Thì ra Đoạt Hồn Kỳ giết luôn người con trai thứ ba của Thường Tử Tuấn, rồi hẹn rõ vì bận việc gấp, hẹn ba tháng sau sẽ trở lại thanh toán sau. Vốn thừa biết Đoạt Hồn Kỳ là hạng người hung bạo tàn ác nên Thường Tử Tuấn không muốn liên lụy đến bạn bè. Nhưng cô con gái Thường Bích Vân lo về sự an nguy của cha già, ngấm ngầm lo đi báo tin cho các bậc chú bác trong võ lâm để mời những bậc kỳ nhân đúng hẹn đến trợ giúp cho cha!
Chắc cũng vì hung danh của Đoạt Hồn Kỳ quá dữ tợn, nên chẳng ai dám nhúng tay vào vũng nước này. Thường Tử Tuấn thấy ba tháng hẹn sắp hết, bèn hối thúc con gái mình hãy lo trốn đi để tỵ nạn, để chừa lại riêng mình cùng liều chết với Đoạt Hồn Kỳ, có như thế họ Thường mới không đến nỗi bị người ta giết sạch toàn gia.
Nhưng Thường Bích Vân nào chịu để cha già ở lại một mình mà trốn đi như thế? Thường Tử Tuấn cũng đành liều theo ý con gái, tạ tuyệt hết những sự giúp sức của bạn bè, gia đình trong nhà giải tán về quê hết, hai cha con thui thủi ở lại nhà để chờ Đoạt Hồn Kỳ đến liều chết một phen!
Dưới tình trạng ấy, một giờ như một ngày, một ngày dài bằng một năm, Thường Tử Tuấn một mặt vì quá thương tâm về cái chết thê thảm của ba đứa con trai, một mặt lại lo lắng cho đứa con gái út cưng của mình, không biết còn sống được bao lâu nữa đây? Cứ nghĩ thế mà buồn bực trong lòng hoài, nên chẳng mấy lúc bị bệnh nằm liệt giường luôn!
Thường Bích Vân lúc nào quần áo cũng gọn gàng, thân hành thuốc thang trông nom cho cha già, nàng tìm mọi cách chạy chữa, nhưng vị lão anh hùng này như số trời đã mãn nên bệnh tình không hề thấy thuyên giảm mà mỗi ngày cứ nặng dần lên.
Hôm Phương Bách Xuyên và Thượng Quan Linh tới nơi, Thường Tử Tuấn đã hấp hối trên giường bệnh, khiến nàng Thường Bích Vân khóc rối rít cuống cuồng, không còn biết tính sao nữa, chỉ ôm quàng lấy thân cha già khóc thảm thiết.
Phương Bách Xuyên với Thường Tử Tuấn vốn là chỗ bạn hoạn nạn chi giao, thấy tình trạng vậy tưởng đâu Đoạt Hồn Kỳ đã không kể gì tín nghĩa của kẻ giang hồ, nên người bạn già mình đã bị hạ độc thủ rồi!
Râu tóc dựng ngược, hấp tấp chạy ngay vào nhà trong, đến khi thấy khác với sự suy đoán của mình, trong lòng mới yên dạ. Nhưng đến chừng thấy thân hình Thường Tử Tuấn chỉ còn da bọc xương, mặt nhợt nhạt, đôi mắt đã hết thần sắc, mới cách có hai tháng trời ấy, một vị cái thế anh hùng như thế đã bị con ma bệnh hành hạ đến nông nỗi này, trong lòng đau xót vô ngần, nắm đôi tay vàng yếu của bạn già, lệ anh hùng tuôn từ từ trên gò má nhăn nheo.
Thường Tử Tuấn thấy Phương Bách Xuyên đến, đôi mắt lờ đờ ấy nghiễm nhiên cũng còn lóe ra được ít ánh sáng hy vọng, đôi môi mấp máy run run, lồng ngực thở dồn dập từng cơn, như muốn cố gắng gượng dậy để nói chuyện.
