Điệp Vụ Săn Người

Chương 5 (tt)

Docsach24.com
ôi thở dài. Ai cũng cho tôi là điệp viên bình tĩnh, chính tôi cũng tự hào như thế. Giờ đây bản lãnh của tôi đã tiêu ma hoàn toàn trước tài quan sát tinh tế của một nữ nhân viên KGB tầm thường. Chẳng qua tôi để lộ xúc cảm trên mặt là vì tôi quá mê man sắc đẹp của nàng. Chung quy cũng vì đàn bà, vì cái bệnh mê gái muôn thuở bất trị của điệp viên Z.28. Nàng đã dọc được tư tưởng của tôi nên tôi không buồn nghĩ đến đào tẩu nữa. Chậc, đến đâu thì đến, nếu chẳng may mất mạng, cũng thôi...

Xe hơi chạy qua Công trường Đỏ. Tôi hỏi nàng:

-Cô giải tôi về trụ sở  KGB?

Nàng phá lên cười:

-Giải ông về trụ sở KGB để làm gì?

-Cô vừa nói rằng cô là nhân viên KGB.

-Vâng, em đâu có chối. Nhưng trong lúc này, em lại là nhân viên sở Du lịch có bổn phận lo liệu cho ông được thoải mái trong thời gian lưu lại Mạc tư khoa.

-Trời ơi, tôi điên mất cô ơi!

-Không nên điên ông ạ. Nếu ông điên, ông để những người đàn bà đẹp kia cho ai?

-Những người đàn bà đẹp nào?

-Đừng giả vờ nữa, ông ơi. Em biết ông sắp gặp nhiều người đàn bà thật đẹp.

Tôi ngó nàng sửng sốt. Tôi có cảm tưởng là sau nhiều năm căng thẳng thần kinh, tôi bắt đầu loạn óc. Nàng tự nhận là nhân viên KGB rồi lại nói là chỉ có nhiệm vụ o bế tôi. Trừ phi tôi nghe lầm (hoặc nàng cố tình nói xạo ) chứ KGB chỉ chuyên bắt người, đánh người và giết người. Để dứt khoát tôi bèn bóp chặt bàn tay nàng, nàng vội thét lên:

-Đau em quá, ông ơi!

Bàng hoàng, tôi buông tay nàng ra:

-Xin cô tha lỗi. Cô cho phép tôi đặt lại câu hỏi vớ vẩn này nhé. Có thật cô là  nhân viên KGB không?

-Ông đã hỏi em lần thứ tư rồi. Em xin trả lời lần thứ tư và cũng là lần cuối rằng em là nhân viên KGB, tốt nghiệp trường huấn luyện Kuchinô, khóa 85, ăn lương tháng đàng hoàng, hiện biệt phái sang cơ quan Du lịch Intourist. Ông nghe rõ chưa?

-Rõ.

-Phiền ông nhìn trong kiếng chiếu hậu xem xe hơi của KGB đã đậu lại chưa.

Tuy trời bắt đầu tối đen tôi vẫn nhìn thấy chiếc Tchaika bệ vệ chạy rừ rừ phía sau. Như nàng tiên đoán, tài xế lái vào lề rồi đậu lại. Tôi bèn đáp:

-Đậu lại rồi.

Cô gái chìa má ra:

-Ông hôn em đi.

Hồi nãy nàng không mời mọc tôi cũng hôn. Và ngoài những cái hôn bằng miệng tôi còn mơn trớn bằng bàn tay nữa. Trong vòng 15 phút qua, nàng vẫn đẹp như vậy, nàng vẫn ngon như vậy, nhưng tôi không còn hứng nữa. Lòng tôi trở lại lạnh băng vì sợ.

Thấy tôi trù trừ, nàng giục:

-Hôn em nhanh lên, còn rềnh rang gì nữa?

Từ xưa đến nay, tôi quen ra lệnh cho đàn bà, ít khi đàn bà ra lệnh cho tôi trong tình yêu. Lần này, cũng như lần ở Nữu ước, đàn bà đã ra lệnh cho tôi. Nàng ra lệnh cho tôi hôn nàng một cách dõng dạc và oai vệ như thể nàng là đại tướng tổng tư lệnh còn tôi chỉ là anh chuẩn úy quèn. Tôi ngả về phía nàng. Nàng dẩu mỏ:

-Ôm chặt lấy em.

Vâng, tôi xin hôn, tôi xin ôm chặt lấy bà. Bà muốn nhân viên KGB chụp hình tôi làm trò con heo phải không? Tôi cũng chẳng cần. Trong thư khố của họ đã có hàng trăm tấm hình làm trò con heo của điệp viên Z.28. Thêm một vài tấm hình nữa cũng không chết ai. Tôi choàng vai nàng, sửa soạn biểu diễn tài nghệ thì nàng lại hất tôi ra:

-Xong rồi. Yêu cầu ông buông tôi ra.

