A Phi hoảng hốt phóng xe, thuộc hạ của Hoàng Tam lái đuổi theo họ ở phía sau, Hắc Cẩu bảo Diệp Vinh Thu hạ cửa sổ xuống, vươn người ra ngoài nổ súng với chiếc xe ở phía sau, xe kia mất tay lái, thiếu chút nữa đâm vào cột điện.
Hắc Cẩu lại kéo đầu Hoàng Tam ra ngoài cửa sổ, chĩa súng vào sau gáy ông ta. Người ở xe kia nhìn thấy liền hiểu hắn đang uy hiếp, giảm tốc độ xe dần, chỉ chốc lát sau xe của Diệp Vinh Thu đã bỏ xa bọn chúng.
Hắc Cẩu kéo Hoàng Tam trở vào xe, hỏi Diệp Vinh Thu: “Có dây không? Trói chân tay ông ta lại.”
Diệp Vinh Thu luống cuống mò vào hành lý sau xe lấy dây thừng ra. Hắc Cẩu đang cầm súng, A Phi thì phải lái xe, bởi vậy chuyện trói Hoàng Tam đành phải giao cho anh. Một người chỉ biết đọc sách như Diệp Vinh Thu đương nhiên chưa từng làm qua việc này, nhưng bây giờ không phải lúc để từ chối, anh đành phải nén cảm giác ghét bỏ trong lòng mà trói Hoàng Tam.
Diệp Vinh Thu cầm dây thừng tiến gần đến tay Hoàng Tam, không nghĩ Hoàng Tam ngược lại lại rất phối hợp giơ tay mình lên để anh tiện trói chặt. Diệp Vinh Thu ngẩng đầu nhìn, ông ta cười cười vươn tay ra. Diệp Vinh Thu không khỏi cau mày. Trong lòng anh vốn có bóng ma, đôi tay kia từng chạm vào người anh muốn làm chuyện đen tối, tuy rằng cuối cùng ông ta không làm được cái gì, nhưng anh vẫn nhớ rõ cảm giác sợ hãi khó chịu ấy.
Hoàng Tam nhìn thấu tâm tư Diệp Vinh Thu, ông cười đầy ám muội: “Mậu Thực, sao lại không trói vậy? Luyến tiếc sao?”
Diệp Vinh Thu xấu hổ không ngớt, Hắc Cẩu lấy báng súng đập vào đầu Hoàng Tam, bị đau nên ông ta lập tức ngậm miệng vào, trong mắt lóe lên một tia hận ý, quay đầu nhìn về phía Hắc Cẩu. Hắc Cẩu cười đến vân đạm phong khinh: “Xin lỗi Tam gia, xe lắc lư quá, tay tôi nó rung.”
Lúc Diệp Vinh Thu trói tay Hoàng Tam, ông ta dùng giọng điệu trưởng bối quan tâm nói: “Tiểu Hắc à, sao cậu cứ thích cướp người trong tay Hoàng Tam ta thế? Phùng Chân hầu hạ không thoải mái sao? Tình cảm Tam gia ta dành cho Mậu Thực chính là chân tình, tội gì cậu phải tự làm khổ mình mà tranh giành với Tam gia ta?”
Hắc Cẩu nói: “Tam gia lớn tuổi rồi, không tiêu hóa nổi đâu. Tôi còn trẻ, cho bao nhiêu người cũng chơi được tuốt.”
Diệp Vinh Thu nghe hai người nanh nọc đấu đá nhau, không khỏi trừng mắt lườm. Anh trói tay Hoàng Tam xong liền ngồi gọn sang một bên.
Dọc đường đi, lão lưu manh và tiểu côn đồ không ngừng lời qua tiếng lại, Diệp Vinh Thu không nói gì chỉ cau mày. Đến khi xe sắp ra khỏi Trùng Khánh, sắc mặt Hoàng Tam sa sầm xuống.