Phương Bách Xuyên vội lấy một viên linh đan đưa cho bạn già nuốt, xong mỉm cười rằng:
- Thường đại ca cứ việc an tâm dưỡng bệnh đi, vụ Đoạt Hồn Kỳ không còn gì phải đáng sợ nữa, vì tiểu đệ đã đi tuốt qua Tân Cương mời được một trong năm người của nhóm Càn Khôn ngũ tuyệt là Tây Đạo Thiên Si đạo trưởng tới đúng ngày hẹn, ông ta sẽ ra tay trợ sức giúp chúng mình.
Thường Tử Tuấn lúc này miệng ú ớ, cũng chẳng biết ông ta có nghe rõ hay không lời nói của Phương Bách Xuyên? Nhưng trông ông ta hình như có chuyện gì muốn nói lắm!
Nàng Thường Bích Vân cuống lên ghé sát vào tai cha, mếu máo nói:
- Cha ơi... cha..cha có nghe con nói không?... Phương bá phụ đã mời Tây Đạo trong Càn Khôn ngũ tuyệt lại trợ chiến cho nhà ta, chúng ta không còn phải sợ Đoạt Hồn Kỳ nữa?
Thường Tử Tuấn đưa mắt nhìn ái nữ, khẽ lắc đầu, cuống họng như bị vướng đàm! Phải công nhận Phương Bách Xuyên quả là người rành đời hơn, biết người bạn già của mình đã đến tình trạng dầu cạn bấc hết, sắp lìa trần trong khoảng khắc đây, theo tình trạng này, thế nào cũng có lời di chúc gì nói với mình đây!
Phương Bách Xuyên vội đưa thêm một viên linh đơn cho bạn nuốt, xong từ từ đỡ người bạn già ngồi dậy, tựa vào lòng mình, tay trái rờ vào hậu tâm của Thường Tử Tuấn, khẽ truyền nội công để giúp sức thêm cho bạn, cố đè nén nỗi lòng sầu thảm, nhẹ lên tiếng hỏi rằng:
- Phải chăng Thường huynh có tâm nguyện gì muốn phó thác cho tiểu đệ?
Thường Tử Tuấn sau khi nuốt hai viên linh đơn, lại được Phương Bách Xuyên dùng nội công trợ sức, mới tạm miễn cưỡng ê a thành tiếng:
- Phương hiền... đệ... ngu... huynh không... có gì ký thác,... duy chỉ có... cháu gái... út... Bích... Vân đây... mong hiền đệ... coi nó... như con mình... hầu giữ lại... giọt máu cuối cùng... của họ... Thường ngu huynh!... nhưng mãi... đến lúc ngu huynh... nhắm mắt lìa trần đây... vẫn không rõ là mình đã gây... thù oán gì... với Đoạt Hồn Kỳ đây... sao y lại quá tàn... ác với ngu huynh đến thế được?
Thường Tử Tuấn uể oải nói đến đây, bỗng Thượng Quan Linh sức nhớ đến câu nói của Đoạt Hồn Kỳ trên Ngọc Trụ Phong ở Kỳ Liên Sơn, cậu bé vội hỏi Phương Bách Xuyên:
- Thư Phương sư bá! Khi bác nói với Đoạt Hồn Kỳ là đổi cuộc hẹn từ Lã Lương sơn qua Lư Sơn, Đoạt Hồn Kỳ chẳng nghiến răng nghiến lợi rằng: Mười năm về trước, Thường Tử Tuấn lão anh hùng đã hãm hại y một cách thê thảm là gì? Càn Khôn ngũ tuyệt đã vắng bóng trên giang hồ hai mươi năm, như thế thì Thường lão anh hùng trong mười năm trước đây, làm sao mà lại đi kết thù trồng oán với Đoạt Hồn Kỳ được như thế?
Sự nhắc này của Thượng Quan Linh cũng khiến cho Phương Bách Xuyên nhớ ra Đoạt Hồn Kỳ quả thật có nói như thế thật, Hạo Thủ Thần Long nghe xong câu nói, đôi mắt tỏa ra một tia nhìn kinh lạ rằng:
- Mười... năm... trước đây?... À... thôi... tôi nhớ... rồi... hắn là...
