Đích thực là lại gặp mặt, một năm rưỡi trước đây, trên những hòn đảo tàn khốc như địa ngục, chính là Giang Minh Cao và Phong Chấn Đào trước mặt đã giải cứu cho những du khách Trung Quốc bị phần tử cực đoan bắt giam gần ba tháng, chỉ còn cách tử thần nửa bước., Lần đó đã khiến phần tử vũ trang lần đầu tiên nhận thức được sự lợi hại của quân nhân Trung Quốc, khi đó người đảm nhiệm nhiệm vụ điều phối kiểm soát chính là Quan Thành Quân.
Sau khi nghe báo cáo sơ lược nhiệm vụ ngắn gọn rõ ràng, hai người trầm ngâm một lát, Giang Minh Cao lớn tuổi hơn một chút lên tiếng trước: “Chúng tôi tham gia hành động, nhưng hoàn toàn không tham gia vào việc lập kế hoạch hành động, cũng không mang theo bất cứ trang thiết bị vũ khí nào cả, là như vậy phải không?
“Quan trọng là thông tin hành động hiện tại hoàn toàn chưa rõ, có lẽ phải đợi lâu ở đây.” Phong Chấn Đào bổ sung.
“Là thế này, chúng ta nhất định phải hiểu tính nhạy cảm cao độ của chính phủ Nam Dương đối với hành động liên quan tới quần thể tôn giáo đặc biệt này, còn về trang bị, bên Nam Dương sẽ cung cấp, nếu như bên Trung Quốc mang theo vũ khí, về mặt chính trị chính phủ Nam Dương sẽ rất bị động.” Người nói là một người phụ nữ xinh đẹp nhìn qua chừng ba mươi tuổi, đeo kính, có khí chất thư sinh, mặc một bộ váy Âu phục tiến vào cùng Quan Thành Quân.
“Đây là Doãn Hồng Yến, cô ấy là đại diện tình báo bên tôi trong lần phối hợp hành động này, tinh thông tiếng Anh, tiếng Mã Lai, mọi người hãy hợp tác vui vẻ!’ Quan Thành Quân giới thiệu.
Doãn Hồng Yến đứng dậy bắt tay với hai người và chi đội trưởng Giang, tiếp tục nói với ngữ điệu bình tĩnh vốn có của nữ giới: “Các công trình kiến trúc của công ty thương mại Hưng Long và khu vực xung quanh chính là nhà kho và nhà ở nhân viên của phần tử cực đoan Ấn Độ, và còn là cứ điểm quan trọng xuất khẩu thành phần cực đoan và trang bị từ khu vực Nam Dương sang Âu Mỹ, có thể nói gần như là trọng tâm bảo hộ hậu cần của mọi hoạt động khủng bố xảy ra ở châu Âu và Đông Nam Á những năm gần đây.
Nam Trung Hải hiện tại là thời điểm sóng gió yên bình trong năm, sau khi đi qua eo biển Malacca đã cách điểm đến Ả Rập Saudi không xa, cùng lắm trưa ngày mai là có thể nhìn thấy tàu hoa tiêu của bến cảng. Lâm Khởi Minh đã làm thuyền trưởng 12 năm trên con tàu mã hiệu Cao Sơn, từ sáng sau khi đi qua eo biển ông liền giao công việc cho lái chính, còn mình về lại khoang ở, sắp xếp tài liệu bàn giao đã chuẩn bị sẵn cho công ty. Tới gần 11h mới lên giường nghỉ.
Thứ đánh thức ông dậy là một tiếng nổ trầm và tiếng va chạm khi nhân viên chạy tán loạn trên boong tàu, với kinh nghiệm nhiều năm phục vụ trong quân đội Đài Loan, ông phân biệt ra được những tiếng nổ kia là tiếng súng, và còn là do súng trường tự động quân dụng phát ra, những âm thanh trên boong tàu cũng đồng nghĩa là chí ít có hai ba mươi người đang bò lên từ mạn tàu, nhìn đồng hồ đã là một giờ hơn, giữa đêm có thể gây ra những tiếng ồn ào này chỉ có thể nói rằng họ đã gặp phải cướp biển, và còn là nhóm cướp biển của đội du kích thuộc tổ chức cực đoan Saudi hung tàn nhất.
“Trời ơi!” Thuyền trưởng Lâm sởn da gà, cầm điện thoại muốn gọi cho đài công tác của tàu, ở đó có đài thông tin vệ tinh khẩn cấp gửi cảnh báo cướp biển cho tổ chức hàng hải quốc tế, nhưng điện thoại không gọi được, có lẽ là đài công tác đã bị thất thủ.
Sau khi bình tĩnh trở lại, ông liền nhanh chóng mở một chiếc két sắt nhỏ dưới giường, ở đó có một ít đô la Mỹ và một khẩu súng ngắn 92F của Mỹ, đó là một biện pháp an toàn trên tàu. Cầm súng ngắn lên đẩy đạn, nhìn 14 viên đạn 9 mili đã được nén xong, ông mau chóng nhét súng vào bao súng, gài đại lên người, mở cửa phòng ngẫm nghĩ một lát liền đi về phía lối thoát khẩn, từ đó có thể tới thẳng buồng lái.