Đột nhiên Hoàng Tam thở dài một tiếng, nói: “Tiểu Hắc à, Tam gia coi cậu như con đẻ mà nói thật. Ta vừa mắt đối đãi cậu như con đẻ mình. Bao lâu nay ta có bạc đãi với cậu không? Ta cho rằng cậu là một người nặng nghĩa khí, có phải gần đây thấy Tam gia phiền phức, cho rằng Tam gia không che chở được cho cậu nên muốn tìm con đường khác? Cậu nghĩ lại mà xem, mười bảy tuổi ta gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hơn hai mươi năm qua, sóng gió như nào đều trải qua cả rồi, hôm nay ngồi vào vị trí này, sao có thể nói gục liền gục được?” Lại nói: “Ta biết cậu nhất thời hồ đồ, nói không giận thì là giả, nhưng dù sao ta cũng coi cậu như con trai, tuy lần này cậu làm vậy nhưng ta cũng không đành lòng trách mắng. Con trai! Những lời này ta chỉ nói một lần thôi, bây giờ nếu cậu quay đầu lại, ta sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Hoàng Tam nói mấy lời ân nghĩa suốt cả buổi, Hắc Cẩu không có phản ứng gì, Diệp Vinh Thu lại có chút lo lắng, sợ Hắc Cẩu cứ như vậy mà đổi ý. Dù sao đến bây giờ anh cũng không biết tại sao Hắc Cẩu lại giúp mình, thậm chí hắn còn phản lại Hoàng Tam.
Hắc Cẩu nhìn Hoàng Tam, tuy nét mặt tươi cười nhưng trong mắt chứa đầy lãnh ý. Hắn nói: “Đúng vậy, Tam gia đối với tôi tựa như cha đỡ đầu, ân tình nặng như núi. Bảy năm trước ở sòng bạc, Tam gia lấy căn nhà tổ tiên của Chung gia để cho cha tôi mượn tiền, ân tình đấy đến bây giờ tôi vẫn chẳng dám quên.”
Mặt Hoàng Tam chợt biến sắc, hoảng sợ nhìn Hắc Cẩu đăm đăm: “Chung gia? Cậu?! Cậu là con trai Chung Thiên Sơn?”
Hắc Cẩu hướng ông ta cười lạnh một tiếng.
Hoàng Tam im lặng không nói gì nữa.
Xe đã rời xa khu vực thành thị, đi vào con đường đất. Đường đất vô cùng khó đi, xe xóc nảy không ngừng, xung quanh cũng không có bóng dáng tòa nhà nào, khắp nơi đều là ruộng đồng.
Đột nhiên Hắc Cẩu cất tiếng: “Đỗ xe.”
A Phi không hiểu tại sao, nhưng cũng không dám chống lại lời người cầm súng này, vội vã dừng xe lại.
Hắc Cẩu không nói gì, như có điều suy nghĩ mà nhìn chằm chằm khẩu súng trong tay mình. Mặt Hoàng Tam xám xịt dựa vào cửa xe, Diệp Vinh Thu nghĩ rằng hắn muốn giết Hoàng Tam, khẩn trương không dám nhìn tới. Nhưng anh cũng không có ý ngăn cản, chỉ muốn nhảy xuống xe, tránh ra xa một chút, coi như không có liên quan gì tới mình.
Một lát sau, Hắc Cẩu mở cửa xe, đá Hoàng Tam ra ngoài: “Ông cút đi.”
Lời vừa ra, mọi người đều chấn kinh. Vẫn là Hoàng Tam phản ứng nhanh nhạy, giùng giằng bò dậy từ dưới đất, nhưng vì cả tay chân đều bị trói, ông ta chỉ có thể vừa đi vừa nhảy.
Diệp Vinh Thu quýnh lên: “Sao cậu lại cho ông ta đi? Ông ta mà về Trùng Khánh, chẳng phải cha và anh tôi sẽ xong đời sao! Nhất định ông ta sẽ gây sự với bọn họ!”
