-Xạo, xạo, xạo …
Vâng, tôi xin công nhận là xạo, nhưng chỉ xạo trên một phạm vi nào đó. Vâng, tôi không phải là hạng điệp viên bị đối phương dọa bắn sau lưng, khi nghe tiếng đạn nhảy xoạch vào nòng đã ớn lạnh xương sống. Vì tôi có vành tai rất thính, đối phương chưa kịp mở cửa vào phòng tôi đã nhìn thấy bằng giác quan thứ sáu. Cho dẫu đối phương vào hẳn trong phòng, tôi vẫn còn đủ thời giờ để phản công trong nhiều trường hợp.
Sở dĩ tôi ớn lạnh xương sống là vì một nguyên nhân khác mà bạn đọc sẽ mặc nhiên tìm thấy ở đoạn kết tập hồi ký này. Tôi không quay lại mặc dầu tiếng cười phía sau được thay thế bằng tiếng ra lệnh ngạo nghễ :
-Bêra, mặt nạ gián điệp của anh đã bị rớt.
Tôi thản nhiên đáp :
-Vậy anh còn đợi gì mà chưa lảy cò ?
Vẫn tiếng nói ngạo nghễ :
-Anh muốn ăn đạn hả ? Được, chúng tôi sẽ giúp anh toại nguyện. Nhưng bây giờ anh phải theo tôi về Lubiănka. Hai tay của anh cứ phải chắp trên đầu như vậy. Anh hãy quay mặt lại phía tôi. Quay mặt từ từ và đàng hoàng, không được lộn xộn nghe chưa ?
Kẻ cầm súng ra lệnh cho tôi là một gã đàn ông trung niên, bụng hơi phệ, cổ nung núc mỡ thừa. Hắn cao độ thước sáu nghĩa là chiều cao tối thiểu ở Tây phương. Hoạt động nhiều lần sau bức màn sắt, tôi nhận thấy nhân viên cao cấp KGB và Tình báo Sở đều có một số đặc điểm như nhau về tướng mạo và thân hình : hầu hết đều lùn, và hầu hết đều mập. Nghề gián điệp là nghề bay nhảy cho nên tôi không hiểu được tại sao họ lại có nhiều mỡ thừa đến thế. Có lẽ họ ăn quá nhiều và quá ngon, và nhất là thụ hưởng sinh lý quá độ.
Faben buột miệng :
-Trời ơi, đồng chí phó giám đốc !
Phó giám đốc, đây là phó giám đốc cơ quan mật vụ KGB, khu vực Mạc tư khoa. Gã phó giám đốc nhăn mặt :
-Phải, cám ơn đồng chí Faben đã nhận ra tôi. Tuy nhiên, đồng chí cũng nên giơ tay lên và sửa soạn đi Lubiănka.
-Ông làm tôi ngạc nhiên và phẫn nộ. Tôi không phải là công dân Sô viết, tất không có bổn phận trung thành với tổ quốc Sô viết. Vả lại, trên thực tế, tôi chưa hề hợp tác với CIA. Chính họ đã dùng mạng sống của những người liên hệ ruột thịt để ép buộc tôi phải nghe theo họ.
-Đồng chí nói hơi nhiều. Tính tôi vốn ghét những kẻ đa ngôn.
Faben gằn giọng :
-Tôi cũng ghét cay ghét đắng bọn đạo đức giả. Các ông đã hứa hẹn trên trời dưới biển, và nói ngọt như mật ong để rủ rê tôi từ Bonn về đây. Tôi đã tin tưởng một cách khờ khạo mặc dầu mang hai thứ tóc trên đầu. Giờ đây tôi đã vỡ mộng. Phải, tôi đã chán ngấy các ông, tôi muốn trở về Tây phương. Các ông hãy giết tôi đi.
Viên phó giám đốc KGB Mạc tư khoa bĩu môi :
-Nếu đồng chí muốn chết thì rất dễ, chúng tôi có cả thảy 150 cách giết người khác nhau. Nhưng đồng chí chỉ có thể được chết êm ái nếu chịu ngoan ngoãn đi theo tôi.
