Thật ra ban nãy Hoàng Tam cũng nhắc tới cái tên Chung Thiên Sơn, khi ấy Diệp Vinh Thu chỉ cảm thấy có chút quen tai, nhưng không nghĩ quá nhiều. Bây giờ Hắc Cẩu nhắc lại, anh mới nghiêm túc nhớ một chút, từ trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình nhớ ra được một chuyện: Đại khái là vài chục năm trước, Chung gia là một gia đình giàu có ở Trùng Khánh, cũng đi buôn bán làm ăn. Sau này gia chủ của Chung gia là Chung Thiên Sơn dính vào nghiện ngập bài bạc, không đi bán hàng nữa, chỉ trong ba năm rưỡi ngắn ngủi mà cả gia nghiệp táng bại không còn một mảnh, đến cả căn nhà tổ tiên cũng bán đi lấy tiền. Ngày trước giới thương gia Trùng Khánh chỉ có mấy nhà thường xuyên lui tới với nhau, nhà giàu lại đi kết duyên với nhà giàu. Diệp Vinh Thu nhớ rõ mình có một người cô họ và anh họ mang họ Chung, cho nên vòng tròn nhỏ hẹp này cũng có cả anh vào.
Cái người Chung Thiên Sơn này, Diệp Vinh Thu cũng có ấn tượng, Chung gia từng có thời gian làm ăn với Diệp gia bọn họ, cho nên khi ấy.. Chung Thiên Sơn qua lại nhà anh rất nhiều lần. Anh còn nhớ rõ khi đó Chung Thiên Sơn vẫn chưa lớn tuổi lắm, áng chừng hơn ba mươi, gương mặt sắc nét, vóc dáng cao to, thần trí nhanh nhẹn, là một người đàn ông rất chói mắt ở đất Trùng Khánh. Ngày ấy Diệp Vinh Thu chỉ trên dưới mười tuổi, rất nhiều người anh từng gặp qua nhưng bây giờ đã quên mất, nhưng đến giờ anh vẫn có thể nhớ kỹ hình dáng Chung Thiên Sơn, bởi vì theo ngôi thứ, anh phải gọi Chung Thiên Sơn hai tiếng “ông trẻ”. Đây cũng chính là người ông trẻ nhất của anh. Nếu như vậy, quả thật Hắc Cẩu là chú của anh, theo ngôi thứ hắn gọi anh là “cháu trai lớn” cũng chẳng sai. Sau này Diệp Vinh Thu có gặp lại Chung Thiên Sơn một lần nữa, khi ấy nếu không có Diệp Hoa Xuân đứng bên cạnh nhắc nhở, thiếu chút nữa anh đã không nhận ra: Lúc bấy giờ gương mặt Chung Thiên Sơn như già đi chục tuổi, da trắng xanh nhợt nhạt, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, anh biết bởi vì Chung Thiên Sơn hút thuốc phiện nên thành ra như vậy. Sau này nữa, Chung gia sụp đổ, sụp hoàn toàn, Diệp Vinh Thu cũng không còn được nghe thêm bất cứ tin tức gì về Chung gia.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Diệp Vinh Thu khẽ đổi. Anh vốn cho rằng Hắc Cẩu xuất thân nghèo hèn, từ nhỏ đã thiếu giáo dục nên mới dấn thân vào con đường này, chứ trăm triệu lần không ngờ, Hắc Cẩu lại có gia cảnh như vậy. Anh do do dự dự nói: “Tôi nhớ.. hình như là vài chục năm trước đây… Chung gia đã…”
Hắc Cẩu bảo: “Không phải vài chục năm trước đây, là bảy năm trước. Cha tôi hút thuốc phiện, bỏ bê làm ăn, bán căn nhà tổ tiên để lại đi, mẹ tôi thắt cổ tự tử trong phòng, mấy di nương bị ông ta bán, em trai em gái không chết đói thì cũng bị ông ta bán đi. Tôi là con trai trưởng, khi đấy mười hai tuổi, tự bỏ chạy ra ngoài.” (Di nương = vợ bé của cha)
Diệp Vinh Thu mở to mắt nhìn Hắc Cẩu, anh nghĩ lúc Hắc Cẩu kể lại chuyện xưa, nhất định hắn sẽ rất thương tâm, nhưng Hắc Cẩu không, giọng hắn hời hợt, chỉ là ánh mắt có chút mông lung.
