"Đây là kẻ nào ăn nói linh tinh vậy?” Bị vạch trần chân tướng, Chủ nhiệm Hồ trong lòng hoảng hốt, tức giận hỏi.
“Là người anh em này nói!” Phụ huynh này chỉ vào Tống Triều Dương.
“Chú em, cơm có thể ăn đại nhưng lời nói thì không được nói bừa!” Chủ nhiệm Hồ ánh mắt hung hãn, hằn học nhìn Tống Triều Dương, “Số tiền gần ba trăm nghìn tệ, bệnh viện đã miễn cho anh rồi, điều này đã là tận tình tận nghĩa, anh chỉ cần ký tên trên biên bản này là được.”
Cũng may đây là trong phòng bệnh, nếu như ở nơi không có người như phòng làm việc, Chủ nhiệm Hồ thậm chí còn định ép Hoàng Quốc Sinh ký tên. Chỉ cần ký tên, đi ra khỏi cảnh cửa này, mặc cho Hoàng Quốc Sinh muốn giở trò gì cũng không sợ.
Họ lừa đảo cũng chia đối tượng. Người có tiền và có thế vào, cùng lắm cũng chỉ nằm viện vài ngày, họ sẽ dùng mọi lí do, khách sáo dỗ dành người ta rời đi.
“Chúng tôi sẽ không ký đâu, nếu anh không để chúng tôi đi, chúng tôi sẽ báo cảnh sát.” Tống Triều Dương lạnh lùng nói.
Động tĩnh trong phòng bệnh quá lớn, rất nhiều người nhà và người bệnh có thể hoạt động ở lối đi đều đã vây trước cửa xem náo nhiệt. Chủ nhiệm Hồ không dám làm bừa trước đám đông, lại sợ sự việc diễn ra quá lâu, những người bệnh khác sẽ biết chuyện.
Ông ta trừng mắt nhìn Tống Triều Dương một lúc mới nghiến răng nói một chữ “Cút”!
“Không thể nào cứ bỏ qua như vậy được!” Hoàng Quốc Sinh đã cắn rách môi, “Đó là tiền cứu mạng mẹ tôi!”
“Hãy đưa bà cụ ra trước đã, chúng ta tính kế lâu dài.” Tống Triều Dương nhắc nhở.
Vừa nghe thấy chữ bà cụ, Hoàng Quốc Sinh liền lập tức bình tĩnh. Nếu như xảy ra xung đột, ảnh hưởng tới mẹ, anh chết trăm lần cũng không chuộc hết tội.
Hoàng Quốc Sinh nghiến răng, mắt đỏ sọng liên hệ xe cứu thương.
Nhiều người vây xem xung quanh, hơn nữa còn có người quay clip lại, Chủ nhiệm Hồ cũng không dám làm bừa. Mấy kẻ xã hội đen mạo danh bác sỹ mà ông ta dẫn tới canh gác ở trong phòng, đề phòng Hoàng Quốc Sinh nói bừa với những bệnh nhân khác.
Sau hơn nửa giờ đồng hồ, xe cứu thương tư nhân mà Hoàng Quốc Sinh gọi cũng đã tới. Hai y tá đi cùng xe cứu thương đẩy một chiếc giường bệnh di động xuống, khiêng bà lão đang ngủ mê man lên.
“Sao thế này, định đưa mẹ đi đâu vậy?” Vợ của Hoàng Quốc Sinh xách một hộp cơm vừa mới về tới nơi.
“Ra ngoài rồi nói.” Hoàng Quốc Sinh hậm hực một tiếng, toàn thân lộ vẻ hung hãn.
Nhìn thang máy khép lại, Chủ nhiệm Hồ lộ nụ cười dữ tợn.
…
“Sao lại đi xuống tầng hầm, xe cứu thương không dừng ở ngoài cửa sao?” Thấy y tá nhấn phím xuống tầng hầm, Tống Triều Dương lập tức phát hiện ra điều không ổn.
“Bảo vệ bãi đậu xe bệnh viện không cho dừng, bảo chúng tôi đậu thẳng xe xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.” Bác sỹ phụ trách xe cứu thương nói.
“Ngoài cửa không có vị trí trống sao?” Tống Triều Dương lại hỏi.
“Có rất nhiều nhưng không cho chúng tôi dừng.” Bác sỹ lại nói.
“Thế này là muốn gây sự đây mà!” Tống Triều Dương cười nhạt một tiếng, nói với vợ chồng Hoàng Quốc Sinh và bác sỹ phụ trách xe cứu thương: “Đợi lát nữa có lẽ sẽ xảy ra chuyện, mọi người bảo vệ bà cụ, cứ đi đi là được, việc còn lại để tôi đối phó.”
“Đám súc sinh này dám ngăn cản không cho chúng ta đi?” Hoàng Quốc Sinh nghiến răng, bên trên đã xuất hiện tia máu.
“Đã nói là súc sinh, còn có việc gì mà chúng không dám làm?” Khóe miệng Tống Triều Dương nở nụ cười mỉa mai.
Tống Triều Dương dám chắc rằng, bệnh viện này tuyệt đối không thể dễ dàng tha cho mình và Hoàng Quốc Sinh rời đi. Chí ít cũng phải ép Hoàng Quốc Sinh ký tên trên biên bản mới được, hoặc là nhân tiện dạy bảo mình một trận. Ai bảo mình vạch trần âm mưu của người ta trong phòng bệnh.