Phương Bách Xuyên, Thượng Quan Linh, Thường Bích Vân cả ba người thấy Thường Tử Tuấn nghiễm nhiên như nghĩ ra chuyện gì bí ẩn của Đoạt Hồn Kỳ, nên mọi người mới lắng tai chú nghe tiếp. Bỗng cuống họng của Thường Tử Tuấn nấc mạnh lên một tiếng, đầu bạc nghẻo gục vào cánh tay của bạn, tắt thở lìa trần luôn!
Thường Tử Tuấn vừa tắt thở, không những Thường Bích Vân kêu lên hai tiếng: Cha ơi! Rồi lập tức ngất xỉu ngã luôn xuống đất, mà cả đến Thượng Quan Linh đứng cạnh cũng dậm chân khóc hu hu thành tiếng thảm thiết vô ngần!
Phương Bách Xuyên cũng chung cảnh ngộ! Lão từ từ đặt thi hài của bạn già xấu số xuống giường, rồi lo gọi tỉnh Thường Bích Vân, trong lúc ấy, Thượng Quan Linh vẫn khóc không ngớt.
Ba người anh bị giết, nay cha già lại thọ bệnh từ trần, một gia đình đang ấm cúng như thế bỗng bị Đoạt Hồn Kỳ hại cho tan gia như vậy, trách sao nàng Bích Vân không phủ phục vào xác cha già khóc chết đi sống lại mấy lần?
Nhưng vốn là kẻ căn quốc anh thư, dù sao cũng khác tính hơn các nữ nhi yếu đuối trong khuê các nhà giàu, nên sau khi được Phương Bách Xuyên khuyên nhủ một hồi, cố cưỡng chế nỗi bi ai của mình lại, cố gắng chịu đựng đau khổ để lo việc tống táng cho cha già được mồ yên mả đẹp.
So tuổi tác thì Thượng Quan Linh nhỏ thua Thường Bích Vân nửa tuổi, nên cậu bé cứ mở liệng lại gọi chị, mím miệng xưng em, cả hai đều có vẻ quyến luyến tương đắc với nhau lắm!
Chờ cho linh cữu của Thường Tử Tuấn nhập thổ, Phương Bách Xuyên cũng không muốn để cho Thường Bích Vân ở lại một nơi đau lòng thương tâm này làm gì, nên mới nói rõ với hai trẻ, chuẩn bị hành lý gọn gàng, hôm sau lên đường đi du hiệp miền Đông Hải theo như kế hoạch đã vạch sẵn, sau tết trong thu một hôm, để kịp chứng kiến cuộc phó hội của Đoạt Hồn Kỳ và cha con Bắc Kiếm tại Trường Sinh đảo!
Thượng Quan Linh chờ cho Phương Bách Xuyên đi ngủ xong đâu đó, bèn lén rủ nàng Thường Bích Vân ra sau vườn, nhìn ngôi mộ mới của Thường Tử Tuấn, đôi mắt cậu bé đỏ ngầu, nước mắt đã vòng quanh.
Thường Bích Vân thấy thần sắc Thượng Quan Linh khác thường vậy, ngạc nhiên hỏi rằng:
- Em Linh! Sao em thương tâm thế? Chị quên khuấy mọi chuyện, hôm mà cha của chị tạ thế, tại sao em lại có vẻ khóc thảm thiết hơn chị?
Nước mắt của Thượng Quan Linh rỏ luôn trên ngực, giọng buồn rầu:
- Em đã từng thấy một lúc mười hai xác chết ở Bạch Long Đôi nơi Ngọc Môn Quan, thế mà không cảm thấy khó chịu! Nhưng Thường lão bá bá và chị bị Đoạt Hồn Kỳ hãm hại thê thảm như thế, trong lòng tự dưng khó chịu uất ức vô cùng, nếu em không khóc được to lên trong lúc ấy, chắc em sẽ nghẹn hơi chết mất!
Nói tới đây lại quay nhìn ngôi mộ mới của Thường Tử Tuấn, nói với Bích Vân:
- Này chị Vân! Chị không muốn trả thù cho những người anh của chị sao?
