Trần Tú Nhiên gật đầu lia lịa rồi đắc ý nói: “Đây là bí mật giữa hai chúng ta.”
“Đúng vậy! Bí mật của chúng ta.”
Hai người họ ra khỏi thang máy đều cười hỉ hả rồi mở cửa nhà.
“Úi, hai đứa sớm như vậy mà đã về rồi à?” Trần Kiến Quốc hơi ngạc nhiên nhìn hai người đứng trước cửa.
Trần Tú Nhiên khẽ cười một tiếng rồi nói: “Chán quá nên con với anh rể về nhà.”
Mẹ của Trần Tú Nhiên cũng nghi hoặc nhìn cô, bà nói: “Trước đây con có lần nào mà không đi tới nửa đêm mới về, bây giờ vẫn chưa tới chín giờ, bất bình thường quá đi.”
Tống Triều Dương lập tức tiếp lời nói: “Tú Nhiên thấy cháu ở đó chán quá nên về trước với cháu.”
Trần Tú Nhiên nhảy qua ôm lấy cánh tay của mẹ: “Được rồi, mẹ đừng có dùng ánh mắt đấy nhìn con nữa, sau này con không ra ngoài chơi với bọn họ nữa đâu, mẹ yên tâm chưa?”
“Thật sao?” Hai vợ chồng Trần Kiến Quốc đồng thanh hỏi, không biết là hai người họ đã nói Trần Tú Nhiên bao nhiêu lần rồi nhưng Trần Tú Nhiên vẫn thích gì làm nấy. Nghĩ con gái đã lớn rồi nên bọn họ cũng chẳng tiện nói nhiều, cuối cùng chỉ đành để mặc cô tự do, chẳng ngờ hôm nay cô lại thay đổi tính nết.
“Tất nhiên là thật rồi, anh rể mắng cho con một trận nên con cũng chẳng dám đi nữa.” Trần Tú Nhiên vừa nói vừa làm bộ uất ức trề môi nhìn Tống Triều Dương.
Vợ chồng Trần Kiến Quốc nhìn Trần Tú Nhiên rồi lại quay sang nhìn Tống Triều Dương, sao họ cảm thấy chuyện này cứ không thật sao ấy. Đúng lúc này Trần Tú Như đi ra khỏi phòng rồi nói với Tống Triều Dương: “Anh vào đây một lát.”
Tống Triều Dương nháy mắt một cái với Trần Tú Nhiên rồi đi theo Trần Tú Như vào trong phòng, sau đó cậu ngồi thẳng xuống giường.
Trần Tú Như đứng khoanh tay, hai mắt sáng quắc nhìn cậu, cô nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tống Triều Dương nhún vai nói: “Không có gì, chỉ là tôi thấy đám nhóc đó không vừa mắt nên mắng cho chúng một trận, chắc là Tú Nhiên bị tôi mắng cho tỉnh ra rồi nên theo tôi về, cô ấy còn nói là sau này không đi nữa.”
“Đơn giản vậy thôi?”
“Đơn giản vậy thôi.”
“Vậy cậu kể lại một lượt chi tiết cả quá trình cho tôi nghe xem.”
Tống Triều Dương thuật lại một lượt chuyện xảy ra trong quán bar nghệ thuật, chuyện như là pha chế thì chắc chắn Trần Tú Nhiên sẽ nói nên cậu không giấu, nhưng chuyện mà Trần Tú Nhiên hôn cậu và còn nói đưa Trần Tú Nhiên đi gặp Lệ Nhã thì dĩ nhiên là không nói được rồi.
Trần Tú Như đi vài bước trong phòng rồi đứng lại, cô cảm thấy khó hiểu nói: “Thế thì lạ thật đấy, a đầu này lại bị cậu mắng cho tỉnh ra được. Tôi và ba mẹ không biết đã mắng nó bao nhiêu lần rồi mà nó có nghe đâu?”
“Là vì mọi người không nói vào trọng tâm, hơn nữa thì bản thân cô ấy cũng đã có tâm lý nghịch phản với sự phê bình của mọi người rồi, thế nên mới không có tác dụng. Tôi mắng cái đám đó đến nỗi chúng ngậm miệng không ho he được cái gì luôn, thêm vào đó là tôi pha rượu át được bọn chúng nên Tú Nhiên liền nghe lời tôi.”
“Có lẽ là như vậy, có điều cũng là chuyện tốt, nếu nó không qua lại với cái đám tạp nham đó nữa thì tôi yên tâm rồi.”
Tống Triều Dương cười khúc khích nói: “Vậy là coi như tôi đã hoàn thành nhiệm vụ một cách trọn vẹn rồi?”
Trần Tú Như gật gật đầu: “Chuyện này cậu làm tốt lắm.”
“Cám ơn vì khen ngợi.”
Trần Tú Như mở tủ quần áo ra rồi lấy ra một tập tiền, cô rút ra một xấp rồi nói: “Chỗ này cho cậu, tự thưởng đi.”
Tống Triều Dương lập tức nói: “Không phải tôi đã nói chuyện này là quà đi kèm sao?”