Hắc Cẩu gác tay bên cửa sổ, khẽ búng tàn thuốc một cái, nói: “Lúc còn bé, nhà tôi cũng từng rất huy hoàng, bên ngoại tôi từng làm quan triều Thanh, mẹ làm tiểu thư từ nhỏ, bởi gia giáo nghiêm nghị mà tính khí rất tốt. Khi ấy, trong phòng tôi có bảy tám người hầu hạ là chuyện bình thường, ra ngoài thì càng không phải nói. Tôi muốn cái gì, đều có người dâng đến tận tay. Từng có một người hầu vì không nghe lời khiến tôi khóc, mẹ tôi liền đuổi người ấy đi. Khi đó tôi cũng không gặp ai có địa vị lớn hơn mình, nên tính cách rất…” Tựa hồ không biết dùng từ gì để diễn tả, hắn dùng ánh mắt “Giống như anh” nhìn Diệp Vinh Thu: “Cho nên mới nói, anh giống như tôi trước đây. Khi đó tôi nghĩ, mọi người kính nể mình là chuyện đương nhiên, từ lúc còn ở trong bụng mẹ tôi đã hơn bọn họ.”
Lúc Diệp Vinh Thu sinh ra Diệp gia đã xuống dốc, trong phòng lúc nhiều nhất cũng chỉ có bốn người hầu hạ, quả thật không sánh bằng Hắc Cẩu. Anh bị Hắc Cẩu nói trúng suy nghĩ mà mình vẫn còn mơ hồ, liếc nhìn bộ dạng lôi thôi lếch thếch của Hắc Cẩu, trong lòng có chút khó chịu, chột dạ giải thích: “Tôi không nghĩ như vậy! Cậu đừng có mà lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!” Ngưng một chút, lại hỏi: “Vậy sao cậu lại đi làm tay chân cho Hoàng Tam?”
Hắc Cẩu nói: “Khi đó Hoàng Tam đã có chút tiếng tăm ở Trùng Khánh, ông ta lập nghiệp từ thuốc phiện, bảy năm trước, sau khi nuốt trọn sản nghiệp của Chung gia mới thực sự xuất đầu lộ diện, trở thành nhân vật hô phong hoán vũ ở Trùng Khánh.” Hắn hé mắt, hít một hơi thuốc dài: “Mười hai tuổi tôi chạy ra ngoài một mình, từng đi ăn xin, từng đi trộm giật, việc gì cũng đều làm qua. Chỉ trong một tháng mà tôi đã tự đạp đổ toàn bộ quan niệm và suy nghĩ suốt mười hai năm của mình, khi đó tôi mới hiểu rõ đạo lý ở đời.” Nhưng mợ Nga lại cho rằng, một tháng ấy, không phải hắn học được đạo lý ở đời, mà là hắn tự vứt bỏ linh hồn nhỏ bé của bản thân. Hắc Cẩu nói tiếp: “Năm mười lăm tuổi tôi gia nhập vào bang phái của Hoàng Tam, rồi cứ như vậy.”
Diệp Vinh Thu không nhịn được nhíu mày: “Cậu không hận Hoàng Tam hay sao? Nếu tôi là cậu, ông ta hại tôi nhà tan cửa nát, dù có phải chết cùng một chỗ tôi cũng sẽ giết ông ta, nhưng cậu lại đi theo.”
Hắc Cẩu nhún vai: “Hận cũng có hận, nhưng tôi còn hận cha mình hơn. Hoàng Tam dụ ông ấy dùng ma túy, dẫn ông ấy chơi bài bạc, nhưng đâu có dùng súng cưỡng ép, đều là ông ấy tự nguyện. Tôi từng nói với anh rồi, trên đời này, tôi ghét nhất là những kẻ làm liên lụy tới người khác.”
Diệp Vinh Thu còn nhớ rõ những lời này. Anh nhớ ngày ấy ở trong sào huyệt của Hoàng Tam, Hắc Cẩu dứt khoát chặt đứt ngón tay của một con bạc, khi ấy Diệp Vinh Thu chỉ nghĩ hắn máu lạnh đáng sợ, nhưng bây giờ anh đã hiểu được một chút. Anh có chút đồng cảm với thân thế của Hắc Cẩu, nhưng thứ gọi là “đồng cảm” này cũng không đến nơi đến chốn, dù sao anh cũng chưa từng trải qua chuyện này —— hơn nữa anh cũng không nghĩ chuyện như vậy sẽ phát sinh trên người mình.
Diệp Vinh Thu nói: “Cậu.. quả thật không dễ dàng.”
Hắc Cẩu nhếch môi nở nụ cười: “Cũng không có gì là không dễ dàng, chỉ là thay đổi cách sống mà thôi. Trước đây cứ nghĩ không giàu sang thì không sống nổi, sau này mới biết nghèo hèn cũng chẳng sao, đều là sống cả, chỉ là mắt nhìn nhận sẽ khác đi mà thôi. Có nhiều thứ không có thì không có. Tròn hay khuyết đều là ý trời, không thể cưỡng cầu.”