Hắc Cẩu liếc mắt nhìn, nhét khẩu súng vào trong tay Diệp Vinh Thu, sau đó nhảy xuống xe cho Diệp Vinh Thu tự mình xử lý: “Anh muốn ông ta chết sao?” Hắn nói: “Nếu anh muốn ông ta chết, vậy tự động thủ đi.”
Diệp Vinh Thu trợn mắt há miệng nhìn chằm chằm khẩu súng trong tay. Sống tới tận bây giờ anh vẫn chưa từng sờ vào súng lần nào, hôm nay, khối sắt nặng này nằm trong lòng bàn tay, khiến anh không khỏi sợ hãi, tựa như cái thứ đáng sợ này dính đầy vi khuẩn, thầm nghĩ muốn nhanh chóng ném đi. Anh nhìn thân ảnh mỗi lúc một xa của Hoàng Tam, tuy sốt ruột nhưng lại không cầm nổi khẩu súng.
Hắc Cẩu ôm ngực thờ ơ lạnh nhạt, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Thiếu gia à, nhỡ một ngày nào đó, không có ai đứng bên cạnh giúp đỡ anh thì làm sao. Anh muốn giải quyết mọi phiền phức, nhưng lại không muốn làm bẩn tay mình, muốn bản thân thanh khiết như đóa bạch liên, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, không thể như vậy được đâu nha.” (bạch liên = sen trắng)
Diệp Vinh Thu nghe hắn nói vậy liền tấm tức: “Tôi, tôi cũng không nói phải giết ông ta! Nhưng sao cậu có thể thả ông ta ra được! Sao cậu lại nói tôi như vậy!”
Hắc Cẩu nhún vai: “Nếu như nhị thiếu gia không muốn giết người, vậy tự đi mà bắt ông ta lại đi. Chỉ là, sau này nhị thiếu gia phải dẫn ông ta đi cùng với mình, còn phải nhớ dành cho ông ta một phần cơm.”
Diệp Vinh Thu trừng mắt nhìn Hắc Cẩu, không muốn tranh cãi vô ích. Anh phát bực với cái tên Hắc Cẩu này, từ khi quen biết hắn tới giờ, cái miệng hắn chẳng nói ra được lời nào tốt đẹp, muốn nói hắn khác Hoàng Tam ở chỗ nào, chính là Hoàng Tam dùng hành động để vũ nhục anh, còn Hắc Cẩu lại dùng lời nói khiến anh khó chịu. Thành thật mà nói, nếu như Hắc Cẩu giết người trước mặt anh, có khi anh lại làm ầm lên bởi Hắc Cẩu vấy bẩn đôi mắt cùng linh hồn thánh khiết của mình. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Hắc Cẩu cũng không thể cứ như vậy mà thả Hoàng Tam! Về phần nếu không giết thì phải xử lý thế nào, anh cũng không biết, anh mong Hắc Cẩu có thể giải quyết. Nói chung, mấy sự tình bẩn thỉu thế này, anh muốn nó tránh càng xa mình càng tốt!
A Phi cũng bước xuống xe, do do dự dự hỏi Diệp Vinh Thu: “Thiếu gia, bây giờ chúng ta trở lại hay..”
Lúc này Diệp Vinh Thu mới nhớ ra giờ không phải là lúc để buồn bực, vội vội vàng vàng lên xe muốn đuổi theo Hoàng Tam, Hắc Cẩu đứng sau lưng anh ung dung nói: “Nếu như anh sợ Tam gia quay lại sẽ gây khó dễ cho cha và anh trai mình, vậy cứ yên tâm đi. Chỉ sợ ông ta cũng không có can đảm để quay lại Trùng Khánh.”
Diệp Vinh Thu sửng sốt: “Tại sao?”