Cái gì “xong rồi “? Nàng điên, hay tôi điên? Tôi đang lơ mơ như say khói thuốc phiện thì nàng nói:

-Trước mặt là khách sạn Quốc gia, ông đã nhìn thấy chưa? Người đàn bà ông có nhiệm vụ giúp đỡ hiện có phòng trong khách sạn. Phòng số 34. Phòng số 34, yêu cầu ông nhớ kỹ.

-Vâng, phòng số 34, nhưng người đàn bà ấy là ai, và cô, cô là ai?

-Tôi không được phép biết ông là ai và ông cũng không nên hỏi vặn tôi nữa. Tôi chỉ có nhiệm vụ thông báo rằng người đàn bà ấy đã đến Mạc tư khoa, và đang ở lại lữ quán Quốc gia, phòng số 34.

-Lôlô phải không?

-Lôlô nào?

-Hay là Kira?

-Kira nào? Nếu ông thích điên thì sau khi hoàn thành công tác, ông điên cũng chưa muộn. Tôi không biết Lôlô hoặc Kira là ai. Theo chỉ thị, ông phải tiếp xúc ngay với thiếu phụ ở phòng số 34. Tiếp xúc ngay, ông nhớ chứ?

-Nhớ.

-Trong trường hợp cần thiết ông mới được phép liên lạc bằng máy vô tuyến.

-Với ai?

-Với người đàn bà ông có bổn phận liên lạc.

-Tìm đâu ra máy vô tuyến?

-Trong túi ông. Tôi yêu cầu ông hôn tôi và ôm cứng lấy tôi để bỏ máy vô tuyến cầm tay vào túi áo ông. Ông là người đàn ông rất khôi ngô, rất lịch sự, tôi rất có thiện cảm nhưng xin ông đừng vội hiểu lầm thiện cảm với ái tình. Nếu ông là kẻ thù của tôi, tôi có thể đâm ông một lát dao vào tim không thương tiếc, cũng không hối hận.

-Trời, nghe cô dọa, tôi phát ghê răng.

-Ông coi lại túi áo đi... Máy vô tuyến được chế tạo theo một kỹ thuật riêng, lời nói được ghi trên băng kim khí và chuyển thành siêu âm, đối phương không tài nào nghe nổi. Mỗi lần nói không được lâu quá 3 giây đồng hồ, nghĩa là ông chỉ được dùng những câu rất ngắn. Ông đã nhớ chưa?

-Nhớ.

-Trong vòng một phút nữa, tôi sẽ đậu xe, tắt máy cho ông xuống. Ông sẽ theo tôi vào bên trong khách sạn. Từ khi ấy trở đi, ông là Bêra, công dân Libăng, còn tôi vẫn là nhân viên Intourist. Ông nhớ chưa?

-Nhớ. Tôi có cảm tưởng cô là bà giáo còn tôi chỉ là học trò đồng ấu.

-Ông là người lắm lời. Hoạt động ở đây mà lắm lời như ông thì chẳng mấy chốc trở thành đống xương trắng hếu dưới hầm trại giam mật vụ Lubiănka.

-Tôi đã đến đấy một vài lần.

-Phải, người ta  cho tôi biết ông là điệp viên siêu đẳng, chỉ thắng và chưa bao giờ thua. Nhưng lần này ông ráng coi chừng... Nếu thua thì mất xác, chứ không quay về được đâu. Ông chết là điều đáng tiếc, hơn nữa nếu nạn nhân là tôi, vì tôi còn nhiều việc phải làm. Mất gần 10 năm trời sửa soạn bố trí, tôi mới lọt được vào KGB.

-Cô là nhân viên nhân viên của ông Sì mít?

-Sì mít là ai?

-Phải rồi, cô là nhân viên của bà Côrin.

-Hết Lôlô, Kira, giờ đến Sì mít và Côrin... Nếu tôi biết ông tò mò như thế này, tôi đã thẳng tay từ chối. Hoạt động ở Mạc tư khoa rất nguy hiểm, chỉ xểnh một giây đồng hồ là chết. Đến nơi rồi đó, ông mở cửa xuống đi.

Tôi tuân lời nàng như cái máy. Té ra nàng không phải nhân viên mật vụ Sô viết chính hiệu. Tuy nhiên, tôi chỉ biết được có thế. Tôi không thể biết nàng là nhân viên CIA hay nhân viên tình báo Tây Đức. Biết đâu nàng lại là nhân viên của Vêlana, người đàn bà bí mật đã giúp tôi hoàn thành điệp vụ Bóng Ma...

