Trong tình trạng này, chỉ còn cách liều chết, Thượng Quan Linh thấy con khỉ khổng lồ này không hề hấn gì trước chưởng lực nội gia của mình, tính thò tay vào mình lấy cây Văn Xương bút, nhưng ác nỗi cây bút ấy lại bị kẹt bên trái, cậu bé chỉ còn lấy ra con dao găm mà Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ tặng mình ngày trước, chẳng kể lợi hại gì, vung ngay tay đâm thục mạng vào lưng con mãnh thú.
Trước kia Tạ Đông Dương đã từng thử sơ về sức sắc bén của con dao này, dù cho con ác thú có cứng rắn đến đâu đi nữa, đâu có lý có thể cứng hơn sắt thép? Sau khi con khỉ khổng lồ bị mũi dao đâm trúng vào tim, nó không kêu được tiếng nào, ngày từ trên cao năm sáu trượng, rớt thẳng xuống mỏm đá nhô ra ấy.
Con vật tuy đã bị chết từ trên không, nhưng Thượng Quan Linh bị nó buông tay thả lăn lông lốc từ trên xuống mấy vòng, mặt mày tá hỏa tam tinh, biết mình đã bị nội thương khá nặng, rất có thể nguy đến tính mạng lạ khác.
Nhưng may cho Thượng Quan Linh lại ngã trúng ngay gần nơi mọc trái dị quả vàng ối nọ, mũi ngửi thấy một mùi thơm nồng nàn, dần dần cậu cảm thấy nội phủ ngũ tạng hết đau đớn, hình như không hề bị nội thương gì trong mình.
Trong lòng mừng cuống quýt, vùng ngay dậy chạy lại phía xác con ác thú, thấy Thường Bích Vân máu me lênh láng trên đầu, hơi thở đã mất.
Lòng cậu bé đau nhói lên, nước mắt như mưa, nhưng bỗng sực nhớ vừa rồi mình cũng suýt chết, may ngửi phải mùi thơm của trái dị quả kia mới thoát cơn nguy, chắc trái dị quả kia phải có sức khởi tử hoàn sinh chưa biết chừng!
Nghĩ vậy, cậu bé vội nhảy lại ngay đám cỏ lạ kỳ kia, nhưng lúc này mùi thơm đã dịu hẳn hơn trước nhiều.
Trong khi lòng hấp tấp lo cứu người, Thượng Quan Linh đưa tay ra hái trái dị quả, nào ngờ vỏ của trái dị quả ấy quá mỏng manh, tay vừa động tới đã bị bể ngay, một màu nước trắng như sữa bị vãi hết ra ngoài.
Thượng Quan Linh nghĩ ngay thứ dị quả này chắc là một vị thuốc quý hiếm trên trần gian đây, lỡ phí mất thì uổng lắm, đành cúi miệng ngậm xuống hút hết nước sữa ngậm luôn vào mồm, cậu cảm thấy miệng thơm mát dịu lạ.
Miệng đầy nước trái dị quả, chạy hấp tấp về ngay chỗ Thường Bích Vân, Thượng Quan Linh từ từ đưa tay khẽ cậy đôi môi anh đào của Bích Vân, rồi cúi xuống kề miệng vào mớm nước sữa trái dị quả vào miệng nàng, đồng thời dùng luôn chân khí của mình giúp cho Bích Vân hô hấp trở lại, nhưng sau khi mớm xong và làm đủ hầu hết các phương pháp hô hấp nhân tạo, Thường Bích Vân vẫn không thấy cử động hay có hơi thở gì! Trong tình trạng nàng không khác gì một cỗ xác chết!
Thượng Quan Linh đã hết kế vô phương, mắt thấy Thường Bích Vân vô phương cứu sống, trong bụng quýnh lên sắp sửa khóc đến nơi, đột nhiên có một âm thanh trong trẻo từ trên đỉnh trên vọng xuống hai tiếng: Thôi chết! Tiếp theo là ba bóng người từ trên đỉnh là là phi xuống!
Người xuống thứ nhất là một thiếu phụ đẹp, tóc dài ngang lưng, tuổi ước ba mươi trở lại, thân mặc chiếc áo dài đen bó sát thân hình tuyệt mỹ, theo sau là hai thiếu nữ mặc thanh y, hình như là thị tỳ của thiếu phụ đẹp thì phải?
Thiếu phụ đẹp sau khi chân chạm mỏm đá nhô ra ấy, việc trước tiên là lại ngay bụi cỏ lạ, thấy trái dị quả óng vàng kia bị hút sạch nước sữa ở trong, miệng cười nhạt một tiếng bằng giọng mũi, đồng thời cúi xuống hái luôn ba chiếc lá cây kỳ lạ nọ bỏ ngay vào túi, từ từ quay mình lại, mắt ngó chăm chăm vào người Thượng Quan Linh, tay chỉ ngay vào bức vẽ nữ quỷ tóc dài bằng máu trên mỏm đá, lạnh lùng hỏi:
- Cậu nhỏ kia! Có biết cái dấu ký hiệu này không?
Thượng Quan Linh đang bực mình phiền muộn không cứu sống được Thường Bích Vân, nghe hắc y thiếu phụ hỏi, bèn lơ đãng trả lời:
- Những ký hiệu trong võ lâm, tôi chỉ thấy qua của những người trong nhóm Càn Khôn ngũ tuyệt, như vậy Trường Vi Vân Phật Tây Đạo Thiên Si đạo trưởng, cây Kình Thần bút của Nam Bút Gia Cát Dật, nhưng tuyệt chưa hề thấy loại mặt ma tóc dài vẽ bằng máu này bao giờ cả, bất quá cũng giống loại Đoạt Hồn Kỳ vẽ bằng máu tươi là cùng chớ gì? Vậy có gì gọi là ghê gớm đáng sợ đâu?
Hắc y thiếu phụ vừa hỏi vừa mỉm cười lạnh lùng, nhưng khi nghe Thượng Quan Linh trả lời một cách hời hợt như thế, tỏ ra không biết sợ mình, nàng thu ngay nụ cười nhạt, khẽ giọng hỏi rằng:
- Thế nước sữa trong trái dị quả kia, phải chăng cậu đã ăn hết? Nhưng đáng tiếc cậu lại là con trai, không thì cũng gọi là gặp được một ngẫu hợp hiếm hoi trên trần đời đấy!
Thượng Quan Linh lắc đầu trả lời:
- Hiện chị Vân tôi đang cơn nguy cấp đến tính mạng, tôi lại nghĩ loại quả ấy thế nào cũng là một loại linh dược hiếm có trên trần gian, tôi đã đem mớm hết cho chị! Dù thế tôi vẫn chưa cứu sống được chị ấy, coi vậy thì loại quả ấy đâu kể là loại quả quý báu gì đâu?
Nghe xong, thiếu phụ đẹp mới quay nhìn xuống Thường Bích Vân đang nằm dưới đất, rồi bước rờ mó khắp toàn thân cô gái một hồi và chuẩn mạch một lúc, mặt đột nhiên hiện vẻ vui mừng, nhưng nỗi vui mừng ấy thoáng tan ngay, mặt lại lạnh như tiền đồng nói với Thượng Quan Linh rằng:
- Chị cậu chưa chết đâu, nhưng khi cậu mớm trái Tam Diệp Tiên Lan, không biết cách thức dùng nó, tý nữa thì uổng mất loại linh dược hiếm có này! Bây giờ ta phải chịu khó tiêu hao chân lực sẵn có của ta, đồng thời phải mất thêm một thời gian khó nhọc là bảy bảy bốn mươi chín ngày nữa, chừng ấy mới có thể khiến cho nàng, không những khỏi hẳn, mà còn là một đóa kỳ hoa xuất sắc trong làng võ lâm sau này nữa!