Trần Tú Như đặt tiền cạnh Tống Triều Dương rồi nói: “Tôi chỉ bảo cậu đi trông chừng Tú Nhiên thôi, nhưng cậu lại có thể khiến nó cắt đứt với đám bạn không ra gì kia, cái này nhất định phải thưởng, cậu không cần khách khí đâu.”
Tống Triều Dương cười he he nói: “Vậy tôi không khách khí nữa nhé, không biết là nhà chị còn có chuyện gì khó giải quyết nữa không để tôi giúp đỡ giải quyết một thể, hình như là kiếm tiền kiểu này nhanh hơn đấy.”
Trần Tú Như lập tức tức giận lườm Tống Triều Dương rồi nói: “Cậu còn mong nhà tôi nhiều chuyện à?”
Tống Triều Dương nhét tiền vào túi rồi cười hi hi: “Tôi đùa thôi mà, sếp đừng để bụng.”
Nhìn cái kiểu trông thấy tiền là sáng mắt ra của Tống Triều Dương, Trần Tú Như bất giác cảm thấy không vui, cô nói: “Được rồi, đừng có cứ mở mồm ra là gọi sếp nữa, sẽ khiến ba mẹ tôi nghe thấy đấy.”
“Vâng, vậy tôi đi rửa mặt chuẩn bị đi ngủ đây.”
Trần Tú Nhiên ở bên ngoài vẫn đang kể với bố mẹ về sự tích tối nay của Tống Triều Dương, cái gì mà đọ sức với người ta, cậu bóp đối phương đến nỗi toát hết cả mồ hôi, xong rồi lại còn pha chế ra được một ly có tới chín sắc cầu vồng khiến bartender chuyên nghiệp cũng bị lấn át.
“Anh rể à, anh mau qua đây, ba mẹ em đều không tin những cái em nói, anh mau tới chứng thực cho em đi, nói với họ anh lợi hại thế nào.” Nhìn thấy Tống Triều Dương bước ra, Trần Tú Nhiên lập tức hô lớn lên.
Tống Triều Dương vội bước qua đó rồi cười nói: “Anh có lợi hại gì đâu, chỉ là đùa chơi thôi mà.”
Trần Tú Nhiên vẫn không tha, cô vội nói: “Cái gì mà đùa chơi, anh pha cho ba mẹ em một ly để họ mở rộng tầm mắt đi.”
Trần Kiến Quốc cảm thấy vô cùng phấn khích nói: “Triều Dương à, nếu quả thực cháu có bản lĩnh này thì nên làm một ly cho chú nếm thử. Ngày thường rượu ngon của chú chẳng ít nhưng chú chưa từng uống cốc-tai bao giờ.
Nghe Trần Kiến Quốc nói vậy thì Tống Triều Dương cũng không thể chối từ được nữa, cậu chọn ra vài bình trong đống rượu ngon của Trần Kiến Quốc. Có điều rượu ngon của Trần Kiến Quốc tuy nhiều nhưng hầu hết là rượu trắng, những loại rượu mạnh như là Vodka hay Whiskey thì lại chẳng có.
Tuy rượu không đầy đủ nhưng Tống Triều Dương vẫn chế ra được một ly cốc-tai rất ngon. Trần Kiến Quốc nếm thử xong thì khen tấm tắc. Trần Tú Như cũng đã ra ngoài xem từ lâu rồi, cô bất giác cũng cảm thấy ngạc nhiên, cô thân là một sếp lớn, tham gia vô số các buổi tiệc rượu nên dĩ nhiên cũng vô cùng quen thuộc với cốc-tai nhưng loại rượu mà Tống Triều Dương pha chế tuyệt đối hơn hẳn các bartender bình thường.
Trần Tú Như đứng đằng sau nhìn Tống Triều Dương đột nhiên phát hiện ra rằng Tống Triều Dương này quả đúng là có chút bản lĩnh, hoàn toàn không giống với vẻ thô kệch mà cậu thể hiện ra bên ngoài.
“Mọi người nhìn thấy rồi chứ, anh rể lợi hại lắm đấy, át hết tất cả bọn họ, người nào người nấy mắt trợn trừng miệng há hốc, đặc biệt là chín sắc cầu vồng ngon cực kỳ, bây giờ con vẫn có thế nhớ lại mùi thơm ấy của rượu, anh rể à, anh pha thêm một ly đi.”
Tống Triều Dương chỉ pha một ly đơn giản như vậy, Trần Tú Nhiên hiển nhiên là không hài lòng.
Tống Triều Dương lắc đầu nói: “Ở nhà không có nhiều rượu như vậy, đây đã là cái tôi có thể pha ngon nhất rồi.”
“Vậy ngày mai chú sẽ đi mua.” Trần Kiến Quốc thích rượu, ông nếm được ly cốc-tai ngon như vậy, lại còn nghe Trần Tú Nhiên nói thế nên quả thực là trong lòng ngứa ngáy khó chịu lắm rồi. Nếu không phải bây giờ đã muộn thì ông đã đi mua luôn rồi.
Trần Tú Như lập tức nói: “Không được, mấy hôm nay ba đã uống nhiều lắm rồi, phải kiềm chế lại, nếu không thì sức khoẻ không chịu nổi đâu.”