Thường Bích Vân là cô gái mới mười năm mười sáu tuổi nhưng rất khôn lanh, mấy hôm nay đã cố đè nén tình cảm đau khổ của mình, ra vẻ một mặt đầy anh hùng hào khí, nay bị Thượng Quan Linh hỏi trúng thâm thù trong đáy lòng, bất giác nước mắt ròng ròng, rút khăn tay ra chùi mắt, giọng ôn hòa rằng:
- Em Linh! Xin em đừng nhắc đến những chuyện đau lòng này khiến chị tủi lòng thêm! Sao chị lại không muốn trả thù? Mai đây chị chã theo em và bác Phương đi Đông Hải và Lưu Sơn tìm Đoạt Hồn Kỳ liều chết để trả thù cho cha và anh của chị là gì?
Thượng Quan Linh lắc đầu rằng:
- Chị Vân ạ! Trả thù không phải là kiểu mình liều chết như thế! Đằng này chị chỉ có một mạng sống, mà bản lãnh của Đoạt Hồn Kỳ lại quá cao, nay chúng mình không làm sao đánh nổi y, nếu chẳng may bị chết về tay y, mối thù bốn mạng già trẻ của nhà họ Thường chẳng hóa ra kim chìm dưới đáy biển sao?
Thường Bích Vân hỏi rằng:
- Nếu thế thì làm sao bây giờ đây? Vậy thế ý em muốn chị hãy lo học võ công cho giỏi? Nhưng đến bác Phương kia còn chưa đánh nổi Đoạt Hồn Kỳ, vậy bây giờ tìm ai mà học?
Thượng Quan Linh rằng:
- Thiên hạ đều nói là đương kim trong làng võ lâm hiện nay, không ai có thể hơn được Càn Khôn ngũ tuyệt, mà trong đám Càn Khôn ngũ tuyệt ấy, lại phải kể Nam Bút cao nhất! Nay em được biết Nam Bút và Tây Đạo đều đang ở thác nước lớn Đại Long Thu Nhai Đãng Gian! Thiên Si đạo trưởng còn nói là sau này Nam Bút Gia Cát Dật có thể truyền dạy cho em về ngọn tinh diệu nhất Sinh Hoa Thất Bút! Vậy em cùng chị len lén đi Nhai Đãng Gian, nói rõ với Nam Bút là em sẽ không học môn Sinh Hoa Thất Bút của ông ta, đồng thời xin ông truyền dạy hết cả cho chị vậy!
Thường Bích Vân thấy Thượng Quan Linh ăn nói chân thật ngây thơ vậy cũng đâm phì cười, nhưng nàng cũng từng nghe danh Tây Đạo và Nam Bút từ lâu, nay lại biết Thiên Si đạo trưởng cùng Gia Cát Dật đều ở Nhai Đãng Gian, trong lòng cũng phấn khởi phần nào, khẽ tiếng rằng:
- Chúng mình trốn đi như thế, Phương bá phụ chẳng quýnh người lo lắng cho tụi mình sao?
Thượng Quan Linh rằng:
- Em sẽ viết thư để lại, nói rõ là chúng mình đi Đông Hải trước. Chừng đến khi em đưa chị đến Nhai Đãng Gian xong, em sẽ về lại Đông Hải tìm gặp Phương sư bá luôn! Chậm lắm cũng chỉ sau ngày Trung thu là em đã có mặt tại Trường Sinh đảo, như thế thì còn gì đáng ngại nữa?
Thường Bích Vân nghe Thượng Quan Linh nói thế, càng tăng thêm lòng phấn khởi trong lòng, bèn lén thu xếp hành lý cần dùng, còn Thượng Quan Linh lo viết giấy để lại nói dối với Phương Bách Xuyên là hai người đi ngao du miền Đông Hải trước cho vui. Sau khi xong xuôi mọi việc, hai cô cậu đưa nhau rời khỏi Lã Lương sơn.
Miệng lưỡi Thượng Quan Linh vẫn huênh hoang là đưa Thường Bích Vân lại Nhai Đãng Gian để tìm Nam Bút, nhưng khi ra khỏi địa phận Lã Lương sơn, chính cậu ta cũng chẳng biết đâu là hướng Đông Tây Nam Bắc, phải đi về hướng nào cho đúng. Bởi chuyến đi cùng với thầy Tạ Đông Dương về miền Trung Nguyên đây là lần đầu tiên của cậu, như vậy làm sao mà biết đường lối mà đi?