Nói tới đây, thiếu phụ đẹp lại liếc nhìn xác chết con quái thú, mày hơi nheo lại hỏi rằng:
- Còn một chuyện nữa là, dù cho hai chị em cậu không rõ ký hiệu Diêm Bà Huyết Lệnh của ta, lại may mắn có duyên phận hội ngộ này, nhưng hai con quái thú Tường Phát Thần Viên do tay ai giết vậy?
Thượng Quan Linh nghe nói Thường Bích Vân sẽ không chết, lòng nhẹ nhõm, nhưng đôi mày vẫn cau có rằng:
- Cái nhà chị này sao ăn nói lạnh nhạt như vôi vậy? Sao chị không điểm thêm nụ cười cho người ta dễ cảm tình một chút?
Sắc mặt thiếu phụ không hề thay đổi, nhưng hai cô nữ tỳ đứng sau lưng quắc mắt quát rằng:
- Vô tri tiểu đồng! Đừng có hỗn láo! Nếu một khi Giáo chủ chúng ta mỉm nụ cười ra, hồn ngươi lập tức phải báo danh ngay xuống âm phủ từ hồi nào rồi! Liệu hồn mà giữ miệng!
Thượng Quan Linh không thèm đếm xỉa đến cô nữ tỳ, cậu bé tiếp tục nói với thiếu phụ đẹp rằng:
- Con quái vật ở trên định kia, có lẽ do chị Vân tôi giết, còn con dưới này thì chính do tay tôi hạ sát, giết con khỉ khổng lồ kỳ dị ấy, có gì mà phải kinh lạ ngạc nhiên đến thế?
Thiếu phụ đẹp nghe xong đôi mày lá liễu ngước lên, có vẻ không tin, vẫn lạnh lùng hỏi:
- Loài Trường Phát Thần Viên sức mạnh vô cùng, ta không tin công lực của cậu lại đến mức độ có thể giết nổi con vật như vậy!
Thượng Quan Linh bực mình rằng:
- Tại sao chị lại không chịu tin? Con khỉ khổng lồ này chẳng qua da thịt nó hơi cứng rắn một chút, vậy có gì là khó giết?
Cậu bé nói tới đây sực nhớ con dao găm còn dính trên thân con quái thú, bèn hấp tấp chạy lại lấy tra vào vỏ dao rồi cất vào mình.
Thiếu phụ áo đen thấy Thượng Quan Linh cất con dao găm vào người, đôi mắt phượng tỏ vẻ ngạc nhiên hẳn, hỏi rằng:
- Phải tên của cậu gọi Thượng Quan Linh không? Con dao găm kia ai đã cho cậu?
Thượng Quan Linh cũng sực nhớ ra, cũng cất tiếng nói:
- Chị đã nhận ra tôi, chắc tôi cũng nhận được chị thì phải! Cậy có phải chị là sư tỷ của Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ, tức Chưởng giáo La Sát môn Tiếu Diện...
Hai thiếu nữ đứng sau thiếu phụ đẹp, không chờ Thượng Quan Linh nói hết lời, đồng thanh quát lớn rằng:
- Tiểu đồng chớ có hỗn xược! Bất luận kẻ nào dám gọi thẳng đến tên Giáo chủ, kể như đã ngang nhiên phạm oai danh Giáo chủ, lập tức giết chết ngay...
Nhưng thiếu phụ đẹp lúc này quay sang hai nữ tỳ kia nói:
- Cậu này là người đã ra tay cứu trợ Phan thúc thúc của các con ở Ngọc Trụ Phong trên Kỳ Liên Sơn, vậy chúng ta không nên cố chấp về những tiểu tiết ấy!
Nói xong lại quay sang phía Thượng Quan Linh rằng:
- Quả cậu đã đoán đúng! Ta chính là sư tỷ của Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ, Chưởng môn của La Sát môn, tức Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương!
Chuyến hạ La Phù sơn kỳ này của ta đều vì cây Tam Diệp Tiên Lan sắp chín mùi, ta muốn dùng nó để tăng thêm chân lực cho sư đệ, hầu sau này tìm Đoạt Hồn Kỳ rửa hận, đồng thời cũng muốn thu phục hai con Trường Phát Thần Viên đem về La Phù sơn Vạn Mai cốc làm hai con thần thú giữ động! Nào ngờ sự thể lại xui xẻo thế!
Thoạt tiên là ta đến quá sớm, hai con thú ấy lại chưa xuất hiện, mà trái Tiên Lan quả cũng chưa tới giờ chín, chờ mãi sốt ruột nên ta để ký hiệu Diêm Bà Huyết Lệnh lại, đi loanh quanh một lúc rồi về thì thấy thần thú đã bị cậu giết! Tiên Lan quả cũng bị cậu đem mớm cho chị cậu, đừng tưởng trái tiên lan nhỏ bé thế mà không đáng kể, bởi nó do khí trời âm dương huyền linh mà sinh ra. Sức nó có thể ngang bằng với sức hai mươi năm khổ luyện để thành một nội gia công lực của kẻ học võ, chị của cậu đã gặp được kỳ duyên này, vậy ta cũng sẵn lòng giúp luôn cho đến nơi đến chốn cho đẹp việc, cứu nàng sống rồi thu làm môn đệ của ta luôn, đồng thời sẽ truyền luôn các môn tuyệt học của La Sát môn, ta sẽ bảo đảm nội trong bốn năm năm trời, chị cậu khi đó nhất định sẽ trở thành một trang kỳ nữ cân quốc xuất sắc trong võ lâm!
Thượng Quan Linh nghe thế cũng khoái trí, nhưng khi nghe đến Mạnh Tam Nương thu Thường Bích Vân làm đệ tử La Sát môn, vội hấp tấp kêu lên:
- Không thể được! Không thể được! tôi phải đưa chị Vân đi gấp Nhai Đãng Gian để giới thiệu nàng học nghề với Nam Bút Gia Cát Dật, tôi không thể để chị ấy đi học những loại võ công bàng môn tả đạo như La Sát môn tà công của người cho được!
Tiếu Diện Diêm Bà khẽ liếc mắt bên trái, một tỳ nữ đứng bên phía trái lập tức ôm sốc ngay Thường Bích Vân đang hôn mê bất tỉnh lên tay.
Thượng Quan Linh la hét ầm ĩ lên, thân nhảy nhanh sang, Mạnh Tam Nương đưa tay phải khẽ đẩy ra, một luồng gió êm dịu ngầm đưa sang khiến Thượng Quan Linh giữa lưng chừng bị ngọn gió ấy hạ hẳn xuống. Mạnh Tam Nương nghiêm giọng nói:
- Này cậu Linh! Sao cậu lại có thể ngớ ngẩn đến thế được? Nam Bút Gia Cát Dật chỉ được chút hão danh mà thôi, trong Càn Khôn ngũ tuyệt thử hỏi có ai thắng nổi La Sát Tam Tuyệt của ta? Hơn nữa Nhai Đãng Gian cách đây xa cả ngàn dặm, phần các kỳ kinh bát mạch của chị cậu lại cần có người giải thông trong nội vòng hai tuần nhật, nếu không kịp, toàn thân huyết quản của nàng sẽ vì ăn phải Tam Diệp Tiên Lan quả bứt mạch máu mà chết! Nếu bây giờ ta phủi tay bỏ đi, thử hỏi cậu làm cách nào cứu sống được nàng?