Vừa chạy ra được mấy bước, ông liền nhìn thấy hàng loạt những kẻ dữ tợn, thấp lùn, để râu, tay cầm đao lớn đổ dồn về phía mình, thuyền trưởng Lâm đã từng là đội viên lục chiến hải quân nhiều năm, sau khi sững sờ một hai giây, ông liền rút súng ngắn ra khỏi bao, dùng tiếng Ả Rập quát lên: “Đứng yên, không được cử động!” Nhưng đối phương ngược lại càng đi nhanh hơn, không có lựa chọn nào khác, ông liền bóp cò, súng không có âm thanh, thì ra trong lúc hốt hoảng quên mất mở chốt an toàn, khi ông bắn liên tục bốn, năm phát mới nhận ra điểm này, hung đồ cách ông không tới năm, sáu mét, tay run rẩy mở chốt an toàn, đẩy đạn lên nòng, thuyền trưởng Lâm cuối cùng cũng nổ súng.
Đạn bay qua tai đối phương, “khi bắn cần phải bắn vào bộ phận chịu đạn có diện tích lớn nhất, cũng tức là cơ thể người, yếu điểm năm xưa sĩ quan huấn luyện trong quân đội nhấn mạnh nhiều lần ông đã quên sạch sẽ, thay vào đó là những hình ảnh ấn tượng một phát nổ đầu của các anh hùng trong phim điện ảnh”.
Nhưng thực tế không phải là phim điện ảnh, đã không có cơ hội thứ hai, hình ảnh cuối cùng trong đời thuyền trưởng Lâm là hung đồ chém đao về phía cổ mình và cảm giác lạnh toát khi lưỡi đao cứa vào da.
Vương Nghĩa Niên sống ở phòng bên cạnh bếp tầng ba dưới boong tàu, khi anh nghe thấy tiếng động liền bật dậy khỏi giường thì đã là năm, sáu phút sau khi thuyền trưởng Lâm bị chặt đầu, một nhóm hung đồ men theo cầu thang kiểm tra từng khoang buồng một, đánh chết tất cả thuyền viên, phần lớn đều là dùng đao chém đầu.
Thuận tay cầm lấy một con dao găm, bỏ thiết bị liên lạc Bắc Đẩu giống như điện thoại màn hình thẳng Nokia kiểu cũ vào túi quần, nghiêng đầu, áp tai xuống nền, đại khái phán đoán rõ được hướng bước chân đang tiến lại gần, anh liền chạy về phía ngược lại.
Trên buồng lái chỉ có hai người đứng canh gác, mọi thuyền viên trực ban đều nằm trên sàn buồng lái, máu thấm ra ngoài từ khe hở, nhìn rất ghê sợ. Anh Vương liền vòng tới mạn phải buồng lái, nơi đó không có ánh đèn, lại có tủ chống hỏa hoạn rất lớn che chắn, mở máy, kéo dây anten, sau hơn 10 giây thiết bị cuối bắt đầu tìm kiếm tín hiệu.
“Cường độ tín hiệu rất kém, hãy điều chỉnh phương hướng”, chữ trên màn hình bình thường đã đủ khiến người ta sốt ruột, tối nay càng như muốn lấy mạng người, “Không giống với người thường tưởng tượng, vì tín hiệu vệ tinh phát ra làm việc ở tần số cực cao, tính định hướng vô cùng mạnh, có lúc cách chùm sóng một chút liền mất tín hiệu, ở đại lục có điểm trung chuyển trên trên mặt đất, cảm giác không mấy khác biệt, còn trên biển khi hoàn toàn dựa vào thông tin vệ tinh, có lúc sẽ rất khó khăn.”
Vương Nghĩa Niên không có thời gian oán thán, anh cúi người, di chuyển lặp đi lặp lại, chuyển động anten thành góc độ và độ dài khác nhau, tìm kiếm góc tín hiệu có lợi nhất, cuối cùng tín hiệu cũng đã đầy, anh mau chóng mở phần mềm, nhấn bàn phím, nhập “bị cướp, không rõ trạng thái hàng”, đúng lúc này một hung đồ nhìn thấy anh, vừa gào thét vừa giơ súng lên.
Nếu như lúc này anh Vương lập tức rời đi thì vẫn có hi vọng tiếp tục ẩn nấp, nhưng có lẽ sẽ không còn cơ hội gửi tin, chức trách và nghĩa vụ không cho phép anh làm vậy. Không hề do dự, duy trì tư thế nhấn phím gửi, lúc này đạn đã bắn trúng người, năng lượng chuyển động cực lớn khiến anh ngã xuống đất, thiết bị bị quán tính hất văng ra khỏi tàu, rơi xuống biển.