Cậu lại vỗ vai bác sỹ, dùng biểu cảm và ngữ khí như thể trời sắp sập xuống nói: “Đợi lát nữa mặc kệ xảy ra việc gì, cứ bảo tài xế đạp lút bàn đạp ga, liều mạng lái về phía trước, bất chấp phía trước có thứ gì cản trở. Chỉ cần dừng xe lại, người ta sẽ dám lấy mạng anh!”
“Không phải chứ đại ca, các người đắc tội với ai vậy?” Bác sỹ bán tín bán nghi hỏi.
“Nếu như không muốn chết thì hãy nhắc tài xế trước đi.” Tống Triều Dương nhấn khắp một lượt nút ấn của tất cả các tầng đi xuống, cố gắng kéo dài thời gian.
Chủ nhiệm Hồ ngồi trong phòng giám sát ánh mắt lạnh lùng nhìn cảnh giám sát trong thang máy, tay cầm một chiếc bộ đàm, chuẩn bị ra lệnh bất cứ lúc nào.
Việc này xử lý không xong, nếu như để lộ ra ngoài, không những ông ta không được trích phần trăm, ngược lại còn bị phạt tiền. Vì thế Chủ nhiệm Hồ lo lắng hơn bất cứ ai hết, hôm nay bằng mọi cách ông ta cũng phải bắt Hoàng Quốc Sinh ký tên trên biên bản.
Bệnh viện này đã có một bộ quy trình tương đối hoàn thiện, mỗi bệnh nhân vào viện đều sẽ bị điều tra, để phòng người bệnh nhìn có vẻ không mấy bắt mắt bất ngờ xuất hiện người thân có thế lực.
Hoàng Quốc Sinh là người thật thà, thân thế sớm đã bị ông ta điều tra rõ ràng. Nhà tuy là người gốc Tân Hải nhưng là ở khu ngoại ô. Nhà trước đây là hộ di dời, có chút tiền, có một căn nhà cũ chuẩn bị tháo gỡ, cũng không có người thân quyền thế. Tính cách và thân thế giống Hoàng Quốc Sinh, thực ra chính là con mồi tốt nhất trong mắt họ. Nếu như không có sự xuất hiện của Tống Triều Dương, họ sẽ có thể ép Hoàng Quốc Sinh bán căn nhà cũ, vắt cạn giọt máu cuối cùng của anh ta.
Ngồi nhìn giấc mộng vỡ tan, Chủ nhiệm Hồ hận tới nghiến răng nghiến lợi. Ông ta nghi ngờ rằng Tống Triều Dương chính là nguyên nhân gây ra cục diện hiện tại.
Hoàng Quốc Sinh đã đưa mẹ tới bệnh viện này mấy tháng rồi, vẫn luôn biểu hiện rất bình thường, hôm nay sau khi đột nhiên vay tiền em họ xong, thái độ thay đổi một trời một vực, nếu nói chuyện này không liên quan tới Tống Triều Dương, đánh chết Chủ nhiệm Hồ cũng không tin.
Chủ nhiệm Hồ đang thầm hạ quyết tâm nên không chú ý tới động hướng trong thang máy, cũng không phát hiện ra rằng tại sao thang máy tới mỗi tầng đều sẽ dừng lại một lần. Đa số tầng, sau khi thang máy mở cửa, ngoài cửa đều không có người đợi thang máy.
Bác sỹ bị Tống Triều Dương ép gọi điện cho tài xế vẫn còn đang bán tín bán nghi.
Thang máy cuối cùng cũng đi xuống tới tầng hầm. Mấy người đều nhớ sự bố trí của Tống Triều Dương trong thang máy, cửa thang máy vừa mở ra, lập tức nhanh chóng đẩy giường bệnh chạy về chỗ xe cứu thương đang dừng.
Vội vàng khiêng bà cụ lên xe cứu thương, bác sỹ không phát hiện ra bất cứ tình trạng khả nghi nào còn định cười nhạo vài câu, đột nhiên vọng tới tiếng bánh xe ma sát mặt đất chói tai, một chiếc xe chuyên dụng bất ngờ lao ra từ bên cạnh, chắn trước mặt xe cứu thương.
Chủ nhiệm Hồ nhìn thấy, cười dữ dằn một tiếng, liền tắt camera giám sát bãi đậu xe tầng hầm.
“Mẹ kiếp…”
Nhìn thấy bảy tám gã đàn ông nhảy xuống từ trên xe chuyên dụng cầm dao sáng loáng, bắp tay và lồng ngực chằng chịt hình xăm, kẻ nào kẻ nấy tướng mạo hung tàn, tài xế xe cứu thương buột miệng chửi một câu.
“Mọi người đi mau!” Tống Triều Dương quát một câu, đóng cửa sau xe cứu thương.
Cũng may có Tống Triều Dương nhắc nhở trước, tài xế không tắt máy. Sau khi anh nhìn thấy cảnh tượng giống như trong phim ảnh, trong đầu đã không còn ý thức suy nghĩ nữa, chỉ nhớ người phụ trách xe cứu thương vừa rồi gọi điện dặn dò anh, đạp mạnh bàn đạp ga, chỉ biết lao về phía trước, dừng xe sẽ là mất mạng.