Nàng còn trẻ nhưng có vẻ đã hoạt động lâu năm trên đất Nga nên có cử chỉ già dặn. Nàng chưa biết tôi là Z.28, vì nếu biết nàng đã không dạy tôi kín mồm kín miệng.

Tôi lẳng lặng theo nàng vào bên trong khách sạn Quốc gia.

Trời đã tối hẳn.

Đây là lần đầu tôi đến khách sạn Quốc gia. Về phương diện tiện nghi, nó là đàn em của khách sạn Metropole, mặc dầu khách sạn Metroploe còn đàn em của những khách sạn hạng trung ở Sàigòn. Nó tọa lạc không xa Công trường Đỏ, nghĩa là không xa trung tâm thủ đô bao nhiêu. Đứng trên bao lơn, khách có thể nhìn thấy tháp canh ngất ngưởng của nóc điện Cẩm linh và tòa bảo tàng viện Lênin, vuông vức, thô tháp, chẳng có đặc điểm nào đáng ghi vào lịch sử thẩm mỹ.

Trong văn phòng ông Hoàng đã có một cuốn chỉ nam dầy cộm về các lữ quán ở Liên sô. Tôi từng đọc đi đọc lại nhiều lần nên đã biết rằng lữ quán Quốc gia là một lữ quán già nua, riểm cửa bị mối ăn, trần phòng bị nứt nẻ, ghế ngồi không gắn lò xo nên rất khổ cho bắp thịt mông, nhất là bắp thịt mông quen với nệm dầy hai chục phân tây của đàn ông đau lưng và... yếu thận. Nhưng tất cả những cái khổ ấy vẫn chưa bằng cái khổ của phòng tắm. Gọi là phòng tắm cho đẹp chứ thật ra chỉ là những căn buồng chật chội, mùi kê din nhức đầu không át nổi mùi khai khai của nước tiểu.

Nghĩ đến đó tôi suýt lộn mửa. Nhưng cô gái KGB Intourist đã giới thiệu tôi với một nhân viên phục sức chỉnh tề, có lẽ là quản lý khách sạn. Hắn chạy đến bắt tay tôi.

Tôi vội quay lại, và bắt gặp cái nhìn bốc khói của Lôlô. Vâng, Lôlô bằng xương bằng thịt. Lôlô khêu gợi và dâm đãng hơn bao giờ hết, đang ngồi trên ghế dài kê dọc bức tường. Nàng bắt chéo chân, lặng lẽ hút thuốc lá, mắt nàng dán vào người tôi.

Y phục của nàng không hở hang như thường lệ. Có lẽ nàng cần phục sức đứng đắn để tỏ ra rằng nàng lặn lội sang Nga là để gặp “chồng” chứ không phải để du hí. Nhưng cũng có lẽ vì thời tiết không lấy gì làm ấm. Trời lạnh như thế này, nàng mặc áo hở cổ bằng hàng mỏng để mà sưng phổi ư? Tuy vậy, trong bộ xiêm áo bằng dạ màu tím nhạt, che kín cổ, che kín tay, che kín phân nửa đùi non, tôi vẫn nhìn thấy một cái gì khác lạ. Ngắm nàng, tôi vẫn có cảm tưởng là nàng đang lõa lồ.

Luồng mắt thật đĩ của nàng làm tôi khựng người. Nếu nàng cứ tiếp tục khiêu khích bằng mắt như vậy thì một trong hai trường hợp bất lợi sau đây sẽ xảy ra: hoặc tôi dằn lòng không nổi sẽ rảo bước lại ôm bừa lấy nàng, hoặc nhân viên khách sạn Quốc gia khám phá ra chúng tôi đã quen nhau từ trước. Tại Nữu ước, tôi đã dặn nàng kỹ lưỡng. Gặp tôi nàng phải làm bộ phớt tỉnh, coi tôi như người lạ. Vậy mà nàng không thèm nghe. Không những nàng nhìn  tôi đắm đuối, nàng còn sửa soạn cười tình với tôi nữa.

Dường như cô gái KGB đã bắt gặp phản ứng của Lôlô. Bằng chứng là nàng hơi nhăn mặt. Lôlô không chịu phục thiện, nàng còn xây người lại ném cho cô gái KGB một luồng nhỡn tuyến thách thức, như thể muốn hắt vào mặt nàng câu nói bất chấp:

-Hừ, gã đàn ông này là vật sở hữu của tôi, chớ đụng vào mà mất mạng.

