"Được rồi, không được đoán bừa, một người không có bạn trai, lại còn ở đây đoán già đoán non người khác hẹn hò rốt cuộc sẽ như thế nào, em không cảm thấy nực cười sao?” Tống Triều Dương cố ý nói sang chuyện khác.
“Dù sao thì em cũng không tin hai người, hai người chắc chắn có vấn đề gì đó.” Trần Tú Nhiên bĩu môi nói.
“Vậy em hãy cứ đợi mà xem.” Sắc mặt Tống Triều Dương vô cùng tự tin, cậu làm động tác chào với Trần Tú Nhiên, sau đó rời khỏi phòng Trần Tú Nhiên.
“Giả mạo vẫn là giả mạo, lại còn ở đây gạt em, tưởng rằng em chưa hẹn hò bao giờ sao? Đợi đấy, sớm muộn gì cũng sẽ vạch trần hai người!” Nhìn theo bóng Tống Triều Dương, Trần Tú Nhiên lẩm bẩm một câu.
Sau khi ra khỏi phòng Tống Triều Dương, nghe thấy tiếng lạch cạch trong phòng bếp, Tống Triều Dương bước vào xem, thì ra là mẹ Trần Tú Như đang băm nhân bánh chẻo.
“Dì, để cháu giúp dì!” Tống Triều Dương nói, mẹ của Trần Tú Như quay đầu lại, nhìn thấy Tống Triều Dương liền nói.
“Không cần, không cần, cháu đi nghỉ đi!”
“Sau khi đi về từ trung tâm mua sắm, vẫn rảnh rỗi tới giờ, cũng không có việc gì làm, vừa hay có thể vận động.” Tống Triều Dương liền dứt khoát cầm lấy dao, mỗi tay cầm một cái, sau đó lại cầm dao bắt đầu băm rất có tiết tấu. Mẹ của Trần Tú Như thấy động tác của Tống Triều Dương rất thuần thục, càng thêm hài lòng.
“Dì cũng nghỉ một lát đi, ở đây cháu làm là được rồi, rất nhanh thôi.” Tống Triều Dương nói với mẹ của Trần Tú Như ở bên cạnh.
“Được thôi, nhiều năm rồi, mỗi dịp Tết đến, đa phần mọi việc đều do dì làm, năm nay khó khăn lắm mới có cháu tới, dì cũng có thể nghỉ một lần.” Mẹ của Trần Tú Như cười nói một câu, sau đó quay ra phòng khách, ngồi trên sô pha xem tivi. Không tới nửa giờ đồng hồ, Tống Triều Dương liền băm xong hết toàn bộ nhân bánh chẻo, lại còn trộn xong gia vị, việc còn lại chỉ là gói.
Trong phòng khách không có ai, chắc đều đã về phòng nghỉ ngơi. Tống Triều Dương về phòng của Trần Tú Như, Trần Tú Như vẫn đang ngồi bên máy tính bận rộn gì đó. Khi cậu bước vào liền tiện tay khóa cửa phòng lại, sau đó lấy một chiếc chăn trong tủ quần áo trải ra sàn bắt đầu trùm chăn ngủ. Cậu bị tiếng pháo bên ngoài đánh thức. Tống Triều Dương ngẩng đầu lên nhìn, trời đã tối rồi, sau khi cậu ra khỏi phòng, thấy gia đình bốn người bố mẹ và hai chị em đang quây quần trong bếp gói bánh chẻo, đã sắp gói xong rồi. Bếp không lớn, năm người đứng thì hơi chật, vì thế Tống Triều Dương không vào làm phiền nữa.
Khi từ nhà vệ sinh rửa mặt bước ra thì thấy Trần Tú Nhiên đang bò trên cửa sổ reo hò: “Nhìn kìa, nhiều pháo hoa quá.” Trần Tú Nhiên chỉ pháo hoa trên trời vui mừng, háo hức nói.
“Chúng ta cũng đi đốt pháo đi.” Trần Tú Nhiên quay đầu lại nhìn thấy Tống Triều Dương liền gọi một tiếng, sau đó hớn hở lấy pháo hoa ở ban công. Trong khu dân cư có chia khu đất trống dùng để đốt pháo hoa, cách nhà không xa, đợi tới khi Trần Tú Nhiên mặc đồ xong bước ra, nhìn thấy Trần Tú Như liền gọi.
“Chị, đi cùng đi chị!”
“Thôi, chị không đi đâu!” Trần Tú Như lắc đầu.
“Để Tống Triều Dương đi cùng em là được.” Trần Tú Như vốn dĩ không thích những hoạt động vui chơi thế này, cô dường như không có thời gian rảnh rỗi, nếu có cô thà ở trong phòng đọc sách còn hơn.
“Vậy em và anh rể đi nhé.” Trần Tú Nhiên bước ra cửa thay giày, sau đó lại gọi Tống Triều Dương.
“Cẩn thận một chút.” Mẹ đang ở trong bếp nghe thấy họ định đi đốt pháo hoa liền thò đầu ra nhắc nhở.
Trần Tú Nhiên thờ ơ trả lời một câu: “Yên tâm đi mẹ, không phải còn có anh rể sao?” Trần Tú Nhiên vừa nói vừa kéo Tống Triều Dương chạy xuống lầu. Trần Tú Như nhìn thấy xong chỉ biết lắc đầu, sao cô cứ có cảm giác lần này dẫn Tống Triều Dương về như thể tìm cho em gái một người bạn chơi cùng.
Tống Triều Dương và Trần Tú Nhiên đi thang máy xuống tầng một, sau đó chạy tới quảng trường nhỏ trong khu dân cư, Tống Triều Dương xách một hộp pháo hoa lớn, Trần Tú Nhiên thì cầm một ít pháo hoa nhỏ khác, hai người hào hứng tới quảng trường. Quảng trường nhỏ đã tập trung rất nhiều người, pháo hoa rực rỡ, sáng như ban ngày, Trần Tú Nhiên không vội đốt pháo hoa, mà để Tống Triều Dương để pháo sang một bên, cô cầm một ít pháo hoa nhỏ bắt đầu đốt, nhìn pháo hoa nhỏ nổ tí tách phát ra tia lửa trên tay, Trần Tú Nhiên vô cùng háo hừng.
Đợi người trên quảng trường đã đốt gần hết, Tống Triều Dương mới đặt hai hộp pháo hoa tới giữa quảng trường, sau khi đặt xong, Trần Tú Nhiên liền bảo Tống Triều Dương đốt cho mình một điếu thuốc, sau đó cô đích thân châm ngòi hộp pháo. Sau khi ngòi pháo vừa được đốt, Trần Tú Nhiên lập tức kêu thét lên một tiếng, sau đó nhảy qua một bên. Lúc này một điểm đen từ trên trời rớt xuống, vừa hay rơi đúng chỗ Trần Tú Nhiên đứng. Tống Triều Dương vốn đang ngẩng đầu chuẩn bị đốt pháo hoa, vừa hay nhìn thấy điểm đen này, điểm đen mỗi lúc một gần, Tống Triều Dương có thể nhìn thấy, đây có lẽ là một quả pháo chưa nổ, và đang lấp lánh ánh lửa.