Diệp Vinh Thu vuốt tay, tỏ ý đồng tình.
Hắc Cẩu không cảm kích gì với sự đồng tình của anh, cười đến lạnh lùng: “Tính khí anh bây giờ giống hệt tôi ngày đó. Cho nên tôi muốn nhìn anh, đoán xem nhị thiếu gia nhà họ Diệp có thể sa sút đến mức nào.”
Diệp Vinh Thu nghiêm mặt, đột nhiên mất hứng vô cùng. Hôm nay Chung gia đã sụp đổ, Hắc Cẩu lại nói anh giống như hắn trước đây, chẳng lẽ hắn đang rủa Diệp gia cũng sẽ như Chung gia? Anh lầm bầm nói: “Cha và anh trai tôi đều là chính nhân quân tử, không thể đổ, không gặp nguy, để cậu thất vọng rồi.”
Hắc Cẩu nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn đến khi Diệp Vinh Thu cảm thấy không thoải mái, hắn mới chủ động quay qua chỗ khác, không khỏi nở nụ cười. Hắn muốn nói năm đó chúng tôi cũng nghĩ như anh, không tin gia nghiệp lớn như vậy nói sụp liền sụp đổ, cho rằng mình sẽ giàu sang đến cuối đời, không thể thành ra nông nỗi này. Nhưng hắn không nói như vậy, Diệp nhị thiếu gia vốn đã không tốt tính, hắn mà nói thêm điều gì nữa, có lẽ anh sẽ trở mặt ngay. Hắn bảo: “Cháu trai, Diệp gia có làm sao cũng chẳng liên quan tới chú, nhưng cháu thì rất thú vị.”
Diệp Vinh Thu hừ một tiếng: “Đừng gọi tôi là ‘cháu trai’. Cậu có thể gọi tôi là Mậu Thực.”
Hắc Cẩu cười cười: “Diệp nhị thiếu gia.”
Diệp Vinh Thu hỏi: “Tên của cậu là gì?” Tiếp tục gọi Hắc Cẩu như vậy không ổn lắm, anh lại không muốn gọi là Tiểu Hắc giống như Hoàng Tam, xưng hô như nào với Hắc Cẩu thật sự rất khó nghĩ.
Hắc Cẩu nói: “Bôi nhọ thanh danh gia tộc, không nói nữa. Nếu anh muốn tôn trọng tôi, gọi một tiếng chú là được rồi.”
Diệp Vinh Thu nặng nề hừ một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm nhìn Hắc Cẩu nữa. Anh nghĩ cái người chú này.. không, cái tên Hắc Cẩu này thật sự rất xấu xa, không thể tưởng tượng hắn xuất thân từ nhà có giáo dưỡng. Tuy hôm nay đã biết thân thế của Hắc Cẩu, nhưng nó cũng không ảnh hưởng tới cảm giác khinh thường của Diệp Vinh Thu dành cho hắn. Nếu Diệp Vinh Thu anh rơi vào tình cảnh đó, có chết anh cũng giữ vững khí tiết của mình, sẽ không sa ngã, không làm những việc như trộm cắp, càng không nhận một tên lưu manh làm chủ.. Không, Diệp gia anh căn bản không có khả năng rơi vào tình cảnh ấy!
Đêm xuống, họ dừng chân ở một nhà nghỉ trong thị trấn.
Cả đêm Diệp Vinh Thu không ngủ ngon, trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện của Hắc Cẩu. Cái người Hắc Cẩu này, nằm ngoài mọi dự liệu của anh. Muốn nói anh ghét Hắc Cẩu, cũng không phải, tuy hắn tồi tệ, nhưng bản chất của hắn không xấu, đồng thời lời mợ Nga ngày hôm ấy vẫn in sâu trong đầu anh, khi đó mợ Nga nói Hắc Cẩu thiện lương hơn rất nhiều người khác, không biết tại sao, anh lại tin lời mợ là thật nhưng nếu nói thích Hắc Cẩu, trăm triệu lần không thể, tuy rằng hắn cứu anh hai lần, nhưng lần nào hắn cũng nói những lời lỗ mãng khiến anh không thể nghĩ hắn thiện lương, còn hận không thể tránh xa hắn.
Sớm hôm sau, ba người cùng xuống đại sảnh dưới nhà nghỉ ăn sáng.
Diệp Vinh Thu nghĩ một đêm đã thông suốt, không thể tiếp tục đưa Hắc Cẩu đi nữa, anh định cho hắn ba trăm đồng coi như cảm tạ ân tình, sau đó liền nói lời tạm biệt. Anh sợ nếu ở cùng một chỗ với Hắc Cẩu, sẽ bị hắn phá hỏng giáo dưỡng tốt đẹp của bản thân, lây nhiễm thói lưu manh côn đồ.