Lôlô ưỡn ngực phản đối :
-Ông không có quyền bắt chúng tôi. Tôi phải báo tin cho sứ quán Mỹ biết.
Viên phó giám đốc chỉ máy điện thoại :
-Mời đồng chí.
Lôlô hầm hầm tiến lại bàn, chộp lấy máy điện thoại. Nàng alô một tiếng rồi nhăn mặt vứt máy xuống đất, miệng rít lên :
-Đồ đểu.
Tôi nhận thấy Lôlô ưa nói tục. Tại Nữu ước, nàng đã mắng «đồ đểu » như vậy. Đàn bà đẹp thường ưa nói tục, song thói quen nói tục của họ không trắng trợn và hạ lưu như thói quen của Lôlô. Nếu tôi không nhìn thấy khuôn mặt và thân thể của nàng mà chỉ được nghe giọng nói của nàng, tôi phải lầm tưởng nàng là con điếm hạng bét. Nàng nói tục một cách sống sượng, và bình thản khiến tôi nổi vẩy ốc. Gã bụng phệ KGB cười. Lôlô nhổ bẹt bãi nước bọt xuống đất, tiếp theo một loạt danh từ chửi rủa nữa.
Cười xong, gã phó giám đốc KGB Mạc tư khoa mới nói :
-Vâng, chúng tôi là đồ đều, nhưng so sánh giữa chúng tôi và CIA thì chúng tôi đểu ít hơn. Họ đã mượn cô để dẫn nhân viên CIA đến gặp Faben. Họ đểu quá ! Riêng cô, cô cũng đểu không kém vì cô đã cam kết với chính phủ Liên sô là qua thăm chồng, nhưng thật ra cô đã ăn tiền của bè lũ CIA để lừa bắt chồng … Hừ, cô mới là đồ đểu hạng nhất !
Lôlô gầm lên :
-Mày là đồ đểu ! Chính phủ Liên sô của mày mới là đồ đểu ! Bà sẽ xé xác mày nhỏ ra !
Tôi giật mình đánh thót. Trong bao nhiêu năm lăn lộn –lăn lộn trong giới đàn bà quốc tế - tôi đinh ninh chỉ có nữ giới Á đông là lắm miệng. Giờ đây, tôi mới biết là lầm. Khi Lôlô cất tiếng chửi, miệng nàng tròn xoe, tay nàng quai lên, chân nàng xoạc rộng, tất cả những cái gì được gọi là thẩm mỹ trên thân thể nàng đều rủ nhau trốn hết. Tôi có ấn tượng là nàng có thể bỏ gọn tôi vào miệng mà nhai rau ráu.
Gã bụng phệ KGB hơi tái mặt trước cuộc tấn công ngôn ngữ của Lôlô. Hắn lùi lại, nhưng Lôlô đã bước theo, khoa chân múa tay xỉa xói. Hắn vội la lớn :
-Có chịu im đi không ?
Hắn đã đoán được ý định của tôi nhưng tôi đã hành động nhanh như điện xẹt nên khi hắn lách sang bên để miệng súng khỏi bị Lôlô che khuất, tôi đã phóng atémi vào cườm tay hắn. Khẩu súng bị đánh rớt xuống sàn phòng. Tội nghiệp cho hắn, mang danh phó giám đốc KGB Mạc tư khoa mà võ nghệ của hắn lại quá tầm thường. Tôi đảo ngược tình thế một cách dễ dàng bằng một ngọn độc cước vào đầu gối hắn. Hắn ngã quỵ xuống.
Faben lượm khẩu súng lục đưa cho tôi, thúc giục :
-Chúng mình phải trốn ngay.
Thật nực cười, cách đây 15 phút, Faben nằng nặc đòi ở lại cho bằng được, giờ đây hắn lại nằng nặc đòi trốn. Tôi chưa kịp cầm khẩu súng thì Lôlô đã thét lên phía sau :
-Chết, chết rồi !