Thượng Quan Linh biết rõ phái La Sát môn là một tà phái, đồng thời Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương lại nổi danh trong lục lâm là đệ nhất ma đầu, quyết không thể nào để Thường Bích Vân lọt vào tay Mạnh Tam Nương! Nhưng phần thì biết rõ lợi hại của Mạnh Tam Nương vừa rồi, công lực của mình lại chênh lệch thua kém người ta quá xá, hai nữa thấy Thường Bích Vân bị tên nữ tỳ ôm vào trong lòng, quả nhiên thấy nàng không khác gì một xác chết, nếu quả lời Mạnh Tam Nương đúng như thế, mình lại vô lực để giải cứu, không lẽ cứ mắt khư khư ngó nàng chịu chết sao?
Thế là ngay lúc đó, những quan niệm: thị phi, chánh tà, nặng nhẹ, lợi hại cứ quay cuồng quay tít trong đầu óc đang rối loạn của cậu bé, khiến cho Thượng Quan Linh không còn biết đối phó ra làm sao nữa!
Ngay lúc ấy, Tiếu Diện Diêm Bà nhân ngay dịp cậu bé còn mải lo do dự, với một động tác rất nhanh, cùng với hai cô nữ tỳ, dùng luôn khinh công tung vọt mình lên trên đỉnh, rồi cúi đầu xuống nói rằng:
- Thượng Quan Linh chớ có thương tâm ủy mị như thế! Bốn năm sau thế nào cũng có một người chị võ công tuyệt thế! Còn việc ngẫu nhiên ngày hôm nay đây, cậu cũng đã gián tiếp có công, vậy ta chia cho cậu một lá tiên lan và đồng thời tặng cậu luôn một kim bài Diêm Bà Huyết Lệnh, trên đường giang hồ của cậu, may ra có khi cậu cũng dùng đến nó chưa biết chừng!
Dứt lời, tay Mạnh Tam Nương khẽ vung, chỉ thấy hai đường chỉ, một đen, một vàng chói bay nhanh về phía Thượng Quan Linh.
Bởi Thượng Quan Linh thấy Thường Bích Vân hôn mê bất tỉnh, thân lại lọt vào tay người ta, bâng khuâng nghĩ ngợi, tiến thối lưỡng nan, hai vệt chỉ một đen một vàng ấy đã bay tới, cậu bé cũng chẳng buồn né tránh, chỉ cảm thấy phía sau mình có tiếng động nhẹ, trên vai lại hơi bị chấn động, còn nhìn về phía Tiếu Diện Diêm Bà, ba bóng người đã mang theo Thường Bích Vân ẩn dạng biến đi luôn trong rừng già, không rõ là đã đi về phương hướng nào nữa!
Thượng Quan Linh vừa giận vừa cuống lên, lòng cậu bị xúc động, hai hàng nước mắt đã trào ra! Cậu mím môi để khỏi khóc thành tiếng, giơ tay lên vai rờ trúng ngay tấm kim bài nho nhỏ là một hình chữ nhật dài hơn nữa tấc, rộng chừng ba phân, bốn mặt xung quanh đều trạm trổ tinh vi đẹp mắt, giữa là một bức vẽ mà đỏ nâu Trường Phát Nữ Quỷ!
Tay cầm kim bài, quay chân lại cậu nhìn phía sau, thì ra một chỉ đen hồi nãy bay xuống là một chiếc lá Tam Diệp Tiên Lan đã cắm xuống mặt đất sâu ước nửa tấc, lúc này ngọn lá hãy còn thấy khẽ rung rinh về sức chấn động của nó!
Cả hai vật ấy được tay tung ra cùng một lúc, tốc độ cũng bằng nhau, nhưng phẩm chất cứng rắn của kim bài lại nhẹ nhàng đặt trên vai cậu bé, còn ngọn lá tiên lan mềm dẻo lạ bị cấm sâu nửa tấc trên mặt đất! Mạnh Tam Nương đã mượn lý do tặng quà để biểu diễn một lối Kình Lực cương nhu để chế ngự hai loại vật phẩm chất trái ngược nhau như thế, khiến cậu bé phải mê mẩn tâm thần về lối dùng sức kình lực của Mạnh Tam Nương. Lúc này cậu cũng không biết nên mừng hay nên buồn cho số phận của Thường Bích Vân nữa? Nghĩ mãi rồi cũng đành bình tĩnh lại tâm tư của mình. Cậu cúi xuống rút ngọn lá tiên lan cùng với Kim bài Diêm Bà Huyết Lệnh bỏ chung và túi cất luôn, rồi buồn rầu đủng đỉnh leo lên trên đỉnh.
Khi lên đến đỉnh, thấy con Trường Phát Thần Viên bị môn ám khí gia truyền của họ Thường là Thái Dương thần châm nhắm đánh chết nằm đó, bất giác lại tức cảnh nhớ tình, trong lòng không khỏi xúc động bồi hồi, đứng ngay trên ấy ngay những ngọn phong trùng trùng điệp điệp, thở dài một tiếng.
Sau tiếng thở dài não nề ấy, Thượng Quan Linh cảm thấy đầu óc nhẹ một phần nào, rồi cậu bé lại bắt đầu nhắm hướng Đông nam tiến bước, vẫn theo dự tính cũ là đến Nhai Đãng Gian thăm thầy Tạ Đông Dương và tham kiến Nam Bút Tây Đạo nhị lão tiền bối để báo rõ những sự việc mình đã gặp.
Nhưng Thượng Quan Linh lại không biết rõ đường lối, nhân Thường Bích Vân lại gặp chuyện bất ngờ như thế, lòng dạ nặng trĩu vô ngần, lại cũng không biết xem trăng sao đoán phương hướng, đến nỗi đi nhầm về hướng chánh Đông mà cứ ngỡ là mình đi về Đông nam, thành thử cậu bé lại gặp nhiều chuyện ly kỳ xảy đến.
Thượng Quan Linh đi luôn suốt mấy ngày liền, nhưng chỉ thấy núi non trùng điệp liên miên, trong lòng cũng bắt đầu bực mình, nghĩ thầm sao mình lại ngớ ngẩn đến thế? Tại sao không hỏi thăm những người tiều phu trong rừng xem đường đi Nhai Đãng Gian là lối nào, cứ nhắm mắt đi càn thế này biết bao giờ mới tới nơi, làm sao cũng đừng để lỡ một dịp thịnh hội ở Trường Sinh đảo tại Đông Hải thì uổng lắm!
Chuyện đời bao giờ cũng éo le thế đấy! Khi Thượng Quan Linh buồn, ức, giận, lủi thủi cắm đầu đi, lại gặp nhan nhản những tiều phu đi rừng kiếm củi, nhưng nay muốn gặp được một người để hỏi thăm đường thì lại trớ trêu thay, chẳng có một ma nào hiện ra cho cậu!