Tôi hối hả bước lại thang máy. Không hiểu sao lữ quán Quốc gia là lữ quán bậc trung mà thang máy lại chạy êm ru. Viên quản lý lễ độ theo tôi vào thang máy lên lầu ba. Thang máy không thơm tho như thang máy trong các khách sạn lớn ở Tây phương song cũng không đến nỗi hôi hám. Tôi dựa lưng vào vách thang máy trong khi viên quản lý nhìn tôi cười ruồi. Mặt hắn nung núc mỡ, bụng hắn phưỡn ra, vòng lưng phải đến một trăm phân là ít. Hắn đã mập ú, chân lại đi vòng kiềng nên thật chán mớ đời. Nếu hắn sống ở Sàigòn thì đến răng long bạc đầu cũng không tìm ra người yêu. Phụ nữ thời nay rất thèm tiền nhưng khó thèm nổi cái thùng nước lèo nghẹt thở ấy. Nhìn hắn, tôi có cảm giác như nhá phải miếng mỡ gây gây trong bí tết.

Viên quản lý không rền rang trong phòng tôi. Hắn chỉ dẫn tôi đến nơi, mở cửa cho tôi vào rồi nói, câu nói thông thường mà tôi đã nghe hàng ngàn lần:

-Ông cần gì xin bấm chuông hoặc gọi điện thoại. Chúng tôi có nhân viên thường trực suốt ngày đêm.

Rồi hắn quày quả đi ra.

Mỗi lần từ phi trường về lữ quán trong thành phố -dầu ở Sàigòn hay ở hải ngoại - việc đầu tiên của tôi sau khi đóng cửa phòng trọ là vào buồng tắm. Trước khi hành động, tôi phải tắm nước nóng kèm nước lạnh cho cơ thể sảng khoái. Tuy nhiên, lần này tôi lại ngồi yên trong ghế. Tôi quên cả uống huýt ky và hút Salem như thường lệ. Tâm trí đang chìm trong suy nghĩ.

15 phút sau, tôi mới nhấc máy điện thoại.

Tôi đinh ninh điện thoại viên là phụ nữ nhưng giọng nói khàn khàn như tiếng vịt đực đã làm tôi vỡ mộng. Ban đêm, tại nhiều khách sạn, nhân viên tổng đài thường là đàn ông. Theo tôi, cũng như theo ý thích của đa số du khách, đó là một lối tiết kiệm nhân lực phi lý và bất lợi. Trước khi đi ngủ và trước khi thức dậy, nam giới trên thế gian này, nhất là nam giới xa nhà, xa vợ con, xa người yêu, ưa được nghe giọng nói thánh thót như chim của giống cái hơn là giọng nói chuông rè của giống đực ( nhân tiện, tôi cũng lưu ý lữ quán Caraven ở Sàigòn về sự vắng mặt của giai nhân tổng đài ban đêm ).

Tôi yêu cầu gã đàn ông của tổng đài lữ quán quốc gia cho tiếp xúc với tòa đại sứ Libăng. Hắn vâng một tiếng cụt ngủn, rồi đường giây câm lặng. Chắc hắn đang mở điện thoại niên giám bí mật để tìm số (điện thoại niên giám ở sau bức màn sắt được liệt vào hàng tài liệu bí mật, chỉ được ấn hành rất ít, và không đầy đủ ). Đồng thời ngón tay hắn mở máy ghi âm.

Tôi chờ đã lâu lắm hắn mới thèm báo tin:

-Phiền ông đợi một lát. Vì trời tối rất khó kêu.

Chờ “một lát”, chứ nếu chờ một thế kỷ tôi cũng sẵn sàng. Tôi biết là ban đêm khó kêu nên tôi mới kêu, chứ là ban ngày ban mặt tôi đã chẳng dám liên lạc với sứ quán Libăng. Giấy tờ tôi là đồ giả, song là đồ giả thượng hạng, nhân viên lãnh sự và an ninh của sứ quán Libăng không thể nào khám phá ra.

Nghề nghiệp của tôi là nghề nghiệp của những người chuyên dùng thông hành giả. Một trong các nhiệm vụ hàng đầu của nhân viên ngoại giao ở hải ngoại là loại trừ, ngăn chặn thông hành giả, nên tôi bắt buộc phải giỏi hơn họ. Trước khi cất thông hành giả do bà Côrin đưa, tôi đã mở coi kỹ lưỡng. Tôi thận trọng đến nỗi bà Côrin phải lắc đầu le lưỡi. Nếu bà Côrin đã là điệp viên hành động, bà cũng phải thận trọng như tôi. Vì trong mấy chục năm qua, làng điệp báo trên thế giới đã có hàng chục, hàng trăm người chết oan vì sự cẩu thả của cơ sở làm giả thông hành.