Thường Bích Vân thấy Thượng Quan Linh cứ ngơ ngác đứng hết gãi đầu lại gãi tai, trong lòng vừa bực vừa buồn cười nói rằng:
- Nhai Đãng Gian ở tỉnh Triết Giang, tỉnh ấy nằm về vùng gần bể, vậy chúng ta cứ nhắm về hướng Đông nam mà đi, chắc không sai đâu! Nhưng chị vẫn hoài nghi không hiểu em Linh, vậy em có chắc chắn Nam Bút và Tây Đạo đều ở cả Nhai Đãng Gian không?
Thượng Quan Linh thẹn đỏ bừng cả mặt rằng:
- Chị Vân! Thú thật với chị là em mới đến Trung Nguyên đây là lần đầu tiên, nên chưa quen thuộc đường lối, sao chị lại vội nghi ngờ em lừa dối chị?
Xong cậu bèn thuật hết mọi sự đã xảy ra cho Bích Vân nghe, nàng tin lời luôn, thế là cả hai lại nhắm thẳng hướng Đông nam đi. Đi được đâu mười hôm, không biết rõ là đã vượt bao nhiêu núi non, khe suối, hay cao phong, cũng chẳng biết hiện đang ở vào địa phận của tỉnh nào?
Hiện giờ chỉ thấy địa thế có vẻ hiểm trở đặc biệt, bốn bề đều là những ngọn cao phong nhọn hoắc trọc trời, giữa là một hồ không lớn lắm, nước hồ có vẻ sâu, nhưng rất trong, khi uống tâm thần cảm thấy sảng khoái lạ lùng hẳn!
Bởi cả hai cô cậu đều không biết đường, chỉ nhắm thẳng hướng Đông nam bước càn, nào ngờ lúc này bị ngọn cao phong chắn ngang. Không còn đường nào khác hơn, cả hai bực mình vượt luôn ngọn cao phong trước mắt để đi, cũng nhờ thế mà mới phát giác hồ nước trong veo, xung quanh cây cối tươi mát, hoa rừng điểm khắp một vùng. Thật là một phong cảnh tuyệt đẹp nên thơ!
Thượng Quan Linh mừng reo lên rằng:
- Ồ... chị Vân ơi! Chỗ này đẹp quá đi! Nước hồ lại ngọt mát thế, giờ này mặt trời đã gần khuất núi, vậy ngày mai chúng mình sẽ lên đường, chị chịu không?
Thường Bích Vân cũng ngầm cảm thấy lời Thượng Quan Linh có lý, hơn nữa cảnh vật bốn bề nên thơ, bèn mỉm cười gật đầu ưng thuận ngay. Hai người giở lương khô ra ăn rồi vục nước hồ uống xong xuôi đâu đấy, Thượng Quan Linh mới rút cây Văn Xương bút của mình ra, dưới ánh trăng, cậu bèn diễn tập luôn bảy mươi hai thế huyền thiên phất cho Thường Bích Vân xem và dặn nàng nhớ cho kỹ.
Thường Bích Vân là con gái cưng của Hạo Thủ Thần Long Thường Tử Tuấn, nhưng về mặt võ công không sao bằng được Thượng Quan Linh, nhưng cũng không phải hạng tầm thường, nên thấy môn Huyền Thiên Phất của là thần diệu vô cùng, trong lòng thầm cảm tạ tấm thịnh tình của cậu Thượng Quan Linh đối với mình, cố để ý nhớ!
Nhưng khi Thượng Quan Linh vừa diễn được hơn hai mươi thế, bèn ngừng tay lại, nhẹ tung thân nhảy sát bên cạnh Thường Bích Vân, ghé sát vào tai khẽ nói thầm rằng:
- Kìa chị Vân! Chị coi xem đằng sườn vách ngọn cao phong đằng kia đang có một vật gì bò xuống thì phải?