Đi mãi, đi mãi, Thượng Quan Linh vừa mệt, vừa khát, ngay khi đó cậu thấy một thác nước nhỏ phía trước, vội rảo bước nhanh tới, hai tay bụm ngay lại để hứng nước rồi đưa lên miệng giải khát.
Ngay khi cậu đang bụm nước lên miệng chực uống ấy, bỗng đằng sau có một tiếng người yếu ớt như mắc bệnh nặng lên tiếng hấp tấp nói:
- Cậu bé ơi!... Nước... ấy độc!... Không thể uống được đâu!
Thượng Quan Linh giật mình quay thân lại, thấy cách xa nơi mình đứng hơn trượng, cạnh nơi một phiến đá gồ ghề, một ông già áo vàng, ước ngũ tuần, đang ngồi xếp chân vòng tròn, đôi mày sắc và sắc mặt như đượm vẻ buồn rầu nặng nề.
Vừa nãy tạt ngang qua, vì bị ba phiến đá lớn che khuất nên Thượng Quan Linh không thấy ông già, nay nghe ông ta nói vậy, cậu đành buông tay để đổ hết nước, khẽ lướt thân lại cạnh ông già áo vàng, mỉm cười hỏi:
- Thưa cụ! Nước trong veo như thế, sao lại có độc cơ chứ? Hình như cụ không được khỏe cho lắm, phải chăng cụ mắc bệnh trên người hay tại giao đấu với người ta bị nội thương? Cháu có thể giúp cụ gì không?
Thượng Quan Linh từ nhỏ được Tạ Đông Dương khổ luyện về căn cơ võ học rất khá, sau lại bị Đoạt Hồn Kỳ dùng thủ pháp cao cường để Phân Kinh Thác Mạch, nên công lực càng tăng lên gấp bội! Cộng thêm khi mớm Tam Diệp Tiên Lan cho Thường Bích Vân, cậu cũng nhân đó nuốt được chút ít vào bụng, vô tình đã bổ thêm sức cho cậu không ít! Tuy bản thân cậu ta không hề hay biết, nhưng nội trong khi lướt thân vừa rồi sang phía ông già, huỳnh y lão nhân đã nhận thấy thân pháp cậu bé nhanh nhẹn vô cùng, ông lão miễn cưỡng đề khí lấy hơi nói:
- Thác nước nhỏ đây phát nguồn từ một tiểu trì trên đỉnh gần đây, sáng nay lão đã cùng với kẻ địch giao đấu tại trên đỉnh! Thấy xác một con rắn độc lớn tướng nằm chết trong tiểu trì, hơn nữa kẻ thù của lão trong lúc phóng ám khí ra tính hại lão, đã để lọt hai vật ám khí tuyệt độc xuống nước, như vậy làm sao còn uống được nước có chất độc ấy nữa? Lão vốn chẳng có bệnh gì hết, nhưng bị nội thương về chưởng lực của kẻ thù mà thôi, lão thấy thân pháp vừa rồi của cậu nhanh nhẹn thế, chắc võ học của cậu phải cừ lắm, vậy cậu có thể giúp lão một chưởng vào nơi Quan Nguyên huyệt, lão sẽ đội ơn cậu vô ngần!
Thượng Quan Linh cau mày rằng:
- Thưa cụ! Dừng nói cụ đã có công đức chận cháu không uống nhầm nước có độc chất này, dẫu không có mối kỳ duyên này đi nữa, cháu cũng sẵn lòng tận lực giúp Cụ! Nhưng bản thân cháu cũng bị người ta ám hại, chưởng lực nay đã bị nhiễm âm Hàn, nếu dùng nó để trị nội thương cho cụ, rất có thể có hại mà vô bổ, hay cháu tặng cụ hai viên linh đơn xem may ra có hiệu lực gì chăng?
Ông già áo vàng cười đau khổ rằng:
- Cám ơn lòng tốt của cậu! Nhưng những viên linh đơn thường ấy, sợ đối với lão không...
Nói tới đây, bỗng hai mắt ông già áo vàng sáng ngời lên nhìn trên tay Thượng Quan Linh, thì ra trong lúc cậu bé loay hoay móc túi lấy linh đơn, cậu móc luôn cả chiếc lá tiên lan của Tiếu Diện Diêm Bà cho ra cùng một lúc trên tay.
Ông già áo vàng vừa nuốt linh đơn của Thượng Quan Linh vừa kinh lạ hỏi rằng:
- Cậu được chiếc lá tiên lan này từ hồi nào vậy? Phải chăng tổng cộng có cả thảy ba lá, ở giữa lại có một dị quả màu vàng giống hình trái quít phải không?
Thượng Quan Linh nghe ông già nói không sai tý nào, bèn gật đầu cười rằng:
- Dạ kiến thức của cụ quả quá sâu rộng cao siêu, cháu mới được nó vào mấy hôm trước đây! Thưa cụ, tên nó phải gọi là Tam Diệp Tiên Lan không?
Nét mặt ông già có vẻ cầu xin rằng:
- Cậu ơi! Chính đó loại Tam Diệp Tiên Lan cả trăm năm mới có dịp được gặp một lần đấy! Cậu có thể cho lão mượn lá tiên lan ấy ngửi một chút được chăng?
Thượng Quan Linh gật đầu ưng thuận ngay, ông già áo vàng mừng rỡ, vội đưa tay qua nhận chiếc lá tiên lan, đưa lên mũi ngửi cả một hồi, dần dần da mặt lão trở nên hồng hào, lão đứng phắt ngay dậy, trao trả lại chiếc lá tiên lan cho cậu bé, rồi tươi cười rằng:
- Không biết tên cậu xưng hô làm sao nhỉ? Cậu đã có nhiều ân huệ với lão quá! Lăng Mộ Nông này sẽ cố mang hết những gì có thể làm được để đáp lại duyên tri ngộ muôn một này!
Thượng Quan Linh nghe ông già này tự xưng là Lăng Mộ Nông, xưa nay từng nghe thầy mình nói sơ qua, trong làng võ lâm có một nhân vật đã nổi danh lâu năm trên giang hồ, bèn mỉm cười rằng:
- Cháu tên là Thượng Quan Linh! Dám hỏi cụ phải chăng trong võ lâm thiên hạ đều gọi cụ danh hiệu Diệu Thủ Thần Y và Bách Thảo lão nhân đấy ạ?
Lăng Mộ Nông bật cười rằng:
- Cái tên Diệu Thủ Thần Y của lão đây chỉ có thể chữa được những bệnh năng cho người khác, nhưng mỉa mai thay lại không thể chữa nổi bệnh nội thương cho chính bản thân mình! Nếu rủi mà không được gặp mặt cậu đây để mượn lá tiên lan quí hóa ấy, sợ giờ này hồn lão phu đã qui tiên cảng từ lâu rồi, chứ đâu còn sống được tại đây để nói chuyện với cậu? Vừa rồi lão nhận thấy thân pháp của cậu nhanh nhẹn lắm, công lực lại cao, nếu đem so sánh với tuổi của cậu, thì quả thật chưa thể nào đến mức độ ấy được! không lẽ trái dị quả ấy, cậu đã ăn mất nó rồi sao?
Thượng Quan Linh lắc đầu rằng:
- Trái dị quả ấy cháu đã đem mớm hết cho người chị, lá tiêu lan bị người ta lấy luôn, họ chỉ chia cho cháu được một lá, chẳng lẽ lá cỏn con này còn dùng được việc gì nữa ư?