Trong thế chiến thứ hai, sở thông hành giả của mật vụ quốc xã đã cẩu thả đến đỗi quên đóng dấu hoặc làm dấu sai. Ngay sau thế chiến, một số điệp viên Sô viết GRU hoạt động ở Trung đông và Á châu đã để rơi mặt nạ dễ dàng vì... thông hành giả. Kỹ thuật làm giả của GRU đã khá cao siêu, nhưng họ lại bỏ xót nhiều chi tiết bé nhỏ mà quan trọng. Tôi còn nhớ chuyện một điệp viên Sô viết mang thông hành ( giả ) có nhiệm vụ ghé lại nhiều nước Árập, bề ngoài là đại diện một nhóm đại công ty đầu tư Tây phương để nghiên cứu mỏ dầu lửa, nhưng bên trong là tiếp xúc với màng lưới do thám GRU đặt tại Trung đông. Hắn lưu lại Do Thái ba tuần lễ trước khi đến Ai Cập, Dót đăn và một số quốc gia Árập khác. GRU đã lo liệu đầy đủ, đúng ra là quá đầy đủ vì trên thông hành của hắn đã có con dấu nhập cảnh của công an Do Thaí.

Lo liệu quá đầy đủ như vậy, GRU quên bẵng rằng theo thể lệ người Mỹ đến Do Thái được miễn chiếu khán nếu thời gian lưu lại không quá ba tháng. Và nếu là người Mỹ thì từ Do Thái qua Ai Cập và Dót đăn không ai dại gì chìa thông hành ra để lãnh cái dấu đỏ ối của công an Do Thái. Tại sao? Vì các nước Árập coi Do Thái là một nước không hề có. Du khách mang vết tích trên thông hành là đã đến Do Thái đều bị cấm nhập nội. Ông điệp viên GRU không bị làm khó dễ ở Ai Cập vì chính phủ này là kẻ thù của Do Thái nhưng không áp dụng biện pháp nghiệt ngã đối với du khách. Sang đến Dót đăn, hắn gặp trở ngại. Nếu hắn biết điều trở lui thì mọi việc đã êm xuôi. Đàng này trong một lúc bốc đồng –vì gần hắn có một cô gái đẹp- hắn đã hạch sách công an biên giới. Rốt cuộc hắn bị tạm giữ và nhà chức trách phản đối kịch liệt với lãnh sự quán Mỹ. Họ cho đó là một sự khiêu khích cố ý của Mỹ vì từ xưa đến nay bộ Ngoại giao Mỹ vẫn căn dặn công dân Mỹ qua thăm Do Thái nên tránh xin chiếu khán và dấu nhập cảnh Do Thái. Cuộc điều tra cấp tốc sau đó đã chứng tỏ rằng anh chàng du khách Mỹ kia là... đại úy của GRU.

Xin dấu chiếu khán là cực hình, có khi phải đợi cả tuần, có khi ăn chực nằm chờ hàng tháng để rồi nghe họ đáp “không” một cách lạ lùng như dội nước lạnh vào mặt. Vì vậy, tôi chỉ thích nhập nội lén lút. Trong số những nước khó khăn, phe Árập đứng hàng đầu. Nước Árập Xê u đít chỉ cho nhập cảnh những người làm việc tại mỏ dầu hoặc người theo đạo Hồi đi hành hương thánh địa Mê ca. Còn Do Thái, Phật giáo, Thiên chúa, vân vân và vân vân... đều bị từ khước thẳng tay. Ku oét cũng vậy, sự cấm đoán cũng gay gắt không kém. Cho nên mỗi lần đến đó, tôi phải đội lốt giám đốc hãng dầu.

-Alô, alô, thưa ông ở phòng nào?

Tôi đang mơ mơ màng màng nghĩ đến những phiền toái của giấy thông hành và dấu chiếu khán thì trong điện thoại có tiếng ồm ồm phát ra. Tôi nổi cáu vì trên tổng đài điện thoại ghi số phòng, phòng nào kêu thì ngọn đèn mang số phòng ấy phựt đỏ. Không lẽ điện thoại viên không nhìn thấy?

Tôi bèn buông thõng:

-Quên mất số phòng rồi.

Giọng vịt đực trả lời ngay:

-Đồng chí quên số phòng thì thôi.

Nói đoạn hắn cúp điện thoại. Gã điện thoại viên tốt phước lắm mới được sinh ra ở Liên sô. Hắn là dân Liên sô mới dám cúp điện thoại của khách trọ như vậy. Vì nếu hắn là dân ở Tây phương ( hoặc ở Sàigòn của tôi ), và hắn gác tổng đài cho một khách sạn nào đó, hắn sẽ bị... a lê hấp, ban giám đốc cho về nhà xua gà, bế con cho vợ. Làm dân nước cộng sản khổ thật đầy, song lắm lúc cũng sướng. Là nhân viên khách sạn mà được quyền coi khách trọ như ăn mày không sướng ư?

