"Rầm!” Trần Tú Nhiên hét to rồi dừng đánh bài. Có sự phối hợp của Tống Triều Dương, Trần Tú Nhiên muốn không thắng tiền cũng khó, chỉ một hồi thôi đã thắng được vài nghìn rồi.
“Nè, chú thấy không đúng lắm, sao Tú Nhiên thiếu bài gì thì Tiểu Tống cháu lại đánh đúng quân bài đó ra.” Trần Kiến Quốc vừa xáo bài vừa hồi tưởng lại nhìn hai người họ.
“Phải đó, hai đứa tụi cháu làm gì thế?” Lúc này mẹ của Trần Tú Như mới hoàn hồn lại hỏi.
“Sao có thể? Con và anh rể cùng lắm chỉ mới quen biết một ngày thôi, có sự thấu hiểu gì với anh ta được cơ chứ?” Tất nhiên có đánh chết Trần Tú Nhiên cũng không thừa nhận.
“Vậy chúng ta đổi chỗ đi.” Mẹ của Trần Tú Nhiên trợn mắt nói.
“Có gì không đổi được chứ?” Trần Tú Nhiên cãi bướng, đứng dậy sau đó ngồi ở đối diện Tống Triều Dương, kết quả sau khi đổi chỗ, lại đánh thêm hai ván, Trần Tú Nhiên chưa thắng qua ván nào, trái lại là hai ông bà bắt đầu thay phiên nhau thắng bài, Tống Triều Dương vẫn là người thua cuộc lớn nhất, nhưng Tống Triều Dương vẫn mặt mày hớn hở, Trần Tú Như đã nói qua, nếu trong nhà muốn đánh mạt chược thì Tống Triều Dương cứ việc thua là được, xong chuyện Trần Tú Như sẽ bồi thường gấp đôi cho cậu.
Đang chơi vui vẻ, chân của Tống Triều Dương đột nhiên bị đạp một cái, cậu rút mạnh về sau, lúc ngẩn đầu lên mới thấy Trần Tú Nhiên lại nháy mắt ra hiệu với cậu.
“Sao vậy, lại muốn giở trò gì nữa?” Tống Triều Dương nghi hoặc nhìn Trần Tú Nhiên.
“Yên phận chút đi, ngoan ngoãn ngồi đánh bài.” Trần Kiến Quốc đột nhiên cười híp mắt nói, Tống Triều Dương giật mình, nhanh chóng rút chân lại.
“Ai giở trò chứ, ba đừng vu oan người ta.”
“Con không giở trò, vậy con đá bậy cái gì? Xém chút đá vào chân ba rồi.”
“Chân ngứa con cọ tí không được sao?”
“Được thôi cọ lên chân ba đi.” Trần Kiến Quốc trực tiếp duỗi thẳng chân ra, để dưới bàn, lần này khiến Trần Tú Nhiên hoàn toàn hết cách. Sau khi Trần Tú Nhiên thua hết số tiền vừa thắng, lại thua thêm hai nghìn mấy đồng nữa, cuối cùng nhận ra không còn hi vọng thắng lại nữa đành chán nản bỏ cuộc. Khi Tống Triều Dương vừa mới về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi trên mền một lúc, bên ngoài đột nhiên vang ra tiếng của Trần Tú Nhiên.
“Anh rể, anh rể.”
“Sao vậy?” Tống Triều Dương mở cửa phòng bước ra ngoài hỏi.
“Nếu anh không bận thì qua đây giúp em một chút.” Trần Tú Nhiên nghiêng đầu nói, đang làm gì trước máy tính vậy? Lại nháy mắt với Tống Triều Dương nói, nha đầu quỷ này lại muốn làm gì nữa? Trong lòng Tống Triều Dương thắc mắc, nhưng vẫn đóng cửa phòng lại, theo Trần Tú Nhiên đến phòng cô. Hai người vừa vào phòng, Trần Tú Nhiên liền khóa cửa phòng lại sau đó nói với Tống Triều Dương, “Chân của em vẫn còn đau.”
“Còn đau?” Tống Triều Dương nghi ngờ nói.
“Chẳng phải lúc em về đã khỏe lại rồi sao?”
“Là do em không muốn để ba và mẹ em lo lắng, thực ra vẫn còn hơi đau.”
“Vậy phải làm sao? Em thoa rượu thuốc chưa?”
“Thoa rồi.” Trần Tú Nhiên trả lời.
“Hay là anh nhấn vài cái giúp em đi.”
“Vừa nãy còn có tác dụng, bây giờ trên cơ bản không còn tác dụng gì nữa.” Tống Triều Dương giải thích.
“Ồ, như vậy à…” Trần Tú Nhiên trả lời sau đó nhìn chằm chằm Tống Triều Dương gần một phút. Tống Triều Dương không biết tại sao Trần Tú Nhiên lại nhìn mình chằm chằm, theo bản năng lấy tay sờ vào mặt mình.
“Sao vậy, mặt anh dính gì à?”
“Không phải.” Trần Tú Nhiên lắc đầu, “Em chỉ muốn hỏi một câu.”
“Anh thật sự là bạn trai chị em à?”
“Sao lại hỏi như vậy?” Tống Triều Dương hồi hộp một phen, nhưng sắc mặt vẫn như thường mà hỏi.
“Tại sao em cho rằng anh giả mạo?”
“Em cảm thấy anh chính là giả mạo.” Trần Tú Như ngẩng đầu lên nói.
“Nói thử xem, tại sao em lại cảm thấy như vậy?” Tống Triều Dương ngồi lên chiếc ghế bên cạnh nói.
“Còn phải nói sao? Tính cách chị em như thế nào em là người hiểu rõ nhất, một tuần trước chị ấy vẫn còn độc thân, trong một tuần ngắn ngủi đã tìm được bạn trai. Với tính cách của chị ấy, nếu không phải là đàn ông mạnh hơn gấp hai ba lần thì không bao giờ lọt vào mắt chị ấy, huống chi còn là một nhân viên cấp dưới, vì vậy nói anh là bạn trai chị ấy, có đánh chết em cũng không tin.”
“Thông thường tình cảm ập đến thì không có bất kì lý do nào.” Tống Triều Dương miễn cưỡng giải thích.
“Một tuần thì có thể có tình cảm gì chứ, xí, đừng đánh lừa mọi người nữa, chưa tự mình trải qua lẽ nào chưa nhìn thấy bao giờ? Hai người thực sự yêu nhau thường chú ý đến mọi hành động của đối phương, nhưng nhìn hai người xem, khi ở bên nhau, ngoại trừ giả vờ giả vịt ra, hầu như ngay cả một ánh mắt nhìn nhau cũng không có, nếu nói hai người có tình cảm với nhau vậy mới là gặp phải ma đấy.”
“Nếu anh không hẹn hò với chị em thì làm sao ngủ chung một phòng được?” Tống Triều Dương hỏi ngược lại, một câu hỏi khiến Trần Tú Nhiên cứng họng.