Diệu Thủ Thần Y Lăng Mộ Nông than rằng:
- Trái dị quả tiên lan ấy quả thật là một vật báu trên đời, chỉ nội một lá tiên lan này cũng đủ kể là vật trăm năm khó gặp rồi! Vậy cậu em nên cẩn thận cất cho kỹ, để lão giải quyết xong việc đêm nay, lão sẽ mạo hiểm một chuyến đi tìm một vật để khiến lá tiên lan này phát huy tận lực công hiệu của nó, kể như lão báo đáp chút hậu đức của cậu em đối với lão!
Thượng Quan Linh nghe Bách Thảo lão nhân đêm nay còn bận việc, cậu vừa cất lá tiên lan vừa hỏi rằng:
- Thế cụ bị người nào đánh trọng thương như thế? Phải chăng đêm nay kẻ thù của cụ lại đây để kiếm chuyện với cụ?
Lăng Mộ Nông gật đầu rằng:
- Thế cậu em có nghe nói đến Vân Đài tứ ác không?
Thượng Quan Linh lắc đầu rằng:
- Cháu ở miền Nam Cương đã lâu, trừ những người đã nổi danh mấy chục năm trước ở Trung Nguyên ra, ngoài ra không còn biết đến ai khác nữa!
Lăng Mộ Nông ồ một tiếng rồi nói:
- Thảo nào cậu không biết thì phải, Vân Đài tứ ác là những tên hung danh mới nổi lên gần đây! Một lần trên núi Hoa Sơn, lão gặp tên thứ thì trong tứ ác là Kim Câu Tiền Võ và tên thứ ba Hắc Sa Thủ Hà Long, chúng bị rắn độc cắn, tính mạng đang lúc nguy cấp! Bản vốn kẻ hành nghề y là nhân đạo, sau khi lão đuổi con rắn độc xong, liền ra tay chữa hộ cho chúng! Nhưng vì bị trúng độc quá nặng, khi chữa xong cho Hà Long rồi mới quay sang chữa cho Tiền Võ thì đã muộn mất! Nào ai có thể ngờ được thứ quân ác tặc này quả là vô nhân tính đến thế? Sáng nay trên đỉnh này, lão gặp hắc Sa Thủ Hà Long cùng với tên chót nhất trong tứ ác là nàng Thiên Thủ Quan Âm Vu Mộng Điệp, tên Hà Long ngang nhiên đổ lỗi cho lão đã giấu nghề để hại chết Tiền Võ! Đôi bên lời qua tiếng lại không xong, bèn giải quyết bằng võ lực, nên ngực lão bị trúng một Hắc Sa chưởng khá nặng của Hà Long.
Trong khi ấy dưới nách bên trái tên Hà Long cũng bị nội gia chưởng lực Tiểu Thiên Tinh của lão đánh trúng! Sức nội công của lão kể cũng còn mạnh, tuy bị nội thương khá nặng, nhưng bề ngoài vẫn không thấy gì, nhưng tên Hà Long ngay lúc đó đã bị thổ huyết ngay tại trận, ngã luôn xuống đất bất tỉnh nhân sự! Còn nàng Thiên Thủ Quan Âm Vu Mộng Điệp, nếu ngay lúc đó, chỉ cần bồi thêm một chưởng, lão đã khó sống đến bây giờ! Nhưng nàng lại không phải là địch thủ của lão, vội ôm quàng thân xác Hà Long và còn nói rõ là đi mời Liên Hoa Tôn Giả hẹn đêm nay lại lấy đầu lão! Vân Đài tứ ác tính tình hung tợn ác độc, hễ có thù oán với ai, nhất định chúng phải trả thù cho bằng được mới nghe! Lão tự nghĩ mình đã bị thương nặng như thế, quyết không phải là địch thủ của Liên Hoa Tôn Giả, cho nên nếu đêm nay có thể thoát khỏi cơn đại nạn này, lão mới có dịp đem ít hiểu biết về thảo mộc của mình, đi mạo hiểm tìm thêm một vật để báo đáp chút lòng đáng mến của cậu em...
Thượng Quan Linh không đợi Lăng Mộ Nông nói hết lời, bèn tức khắc nói rằng:
- Cứ theo lời cụ nòi, chẳng ra Vân Đài tứ ác chỉ còn có nhị ác là Liên Hoa Tôn Giả và Thiên Thủ Quan Âm Vu Mộng Điệp thôi ư? Bên này cháu và cụ hai ngươi, cứ một chọi một, không lẽ còn phải sợ chúng nữa sao?
Lăng Mộ Nông chăm chú nhìn Thượng Quan Linh hỏi rằng:
- Cậu Linh ạ! trong hai tên ác tặc ấy, Thiên Thủ Quan Âm Vu Mộng Điệp có vẻ giỏi hơn, ám khí lại vừa nhiều vừa độc, còn Liên Hoa Tôn Giả, ngoại trừ món binh khí bằng đóa hoa sen và lối đánh kỳ dị ra, về mặt ngoại công chân khí cũng cừ lắm! Gân cốt của cậu em tuy linh hoạt nhưng dù sao tuổi cũng còn quá trẻ, ta e...
Thượng Quan Linh lớn tiếng cười ha hả rằng:
- Cụ tuy đã lo cẩn thận như thế, nhưng Thượng Quan Linh cháu cũng còn có sức tự tin vào những cuộc kỳ phùng trước đây! Vậy bây giờ cháu xin múa rối ít nhiểu quyền cước trước mắt cụ, liệu xem có đủ sức để đấu với Liên Hoa Tôn Giả chăng?
Cậu bé nói xong rút phắt luôn cây Văn Xương bút, cánh tay chuyển lên, lập tức một đường ánh bút tua tủa khắp phía. Cậu bé đã diễn ngọn tuyệt học võ lâm bảy mươi hai đường huyền thiên phất của Thiên Si đạo trưởng đã truyền cho mình.
Bách Thảo lão nhân sau khi coi cậu bé diễn đủ ba thế bút, lập tức vui mừng cười ha hả lớn tiếng gọi cậu ngừng ngay tay lại.
Trước khi ngừng tay, Thượng Quan Linh đã cố ý dùng cây Văn Xương bút gạch luôn một đường sâu hóm gần hai tấc trên phiến đá, mặt lập tức như bị bảo đao chặt một đường hõm xuống vậy, trông phẳng đẹp mắt lạ! Ngoài đường chặt ấy, không thấy lấy một vết rạn nứt nào khác, trong mắt nhà nghề, xem vậy cũng đủ biết chân lực của kẻ xử dụng bút đã đến một mức độ nào rồi!
Thượng Quan Linh ngừng tay xong, Lăng Mộ Nông tỏ vẻ hoan hỷ và kính phục nói với cậu bé:
- Lăng Mộ Nông quả đã có mắt mà không ngươi, chỉ ngỡ cậu em thân thủ bất phàm, nào ngờ cậu em có những võ học tuyệt học như thế trong người! Đừng nói là hạng Vân Đài Song Ác như Liên Hoa Tôn Giả và Thiên Thủ Quan Âm, cho dẫu chúng là những hạng lục lâm khét tiếng đi nữa, cũng chẳng cần phải để tâm làm gì!