Thú thật khi ấy tôi cũng sướng như hắn vì nhờ hắn vô lễ, tôi mới được thoát khỏi cái nạn điện đàm với tòa đại sứ Libăng, một trụ sở ngoại giao mà tôi chưa được hân hạnh biết tên ai, chờ đừng nói đến quen ai nữa. Kể ra tôi liều thật. Nếu tòa đại sứ Libăng trả lời, ông đại sứ đang ngồi làm việc trong văn phòng, và cho tài xế lại khách sạn rước tôi thì tôi chỉ còn nước độn thổ.

Nhưng tôi yên tâm được ngay vì lẽ ngày thứ sáu trong tuần là ngày lễ của tín đồ đạo Hồi, tòa đại sứ phải đóng cửa. Nếu mở cửa thì nhân viên cũng vắng mặt. Thứ bảy là ngày bắc cầu với chủ nhật, ngày lễ của tín đồ đạo Thiên chúa. Libăng gồm phân nửa tín đồ đạo Hồi, phân nửa tín đồ công giáo tất tòa đại sứ không làm việc từ thứ sáu đến sáng thứ hai. Trừ phi...

Chuông điện thoại reng reng.

Tôi nhận ra giọng nói đưa đẩy của viên quản lý. Hắn bắt đầu xin lỗi rối rít về vụ đường dây bị cắt. Tôi chưa kịp đáp thì hắn đã nói tiếp là gã điện thoại viên sẽ bị lôi ra trước hội đồng kỷ luật, nhẹ thì khiển trách ghi vào hồ sơ lý lịch, nặng thì đuổi khỏi khách sạn. Nếu là ở Tây phương, tôi đã xin tha cho nạn nhân. Tôi không phát biểu ý kiến vì cảm thấy vô ích. Chế độ Sô viết đã tạo ra con người bằng đá, tim óc không còn biết xúc động nữa.

Viên quản lý vẫn lải nhải:

-Sau khi nhân viên điện thoại hỗn xược với ông, tôi đã báo cáo ngay. Và tôi đã quay số gọi tòa đại sứ Libăng. Có lẽ họ sắp trả lời. Theo chỗ tôi biết, tòa đại sứ Libăng có người trực đêm tại tổng đài điện thoại. Ông cần nói chuyện với ai?

Tôi ngậm thinh. Viên quản lý đã gỡ mối bòng bong giùm tôi:

-Ông muốn báo tin cho tòa đại sứ hay là ông vừa đến Mạc tư khoa phải không? Khỏi cần, sáng thứ hai chúng tôi sẽ liên lạc với họ. Nhưng nếu ông cần gặp riêng ông đại sứ hoặc ông cố vấn, đó lại là chuyện khác.

Viên quản lý bỗng ngưng nói. Có lẽ hắn lấy bàn tay bịt kín ống nói. Rồi hắn thót ra, vui vẻ:

-May quá, họ trả lời rồi đấy!

Tôi  cảm thấy đau nhói nơi tim. Chắc chắn viên quản lý đang ghé tai vào đường dây. Và chắc chắn nhân viên KGB đã mở máy ghi âm. Tôi sẽ nói gì đây?

Nhân viên trực tại sứ quán Libăng là đàn bà, đàn bà lớn tuổi hoặc đàn bà xấu như ma mút, vì nếu là con gái măng tơ, con gái tràn trề nhựa sống, mặt đẹp hoa hồng, thân thể cân đối bốc lửa thì giọng nói không thể dấm dẳn và chanh chua như vậy:

-Sứ quán cộng hòa Libăng đây. Ban đêm, sứ quán không làm việc. Ông cần gì, sáng thứ hai kêu lại.

Mụ đàn bà tuôn ra một hồi, suýt nữa tôi bị nghẹt thở. Nhưng nghẹt thở không phải vì giận dữ mà nghẹt thở vì sung sướng. Tôi lí nhí cám ơn rồi gác máy.

Tôi thở phào một tiếng nhẹ rồi buông phịch xuống ghế. Đít tôi bỗng nẩy lên, tôi phải vịn lấy mặt bàn giấy để khỏi ngã. Tôi có thói quen buông phịch xuống ghế nhưng quên mất rằng ghế ngồi của khách sạn Quốc gia không gắn lò so, nệm lại mỏng lét nên cứng như gỗ. Trong khi tôi bắn lên, cái hộp nhỏ bằng nửa gói thuốc lá mà cô gái KGB bỏ lén trong túi áo nhảy luôn ra ngoài.