Thường Bích Vân nhìn theo lối tay chỉ của Thượng Quan Linh, chỉ thấy cách chỗ mình đứng đâu hơn hai ba chục trượng xa, ngay trên lưng chừng vách sườn ngọn cao phong, một con quái vật trông tựa như đười ươi, lông trên thân vàng ánh, đang thoăn thoắt từ trên sườn vách núi tụt xuống.
Thường Bích Vân biết ngay loại thú này hung dữ vô cùng, rất khó đấu với nó, bèn kéo tay Thượng Quan Linh lẩn ngay vào một lùm cây núp nhìn lén ra ngoài xem!
Động tác con quái vật lanh lẹ vô cùng, với khoảng cách hai ba chục trượng, chớp mắt con vật đã hiện ngay trước mắt. Hình thù nó quả nhiên hao hao con đười ươi, lông tóc phía sau dài lê thê gần chấm mặt đất, toàn một màu vàng óng, hai bàn chưởng trước vừa to vừa béo, đôi mắt vàng sáng như tia điện, trông oai dữ lạ lùng, khiến kẻ nhìn biết ngay nó thuộc lại viên hầu tinh khôn và mạnh ác, không phải loại hầu phàm thường.
Khi con quái vật tới cạnh hồ nước, hình như nó cảm thấy cao hứng lắm thì phải, hú lên những tiếng rối rít, nhảy lên chồm chồm hơn năm sáu trượng, rồi mới phục cạnh xuống bờ hồ, cúi đầu uống nước.
Thượng Quan Linh thấy thế cũng kinh ngạc, nghĩ thầm về khinh công nhảy nhót của mình cũng chỉ cao đến ba bốn trượng kể cũng đã cừ khôi lắm rồi, đem so với quái vật thì một nửa cũng chưa bằng!
Con quái thú sau khi uống no nước, nó lại lần theo lối cũ đi về, Thượng Quan Linh và Thường Bích Vân đoán không ra tại sao con quái thú lại có thể cao hứng như thế? Cả hai đưa mắt nhìn theo lưng con quái vật, thấy nó leo đến lưng chừng vách núi, ngồi ngay trên một mũi đá nhô ra ngoài, không thấy nó nhúc nhích gì nữa!
Thượng Quan Linh vốn rất to gan, tính lại háo kỳ, ghé sát tai Thường Bích Vân hỏi rằng:
- Chị vân ạ! con khỉ kỳ quái dài lông này cao hứng như thế, chắc phía trên kia phải có cái gì đặc biệt lắm! Chị dám cùng theo em lên trên ấy xem thử không?
Thường Bích Vân nghe Thượng Quan Linh nói vậy, đâu chịu thua kém gì, cũng gật đầu cười rằng:
- Xem thì xem! Nhưng con quái thú này sức nó vừa mạnh thân hình lại nhanh nhẹn, nếu trông vào võ công, chị quả không thể nào thắng nổi nó đâu? Để chị chuẩn bị ám khí Thái Dương thần trâm, vậy em cũng nên sẵn sàng Tử Phi Hoa trên tay để khi hữu sự dùng tới!
Thượng Quan Linh tuy gật đầu vâng dạ, nhưng vì lần trước dùng Tử Phi Hoa mà suýt gây thương tích cho Đoạt Hồn Kỳ, trong lòng ăn năn hối hận, cậu cho rằng loại ám khí quá độc ác, quyết từ nay trở đi, nếu không đến lúc tính mạng quá nguy cấp, quyết không dùng đến nó, nên miệng thì ừ à, kỳ thật vẫn không rút ám khí ra làm gì!
Hai cô cậu len lén lần theo, khi đến vách núi, ngước đầu nhìn, bất giác cũng nhìn mặt nhau cười gượng.
Thì ra chỗ con quái thú ngồi ấy, ở xa trông thấy nó nhô ra ngoài, nhưng khi đến gần ở dưới nhìn lên, mới thấy có nhiều mỏm đá nhô ra, không thể nào nhìn thấy con quái vật ngồi ở mỏm nào!
Hơn nữa chỗ mõm đá ấy lại cách mặt đất hơn bốn mươi trượng cao, mũi nhọn đâm trồi lên trời, trừ bản năng thiên tính của con thú sẵn có, dù cho người nào có giỏi về Bích Hổ Công hay Du Long Thuật đi nữa, cũng không có cách nào tới gần mỏm đá ấy được!