Nói tới đây, Diệu Thủ Thần Y ngửng đầu lên trời một lúc, tiếp tục nói:
- Có lẽ song ác chờ trăng lên đỉnh rồi chúng mới đến, trong lúc nhàn rỗi này, cậu em có thể kể rõ câu chuyện bị người hại ra làm sao cho lão nghe không, nhất là về câu chuyện tại sao chưởng lực lại bị âm hàn lạ lùng như thế?
Thượng Quan Linh không muốn thuật lại chuyện Ngọc Trụ Phong trên Kỳ Liên Sơn, nhưng lại nghĩ đến Bách Thảo lão nhân Lăng Mộ Nông là người đã nổi danh Diệu Thủ Thần Y, nên cũng lạ lùng nói:
- Cháu bị người ta dùng thủ pháp Phân Kinh Thác Mạch các gân cốt trong toàn thân, lúc này thuận không ra thuận, nghịch không ra nghịch, tuy công lực đã tăng gia thêm phần nào, nhưng muốn học hỏi tập luyện cho cao sâu thêm, chỉ có mỗi cách là phải tập luyện một môn âm Hàn Tà Độc mà thôi...
Lăng Mộ Nông không chờ cho cậu bé nói hết lời, đưa ngay ba ngón chỉ bên tay phải ra nhấn mạnh cho Thượng Quan Linh, tay trái rờ bóp hết toàn thân cậu, càng xem lại càng kinh ngạc nheo mày, sau cùng với đôi mắt vô cùng kinh ngạc ngắm nhìn thần sắc của Thượng Quan Linh nói rằng:
- Này cậu em! Ai đã tàn nhẫn ra tay hạ thủ như thế? Phải chăng là Đoạt Hồn Kỳ trong nhóm Càn Khôn ngũ tuyệt hay là đệ nhất ma đầu trong lục lâm Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương?
Thượng Quan Linh ngầm cảm phục vị Diệu Thủ Thần Y quả danh bất hư truyền, cậu bé liền gật đầu rằng:
- Cụ đã đoán đúng! Chính là Đoạt Hồn Kỳ! Cứ theo lời hai vị tiền bối bực sư của cháu nói, tuy có thể tìm cách để hoàn nguyên kinh mạch cho cháu, nhưng thế nào cũng phải phế bỏ hết mười năm võ công cháu đã khổ học, rồi lại bắt đầu lại từ đầu! Vậy cụ là thầy thuốc đã nổi danh Diệu Thủ Thần Y, chắc cụ có cách gì hoàn nguyên lại kinh mạch cho cháu mà không bị phế bỏ hết võ công học được không?
Lăng Mộ Nông thờ dài rằng:
- Đoạt Hồn Kỳ quả là một tay độc nhất dưới vòm trời này, ngoài mặt y chỉ Phân Kinh Thác Mạch cho cậu nhưng thực ra y đã ngấm ngầm thêm vào một thủ đoạn vô cùng độc ác với cậu!
Thượng Quan Linh thất kinh hồn vía, Lăng Mộ Nông nói tiếp:
- Bởi tư chất của cậu em đây quả là hiếm tìm được, nhưng Đoạt Hồn Kỳ lại là hạng người vừa mến tài lại vừa kỵ tài. Nếu trong thời gian từ nửa năm tới một năm mà cậu vẫn còn chưa chịu luyện về môn võ âm hàn ấy tý nào, chừng ấy tứ chi cậu sẽ tự dưng bị co rúm lại hết, đương nhiên lúc đó cậu sẽ trở thành một phế nhân không hơn không kém! Dù cho bây giờ cậu có may mắn gặp được những bực dị nhân cao thủ giỏi về chân lực đi nữa, muốn hoàn nguyên lại kinh mạch, họ cũng chưa thể nào hiểu nổi lối an bài độc ác hiểm hóc của Đoạt Hồn Kỳ! Nếu cậu em lại vô tình được cứu giải về kinh mạch theo như cậu nghĩ, nghĩa là chịu phế bỏ võ công để tập lại từ đầu, khi ấy các mạch máu của cậu lập tức sẽ bị căng bứt chết tươi ngay, dù cho Hoa Đà có tái thế cũng không thể nào cứu nổi!
Nghe nói thế mặt mày Thượng Quan Linh ủ rũ buồn rầu, nhưng đôi mắt Lăng Mộ Nông sáng ngời, cười nói rằng:
- Về mặt võ công của bản thân lão đây, so với Đoạt Hồn Kỳ tuy thua kém xa thật, nhưng với chút y học thưởng thức lão đã khám phá rõ âm mưu hiểm độc của y, nên lão càng phải tìm cách để làm tiêu tan ý nghĩ ngông cuồng của y, nay dun rủi trời xui cậu gặp lão, lại nữa cậu em lại có chiếc lá tiên lan như thế, công dụng của nó rất lớn, đến đêm mai, lão sẽ cùng cậu mở một cuộc mạo hiểm kỳ dị!
Thượng Quan Linh đang tính hỏi rõ mạo hiểm về chuyện gì, lá tiên lan lại có ích lợi như thế nào? Đột nhiên bên tai cậu bé nghe có tiếng tà áo của kẻ dạ hành tạt ngang, cậu vội kéo ngay Lăng Mộ Nông núp nhanh vào sau phiến đá.
Quả nhiên phía Đông Bắc có hai bóng đen lướt thẳng tới trên đỉnh núi, loay hoay một hồi như tìm kiếm gì, nhưng hình như lại không được toại ý nên cả hai lại phi thân xuống đứng cạnh phiến đá cách xa hơn trượng, thì ra là một tên đầu đà tay cầm thiết trượng liên hoa, tóc dài, mặt mũi hung tợn và một người khoác áo bào trắng thêu chữ thọ, cùng mới bộ dạ hành y bó sát thân hình, nếu nhìn kỹ ta có thể nhận ra đó là một cô gái hai bảy hai tám tuổi!
Thấy tướng dạng hai người như thế, Thượng Quan Linh bèn biết ngay đây là Vân Đài Song Ác mà Lăng Mộ Nông đã nói: Liên Hoa Tôn Giả và Thiên Thủ Quan Âm đây!
Chỉ nghe Vu Mộng Điệp nói với Liên Hoa Tôn Giả rằng:
- Sáng nay tam ca đã bỏ mình vì chưởng lực Tiểu Thiên Tinh của lão già họ Lăng, nhưng lão ấy cũng bị trúng Hắc Sa Thủ của tam ca! với công lực của tam ca, hơn nữa lại trong tận mạng, cho rằng lão già có giỏi về khoa y thuật đi nữa, nhất định không thể nào lại chóng chữa khỏi như thế được, mà càng không thể nào trốn đi đâu xa nổi! Vậy đại ca cùng với tiểu muội hãy tìm soát kỹ lại lần chót xem sao?
Trong khi Liên Hoa Tôn Giả ừ một tiếng bằng giọng mũi, Bách Thảo lão nhân Lăng Mộ Nông đã buông tiếng cười lớn, từ sau phiến đá bước ra, tay chỉ ngay Thiên Thủ Quan Âm rằng:
- Năm trước ta ở trên Cửu Hoa Sơn, từ trong miệng rắn độc đã cứu mạng Hà Long, nào ngờ những hạng ác tặc như lũ chúng bay đều là kẻ táng tận lương tâm, dùng oán để trả ân! Hà Long ỷ thế tàn ác nên đã mất mạng về chưởng lực của lão phu, vậy lũ bay còn lại đây làm gì nữa?