Nhưng Diệp Vinh Thu còn chưa kịp nói, Hắc Cẩu đã cầm bánh bao dẫn đầu đoàn nhảy vào xe, đồng thời đập cửa xe thúc giục: “Mau đi thôi.”
Diệp Vinh Thu đi tới bên cạnh xe, khách sáo nói: “Lần này chúng tôi định tới Vũ Hán, cậu..”
Không đợi anh nói xong, Hắc Cẩu đã xen vào: “Tôi biết, mau đi thôi, hôm nay không đẹp trời, lát nữa sẽ đổ mưa.” Lại nói: “Mẹ tôi kể bà lớn lên ở Vũ Hán, tôi còn chưa tới đó bao giờ.”
Câu nói kia khiến Diệp Vinh Thu nuốt lời bên miệng trở vào, ăn điểm tâm xong liền kêu A Phi lái xe.
Vốn là từ Trùng Khánh tới Vũ Hán phải mất khoảng năm ngày đường, nhưng không ngờ bọn họ lại đi đúng mấy ngày trời mưa tầm tã, thời tiết tồi tệ, đường lầy lội khó đi, mất ba ngày rồi mà vẫn chưa đi được một nửa đường, bấy giờ mới chỉ tới địa giới Hồ Bắc.
Ngày thứ tư, rốt cuộc mưa cũng ngừng, A Phi tăng tốc xe, nhưng vừa mới đi không được bao lâu, đột nhiên xe xóc lên, Diệp Vinh Thu đang ngủ gật ở phía sau lập tức ngã vào lòng Hắc Cẩu. Anh ảo não ngồi dậy, cả giận mắng: “Cậu lái xe thế nào vậy?”
Hắc Cẩu thờ ơ ngáp một cái, A Phi cười cười xin lỗi thiếu gia nhà mình, nhấn chân ga, nhưng đạp nửa ngày xe bọn họ vẫn không nhúc nhích, người trên xe có chút luống cuống.
Hắc Cẩu duỗi lưng nói: “Bánh xe mắc vào bùn rồi? Sao không xuống đẩy xe đi.” Nói rồi liền mở cửa xe xuống đẩy.
A Phi cũng xuống theo, chạy tới sau xe kiểm tra. Bởi vì mấy hôm trước mưa to nên đường xá lầy lội, dưới bùn có một cái hố, bánh xe vướng vào đấy.
Diệp Vinh Thu ngồi trên xe hỏi: “A Phi, có thể đi được không?”
A Phi bối rối nói: “Thiếu gia, không đi được, phải có người đẩy.”
Thế là Diệp Vinh Thu cũng xuống xe, đứng bên cạnh nói: “Vậy nhanh đẩy xe đi, tác phong nhanh nhẹn lên một chút, đừng đứng ì ở chỗ này.”
Hắc Cẩu không nói gì, trực tiếp xắn tay áo lên đẩy xe cùng A Phi.
Ô tô sắt rất nặng, bánh xe lại mắc sâu trong hố, hai người đàn ông trẻ tuổi dùng sức hai hổ chín trâu cũng không đẩy được xe, cứ đẩy được một chút xe lại trượt trở lại. Bọn họ biết sức hai người không đủ để đẩy ô tô lên, nhưng không ai kêu Diệp Vinh Thu tới hỗ trợ. A Phi không dám gọi, mà Hắc Cẩu thì biết rõ có kêu anh cũng chẳng ra tay giúp.
Hắc Cẩu đi tới bên đường tìm một chỗ ngồi xuống, hắn châm thuốc: “Quên đi, đợi có người đi qua rồi nhờ giúp.”
Diệp Vinh Thu không còn cách nào khác, không thể làm gì hơn là dựa vào thân xe nghỉ ngơi.
Nhưng đường A Phi đi nhỏ hẹp hẻo lánh, tình hình giao thông không tốt lắm nên mãi mà chẳng có ai đi qua. Đợi được nửa giờ, Diệp Vinh Thu bắt đầu sốt ruột, trách A Phi sao lại chọn đi đường này, sao lại để bánh xe hãm vào hố bùn. Hắc Cẩu không có việc gì để làm, hào hứng nhìn Diệp nhị thiếu gia trách móc người hầu.
Đúng lúc này, trước mắt xuất hiện một nhóm người.
Hắc Cẩu nhìn thấy trước tiên, hắn đứng lên, trông ra xa xa, bảo: “Hình như quân đội đi ngang qua nơi này.”
Diệp Vinh Thu nói với A Phi: “Mau đi nhờ mấy người lính giúp một chút.”
A Phi vội vã nghe theo.