Thượng Quan Linh tính vốn háo kỳ, nếu một khi có việc gì thắc mắc chưa giải quyết được, trong bụng ấm ức vô cùng, bèn nói với Thường Bích Vân rằng:
- Chị Vân ạ! Nếu em tìm không ra lý do con khỉ dài lông kỳ dị ấy tại sao nó cao hứng như thế, lòng em khó chịu vô cùng! Chị hãy lên với em trên đỉnh phong xem, đứng trên nhìn xuống xem có gì lạ không?
Thường Bích Vân không muốn làm phật lòng Thượng Quan Linh, hai nữa mình cũng có tính hiếu kỳ, bèn gật đầu mỉm cười, ta nắm chắc ám khí Thái Dương thần châm, cùng với Thượng Quan Linh, từ bên vách sườn cánh phải từ từ leo lên đỉnh phong cao hơn bốn năm mươi trượng ấy!
Khi đến đỉnh phong, cả hai nhẹ nhàng lần mỏ tới một mỏm đá, phủ phục vào bụi cỏ rồi thò đầu ra nhìn hẳn xuống phía dưới.
Lúc này trăng sáng trưng trên đầu, bầu trời quang đãng không một đám mây, mọi cảnh sắc đều thấy rõ như ban ngày.
Bụi cỏ nhỏ ấy màu lục đậm, trông giống như bụi lan, nhưng đặc biệt chỉ có ba lá, giữa mọc một cuống, mũi cuống lại kết một trái dị quá, to bằng trái quýt màu vàng óng!
Nhưng bụi lan ấy chưa lấy gì làm lạ, cái lạ nhất là nơi gần bụi lan đó, không biết ai đã dùng máu vẽ lên trên ấy một bộ mặt Trường Phát nữ quỷ rùng rợn.
Thường Bích Vân thấy bộ mặt nữ quỷ tóc dài ấy vẽ bằng máu tươi, hình như phảng phất đã nghe cha mình nói về chuyện này, nhưng thực ra là dụng ý gì, trong lúc này lại nghĩ không ra.
Đối với bức vẽ nữ quỷ tóc dài bằng máu tươi này, Thượng Quan Linh cũng chẳng thèm để ý làm gì. Cậu chỉ lo chăm chú nơi mỏm đá nhô ra ấy, thấy khoảng cách ước chừng mười năm mười sáu trượng, từ chỗ nấp tới đó lại có dây leo to bằng cổ tay mọc chằng chịt, bèn ghé sát tai Thường Bích Vân cười nói:
- Chị Vân này! Những chuyện này em thường nghe thầy nói, những vật gì mà có những con thú canh giữ như thế, toàn thuộc loại quý hiếm nhất trần đời! Vậy chị hãy ở yên trên đây tiếp ứng, em xuống dưới hái ngay quả màu vàng kỳ dị kia cho chị ăn chơi nhé!
Dứt lời, không chờ Thường Bích Vân trả lời, nhún mình tung vọt nắm một dây leo quăng thân xuống tít ba bốn trượng.
Cô bé nào ngờ Thượng Quan Linh nói đi là đi ngay như thế, đưa tay tính níu ngay Thượng Quan Linh lại, đồng thời lúc này cũng sực nhớ ra lai lịch của bức vẽ nữ quỷ tóc dài, chực nói rõ cho cậu bé đừng vội dụng vào trái dị quả ấy mà nguy, nhưng mọi dự tính đã chậm mất.
Nàng chỉ còn quýnh lên thốt được hai tiếng: Trời ơi! Giữa lúc lòng rối như tơ vò ấy, dưới ánh trăng chiếu sau lưng, đột nhiên cô bé phát hiện thêm một bóng đen lù lù lớn tướng.
Cô bé hoảng vía thất kinh quay đầu lại ngó, thấy cách bảy tám thước, lại một con quái thú giống hệt con ngồi dưới mỏm đá phía dưới kia, đang giơ những móng nhọn hoắt, dương oai diễu võ chực vồ tới mình.