Từ trong tiếng nói cho đến tiếng cười của Lăng Mộ Nông, Liên Hoa Tôn Giả đã nhận lão già không có vẻ gì bị nội thương cả, đâm ngạc nhiên quay nhìn Thiết Thủ Quan âm rằng:
- Kìa tứ muội, em chẳng nói lão già nãy đã bị Hắc Sa chưởng của tam đệ đánh trúng rồi ư? Sao...
Chưa dứt lời, sau phiến đá lại nổi lên tràng cười lanh lảnh của Thượng Quan Linh:
- Thưa cụ! Cụ hà tất phải tốn hơi với họ cho mệt trí! Cứ giở hai ba món cho họ về chầu Diêm Vương cho yên chuyện! Cần gì phải lôi thôi mất thì giờ hứng thú của cụ cháu mình!
- Kẻ nào nấp sau đá? Sao dám cả gan nhúng tay vào chuyện của anh em Vân Đài này?
Thượng Quan Linh ngất ngưởng cười bước ra. Thiên Thủ Quan Âm cho rằng nội thương của Lăng Mộ Nông không thể nào chóng lành như thế được, tưởng đâu có tay cao thủ nào tới giúp sức! Nhưng nay thấy cậu bé mười bốn mười năm tuổi đứng trước mặt, bụng giận ngầm, miệng cười nhạt một tiếng, tay phải vung lên búng ra một lúc ba ánh sáng lành lạnh, nhắm ngay mặt Thượng Quan Linh đánh tới!
Thượng Quan Linh thấy Vu Mộng Điệp vừa gặp mặt đã dùng ngay đến thủ đoạn độc ác như thế, đôi mày cậu bé trợn ngược lên. Phách Không Chưởng bên tay mặt mình đánh ra luôn, ba ánh sáng lập tức rớt ngay xuống đất, chỉ thấy cậu bé đôi chân khẽ nhún khỏi mặt đất, mắt trước lối nhảy của Đoạt Hồn Kỳ, nhoáng cái đã ở ngay trước mặt Vu Mộng Điệp, giơ tay tát luôn một bạt tai trên đôi má mịn màng của nàng!
Thượng Quan Linh đã theo học Tạ Đông Dương từ nhỏ, về môn võ học, lại toàn thuộc loại võ học chính tông nội gia, cộng thêm kinh nghiệm tai nghe mắt thấy trong thời gian ngao du về miền Trung Nguyên này, phần lại được Thiên Si đạo trưởng mến thích truyền nghệ. Đoạt Hồn Kỳ lại Phân Kinh Thác Mạch trong những trường hợp ra tay như lúc này, đâu còn tầm thường như xưa? Một cái bạt tai ấy đã khiến cho Thiên Thủ Quan Âm phải loạng choạng lùi hẳn về phía sau mấy bước, cả một má bên trái sưng vù lên, nàng cố mím chặt môi cho máu khỏi trào ra.
Thượng Quan Linh cũng bởi thấy đối phương là đàn bà, nên cậu bé chỉ dùng có năm phần công lực. Nếu không chắc nội cái tát thẳng tay ấy cũng đủ đưa hồn nàng về chín suối rồi! Thượng Quan Linh chỉ ngay vào mặt Vu Mộng Điệp:
- Cô là phận đàn bà con gái, sao tâm địa lại có thể độc ác đến thế? Tôi với cô xưa nay đâu có thù oán gì nhau, tại sao mới gặp mặt lần đầu mà cô đã ra tay hạ độc thủ như thế? Dám lén hại người bằng ám khí có tẩm độc, vậy ta đáp lễ lại bằng cái tát ấy chắc cũng không đến nỗi quá tay lắm chứ?
Vừa dứt lời, bên tai cậu bé đột nhiên nghe tiếng nói của Diệu Thủ Thần Y Lăng Mộ Nông lớn tiếng rằng:
- Nữ tặc nhiều ám khí kỳ độc lắm, cậu em nên cẩn thận đề phòng!
Trong lúc ấy chỉ thấy một lớp mưa máu phun tới kèm theo tiếng vo vo, sau lớp mưa máu ấy là ba vật sáng xanh lè, sáu chấm sao bạc, một vệt hình thoi đi sau chót, đều bay dồn hết về phía Thượng Quan Linh.
Thì ra Thiên Thủ Quan Âm bị Thượng Quan Linh tát ứ máu trong miệng, lúc này nàng cố vận sức phun bắn ra, còn ba vệt sáng xanh là Túy Độc Thương Môn Đinh, sáu chấm sao bạc là môn ám khí bá đạo Độc Trấp Ngàn Đơn, vệt khói xanh hình thoi là Xà Diện Thoa. Vu Mộng Điệp vừa phun máu miệng cốt để đánh lạc hướng chú ý của Thượng Quan Linh, tiếp theo mới vung một loạt ám khí kỳ độc ra tính áp đảo cường địch trước mắt và cũng để trả thù cái tát nảy lửa vừa rồi!
Thượng Quan Linh vốn muốn ỷ tài khinh địch, chẳng cần phải né tránh!
Nhưng sáu chấm sao bạc Độc Trấp Ngân Đơn ấy bởi được bắn ra bằng ống nỏ, cậu biết ngay là loại ám khí này rất lợi hại, không dám chểnh mảng, vội đề thân khí, toàn thân mình ngửa hẳn sát xuống mặt đất, xong đưa tay trái chống nhanh mặt đất, lấy đà bay vọt ra hơn tám thước, tai nghe một tiếng nổ nhỏ, thì ra những ám khí đã vỡ hết cả vào tảng đá cạnh đó, những chất độc đặc sẹt ấy vung ra tứ tán, khói tỏa một vùng nho nhỏ.
Trong cơn thịnh nộ, Thượng Quan Linh vùng thân đứng phắt dậy, rút phắt cây Văn Xương bút cầm trong tay, đôi mày tiểu anh hùng quắt lên sáng ngời, nhảy ngay sang Thiên Thủ Quan Âm Vu Mộng Điệp.
Tên thủ lãnh của Vân Đài Song Ác là đầu đà Liên Hoa Tôn Giả từ lúc thấy Thượng Quan Linh rút bút ra công hãm Vu Mộng Điệp, cũng vội giơ luôn vây Trường Bỉnh Liên Hoa ra đỡ ngay cây Văn Xương bút của Thượng Quan Linh rằng:
- Xin người bạn nhỏ hãy khoan tay cái đã! Vì thấy lối phi thân của người bạn hơi có vẻ quen quen... xin hỏi người bạn đây thuộc môn phái nào cho biết?
Thượng Quan Linh cười khanh khách rằng:
- Á... thì ra trong lúc các người ra hạ độc thủ để ám hại ta, sao lại không chịu hỏi môn phái ta trước? Bây giờ chắc thấy không hơn được ta, lại muốn dùng cảm tình với ta ư? Nhưng oai danh của sư phụ ta quá lớn, ta nói ra chỉ sợ hai người nghe xong cũng đủ xỉu ngay rồi! Nếu nói về thân pháp, ta đây học nhiều lắm, nào là Sinh Hoa Thất Bút của Nam Bút Gia Cát Dật, nào Huyền Thiên Thất Thập Nhị Phất của Thiên Si đạo trưởng, nào là Thất Sát Hàn Linh âm công của Đoạt Hồn Kỳ...Nếu các ngươi không tin cứ việc tuần tự nếm thử từng môn cho biết mùi!