Tôi nghiêng mình sang bên trái. Gã bụng phệ đã chồm dậy không biết tự bao giờ, trong tay lăm lăm lưỡi dao sáng loáng. Hắn vừa đâm tôi trượt. Tôi đã tính toán sai lầm. Bụng hắn to quá khổ nhưng khi cần mềm mại, hắn cũng có thể mềm mại không kém thanh niên có vòng eo 60 phân. Tôi đinh ninh hắn chì là võ sinh hạng bét, ngờ đâu hắn am tường phép đấu dao yari của kiếm đạo Phù tang tam đảo.
Yari là một loại dao ngắn, lưỡi dài chừng 2 tấc tây, cả hai phía đều mỏng và sắc, lưỡi thẳng và đầu nó nhọn hoắt. Đặc điểm của nó là khoảng dao ở gần cán có bề dầy, càng ra đến mũi thì mình nó càng mỏng. Nhờ vậy, người biết xử dụng yari chỉ cần đâm một nhát là lưỡi dao ngập lút đến cán. Hai chục phân tây sắt xuyên qua da thịt thì phải xương đồng da sắt may ra mới khỏi táng mạng.
Gã bụng phệ đâm tôi trượt nhát đầu bèn xoay thế để tấn công tiếp. Hắn biết tôi có tài né tránh nên không đâm nữa mà là nhằm ngực tôi phóng tới. Ái chà, hắn lại am hiểu cả thuật shuri–ken jutsu, nghĩa là phép phóng dao độc nhất vô nhị của võ sĩ đạo Nhật bản. May nhờ Lôlô kêu lên kịp thời, tôi đã thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc. Tôi tiến lên một bộ, phóng ra ngọn cước sấm sét bằng bàn chân trái. Khối thịt bèo nhèo của gã phó giám đốc KGB Mạc tư khoa bị cái đá của tôi xô ngã trong chớp mặt. Hắn lăn vào chân tường.
Tôi chưa kịp xử trí ra sao thì đoàng, đoàng, đoàng, ba tiếng súng nổ luôn một dây. Như bắn bia, cả ba viên đạn đều găm vào bụng gã phó giám đốc KGB. Faben đăm đăm ngó khẩu súng như người mất hồn. Trong một phút hốt hoảng, Faben đã lảy cò. Giờ đây thấy gã phó giám đốc KGB nằm chết trong vũng máu lênh láng hắn mới sực nhớ lại hành động sát nhân của mình. Faben ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi bất thần quay miệng súng vào người. Hắn định tự tử, song hắn chưa kịp dí miệng súng vào màng tang thì Lôlô đã xấn đến giằng lấy. Một viên đạn cướp cò kêu đoàng nhưng bay lạc vào tủ quần áo.
Faben vùng chạy ra cửa. Tôi vội cản hắn lại :
-Ông chạy đi đâu ?
Faben đáp không ra hơi :
-Trốn … Súng nổ … mật vụ viên KGB sẽ ập tới.
Lôlô nắm cánh tay Faben, mặt xanh như tàu lá chuối. Tôi mở hé cửa sổ quan sát dưới đường rồi quay lại gọi Faben. Hắn buông Lôlô ra, ríu ríu đến bên tôi. Tôi chỉ cái xe hơi đen sì đậu cách lữ quán 50 thước:
-Ông thấy không?
Hắn đáp:
-Thấy. Xe hơi riêng của lão phó giám đốc KGB Mạc tư khoa.
-Nghĩa là trên xe có tài xế ?
-Và hai vệ sĩ.
Tôi ngẫm nghĩ một giây đồng hồ rồi nói :
-Giờ này, chắc nhân viên khách sạn đã ngủ gà ngủ gật. Bọn vệ sĩ ngồi đợi trong xe, hoặc lảng vảng trước cửa khách sạn. Chúng mình cứ xuống cầu thang, thản nhiên ra đường thế nào cũng thoát.
Faben thắc mắc :
-Sợ chúng khám phá ra …
Tôi gạt phắt :
-Nguy hiểm thật đấy nhưng tôi nghĩ không còn lối thoát nào khác. May ra chúng không để ý. Song nếu chúng để ý, tôi cũng không ngại.
Lôlô ngước cặp mắt đĩ thõa :
-Tại sao ?
