"Tôi đã đánh dấu toạ độ rồi!” Trinh sát quan thao tác trên màn hình của mình.
Mira điều khiển máy bay không người lái nâng độ cao lên, chỉ cần theo sát chiếc xe là được.
Có lẽ vì đã quá lâu rồi chiếc xe không được bảo dưỡng nên trải qua quãng đường mấy trăm cây số liền phát ra âm thanh “khực khực”, điều này khiến Abu và Abdul nhìn nhau, người duy nhất biết sửa xe là Ali thì lúc này đang nằm trong sơn động. Vốn dĩ bọn họ nghĩ rằng bác sĩ của Peshawa có thể chữa khỏi cho người anh em của mình nên kể cả xe xảy ra vấn đề thì cũngsẽ có người tu sửa, lúc này xem ra không ổn rồi.
Bọn họ miễn cưỡng chạy thêm một đoạn nữa, chiếc xe với động cơ xăng dừng lại trên con đường mênh mông hoang vắng. Hai chiến sĩ cố gắng thử khởi động lại nhưng mọi cái đều là vô ích. Mười phút sau, bọn họ đem theo ít hành lý đi bộ trên đường. Vừa hay một chiếc xe chở hàng đường dài đi ngang qua, tài xế cho bọn họ leo lên cabin lái.
Đối với mục tiêu là con người mà không có bất kỳ tín hiệu dánh dấu nào thì đều là bóng dáng màu ghi với kẻ săn mồi, khoa học kỹ thuật tiên tiến lại thất bại thêm lần nữa. Vài tiếng đồng hồ sau, tổ chức điều khiển tuyên bố hành động trinh sát lần này thất bại, duy nhất có phương hướng cuối cùng biết được là khu vực rừng rậm vùng cao của Agao.
Lúc này Washington đã dần chìm vào bóng tối, trong trụ sở của CIA có một toà hình vuông. Lúc này, ánh đèn trong một phòng hội nghị trên tầng sáu toà nhà vẫn sáng rực.
Cục trưởng CIA Carter dùng đầu ngón tay khẽ day day đôi mắt sưng húp của mình, ông đứng dậy bước về phía cửa sổ. Một tiếng sau, toàn bộ toà nhà đều bị bao phủ bởi bóng tối.
Người cùng mệt mỏi như ông là Bart - Sở trưởng sở Trung Đông, Schlich – cục phó về vấn đề hạt nhân và Stewart – người chịu trách nhiệm trinh sát.
“Chỉ như này thôi à? Máy bay không người lái lạc mất mục tiêu, hơn nữa mục tiêu này còn có khả năng liên quan tới thiết bị hạt nhân, ít nhất là bom bẩn?” Cục trưởng hỏi, thực chất những thông tin này đều hiển thị trên màn hình máy tính trước mặt ông, ông nhìn đi nhìn lại nhiều lần rồi lại hỏi lại, tựa như có thể nhận được thông tin gì mới hơn vậy.
Thế nhưng chẳng có bất kỳ cái gì mới mẻ cả, hình thế hiện tại là: Liệu có nên báo cáo tình hình này với cố vấn an ninh quốc gia của tổng thống rồi để họ thông báo với tổng thống hay không. Thế nhưng điều kiện tiên quyết để làm như vậy thì ít nhất cũng có phải có sự chắc chắn trên 50%, nhưng lúc này lại chưa đầy 10%.
Nếu không báo cáo, một khi quả bom này nổ ra ở bản địa thì sẽ đem tới hậu quả chính trị vô cùng nghiêm trọng, thậm chí còn hơn cả vụ 11/9.
Nếu bây giờ cảnh báo trước thì hành động sẽ sắp xếp thế nào, đặc biệt là tổng thống đang có ý định triệu tập một hội nghị thượng đỉnh thực tế của NATO ở bên ngoài châu Âu.
“Phía Nga có gì? Có thông tin về kho dự trữ dữ liệu hạt nhân hay thậm chí là vũ khí của họ hay không?” Cục trưởng nhấp một ngụm café xong liền hỏi cục phó.
Schlich dựa người vào thành ghế, ông nhún vai nói: “Chẳng có gì cả, hiện tại người Nga đã hoãn lại, những thứ này được canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, không cách nào trộm được, chúng ta cũng không có tai mắt.”
“Liệu có khi nào tuồn ra từ kho cách đây vài năm hoặc thậm chí là mười năm trước không?” Cục trưởng truy vấn.
“Có khả năng này lắm, có điều những thứ này không giống bom thông thường, cần điều kiện bảo quản hoàn thiện.” Cục phó nói.
“Nhất định phải tu sửa triệt để, kể cả có muốn lấy ra dữ liệu hạt nhân nguyên vẹn thì cũng cần kỹ thuật cao, mà phần tử Al-qaeda không có bản lĩnh lớn như vậy.
“Liệu có khi nào chúng mời sự trợ giúp từ người có chuyên môn không? Ví như chuyên gia về lĩnh vực kỹ thuật hạt nhân!”
“Tất cả chuyên gia hạt nhân của Nga, Belarus, Ukraina, Pakistan, thậm chí là cả Iran đều đã bị chúng ta giám sát nghiêm ngặt, không phát hiện ra bất kỳ điểm gì bất thường cả!” Cục phó vừa uống café vừa đáp.
“Chúng ta có phương án gì có thể lựa chọn?” Cục trưởng quay đầu về phía Stewart, người phụ trách trinh sát.
“Sử dụng máy bay không người lái để tiến hành lục soát một lượt khắp vùng đồng bằng ở độ cao thấp, vệ tinh thu nhỏ phạm vi, đồng thời phái đặc công xâm nhập vào để thu thập tất cả manh mối, chỉ có thể làm vậy thôi!” Stewart nói.