Thấy cả một nguy cơ trước mắt, Thường Bích Vân không cần suy nghĩ lâu, bàn tay ngọc lập tức nắm chắc ống đồng phóng ám khí Thái Dương thần châm vung mạnh sang, cả một mớ tia vàng óng ánh tỏa ra khắp người con quái thú, trên bộ mặt nó lúc này bị găm một lúc mười cây Thái Dương thần châm, một tiếng rú kinh người vang động cả khu núi do con quái thú đã lăn ra đất chết tươi.
Khi con quái thú vừa chết về ám khí của cô bé không lâu, bỗng cô bé lại nghe phía sau nổi lên một cơn cuồng phong khác, chưa kịp quai đầu lại, cổ họng đã bị một bàn tay lông lá sum suê nắm trúng.
Thường Bích Vân biết nguy ngay, tính vận chuyển sức lên chịu đựng, đột nhiên mũi lại ngửi phải một mùi thơm ngạt ngào dễ chịu, trong lúc ấy toàn thân đã bị cánh tay lông lá ấy nhấc bổng lên, đồng thời bay là là xuống phía dưới núi.
Thì ra khi Thượng Quan Linh trong lúc quăng thân tung mình xuống dưới, con quái thú phía dưới đã phát giác ngay, đôi mắt hung tợn của nó chớp lia lịa, đương chực vồ người bay xuống, thình lình nó nghe đồng bạn thét trên đỉnh phong.
Đồng bạn gặp nạn, đương nhiên nó quan tâm hơn, con quái thú buông lửng ngay ý nghĩ chụp người bay xuống, nó ưỡn dài thân hình lên, chỉ hai lần nhún nhảy, nó đã nghiễm nhiên lên tới đỉnh phong, bắt luôn cô bé Thường Bích Vân để trả thù cho đồng bạn.
Ngay lúc cô bé bị con quái thú túm trúng cổ họng, thì đồng thời trái dị quả màu vàng vừa tới giờ chín mùi và tiết ra một mùi thơm ngào ngạt dịu dàng! Con quái thú vốn tinh khôn, sực nghĩ còn một kẻ địch ở bên dưới nữa, nên nó chưa hạ độc thủ trên người cô bé, cắp luôn Thường Bích Vân nhảy xuống dưới.
Trong khi ấy, Thượng Quan Linh đã xuống sâu mười hai trượng, nhưng thấy con quái thú ấy lại nhảy phóc lên đỉnh, cậu lo sợ cho Thường Bích Vân ở trên bị nguy, nên tạm thời bỏ ngay ý định hái trái dị quả, hấp tấp leo vội lên đỉnh để hợp sức với Thường Bích Vân cùng đấu chọi với con quái thú.
Vừa lên được đâu sáu bảy trượng, mùi thơm của trái dị quả càng tỏa ra nồng nàn, lúc này con thú đang quắp chặt Thường Bích Vân nhảy xuống.
Thượng Quan Linh nhìn thấy Thường Bích Vân bị con quái thú kẹp ôm dưới nách, tưởng đâu nàng đã bị con quái thú hạ độc thủ rồi, mặt cậu bé lúc này nổi hẳn các đường gân máu, hai chân nhún mạnh tung mình lên không đón con ác thú, đồng thời ngầm vận nội gia chân lực, đưa tay phải nhắm thẳng ngay lựng con vật đánh mạnh một chưởng.
Từ khi Thượng Quan Linh bị Đoạt Hồn Kỳ Phân Kinh Thác Mạch, công lực đã tăng lên một bực, chưởng đánh này lại nằm trong tình thế giận tức, hầu hết chân lực đã được dồn vào hết chưởng đánh đó, sức chưởng đâu phải tầm thường gì?
Nhưng không ngờ con quái thú ấy trừ một hai chỗ yếu điểm trên thân ra, toàn thân đều cứng rắn vô cùng, chưởng của Thượng Quan Linh sau khi đánh vào con mãnh thú ấy, quả thật chẳng thấm thía gì với nó, cánh tay trái của con quái thú quơ ngược ngay lại quắp trúng luôn cả Thượng Quan Linh vào nách nó.