Hắc Cẩu nói: “Hoàng Tam đang là tội phạm quan trọng bị truy nã, tổ chức cờ bạc, ma túy, băng nhóm ngầm, nhiêu đấy đủ tội chết rồi! Ông ta gấp quá nên mới mang súng theo tới tìm anh, trước khi chết còn muốn kéo người khác xuống nước. Vả lại, anh là người duy nhất mà ông ta muốn nhưng không chơi đùa được, nên không cam lòng. Ông ta dẫn chúng tôi lái xe tới tìm anh, còn chưa tới cửa đã thấy anh lên xe bỏ chạy, nên mới cho đuổi theo.”
Diệp Vinh Thu vô cùng kinh ngạc, qua thật lâu mới lẩm bẩm nói: “Ông ta sắp gục rồi? Cuối cùng cũng bị phát lệnh bắt rồi? Vậy.. liệu ông ta có cơ hội đợi thời trở lại hay không?”
Hắc Cẩu nhún vai, “Tôi nghĩ ít nhất trong vòng một năm, ông ta không dám quay lại đất Trùng Khánh.”
A Phi một lần nữa đặt câu hỏi: “Vậy nhị thiếu gia, chúng ta bây giờ…”
Diệp Vinh Thu ôm trán suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ thông, bảo: “Có lẽ tới Vũ Hán đi.” Dù sao Diệp Hoa Xuân phái anh đi lần này không chỉ vì trốn Hoàng Tam. Diệp Vinh Thu vô tri vô thức lâu như vậy, thấy mình nên bắt đầu lo nghĩ chuyện trong nhà. Sớm muộn gì anh cũng phải tới Vũ Hán, anh sợ một ngày nào đó Hoàng Tam lại trở lại, nên muốn nhanh chóng tới Vũ Hán lo liệu mọi sự tình để Diệp gia dời tới, tránh mọi thị phi sau này.
Diệp Vinh Thu đang chuẩn bị mấy lời cảm ơn cùng từ biệt với Hắc Cẩu, không nghĩ Hắc Cẩu lại lên xe ngồi. Diệp Vinh Thu sửng sốt, tiến vào trong xe hỏi: “Cậu đây là..?”
Hắc Cẩu nhếch môi cười đầy vô lại: “Cứu người cần được cứu, tiễn Phật thì tiễn tới Tây Thiên. Nhị thiếu gia không cần cảm động, kêu người lái xe đi.”
Diệp Vinh Thu vừa tức vừa buồn cười: Căn bản anh không cần Hắc Cẩu hộ tống mình! Hắc Cẩu cũng là một phiền toái to đùng, không phải người cùng đường với Diệp gia, nếu có thể đuổi được thì đuổi sớm một chút. Nhưng Hắc Cẩu vừa mới cứu anh một mạng, bây giờ đuổi hắn xuống xe thì thật không phải phép. Tuy rằng anh không muốn dây dưa với Hắc Cẩu, nhưng hôm nay Hoàng Tam bị truy nã, e rằng Hắc Cẩu cũng gặp nguy, có lẽ không về được Trùng Khánh. Anh tính toán trong lòng một chút, ít nhất hiện tại không thể quăng Hắc Cẩu ở nơi khỉ ho cò gáy này, bây giờ đưa Hắc Cẩu đến nơi có người ở đã, cho hắn một chút tiền, sau đó đuổi đi cũng không muộn.
Diệp Vinh Thu thầm thở dài, đóng cửa xe nói: “A Phi, lái xe đi.”
Bởi ban nãy trên xe có Hoàng Tam nên Diệp Vinh Thu không được tự nhiên, bây giờ Hoàng Tam đi rồi, tuy không còn bất an và khẩn trương như trước, nhưng ngồi cùng một chỗ với Hắc Cẩu, hai người khó tránh khỏi bầu không khí xấu hổ. Diệp Vinh Thu nhớ ban nãy Hắc Cẩu có nhắc đến chuyện sòng bạc và Chung gia, liền hỏi: “Cậu.. cha của cậu cũng bị Hoàng Tam hại sao?”
Hắc Cẩu nhìn anh thật sâu, hạ cửa kính xe xuống, lấy trong túi ra một điếu thuốc. Hắn không nói chuyện một lúc, Diệp Vinh Thu cho là hắn không muốn nhắc đến đề tài này, đang xấu hổ không biết làm sao, lại nghe thấy Hắc Cẩu nói: “Biết vì sao tôi lại cứu anh không?”
