhiên nói.
"Không sai, công tử bột, ngươi là ai?"
Có người cười khẩy nói: "Hay ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Hãy xưng tên ra, khiến cho chúng ta xem ngươi có tư cách này hay không?"
"Nói chúng ta không biết xấu hổ, công tử bột, ngươi thật to gan! Ngươi có biết chúng ta là ai không? Ngươi có biết là ngươi một câu mắng không biết bao nhiêu thánh địa hay không?"
…
Bạch Nam Hiên thấy thế cũng không khỏi rùng mình một cái, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, nắm chặt tay, ngạo nghễ nói: "Ta chính là Thanh Đế Môn Bạch Nam Hiên, đệ tử quan môn của môn chủ!"
"Hóa ra là đệ tử Thanh Liên môn chủ Thanh Đế môn, khó trách dám to tiếng như vậy!"
Lão già tam bất diệt cảnh nguyên thủy ma tông cười ha hả, nét mặt già nua điềm nhiên nói: "Ngươi có biết, ngươi nói những lời này, đắc tội bao nhiêu thánh địa chính ma yêu? Cho dù là sư phụ ngươi Thanh Liên Môn Chủ tiến tới, cũng không dám nói ra những lời này."
Hắn bước về phía trước một bước, lập tức làm cho người ta có cảm giác thiên địa xoay tròn, cười ha hả nói: "Tiểu tử, quỳ xuống, vả vào miệng mình! Hướng các vị đồng đạo ở đây xin lỗi, lão phu có thể làm chủ, chỉ phế bỏ tu vi của ngươi, mà tha chết cho ngươi!"
Khí thế của lão dũng mãnh không gì sánh nổi, ép làm cho toàn thân cốt cách của Bạch Nam Hiên rung động liên hồi. Bạch Nam Hiên cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, lại cố gắng kiên trì, đối kháng với khí thế của lão già này, sống chết không quỳ.
"Vị tiền bối này không nên giận dữ, Bạch huynh nói sai rồi, ta hướng tới chư vị xin lỗi thay hắn."
Diệp Húc thấy thế không khỏi thở dài một tiếng, tiến nhanh tới phía trước che chắn trước người Bạch Nam Hiên, thay hắn đón tiếp khí thế của lão già tam bất diệt cảnh nguyên thủy ma tông kia đang ép tới. Hắn liếc mắt nhìn quần hùng chung quanh một cái, mỉm cười nói: "Bạch huynh nói các ngươi không biết xấu hổ, nhưng lời này quả thực là nói sai rồi. Các ngươi không phải không biết xấu hổ, mà là rất không biết xấu hổ. Nhất là lão tiên sinh này, ngài là người không biết xấu hổ nhất đó."
Lời vừa nói ra, không khí lập tức lắng đọng xuống.