Mẹ của Trần Tú Như cũng nói theo: “Tú Như nói đúng lắm, rượu thì tốt nhưng không được quá liều. Triều Dương à, cháu không được tùy ý pha rượu cho ông ấy uống đâu đấy, cái lão này cứ hễ thấy rượu ngon là chán sống luôn.”
Trần Kiến Quốc lập tức ủ rũ nói: “Hai mẹ con nhà bà không cần phải vậy chứ, dù gì cũng là năm mới, tôi uống thêm vài ly thì cũng đâu có sao?”
Tống Triều Dương mỉm cười, nói: “Thực ra rượu có một vài tác dụng như hoạt huyết và làm ấm người. Chỉ dùng lượng vừa phải, hợp lý thì không có hại mà còn tốt cho sức khoẻ nữa, ngày mai cháu sẽ pha vài ly cho chú, đảm bảo là rượu dưỡng sinh không ảnh hưởng tới sức khoẻ.
Trần Kiến Quốc lập tức bật cười ha hả rồi vỗ mạnh vào vai của Tống Triều Dương: “Tiểu tử tốt, câu này của cháu chú thích nghe nhất đấy. Thấy chưa hả vợ, Triều Dương có thể chế cho tôi loại rượu như vậy thì bà phải để tôi uống chứ?”
Mẹ của Trần Tú Như lắc đầu nói: “Triều Dương à, chuyện này giao cho cháu đấy, cháu phải để ý tới sức khoẻ của chú.”
Tống Triều Dương vội nói: “Không sao, dì cứ yên tâm đi, sao cháu có thể không màng tới sức khoẻ của chú được cơ chứ.”
Mẹ của Trần Tú Như gật đầu nói: “Vậy dì giao cho cháu, chú cháu là kiểu cứ có rượu là phải uống hết mình, nếu dám uy hiếp cháu thì cháu cứ kêu dì hoặc Tú Như xem bọn dì trị ông ta thế nào.”
Trần Kiến Quốc cười ha hả với Tống Triều Dương: “Triều Dương à, vốn dĩ nhà chúng ta ngoài chú ra thì đều là nữ vương, chú chẳng có chút địa vị nào cả. Bây giờ cháu tới rồi, vốn dĩ chú định kéo theo một trợ thủ nhưng bây giờ thấy cháu đã bị bọn họ mua chuộc rồi, chú vẫn là cô gia quả nhân.”
Tống Triều Dương cũng cười ha hả nói: “Chú à, cháu vẫn chưa bị mua chuộc hoàn toàn đâu, thi thoảng cháu cũng sẽ đứng cùng một chiến tuyến với chú.”
Câu nói này khiến cả nhà đều buồn cười, đến ngay cả Trần Tú Như cũng không nhịn được mà phải nhoẻn miệng cười.
Cũng muộn rồi, cả nhà thu dọn chuẩn bị đi nghỉ, dĩ nhiên là Tống Triều Dương vẫn ngủ ở trên sàn. Trần Tú Như chẳng hề vì chuyện tối qua hai người họ ngủ cùng một chiếc giường mà cho phép cậu hôm nay cũng được lên gường.
Cả tối họ không nói gì, ngày hôm sau đã là mùng bốn năm mới. Do ông bà ngoại của Trần Tú Như đều đã qua đời nên mọi người không còn chỗ nào phải đi chúc tết nữa. Cả nhà quây lại với nhau đánh mạt chược còn Trần Tú Như vẫn ở trong phòng mình với cái máy tính, kể cả là năm mới thì cô vẫn làm việc không ngừng nghỉ.
Chơi mạt chược một hồi, Trần Kiến Quốc nghi hoặc nhìn Trần Tú Nhiên nói: “Tú Nhiên, sao con lại đỏ thế?”
Trần Tú Nhiên đắc ý cười: “Tất nhiên rồi, ba không nhìn xem con là ai. Con không ra ngoài chơi nữa mà còn không thắng được chút tiền của mọi người thì lỗ quá đi mất.” Chân cô ở dưới gầm bàn khẽ chạm vào chân của Tống Triều Dương ý tỏ vẻ tán thưởng.
Mẹ của Trần Tú Nhiên lại quay đầu sang nhìn Tống Triều Dương nói: “Triều Dương à, không phải là cháu giở trò với Tú Nhiên đấy chứ, lần nào Tú Nhiên cần cái gì thì cháu cũng đánh ra.”
Tống Triều Dương xoa xoa mũi nói: “Cháu cũng chẳng biết làm thế nào, chắc tại cháu đánh bài kém quá.”
Trần Kiến Quốc vừa chia bài vừa cười nói: “Hai đứa đừng tưởng là dùng chút ám hiệu là có tác dụng, bây giờ ta sẽ quan sát hai đứa xem còn giở trò được không.”