Dứt lời lại chực ra tay, Liên Hoa Tôn Giả lắc đầu nói:
- Oai danh của Càn Khôn ngũ tuyệt tuy lớn thật, nhưng cũng chưa thể nào dọa nổi ta, chỉ vì vừa rồi người bạn nhỏ trong lúc dùng thế Linh Điểu Triển Dực Khéo Độ Thiên Hà để tránh những ám khí của tứ muội ta bên cạnh sườn người bạn đã để lộ một thẻ kim bài, ta trông quen mắt lắm! Nếu vật ấy quả đúng với sự suy đoán của ta, thì có chuyện thù oán tày trời đi nữa, ta cũng có thể xóa bỏ hết, anh em Vân Đài ta đây có thể lập tức rút lui ngay!
Lúc này Thượng Quan Linh mới sực nhớ đến cái thẻ kim bài Diêm Bà Huyết Lệnh của Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương tặng cho mình, quả mình đã đeo nó bên cạnh sườn. Cậu bé muốn thử xem công dụng của kim bài Diêm Bà Huyết Lệnh có oai lực gì cho biết? Bèn đưa tay gỡ ngay kim bài cầm nơi tay, lạnh lùng nói với Liên Hoa Tôn Giả:
- Ngươi muốn nói lá kim bài của Mạnh Tam Nương đã tặng cho ta đây hả?
Kể cũng lạ lùng, khi chiếc kim bài vẽ hình nữ quỷ tóc dài vừa hiện ra nơi tay Thượng Quan Linh, cả hai bộ mặt của anh em Vân Đài lập tức tái mét, tỏ vẻ kinh hoảng vô cùng.
Lúc này Liên Hoa Tôn Giả vội khẽ quát Thiên Thủ Quan Âm Vu Mộng Điệp rằng:
- Từ nay về sau tứ muội nên thận trọng một chút, đừng nên lỗ mãng hành sự như thế, vậy còn chờ gì không mau mau xin tội nơi Huyết Lệnh Kim Bài của Mạnh giáo chủ đi ư?
Thiên Thủ Quan Âm Vu Mộng Điệp mặt cắt không còn hột máu, đôi mắt thảm sầu không nói gì. Liên Hoa Tôn Giả kéo tay nàng tiến lên hai bước, hai người cùng đứng song song, cung kính thi lễ với Thượng Quan Linh rằng:
- Anh em chúng tôi không biết người bạn trẻ đây là bạn thâm giao của Mạnh giáo chủ, nên đã phạm tội mạo muội quấy phiền, kính xin lệnh trừng phạt của người bạn!
Thượng Quan Linh không ngờ rằng thanh danh của Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương ở trong làng lục lâm lại có thể nổi oai đến thế! Chỉ nội một thẻ Kim bài cỏn con đã đủ khiến cho anh em Vân Đài song ác cung kính tuân phục đến thế, trong bụng cậu bé tinh quái cảm thấy hay hay, bèn cố ý dõng dạc nói:
- Thiên Thủ Quan Âm Vu Mộng Điệp đã ỷ ám khí để hạ độc thủ trong lúc chưa rõ đối phương muốn gì, tội đáng chém ngay cánh tay hay ném ám khí, nhưng ta niệm tình vì chưa gây thương tích cho ta, vậy tạm trừng phạt nhẹ bằng cách chặt một ngón tay út cốt răn tính hung bạo của y thị!
Thiên Thủ Quan Âm Vu Mộng Điệp nghe vậy, mặt càng tái mét hơn nữa, ngay khi ấy, Liên Hoa Tôn Giả từ trên vai rút giới đao chặt đứt một ngón tay út của Thiên Thủ Quan Âm, rồi đứng cung kính nói với Thượng Quan Linh rằng:
- Nay nhờ sự khoan hồng đại lượng của người bạn trẻ, vậy anh em Vân Đài xin cáo từ đây!
Thượng Quan Linh lắc đầu rằng:
- Hãy khoan! Các ngươi còn chưa thể đi được!
Liên Hoa Tôn Giả và Thiên Thủ Quan Âm lại thất kinh hồn vía, ngừng chân quay thân lại.
Thượng Quan Linh nhìn Liên Hoa Tôn Giả cười rằng:
- Thiên Thủ Quan Âm Vu Mộng Điệp bởi lòng dạ tàn ác hiểm độc, nay chặt một ngón tay để răn tội, còn riêng phần ngươi cũng không thể tha không thế được, vậy ta phạt ngươi làm một việc!
Liên Hoa Tôn Giả hơi nheo mày rằng:
- Anh em Vân Đài xưa nay chưa hề sợ ai bao giờ, nhưng Kim Bài Huyết Lệnh của Mạnh giáo chủ đã nằm trên tay người bạn trẻ, vậy cứ tùy tiện sai bảo, dù cho có muốn lấy đầu của anh em Vân Đài đây đi nữa cũng xin tuân y theo lệnh!
Thượng Quan Linh lớn tiếng cười rằng:
- Nếu anh em ngươi không phục... nhưng đêm nay ta còn bận việc, cho là ta đã nhờ oai của chiếc Kim Bài Huyết Lệnh của Mạnh Tam Nương đi, nhưng nếu kỳ sau còn gặp nhau, ta tuyệt nhiên không thèm dùng đến Kim Bài Huyết Lệnh này làm gì. Khi ấy hai anh em cứ việc tha hồ giở hết những tuyệt học của mình ra mà thẳng tay đánh để trả thù!
Nói tới đây, Thượng Quan Linh lại chăm chú nhìn Liên Hoa Tôn Giả, nghiêm giọng rằng:
- Việc mà ta phạt ngươi là đây không khó khăn gì cả! Vì trên tiểu trì của nguồn nước này, có một xác rắn độc sình chương trong tiểu trì, đồng thời lại có mấy mũi ám khí độc của Vu Mộng Điệp rớt vào đó, do đó nước suối đã nhiễm độc! Nếu chẳng may có người nào đi ngang khát nước vội uống, chẳng bị chết oan lắm sao? Nên ta muốn ngươi hãy vớt xác rắn và mấy mũi ám khí độc, đồng thời phải rắc thuốc xuống tiểu trì ấy để giải độc!
Diệu Thủ Thần Y Lăng Mộ Nông nghe xong những lời nói của Thượng Quan Linh, không ngớt gật gù. Liên Hoa Tôn Giả cũng đứng nghiêm thoát ra ba tiếng:
- Xin tuân lệnh!
Dứt lời cùng với Thiên Thủ Quan Âm Vu Mộng Điệp tung mình nhảy lên đỉnh thác nước.
Thượng Quan Linh chờ hai người đi xong, cười nói với Lăng Mộ Nông:
- Nếu theo bản tính thường ngày của cháu, không đời nào cháu để chúng đi một cách dễ dàng như thế, nhưng vì cụ nói tối mai còn phải cùng nhau đi mạo hiểm một chuyến đâu đó, nên cháu mới tha cho chúng như vậy! Bây giờ mọi chuyện đã xong, giờ đây đêm thanh gió mát thế này, vậy cụ có thể kể sơ qua vụ mạo hiểm sắp tới để tìm cách giải cứu sự Phân Kinh Thác Mạch của Đoạt Hồn Kỳ đã hại cháu không? Để cháu lo liệu xem sao?