Diệp Vinh Thu ngây ngốc hỏi: “Tại sao vậy?”
Hắc Cẩu hít một hơi thuốc sâu, quay đầu nhìn Diệp Vinh Thu, nhả khói vào mặt anh.
Diệp Vinh Thu lập tức ôm mặt ho khan, đang bực mình Hắc Cẩu vô lễ thì giọng nói nhẹ như gió thoảng của Hắc Cẩu khẽ truyền tới: “Bởi tôi muốn nhìn xem một thiếu gia ngạo mạn như anh.. có thể sa sút tới trình độ nào.”
Diệp Vinh Thu ngẩn người, cứ ngỡ là mình nghe lầm, nhưng sau khi anh lau khô nước mắt tràn ra vì bị sặc, lại thấy gương mặt kia bày ra biểu tình lưu manh. Anh nhìn về phía trước, qua gương chiếu hậu, thấy A Phi không ngừng cau mày lắc đầu.
Hắc Cẩu cười nói: “Thật ra tôi với Hoàng Tam cũng chẳng khác nhau là bao. Chỉ là Hoàng Tam dùng bản lĩnh của mình khiến người khác gặp nạn, còn tôi thì lại khoanh tay đứng xem kịch vui, bởi một người đáng ghét như anh, nhất định sẽ có người ra tay dạy dỗ cho một bài học.”
Diệp Vinh Thu tức đến giận run, hận không thể ném đồ gì đó vào mặt Hắc cẩu: “Cậu! Cậu! Cậu mới đáng ghét!!” Bởi vì quá giận dữ mà anh quên mất, nếu quả thật như vậy thì việc gì Hắc Cẩu phải cứu anh từ trong tay Hoàng Tam? Hắn chỉ cần tiếp tục khoanh tay đứng nhìn Hoàng Tam dằn vặt mình là đủ rồi.
Hắc Cẩu nhìn ánh mắt phẫn giận của Diệp Vinh Thu, vui vẻ nở nụ cười. Thật ra hắn cũng không hoàn toàn nói trái lương tâm, hắn thật sự nghĩ Diệp Vinh Thu là một con mèo được chiều tới hư, rất muốn trêu chọc một phen, trông thấy bộ dạng xù lông bất lực của anh liền vui vẻ.
Diệp Vinh Thu bị công kích, mấy lời “Cặn bã”, “Lưu manh”, “Đê tiện” cứ mấp mé bên bờ môi, nhưng lại cố nhịn xuống, thầm nghĩ hắn đã ra tay giúp mình, nếu mình tính toán với cái tên lưu manh vô học này, chẳng phải tự hạ thấp nhân phẩm của mình hay sao. Sau đó hầm hừ ngồi dịch sang một bên.
Hắc Cẩu hút thuốc xong, ném mẩu thuốc ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: “Tôi cứu anh, chỉ đơn giản vì tôi thấy anh rất giống một người.”
Diệp Vinh Thu nghĩ nhất định hắn chẳng nói được lời nào tốt đẹp, có lẽ sẽ kêu anh giống với con chó con mèo ven đường nào đó. Anh đáp lấy lệ: “Ai?”
Hắc Cẩu châm một điếu thuốc khác, thật lâu sau mới nói: “Tôi.”
“Sao?” Diệp Vinh Thu lại sửng sốt. Hôm nay, câu nào Hắc Cẩu nói cũng khiến anh cả kinh: “Cậu?”
Hắc Cẩu cười cười, vừa hút thuốc vừa chậm rãi nói: “Trong ấn tượng của tôi, hồi bé tôi từng gặp anh một lần. Nói tới đây lại nhớ, tôi cũng muốn gọi anh một tiếng cháu trai lớn. Chung Thiên Sơn, cha ruột của tôi, anh còn nhớ chứ?”