Khi ấy tôi mới nhớ đến công dụng của nó. Dạo này kỹ thuật chế tạo phương tiện truyền tin đã lên tới trình độ siêu đẳng nên mới có hình thù nhỏ bé của cái máy walkie–talkie này. Nó có đặc điểm là chạy bằng hơi bình, chỉ cần cắm vào điện tường là có hơi, cứ xạc 8 giờ đồng hồ là đủ chạy 8 phút. Tuy nhỏ bé, nó có thể hoạt động trong tầm xa 3 cây số. Nó lại có một bộ phận riêng chuyển biến tiếng nói thông thường thành siêu thanh. Đối với tôi, loại máy điện tử này là bạn thân hàng ngày, cho nên tôi đã làm quen với mọi kiểu, tuy tôi không phải là kỹ sư, tôi vẫn biết cách sửa chữa.

Tôi nâng cái máy lên ngắm nghía, từ từ kéo ăn ten ra rồi bấm nút cho chạy. Tôi chỉ nghe tiếng rè rè. Tôi alô nhiều tiếng, bên trong có tiếng trả lời ngay. Tuy nhiên, khác với dự đoán của tôi, giọng nói không phải của Kira, mà là giọng nói đàn ông. Giọng nói khàn khàn như giọng nói người nghiện, chuyên hãm thuốc phiện với nước chè xanh. Ban đêm ở Mạc tư khoa thật lạ lùng, đàn bà trốn đâu hết mà chỉ thấy rặt đàn ông, và toàn là đàn ông nói giọng khàn khàn buồn ngủ.

Từ trong máy chỉ vẳng ra một câu ngắn:

-Chào ông. Tôi là máy ghi âm. Ông muốn gì, cứ nói đi. Tôi sẽ chuyển cho chủ nhân. Và trong còng 60 phút nữa, chủ nhân sẽ trả lời.

Té ra Kira được trang bị bộ máy truyền tin R-9. Bộ máy R-9 gồm một tổng đài trung ương và một số đài cá nhân, các điệp viên “con” hoạt động trong đường kính ba, bốn cây số có thể liên lạc với “anh em” hoặc với “mẹ“không sợ đối phương nghe trộm. Dầu có đầy đủ dụng cụ tầm đài tối tân và hữu hiệu, đối phương cũng phải bó tay vì trên thực tế, tổng đài “mẹ “ chỉ gồm có một cái máy tiếp vận tự động, ghi âm những báo cáo của đài “con” cho đài “mẹ “, hoặc mệnh lệnh của đài “mẹ “ cho đài “con”. Chủ nhân của tổng đài “mẹ “có một hệ thống điện tử xách tay để liên lạc với máy tiếp vận, y ung dung hoạt động vì các phương tiện tầm đài hiện tại không thể khám phá. Bộ máy truyền tin R-9 là kết quả nhiều năm nghiên cứu, phát minh của tổ chức điệp báo Gehlen, ông tướng không mặt của Tây Đức. Các cơ quan điệp báo đông và tây đã cóp nhặt R-9 để chế tạo những bộ máy truyền tin riêng cho mình. Kira là phái viên của bà Côrin, nàng xử dụng bộ máy R-9 chỉ là chuyện tất nhiên.

Tuy vậy, tôi lại nhận thấy một điều khác thường. Hệ thống liên lạc R-9 chỉ được xử dụng trong trường hợp điệp viên chỉ huy không muốn xuất đầu lộ diện, hoặc điệp viên hành động không biết điệp viên chỉ huy là ai. Trong trường hợp của tôi, Kira không lạ tôi và tôi cũng không lạ Kira... Có thể nàng sợ lộ nên không ra mặt. Cũng có thể nàng muốn tôi... lác mắt trước một sản phẩm truyền tin vô cùng tối tân của liên bang Tây Đức. Nhưng cũng có thể...

Một tia chớp lóe lên trong đầu tôi. Tôi hừ một tiếng rồi nói vào máy:

-Tôi muốn được gặp mặt chủ nhân nội trong đêm nay.

Máy ghi âm đáp:

-Cám ơn ông. 60 phút nữa sẽ có trả lời.

Tôi thở dài nhè nhẹ rồi bước ra cửa sổ ngó xuống đường. Mỗi lần đến Mạc tư khoa, tôi thường đứng sau cửa sổ ngó xuống đường như vậy. Đứng trên lầu lữ quán Caraven ngó xuống đường còn vui, chớ ở Mạc tư khoa thì có gì vui đâu mà tôi thích ngó. Bên ngoài khung cửa là một hố đen thăm thẳm, ánh đèn yếu ớt không đủ sức xuyên qua màn lá dầy đặc của cây cổ thụ nằm chềnh ềnh trước khách sạn.

