"Chúng ta không có tay trong khả dụng hay sao?” Cục trưởng vẫn chưa bỏ cuộc.
“Có, nhưng vấn đề là, phe phái của phần tử khủng bố rất nhiều, cho dù trong tổ chức nội bộ ở căn cứ, cũng chia ra nhiều phe phái, sau khi Binladen mất, các tổ chức chi nhánh tự mình hành động, chúng ta không thể nào có tay trong khả dụng lên đến con số vài trăm được, điều này không thực tế!”
Nghị quyết cuối cùng thống nhất với lời đề nghị của chủ quản trinh thám, khi gần kết thúc, Sở trưởng Bart của khu vực Trung Đông lại đề nghị trao đổi với người nước Anh đôi lời, dù sao thì, bọn họ cũng có mạng lưới tình báo độc đáo, hiệu quả cao của riêng mình.
Cục trưởng cục tình báo trung ương Carter cùng phó Cục trưởng Schlich đáp lời mời của Cục trưởng cục tình báo bí mật nước Anh Collins vào một buổi sáng trời đang trở mưa, đến thăm trung tâm phân tích tình báo của cục tình báo bí mật, nguyên nhân được mời thì trong lòng ai nấy đều tự hiểu.
Một tuần trước đó, cục tình báo trung ương gửi một phần tình báo tóm tắt đề cập đến việc tấn công bằng vũ khí hạt nhân có độ tin cậy cao và vài tấm ảnh đến văn phòng điều phối của cục tình báo bí mật, mời nước Anh giúp đỡ xác định tính chính xác của thông tin, và mời bạn đồng minh chia sẻ tình huống có thể chưa được biết đến.
Chiều tan tầm thứ sáu tuần trước, thiệp mời của tước sĩ Collins được đặt trên bàn làm việc của Cục trưởng Carter, lời mời của bạn đồng minh rất rõ ràng, đó chính là mời cục tình báo trung ương đến cục tình báo bí mật thực hiện một chuyến thăm tương đương cao cấp nhất, lời mời này khiến Cục trưởng, phó Cục trưởng phải trì hoãn công vụ sắp xếp trong tuần tới, trực tiếp đáp chuyên cơ của cục tình báo bí trung ương từ Langley đến thẳng Luân Đôn.
Tước sĩ Collins nhiệt tình tiếp đãi đồng nghiệp của nước Mỹ đến thăm viếng trong một căn phòng khách ở trang viên.
“Chào mọi người, những người bạn đến từ nơi phương xa.” Tước sĩ Collins bước đến cửa phòng khách nghênh đón vị khách đến từ nước Mỹ.
“Chào ngài, lâu rồi không gặp.” Cục trưởng cục tình báo trung ương chủ động bắt tay nhiệt tình với Collins.
Ngồi nhẹ trên ghế sô pha rộng rãi được một lát, Carter dựng thẳng người, mỉm cười nói: “Về phần tình báo kia, đồng nghiệp nước Anh có kiến nghị gì tốt hoặc có thể chia sẻ thông tin gì không?”
“Trước tiên chính phủ nước tôi cần biết được nhiều chi tiết hơn, mới có thể cung cấp những điều thiếu sót hữu ích.” Collins đáp.
“Chúng tôi đã chia sẻ toàn bộ chi tiết vụ việc, cũng như lời thuật trong thư mục gửi cho quý vị, tất cả đều rất trùng hợp, đương nhiên, ngài biết đó, mọi phát hiện vĩ đại đều bắt nguồn từ những việc ngẫu nhiên, có một điểm, gây sự chú ý đặc biệt với nhân viên phân tích của chúng tôi!” Đây là thời cơ tỏ rõ sự chân thành, Cục trưởng Carter cố gắng biểu hiện kĩ điểm này.
“Là gì vậy?”
“Bác sĩ tiếp đãi những người này luôn sinh sống tại trời Tây, tiếp nhận sự giáo dục, đã trải qua một quãng thời gian dài ở nước Anh, theo lời ông ta nói, những người đó nói tiếng Ả Rập xen lẫn giọng điệu của nước Anh, là một điểm rất thú vị!”
“Đúng thật như vậy, nhưng điều đó cũng chẳng thể hiện rõ quá nhiều vấn đề!”
“Có lẽ giọng nói như thế, nhưng mà, cái này…” Ông ta lấy chiếc điện thoại của mình ra, trong đó có một tấm ảnh mô tả gương mặt vô cùng sắc nét, đó là ảnh xét nghiệm xác chết.
“Chúng tôi tìm kiếm đặc điểm gương mặt trong kho thông tin, cuối cùng phát hiện một tấm ảnh kì quái!” Ông ta vừa nói vừa thao tác điện thoại, một tấm ảnh chụp cự ly xa hiển thị trên màn hình điện thoại, đó là một nhà hàng ngoài trời đặc trưng ở Địa Trung Hải, chính giữa tấm hình có hai người đang ngồi bên bàn ăn, bên cạnh có hơn nửa gương mặt thể hiện rõ nét, rõ ràng so với tấm ảnh xét nghiệm xác chết kia là cùng một người.
“Là vậy sao, tôi đã hiểu ra đôi chút rồi.” Nụ cười của Collins hơi cứng đờ.