Tôi khuỳnh cánh tay lại để phô bày bắp thịt cuồn cuộn. Tôi quên mất rằng bắp thịt lực sĩ thẩm mỹ của tôi đã bị nỉ dẩy che kín. Tuy vậy, cả hai người đều không nhận ra sự khoe khoang lố bịch của điệp viên Z.28. Lôlô mỉm cười. Tôi không hiểu tại sao nàng mỉm cười. Có lẽ nàng nhớ đến bắp thịt răn chắc của tôi đêm ấy trên giường êm ái tại thị trấn Nữu ước. Quả nàng là con yêu tinh, mặt nàng mới tái mét đã trở lại hồng hào như tô phẩm hường, mắt nàng vẫn ướt, môi nàng vẫn cong, ngực nàng vẫn đú đởn.
Tôi lột y phục của gã nhân viên KGB đội mũ phớt, mặc đại vào người. Nếu gã phó giám đốc không lấm máu bê bết tôi đã mượn tạm quần áo của hắn vì hàng nỉ tốt hơn, cách may lại khéo hơn. Trong chốc lát, tôi đã biến thành « cớm » Sô viết. Có một điều là bất cứ ở đâu và bất cứ thời nào, nhân viên an ninh mặc thường phục đều có những đặc điểm dễ nhận ra. Nếu là trời lạnh thì họ phải mặc áo bành tô rộng và dài, đội mũ phớt xùm xụp, tay luôn luôn đút túi. Trời nắng họ mặc sơ mi bỏ ngoài quần, nơi lưng nổi lên cồm cộm. Không kể sáng hay tối, họ đều rủ nhau đeo kiếng mát, loại kiếng đen sì như phết mực tàu. Loại « cớm » có học không phục sức một cách lập dị song trong cử chỉ của họ vẫn phảng phất sự lập dị. Lối đi đứng của họ thường ngổ ngáo, hoặc rụt rè. Khi cười, họ ráng mở toang miệng để tỏ vẻ hồn nhiên, thành thật, hoặc ngậm chặt hai môi như sợ hé ra thì vi trùng cùi sẽ bay vào cuống họng …
Đội lốt « cớm », tôi khệnh khạng bước ra ngoài hành lang. Lôlô reo lên :
-Trời, giống quá, giống quá !
Nàng phải là con người mắc bệnh hay quên kinh niên nên mới có thể vô tư vô lự như thế khi những nguy hiểm bậc nhất đang đè nặng trên vai nàng. Mật vụ Sô viết đông như kiến cỏ, họ có thể xuất hiện trong phút chốc vậy mà nàng vẫn dửng dưng như không. Không những nàng nhìn tôi một cách đĩ thõa, nàng còn cười một cách đĩ thõa hơn nữa.
Faben bước xuống cầu thang trước tiên. Lôlô cố ý đi chậm lại để phà hơi thở vào mặt tôi, song tôi đã tránh sang bên. Nàng bèn phóng cho tôi một luồng nhỡn tuyến hờn giận như muốn hăm dọa :
-Coi chừng, anh không thoát khỏi tay tôi đâu !
Đèn bên dưới đã tắt gần hết. Đêm khuya, khách sạn tắt đèn là chuyện thông thường nhưng tôi nhận thấy phía sau bức màn sắt sự tiết kiệm đã thành sự biển lận. Một lữ quán rộng rãi như lữ quán Quốc gia mà từ trên lầu xuống từng dưới chỉ có vẻn vẹn một bóng đèn 25 nến. Vâng, tôi không dám nói ngoa. 25 nến là tôi rộng lượng, chứ thật ra chỉ độ 15 nến là cùng. Quầy tiếp tân cũng có một bóng đèn, lớn hơn và sáng hơn, nhưng tối đa là 40 nến. Diện tích bên dưới đang bị bóng đêm xâm chiếm là 200 mét vuông, cho nên đèn điện 100 nến chỉ tương đương với một cây đèn cầy nhỏ bằng cái bút chì đặt trong phòng ngủ.
Dưới cầu thang không có ai. Sau quầy tiếp tân, tôi chỉ thấy một gã đàn ông đầu hói. Hắn đang gục xuống cuốn sổ vãng lai.