"Hơn nữa bệnh viện này nhất định đã sử dụng chiêu trò thay xà đổi cột. Nhập khẩu thuốc đặc trị, đừng nói hai vạn một mũi, cho dù là mười vạn một mũi cũng có. Nhưng anh làm sao chứng minh được rằng họ đưa cho bác gái dùng, thuốc đặc trị chắc chắn có, người ta để hết ở trong kho thuốc, nhưng chỉ để đối phó với các cơ quan liên quan kiểm tra mà thôi. Tiêm dinh dưỡng giá một vài đồng có đầy trong các tiệm thuốc trên đường phố. Khi tiêm cho anh mới dùng loại giả ngay lúc đó, tôi dám bảo đảm, mỗi lần tiêm xong, bác sĩ chắc chắn sẽ lập tức lấy kim tiêm ống tiêm đi, mục đích là để tiêu hủy chứng cứ.
Nghe đến đây, các bệnh nhân trên bốn giường khác và người nhà liền thảo luận với nhau. Những chuyện khác có phải là thật hay không thì không biết, nhưng miễn là tiêm thuốc đặc trị, chưa từng thấy bác sĩ lấy thuốc trong phòng bệnh mà là trực tiếp đem một ống tiêm vào. Sau khi tiêm xong ngay cả nắp kim tiêm cũng lấy đi.
Hoàng Quốc Sinh càng nghe càng thấy sai, trong lòng cũng càng lúc càng trầm lắng.
“Vừa nãy anh cũng nghe rồi đó, Chủ nhiệm Hồ kia nói chi phí của bác gái sắp không đủ rồi, nhưng không tin thì anh cứ đợi đó, lát hồi Chủ nhiệm Hồ mang hóa đơn ra, chắc chắn sẽ cho thấy anh đã nợ bệnh viện rất nhiều chi phí, không trả hết tiền ông ta chịu cho anh đi mới lạ.” Tống Triều Dương lại nói.
Chiêu trò như thế cậu không biết đã nghe đàn anh nói qua biết bao nhiêu lần rồi, nhưng không ngờ có một ngày thật sự bị mình gặp phải.
“Không thể nào.” Lại có một người nhà bệnh nhân nói, “Đây chẳng phải lừa gạt người một cách trắng trợn hay sao, có khác gì với ăn cướp chứ?” Ngày nào Chủ nhiệm Hồ cũng đến hối thúc trả tiền, trên tài khoản của bà lão còn dư bao nhiêu tiền, họ cũng rất rõ ràng.
Tống Triều Dương chỉ cười khẩy, nhìn Hoàng Quốc Sinh thì thầm, “Anh, nếu anh tin tôi thì hãy bình tĩnh, xem lát hồi Chủ nhiệm Hồ đó biểu hiện ra sao. Nếu anh không tin tôi, tôi sẽ quay đầu đi ngay.”
Nói xong, Tống Triều Dương nhấn một cái vào lòng ngực Hoàng Quốc Sinh. Hoàng Quốc Sinh như hình ảnh đang tạm dừng trên màn hình ti vi được ấn nút phát tiếp, đột nhiên động đậy.
“Phù, ngộp chết tôi rồi!” Hoàng Quốc Sinh thở mạnh ra, ánh mắt nhìn Tống Triều Dương như gặp phải ma, anh không hiểu, Tống Triều Dương cứ như cao thủ biết điểm huyệt trong tiểu thuyết võ hiệp. Nhẹ nhàng nhấn vài cái đã khiến mình không nói được không động đậy được rồi.
Chủ nhiệm Hồ đi nhanh, đến cũng nhanh. Sau khi bước vào phòng bệnh, ông ta ném một xấp hóa đơn dày cho Hoàng Quốc Sinh.
“Anh còn nợ bệnh viện 287.605 lẻ 5 xu, trả xong chi phí này thì có thể xuất viện.” Chủ nhiệm Hồ chuẩn bị vơ vét giọt máu cuối cùng trên người Hoàng Quốc Sinh.
Tống Triều Dương chỉ lặng lẽ cười khẩy, lại còn số chẵn số lẻ đầy đủ cơ đấy.
Đôi mắt Hoàng Quốc Sinh đầy vẻ giận dữ, khóe mắt như sắp nứt ra. Cuối cùng anh đã hiểu ra bệnh viện này thực sự là tiệm buôn chặt chém.
Những người khác trong phòng bệnh đều kinh ngạc, thực sự bị Tống Triều Dương nói trúng, bọn họ đã bắt đầu lung lay quyết tâm ban đầu, đang nghi ngờ rốt cuộc bệnh viện này có phải giống như lời còn lại của Tống Triều Dương nói hay không, có phải luôn lừa gạt tiền cứu mạng của họ hay không.
“Mẹ kiếp.” Hoàng Quốc Sinh hét lên, đôi mắt đỏ ngầu muốn nhào lên.
“Anh!” Tống Triều Dương nhanh tay lẹ mắt kéo anh ta lại, cơ thể gần hai trăm cân của Hoàng Quốc Sinh bị kéo về chỗ ban đầu, không thể di chuyển về phía trước.
Xảy ra chuyện gì, Chủ nhiệm Hồ không hiểu, mình chỉ ra ngoài hai ba phút thôi sao Hoàng Quốc Sinh lại có phản ứng lớn đến vậy.