“Vậy thì ba nhìn cho kỹ nhé, còn lâu con với anh rể mới ra ám hiệu, anh nói đúng không anh rể?” Trần Tú Nhiên cười hi hi chớp chớp mắt với Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương cười hê hê nói: “Quả đúng là không có ám hiệu.” Động tác nhỏ ở dưới bàn về cơ bản không thể coi là ám hiệu được vì đó là ra hiệu rõ rành rành. Có điều cái chân xinh đẹp ấy của Trần Tú Nhiên cứ không ngừng mềm mại cọ sát vào mu bàn chân cậu, quả thực khiến Tống Triều Dương khó mà chịu nổi, đây đúng thật là một sự quyến rũ quá mạnh mẽ, thậm chí còn có chút cảm giác thậm thụt lén lút.
Thấy hai vợ chồng Trần Kiến Quốc đã nghi ngờ, Tống Triều Dương sợ hai bọn họ phát hiện ra mánh khoé ở dưới bàn nên định tạm thời không cho Trần Tú Nhiên bài nữa. Thế nhưng Trần Tú Nhiên hai ván liền không có bài nên lập tức lén dùng sức dẫm mạnh một cái vào mu bàn chân của Tống Triều Dương. Tống Triều Dương chẳng còn cách nào khác chỉ đành lại cho cô bài.
Chơi thêm một lúc nữa mà Trần Kiến Quốc vẫn không phát hiện ra được là Tống Triều Dương và Trần Tú Nhiên giở trò thế nào, Trần Tú Nhiên vẫn cứ thắng liên tục, Tống Triều Dương không ngừng đánh ra cái con mà cô cần.
“Con đi lấy táo đây, ai ăn không?” Trần Tú Nhiên đứng dậy, cô thắng vui vẻ nên cơn thèm ăn đã tới.
“Mỗi người một quả đi, bọn ta thua sắp bốc hoả đến nơi rồi.” Trần Kiến Quốc lắc đầu nguầy nguậy, chơi được tám ván rồi mà hầu hết đều là Trần Tú Nhiên thắng, ông còn chưa thắng được quá ba ván.
Tống Triều Dương cũng tranh thủ lúc này đi vào nhà vệ sinh giải quyết, khi cậu quay lại thì cầm lấy trái táo mà Trần Tú Nhiên đưa cho, cậu vừa ăn vừa chơi tiếp.
Có điều là cả Tống Triều Dương và Trần Tú Nhiên đều rời khỏi chỗ nên chỗ mà Tống Triều Dương định duỗi chân ra ở giữa đã bị Trần Kiến Quốc để vào rồi, chân của cậu không duỗi ra được nữa, vốn định nhắc nhở Trần Tú Nhiên nhưng lại nghe thấy Trần Kiến Quốc lườm cô nói: “A đầu thối, con cứ giẫm chân ba làm gì vậy?”
Tống Triều Dương giật thót mình, nếu để hai vợ chồng Trần Kiến Quốc biết được Trần Tú Nhiên dùng chân để truyền tin ở dưới gầm bàn thì giở trò là chuyện nhỏ nhưng anh rể và em vợ giở trò kiểu này thì hình như hơi quá rồi.
Trần Tú Nhiên cũng hết hồn nhưng cô lại cười hỉ hả nói: “Ba để lùi chân vào đi, chân con không duỗi thẳng ra được khó chịu lắm.”
“A đầu thối, mỗi con là lắm chuyện thôi.” Trần Kiến Quốc trước giờ vẫn luôn cưng chiều con gái, lúc này ông cũng thu chân lại mà không hề phát hiện ra mánh khoé của Trần Tú Nhiên.
Nhưng chính vì vậy mà tạm thời Tống Triều Dương không dám duỗi chân ra nữa, nhưng chưa chơi được vài ván thì Trần Tú Nhiên lại lén lườm cậu, thế là cậu chỉ đành thử thò chân ra, còn Trần Tú Nhiên lần này cũng cẩn thận hơn nhiều, khi giẫm lên chân cậu thì thử khẽ chạm trước xem sao.
Tống Triều Dương chỉ đành khẽ gật gật đầu, Trần Tú Nhiên lập tức chu mỏ lên lộ ra một nụ cười vui vẻ, mánh khoé của hai người họ lại bắt đầu.
Mãi cho tới giờ ăn trưa thì mới ngừng chơi bài lại, Trần Tú Nhiên đại thắng, cô thắng được tận bốn nghìn tệ, Tống Triều Dương thua tầm hai nghìn. Còn lại là hai vợ chồng Trần Kiến Quốc.
Tất nhiên là Trần Tú Nhiên vui mừng khôn xiết, hai vợ chồng Trần Kiến Quốc thì tỏ ra không phục, họ hẹn tối tái chiến.
Tống Triều Dương vào bếp làm cơm, cậu lại để cả nhà được thưởng thức tài nghệ nấu nướng của mình, hơn nữa khi ăn cơm còn pha một ly rượu cho Trần Kiến Quốc nữa. Trần Kiến Quốc thua bạc nhưng tâm trạng lại tốt hẳn lên.
“Chị à, hôm nay anh rể thua thảm lắm, lại thua tận hơn hai nghìn.” Lúc ăn cơm, Trần Tú Nhiên cười hi hi chớp chớp mắt nhìn Trần Tú Như.
Trần Tú Như mỉm cười nói: “Thua thì thua thôi, có năm nào nhà mình đón năm mới mà em không phát tài đâu.”