Chợt tôi nghe tiếng động. Tôi vẫn quay mặt ra cửa sổ song vẫn “nhìn thấy “, bằng giác quan thứ sáu, sự việc đang xảy ra sau lưng. Cửa phòng không khóa đang được đẩy vào. Người lạ cố đẩy thật nhẹ nhưng vì khách sạn Quốc gia lười mở cửa, lười đổ dầu nhớt vào bản lề, nên một âm thanh kèn kẹt ghê răng nổi lên.

Tôi nghe tiếng giày, và tiếng thở rồn rập. Song tôi cứ tiếp tục đứng yên. Hai bàn tay man mát vòng qua đầu và bịt mắt tôi. Nghe tiếng thở và nhất là ngửi mùi nước hoa, tôi biết là Lôlô. Nàng táo gan thật! Nàng dám đột nhập phòng tôi để tình tự. Tôi được biết nàng là người đàn bà thèm làm tình hơn cả sản phụ thèm của chua. Ngày nào nàng phải “khắc khổ “, ngày ấy nàng đau rêm mình mẩy như bị vi khuẩn bệnh cúm hành hạ. Sau cơn truy hoan, nàng trở lại khỏe khoắn, yêu đời hăng say như thường lệ.

Nàng ngoạm vào tai tôi:

-Anh định bỏ rơi em phải không?

Tôi nhún vai:

-Đời nào!

-Tại sao  thấy em đến, anh không ngoảnh mặt lại?

-Tôi tưởng là ông quản lý.

Nàng buông tay ra sau khi tặng cho tôi một cái hôn kêu ran. Nàng có vẻ bất cần. Nếu KGB đặt loa ghi âm trong phòng thì hỏng bét. May mà tôi đã quan sát kỹ lưỡng. Vì một nguyên nhân nào đó ( nguyên nhân mà tôi lờ mờ đoán biết nhưng chưa tiện nói ra sợ bạn đọc mất hứng ), KGB tạm tha cho Bêra.

Nàng đứng cách tôi nửa thước. Lửa tình từ thân thể nàng bốc ra ngùn ngụt. Tôi đã vận công để nhiệt độ trong người giảm hạ mà cũng cảm thấy nóng ran xương sống và hai bên màng tang.

Nàng đeo lấy cổ tôi suýt làm tôi  nghẹt thở:

-Ô kìa, tại sao anh lại đứng như phỗng đá thế kia?

Tôi giả vờ ngây thơ:

-Lôlô muốn tôi làm gì?

-Làm gì thì anh biết đấy.

-Nhân viên lữ quán phăng ra thì còn mặt mũi nào nữa!

-Khỏi lo. Em đã  trám miệng  họ bằng đô la rồi. Em có thể ở lại đây với anh nửa giờ. Nửa giờ cũng tạm đủ, phải không anh?

-Lôlô gặp Faben chưa?

-Chưa. Em mới gặp nhà chức trách an ninh. Lát nữa, Faben sẽ đến khách sạn và lên phòng em.

-Ông ta không bị cầm giữ?

-Không. Hoàn toàn tự do như anh và em. Nhà chức trách cho biết Faben tự ý lưu lại Liên sô.

-Hắn đòi gặp Lôlô làm gì?

-Anh hỏi một câu thận buồn cười. Faben là chồng bán chính thức của em. Chồng không gặp vợ được ư? Vả lại, nếu em không muốn gặp Faben, em đã không cất công sang tận Mạc tư khoa tẻ ngắt và chán chường như nghĩa địa chôn người. À, em hiểu rồi, anh cần biết ngoài vấn đề thuyết phục em ở lại, Faben sẽ làm gì nữa. Giản dị lắm, Faben mê em hơn á phiện trắng, đã lâu hắn không được nằm với em. Nhưng anh ơi, em ngấy hắn kinh khủng. Vì vậy, trước khi hắn đến với em, em phải đến với anh.

Nàng đòi hỏi ái tình một cách trắng trợn như thể sét ty đòi nợ. Tôi sẵn sàng giúp nàng toại nguyện, nhưng khốn nỗi hình ảnh Kira cứ ám ảnh tâm trí tôi. Nàng cắn má tôi đến gần chảy máu:

-Anh đang nghĩ đến cô nào phải không?

Tôi chống chế:

-Không.

-Vậy anh yêu em đi.

Tôi rùng mình song vẫn đứng yên. Nàng kéo tôi lại giường và trong những phút đồng hồ sau đó tôi biến thành con búp bê bằng xương bằng thịt cho nàng thi thố tài nghệ yêu đương.