Bình thường nếu có bệnh nhân thực sự không có tiền yêu cầu xuất viện, trên cơ bản họ sẽ không dùng đến chiêu này. Vì nếu làm lớn chuyện, bị người khác đăng lên mạng, họ còn phải bỏ tiền ra thuê đội chém mướn trên mạng. Nhưng biết rõ Hoàng Quốc Sinh kiếm được tiền, không lừa gạt chút ít, Chủ nhiệm Hồ thực sự có chút không cam tâm. Phải biết rằng, mỗi khi bệnh nhân đứng dưới tên mình chi một đồng thì Chủ nhiệm Hồ sẽ có hai xu hoa hồng. Đừng nói Hoàng Quốc Sinh trả hết số tiền gần ba mươi vạn này, cho dù chỉ trả mười vạn thì mình cũng có hai vạn hoa hồng, có thể tìm được vài người mẫu ngon lành rồi.
Thực sự lừa không được thì họ cũng sẽ thả người đi. Dù sao cũng lừa không ít rồi. Nếu ép họ nữa rất có thể sẽ xảy ra chuyện. Nhưng nhất định phải giả vờ người tốt một lần để cho các bệnh nhân khác xem họ nhân từ đến mấy, chi phí hơn chục vạn nói miễn là miễn.
Nghe thấy tiếng động bên trong phòng bệnh, có sáu bảy người đàn ông mặc áo blouse trắng và đeo khẩu trang từ ngoài cửa xông vào, người nào cũng cao to khỏe mạnh, mặt mày dữ tợn. Có một người mở nửa cổ áo, có thể thấy được hình xăm màu đen dưới cổ.
Kẻ ngốc còn nhận ra, đây là xã hội đen mặc đồ bác sĩ thôi.
“Cái gì vậy, đây là nơi anh có thể làm bậy à?” Chủ nhiệm Hồ cười nham hiểm.
“Sao các người có thể như vậy?” Một bệnh nhân nam trên giường khác chống người ngồi dậy, hỏi to “Vừa nãy còn nói chi phí sắp hết, chỉ mới vài phút thôi thì đã nợ gần ba mươi vạn rồi, máy in tiền cũng không nhanh đến vậy.”
“Hệ thống bị lỗi, trước kia là do quầy thu ngân tính nhầm, thực sự đã dùng rất nhiều loại thuốc, phía trên có ghi rõ ràng, nếu có bất kì sai sót nào, tôi sẽ miễn toàn bộ tiền thuốc cho anh.” Chủ nhiệm Hồ nhìn chằm chằm Hoàng Quốc Sinh đã gần như điên cuồng nói.
Bệnh viện mở lâu như vậy, không biết đã gạt hết bao nhiêu bệnh nhân, bệnh viện này sớm đã có phương án đối phó, tất nhiên sẽ không sợ cậu bóc phốt.
“Tôi phải giết chết đám khốn kiếp các người.” Đôi mắt Hoàng Quốc Sinh sắp ứa ra máu, nhưng bị Tống Triều Dương kéo lại không thể bước lên được nữa.
“Đừng làm bậy.” Chủ nhiệm Hồ chỉ tay vào Hoàng Quốc Sinh, ông ta hoàn toàn không hiểu nổi, vừa nãy khi người em họ của Hoàng Quốc Sinh đề nghị muốn xuất viện, biểu hiện của Hoàng Quốc Sinh rất bình thường mà, sao mình vừa lấy xấp hóa đơn này ra thì Hoàng Quốc Sinh lại như bị điên vậy.
Sớm biết như vậy, lúc nãy nên để bọn họ đi. Chủ nhiệm Hồ hiện giờ đâm lao phải theo lao, trong lòng có chút hối hận.
“Có phải Hoàng Quốc Sinh biết được gì rồi không?” Chủ nhiệm Hồ âm thầm suy nghĩ. Đối mặt với tình huống như vậy, tất nhiên bọn họ cũng có cách đối phó. Chủ nhiệm Hồ lại lấy một tờ giấy ra, chỉ vào chữ ở trên nói: “Nếu anh ký tên vào biên bản này, chi phí anh nợ bệnh viện sẽ được miễn trả.”
Đây là một biên bản, giống như bản thông báo để người nhà ký tên trước khi bệnh nhân vào phòng mổ. Có nghĩa là các thiết bị chữa trị và thuốc được sử dụng cũng như chi phí phát sinh trong quá trình bệnh nhân nằm viện, người nhà đều phải nắm rõ tình hình. Nếu đã ký tên vào biên bản này cho dù sau khi bệnh nhân hoặc người nhà xuất viện phát hiện sai sót, muốn kiện cũng không kiện được.
“Grừ!” Hoàng Quốc Sinh đã tức đến mất đi lý trí, gầm lên như dã thú.
“Tôi yêu cầu xem lại hóa đơn của tôi.” Một bệnh nhân cùng phòng bệnh đã hơi nhận ra được, vì mọi thứ Chủ nhiệm Hồ đang làm bây giờ trên cơ bản đều tiến hành theo lời dự đoán lúc nãy của Tống Triều Dương.
“Phải, tôi cũng muốn xem.”
“Tôi yêu cầu copy, bệnh viện nhất định phải đóng dấu.”
“Chẳng lẽ mấy người cho tôi dùng thuốc giả thật sao, thuốc thật để trong tủ đợi đối phó với kiểm tra à?”
Cuối cùng một người nhà bệnh nhân hỏi.